Không lâu sau khi hắn rời đi, Lâm Chung từ Luyện Khí trung kỳ đỉnh tăng lên Luyện Khí hậu kỳ, tu vi tăng mạnh. trên người còn mang theo không ít thần thông. Từ đó. thanh danh hắn lan truyền xa trong dòng tán tu khu vực gần đó. Trong lúc hắn trấn thủ y quán. đồng thời cùng có chút nghiên cứu thuật luyện đan. phương diện y thuật cùng có tạo nghệ nhất định.
về phần Trịnh Tiểu Mạn. hơn phân nửa thời gian rãnh đều nghiên cứu một ngọc giản do Dương Phàm lưu lại cho nàng. Ngọc giản này hiển nhiên Dương Phàm mới phục chế không lâu trước,
bên trong bao hàm kinh nghiệm cùng thủ đoạn y thuật, làm nàng chấn động không thôi. Thế mới biết, mình học y thuật mười mấv năm qua quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Đương nhiên. Trịnh Tiểu Mạn cũng nghe ý chỉ sư tôn Dương Phàm. nghiên cứu y thuật đồng thời cùng không ngừng tu luyện, cố gắng tìm kiếm y đạo có thể chứng trường sinh.
Một tháng sau khi Dương Phàm rời đi, Vụ Liễu trấn lại xảy ra một chuyện: Lệnh thiên kim nhà trưởng trấn ra ngoài tầm tiên. chỉ lưu lại một phong di thư. làm cho Lưu trưởng trấn khóc không ra nước mắt. Tình huống chân chính, chỉ có đương sự cùng một ít người biết được.
- Mạn Hương, cô tội gì phải chấp nhất như vậy chứ?
Sau khi Lâm Chung biết được việc này, không khỏi ngửa đầu nhìn trời. than khổ không thôi
Trước đó hắn cũng không ngừng khuyên Lưu Mạn Hương, thậm chí cho nàng một ít công pháp tu tiên. Nhưng tiếc rằng, cô gái này là phế linh căn. chuyện này đã định sẵn nàng khó có khả năng đi lên đường tiên đạo.
Vì thế. Lâm Chung bắt đầu phát động thế lực tán tu gần đó. bắt đầu tìm kiếm tung tích Lưu Mạn Hương, kết quả hoàn toàn không có tin tức.
Một ngày, nơi giao nhau giữa vực sâu và Thanh Giang Hà.
Nơi đây là một dãi đất hung hiểm. vực sâu sông rộng. đá ngầm rải khắp. mạch nước ngầm che kín, hai bên bờ sông phủ đầy đá lớn cản trở.
Vù!
Một thanh niên áo bào đen. chân đạp phi kiếm hắc khí quanh quẩn. bay ngang qua nơi này.
Phi hành một lát. hắn dừng lại một hồi. thì thào:
- Ngàv trên Thiên Hành Chu. ta vô ý tiến vào cảnh giới vô thượng, để cho cảnh giới linh hồn tăng mạnh. Đáng tiếc. vô duyên tiến vào hình thức thiên nhân phiêu miễu bất định kia nữa.
Dứt lời. hắn thu hồi phi kiếm. rơi xuống vách núi. nhắm mắt lại. Ma khí trên người bỗng nhiên biến mất không còn. ngược lại tiến vào một cảnh giới tự nhiên sinh cơ vô hạn.
Giờ phút này, hắn cảm ngộ từng cọng cỏ bên cạnh. từng khối đá. mỗi con cá giữa sông. mỗi một cọng rong nước
Tâm thần tập trung trước nay chưa có. bằng cảnh giới Ngưng Thần KỲ lúc này, hắn tiến vào Hình thức toàn tri. có thể dễ dàng nắm giữ động tĩnh trong phương viên hai ba dặm. đây đã vượt quá gấp đôi phạm vi thần thức hắn có khả năng phủ tới. Cho nên. về phạm vi cảm quan trong Ngưng Thần Kỳ, không ai có thể sánh vai cùng với hắn.
Một lúc lâu sau. rốt cuộc Dương Phàm rời khỏi cảnh giới tự nhiên, thở ra một hơi. nói nhỏ:
- Xem ra loại đốn ngộ này kiên quyết không thể cưỡng cầu. mà nếu thành công một lần. liền làm cho cảnh giới ta tăng mạnh.
Nếu không cách nào tiến vào Hình thức thiên nhân lần nữa. Dương Phàm liền không dừng lại, ngự kiếm phá không nhắm một hướng bay đi.
Mục tiêu chuyến đi này của hắn. là Vô Danh u Lâm vô cùng kinh khủng. Hiện giờ tu vi Dương Phàm tiến nhanh, lại có một ít thủ đoạn bảo mệnh. liền quyết định lớn mật tới thăm dò nơi này.
Phi hành nửa ngày, xuyên qua khu vực gần Tú Ngọc Các. gặp một ít tu sĩ đồng cấp. nhưng vẫn bình an vô sự. Tình huống bình thường, tu sĩ phổ thông thấy tu sĩ ma đạo. đều sẽ tự giác bảo trì
khoảng cách. tâm thần căng thẳng, cảnh giác vạn phần. Điều này để cho Dương Phàm bớt đi không ít phiền phức.
Rốt cuộc. đến lúc trời tối, Dương Phàm theo lộ tuyến lần trước tiến vào nơi vực sâu. Sau đó giảm chậm tốc độ. toàn lực triển khai cảm giác. đề phòng bất trắc.
LÚC này, còn chưa tiến vào Vô Danh u Lâm. Dương Phàm đã phát hiện không ít tu sĩ. Những tu sĩ này cấp bậc không thấp. hơn phân nửa đều là Ngưng Thần Kỳ trở lên. đều đóng quân ở gần
Vô Danh u Lâm. không biết có mục đích gì.
Đồng thời. hắn cũng phát hiện một tình huống quái dị. Tu sĩ ma đạo tới nơi này, dường như còn muốn nhiều hơn cả tu sĩ chánh đạo. Vì vậy, lúc tu sĩ ma đạo như hắn tiếp cận. không khiến bao nhiêu người chú ý.
Cách từ thật xa, Dương Phàm đã cảm giác ma khí hùng hồn. như một lỗ đen tồn tại trong vực sâu.
"Đây còn là Vô Danh u Lâm lần trước hay sao?" Trong lòng Dương Phàm kinh hãi.
Trong mờ mịt. giống như có một tia triệu hoán. sinh ra một ít liên hệ với Cửu u Ma Khí trong cơ thể hắn. Lỗ đen kia tồn tại trong vực sâu. đã mở rộng phạm vi đến trăm dặm. cắn nuốt rất nhiều ngọn núi, rừng cây, sông ngòi xung quanh.
Trong phạm vi bóng tối lỗ đen tồn tại, không có bất kỳ một sinh linh nào dám tiếp cận. dù ngay cả tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, Trúc Cơ kỳ gần đó chỉ có thể đứng xa nhìn ngóng.
"Vô Danh u Lâm này rốt cuộc là tồn tại thế nào. lại để cho nhiều cường giả chạy tới như vậy?"
Dương Phàm nghi hoặc không thôi. đồng thời Cửu u Ma Khí trong cơ thể hắn cũng có chút xu thế không thể khống chế. mơ hồ cảm ứng càng thêm mãnh liệt. Ngay lúc này, Dương Phàm khẽ "ồ" một tiếng, ánh mắt nhìn một trận doanh tu sĩ. kinh ngạc:
"Đó không phải địa bàn Dương gia kinh đô hay sao?"
Dưới Hình thức toàn tri. hắn thấy được vị Từ tiên sinh thần bí kia. còn có một người trung niên tướng mạo có chút tương tự Dương Vũ.
Mặc dù đang trong Hình thức toàn tri, Dương Phàm vẫn không nhìn thấu tu vi hai người này. Lúc này, hai người đang thấp giọng trò chuvện. đề tài không ngoài danh từ Cửu u.
"Cửu u? Đây rốt cuộc là cái gì? Các tu sĩ gần đây đối với nó giống như rất kiêng kỵ lại chờ mong."
Dương Phàm hết sức khó hiểu.
- Là ai?
Từ tiên sinh xoay người lại. quát khẽ một tiếng, cỗ uy áp mạnh mẽ phát tán ra. làm cho Dương Phàm bị chấn động rời khỏi Hình thức toàn tri.
"Từ tiên sinh này thật là đáng sợ. không ngờ có thể cảm thấy ta đang dò xét." Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ. biểu hiện bên ngoài vẫn bảo trì ma khí tuôn trào mãnh liệt như cũ, không toát ra chút chột dạ sợ hãi nào.
ở trong một căn nhà gỗ gần đó.
- Từ tiên sinh. ngài làm sao vậy?
Trung niên uy nghiêm hỏi.
Trong mắt Từ tiên sinh một tia dị sắc. nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta cảm giác được có người đang dò xét, nhưng không xác định lắm.
- Gần đây không ít tu sĩ Ngưng Thần Kỳ trở lên. có thể là thần thức tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào đó tùy ý quét qua thôi.
Người trung niên uy nghiêm cười nói.
- Không, loại cảm giác này rất kỳ quái. giống như một loại giám sát. Bằng tu vi cảnh giới của ta. trong Trúc Cơ kỳ hẳn không có ai dễ dàng tra xét chúng ta nói chuyện được. huống hồ xung quanh nơi này đã thiết đặt cấm chế trọng trọng.
Từ tiên sinh khẽ thở dài:
- Chỉ mong đây là ảo giác của ta.
Từ tiên sinh mở rộng thần thức. quét nhìn bốn phía một lát. không phát hiện điều gì khác thường. Rất nhanh, hai người trong nhà gỗ lại bắt đầu nói chuyện, nhưng cấm chế xung quanh phòng lại tăng mạnh. lúc nói chuyện cũng càng thêm cảnh giác.
Dương Phàm đi dạo một lát quanh Vô Danh u Lâm. phát hiện có rất nhiều tu sĩ ma đạo.
Ngay lúc bay tới gần. phía trước liền có một vị tu sĩ ma đạo Ngưng Thần trung kỳ bay đến. nhìn thấy Dương Phàm không khỏi cười ha ha:
- Vị tiểu huynh này, ngươi vừa mới đến sao? Trông thật lạ mặt.
Người nàv mặc trường sam màu lam. khuôn mặt trắng trẻo, mũi cao thẳng, bề ngoài khoảng hon ba mươi tuổi, mơ hồ có một cỗ anh khí. lại không mất hiền hòa.
- Tại hạ là giới tán tu nhận được chút tin tức, vi vậy mới tới nơi này.
Dương Phàm bình thản ung dung, cỗ ma khí mơ hồ tiết ra ngoài trên người không chút giảm bớt. nhàn nhạt nói.
- Ha ha. Hóa ra tiểu huynh cũng là tán tu sao. hạnh ngộ hạnh ngộ. Ta là Lăng Việt Sơn. xin hỏi danh tính huynh đài?
Tu sĩ ma đạo nàv dường như có vẻ rất hiếu kỳ với Dương Phàm. bắt đầu chủ động bắt chuyện
- Tại hạ Thạch Thiên Hàn.
Dương Phàm biểu hiện ra thái độ lãnh đạm ngạo nghễ.
- Nguyên lai là Thạch huynh! Không bằng huynh cũng gia nhập trận doanh tán tu ma đạo chúng ta. đến lúc đó Cửu u lại hiện thế, mọi người có thể cùng nhau thăm dò. nếu không thì chỉ bằng hai người tán tu chúng ta căn bản không nhét vừa răng các thế lực lớn kia.
Lăng Việt Sơn hết sức khách khí nói. không bá đạo bất cận nhân tình giống như những tu sĩ ma đạo khác.
- Có thể suy xét một chút. Nhưng mà gần đây Thạch mỗ mới tiến giai Ngưng Thần Kỳ, còn chưa hiểu nhiều về Cửu u cho lắm. hy vọng Lăng đạo hữu có thể chỉ điểm đôi điều.
Dương Phàm cùng không ngại trước tiên trà trộn vào thế lực tán ma đạo xem tình huống trước.
- Được. cái này dễ thôi. Ta mang huynh đi địa bàn chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Lăng Việt Sơn nhiệt tình nói. theo Dương Phàm cùng nhau ngự kiếm bay lên không.
vòng quanh lỗ đen khổng lồ vô hình kia. nhắm một hướng bay đi.
Trong lúc nói chuyện. rốt cuộc Dương Phàm cũng có một ít nhận biết sơ bộ về Cửu u.
Tương truyền thật lâu trước kia. Đông Thắng đại lục mênh mòng như biển. đã từng xuất hiện một ma đầu tuvệt thế. gọi là Cửu u Ma Quân.
Người này tu luyện một bộ ma công chấn cổ tuyệt kim. tên là Cửu u Hóa Thần ma công. Bằng vào ma công này, ma đầu tung hoành ngạo nghễ. cuối cùng phi thăng thượng giới. soạn ra một bản thần thoại dân gian. Tuy nhiên, trước khi phi thăng. Cửu u Ma Quân đã để lại một bộ công pháp lưu lạc nhân giới. Đồn rằng chờ đợi người tài đời sau. có người sẽ truyền thừa y bát của hắn. Vì vậy, không ít người trên Đông Thắng đại lục muốn đi vào Cửu u Mật Cảnh khảo nghiệm một phen. thành công có thể thu được thu hoạch không thể tưởng tượng nổi. Nếu như là tu sĩ ma đạo đi vào trong đó. vậy thu hoạch còn lớn hơn nữa.
- Ta lại nói cho huynh đài một bí mật. đệ nhất nhân ma đạo Ngư Dương quốc. huynh đài biết là ai không?
Lăng Việt Sơn thoáng có vẻ đắc ý nói.
- Đương nhiên là Tam u Lão Ma, nếu như ngay cả chuyện này cùng không biết. vậy Thạch mỗ không đáng là tu sĩ ma đạo nữa rồi.
- Ta nói cho huynh đài. Tam u Lão Ma kia từ bốn trăm năm trước đà từng đi Cửu u Mật Cảnh một lần. cũng thu hoạch từ đó không ít. Từ đó về sau trở thành ma đạo đệ nhất nhân Ngư Dương quốc. chấn nhiếp tu tiên giới nước nhà mấy trăm năm. địa vị không ai có thể lay động được.
Lăng Việt Sơn hết sức thần bí nói.
- Không ngờ còn có việc này. như vậy xem ra Cửu u Mật Cảnh đối với tu sĩ ma đạo chúng ta mà nói là một phúc duyên to lớn mà.
Dương Phàm làm ra vẻ động tâm. trên khuôn mặt lãnh khốc lộ ra vài phần hướng tới.
- Lẽ nào ta còn lừa huynh đài hay sao? Hiện giờ Cửu u Mật Cảnh này bày ra trước mắt chúng ta. chỉ cần đợi thời cơ tốt nhất là có thể đi vào trong. Đến lúc đó. có thể thay đổi số phận hay không, toàn bộ phải dựa vào tọa hóa mỗi người.
Lăng Việt Sơn cười nói.
Không lâu sau. hắn dẫn Dương Phàm tới một dãi đất lều trại liên miên. Nơi đây vô số tu sĩ. mỗi lều trại đều có tu sĩ ma đạo cư trú. ở giữa lều trại này, còn có một căn phòng lớn dựng bằng gỗ, bên trong đốt đèn. có thể mơ hồ thấy bóng người lay động. Thế nhưng xung quanh căn phòng này bố tri cấm chế cường đại. Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua.
- Đi. ta dẫn huynh đài đi gặp Huyết Ma đại nhân!
Lăng Việt Sơn dẫn Dương Phàm đi tới một căn phòng gỗ.
Dương Phàm gật đầu. đi theo sau hắn. thầm nghĩ: "Lần này tính là đi vào đại bản doanh ma đạo rồi."