Chương 82.2
Nghe vậy, ba người còn lại đều sửng sốt. Mạc Phi sững sờ nhìn cô, mà An Nhiên thì không giải thích được nhìn cô ta, khó hiểu nhìn Mạc Phi.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn về Tô Dịch Thừa nói: "Tô trợ lý sẽ không để ý chứ."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười cười, nhàn nhạt mở miệng nói: "tất nhiên tôi sẽ không để ý, nhưng mà sợ là Hoàng tổng giám sẽ không muốn thả người đi." Nói xong, liền đứng dậy, cười chào hỏi người đang đến từ phía sau Mạc Phi, Hoàng Đức Hưng: "Hoàng tổng giám."
Lúc này Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi mới thấy Hoàng Đức Hưng mặt mày tươi cười, cũng đứng dậy cười cười với ông ta.
Mọi người lại ngồi xuống, Hoàng Đức Hưng ngồi xuống cạnh Mạc Phi, Tô Dịch Thừa cười mở miệng nói: "Nếu Hoàng tổng giám đã có mặt, chuyện này cô Đồng cứ hỏi Hoàng tổng giám đi, dù sao hiện tại An Nhiên đang là nhân viên của Hoàng tổng giám, muốn đi muốn ở, phải được Hoàng tổng giám đồng ý thả người mới được."
Hoàng Đức Hưng vừa mới đến, nghe anh nói mà hồ đồ, căn bản không nghe ra tình hình thế nào, liền hỏi: "Cái gì mà thả hay không thả người, sao tôi càng nghe càng lộn xộn rồi."
Không đợi Đồng Tiểu Tiệp mở miệng, Tô Dịch Thừa lại nói: "vừa rồi cô Đồng nói muốn để An Nhiên sang công ty bọn họ làm, tôi nói chuyện này phải do ngài, ngài nói đúng không."
Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng lập tức biểu lộ thái độ, nói: "hả, cái này làm sao có thể, An Nhiên là trưởng thiết kế của công ty chúng tôi, tôi làm sao có thể thả người được, cô Đồng đừng có đào góc tường của tôi nha, bản thân Mạc tổng đã giành được nhiều giải thưởng lớn tầm vóc quốc thế, sao có thể băn khoăn không có nhà thiết kế giỏi đi."
Nghe vậy, Đồng Tiểu Tiệp cười nói: "ha ha, tôi vốn định làm như là Hoàng tổng giám nghĩ, ỷ vào tình nghĩa bạn học lâu năm của chúng tôi, định len lén đào học tỷ của tôi, còn muốn lấy người ra, kẻ bất tài này vừa mở miệng đã bị Hoàng tổng giám đá ra rồi, xem ra sau này Hoàng tổng giám phải đề phòng chúng tôi rồi, anh nói có phải không, Mạc Phi."
Mạc Phi cười khan gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng An Nhiên phía trước mặt.
Mấy người lại ngồi hàn huyên thêm một lát, Hoàng Đức Hưng thấy nhóm hợp tác với ‘Chân Thành’ liền đứng dậy đi về phía bọn họ. Mạc Phi ngồi ở đây không được tự nhiên, sau đó, lấy cớ nói thấy người quen liền lôi kéo Đồng Tiểu Tiệp đi qua đó chào hỏi.
Đợi tất cả bọn họ đều rời đi, An Nhiên mới khẽ thở dài, bưng đồ uống trên bàn trà, nhấp một hớp.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, hỏi: "mệt mỏi sao?"
An Nhiên lắc đầu, cười cười với anh
Đúng lúc này, ánh đèn trong hội trường đột nhiên tối xuống, sau đó vòng sáng chiếu vào người chủ trì trên đài, người chủ trì tiệc rượu đứng trước cái mícrô, sau đó theo lệ cũ đại diện chúc mừng Tiêu Ứng Thiên đại thọ sáu mươi tuổi vui vẻ, sau đó mời người được chúc thọ lên phát biểu.
Thật ra thì cũng không gì ngoài những lời diễn thuyết đã được người ta chuẩn bị trước, cảm tạ mọi người đến tham dự, cảm tạ mọi người ủng hộ ‘Húc Đông’, sau khi cảm tạ xong, đã là mười phút sau rồi. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, âm nhạc trong hội trường vang lên, ánh đèn biến đổi cường độ, trở nên êm dịu, lờ mờ, sau đó người chủ trì trên đài một lần nữa đứng trước cái mícrô, tuyên bố điệu nhảy đầu tiên xin mời Tiêu tiên sinh và Tiêu phu nhân mở màn. Lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn chiếu theo vợ chồng Tiêu Ứng Thiên, trong đám người Tiêu Ứng Thiên nắm tay Tiêu phu nhân đi vào sàn nhảy, bước nhẹ nhàng chầm chậm theo điệu Waltz, sau đó một số tuấn nam mĩ nữ cũng sôi nổi dắt bạn nhảy của mình vào sàn nhảy, tung tăng khiêu vũ theo nhạc.
Bên này, Tô Dịch Thừa vươn tay với An Nhiên, mỉm cười nhìn cô nói: "Tô phu nhân xinh đẹp, anh có vinh hạnh được mời em nhảy một điệu không?"
An Nhiên cười nhìn anh, sau đó đưa tay để vào lòng bàn tay anh, dứt khoát gật đầu, "tất nhiên."
Hai người nắm tay định vào sàn nhảy, nhưng vừa mới xoay người, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cái gì ngã xuống đất. Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy đứa bé vốn đang ngồi trên ghế sô pha chơi robot biết hình không hiểu sao lại ôm bụng ngã xuống mặt đất.
Hai người bước lên phía trước, An Nhiên đỡ đứa bé dậy cho tựa vào lòng mình, hỏi: "anh bạn nhỏ, cháu làm sao vậy?" Rõ ràng vừa rồi còn bình thường, sao đột nhiên lại như thế này!
Đứa bé kia ôm bụng, vì đau đớn mà mặt mũi nhăn nhó, nói cũng không nói hoàn chỉnh: "đau ... đau, đau quá. . . . . ."
Thấy thế, An Nhiên có chút luống cuống nhìn Tô Dịch Thừa, cô không biết làm thế nào bây giờ.
"Cha mẹ của đứa bé đâu, cha mẹ của nó là ai?" Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên lắc đầu: "em không biết, vừa rồi vừa tới đã nhìn thấy một mình nó ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh không có người lớn."
"Anh bạn nhỏ, nói cho chú, cha mẹ của cháu tên là gì, chú tìm bọn họ giúp cháu được không." Tô Dịch Thừa hỏi đứa bé, cố gắng hỏi ra được cha mẹ của nó.
Nghe vậy, đứa bé trong lòng An Nhiên ôm bụng liều mạng lắc đầu, giống như là sợ cái gì.
Thấy thế, hai người đành bó tay không làm được gì.
Đột nhiên đứa bé như là rất đau đớn, ôm bụng kêu đau.
An Nhiên nhìn nó không đành lòng: "làm sao bây giờ, nhìn nó rất đau đớn."
Tô Dịch Thừa lập tức lấy đứa bé từ trong lòng An Nhiên ra ôm lấy, nhanh chóng nói: "chúng ta đưa đứa trẻ đến bệnh viện đã, đợi lát nữa anh gọi cho Diệp Tử Ôn, bảo cậu ta tìm cha mẹ của nó trong hội trường, sau khi tìm được thì báo cho họ chạy tới bệnh viện."
Không có phương pháp xử lí nào tốt hơn, trước mắt dường như cũng chỉ có cách này, An Nhiên gật đầu, cầm lấy cái túi xách trên ghế sô pha, vội vàng đi theo Tô Dịch Thừa ra khỏi hội trường.
Trên xe, Tô Dịch Thừa vừa lái xe vừa đeo tai nghe gọi điện cho Diệp Tử Ôn, mà An Nhiên ôm đứa bé ngồi ở phía sau, đứa bé kia vì đau đớn mà cả gấp cả người lại, vẻ mặt nhăn nhó, cái trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tô Dịch Thừa nhìn phía sau qua cái kính chiếu hậu, lúc này Diệp Tử Ôn nhận điện thoại, không đợi anh ta mở miệng, nói luôn: "Tử Ôn, cậu tra xem hôm nay có ai đem theo một đứa bé đến không, mặt khác điều tra xem lúc này có cha mẹ nào là không tìm thấy con cái, nếu có thì cậu lập tức dẫn bọn họ đến bệnh viện."
"Hả, chuyện gì?" Anh nói gì, thế nào mà Diệp Tử Ôn nghe không hiểu gì cả.
"Đừng hỏi nhiều nữa, cứ làm theo mình nói, đứa bé kia vừa ngồi cạnh An Nhiên, không biết làm sao đột nhiên đau bụng lăn lộn trên mặt đất, mình và An Nhiên đang đưa nó đến bẹnh viện, đến khi cậu tìm được cha mẹ của nó thì dẫn họ đến bệnh viện thành phố." Nói xong, Tô Dịch Thừa liền cúp điện thoại.
Nhìn bộ dạng khó chịu của đứa bé, An Nhiên có chút đau lòng, tức giận nói: "anh nói xem, cha mẹ đứa bé này sao lại vô trách nhiệm như vậy, đứa bé thế này, để nó đợi một mình ở đấy, hai người không thấy bóng dáng, vứt đứa bé ở đây có xảy ra chuyện gì cũng không biết, quả thực là không chấp nhận được."
Qua kính chiếu hậu, nhìn cô, Tô Dịch Thừa không nói chuyện, đạp chân ga, tăng tốc độ xe.
Đến bệnh viện, Tô Dịch Thừa ôm nó đi thẳng vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ở phòng cấp cứu bước đầu chuẩn đoán bệnh của đứa bé là chứng dị ứng hải sản nặng dẫn đến đau bụng.
Lầm tưởng An Nhiên và Tô Dịch Thừa là cha mẹ đứa bé, hung hăng mắng bọn họ một trận: "hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy, đứa bé dị ứng mà hai người không biết sau, lại còn cho nó ăn hải sản, may là lần này đưa đến sớm, nếu còn chậm một tiếng, anh chị có biết sẽ nguy hiểm thế nào không!"
Hai người không giải thích, vội hỏi đứa bé thế nào rồi, bác sĩ phòng cấp cứu nhìn bọn họ một cái, không mắng bọn họ nữa, chỉ nói: "may mắn đưa đến sớm, bây giờ thì không có gì đáng ngại, cần truyền nước, tốt nhất là ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày."
Hai người vội vàng gật đầu, nghe được đứa bé không sao mới yên tâm.
An Nhiên ở trong phòng bệnh trông nom đứa bé đang truyền nước, vì đau bụng mà đứa bé không ngừng toát mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt lại. An Nhiên đau lòng, lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán nó, đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt. Lẩm bẩm: "nói lại, phải trách cô, cô không nên đưa mỳ hải sản cho cháu ăn, cô không biết cháu bị dị ứng hải sản, lại còn nghiêm trọng thế này."
Tô Dịch Thừa đau lòng bước lên ôm cô: "không sao rồi."
An Nhiên gật đầu, nhẹ giọng thở dài nói: "may là không sao."
Tô Dịch Thừa buông cô ra, nói: "anh ra ngoài gọi điện thoại hỏi một chút bọn Tử Ôn đến không."
Đi ra khỏi phòng bệnh, ra đến chỗ rẽ ngoài hành lang, lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử Ôn.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được bắt máy, liền hỏi: "tìm được cha mẹ đứa bé không?"
"Việc này … thật ra thì …" Diệp Tử Ôn có chút ấp úng, dường như còn chưa nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: "cái gì mà việc này việc kia, tìm được chưa, chẳng lẽ bọn họ thật sự không lo lắng con cái sao?" Không khỏi quá vô trách nhiệm đi!
"Ai, mình, mình nhất thời không nói rõ được, đã tìm được cha đứa trẻ rồi, đang trên đường đến, chờ chút mình gọi cho cậu." Diệp Tử Ôn nói xong liền cúp điện thoại.
Trực giác cho Tô Dịch Thừa biết giọng điệu Diệp Tử Ôn vừa rồi có chút kỳ lạ, nhưng có mấy câu ngắn ngủn lại không nghe ra lý do gì, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu, mới bỏ điện thoại vào trong túi áo, sau đó xoay người trở về phòng bệnh.
Đến khi Diệp Tử Ôn chạy tới đã là hai mươi phút đồng hồ sau rồi, Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên ở trong phòng bệnh chăm nom đứa bé, sau khi truyền dịch mới giảm bớt đau đớn, chân mày cũng thả lỏng ra, không nhíu chặt nữa.
Một mình Diệp Tử Ôn đẩy cửa vào, nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt có chút là lạ, như là đang khó xử.
Tô Dịch Thừa nhìn phía sau anh ta một chút, đợi một lúc lâu cũng không thấy cha mẹ đứa bé vào, có chút không vui, nhíu mày, hỏi: "người không đến đây?"
Diệp Tử Ôn lắc đầu, liếc nhìn phía sau, rồi sau đó, một người đàn ông đi ra từ phía sau tường, giày tây, đầu tóc vuốt keo cẩn thận, chân đi giầy được làm thủ công chính hiệu của Ý, bước đi vào.
Tô Dịch Thừa sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng cái ngây ngẩn cả người, anh đang nghĩ ai là cha mẹ đứa bé mà lại vô tâm như thế, nhưng hoàn toàn không ngờ, thế mà lại là cậu ta!
Người đàn ông này không phải là người khác, chính là Chu Hàn! Khó trách Diệp Tử Ôn vừa rồi, lúc gọi điện thoại đều ấp a ấp úng.
An Nhiên giương mắt nhìn, sửng sốt, cô cảm thấy nhìn quen mắt, một lúc lâu rốt cục nhớ lại, người đàn ông này cô đã gặp, hồi đó cùng Tô Dịch Thừa về đại viện quân khu, ở một khu thể thao đã gặp anh ta. Lại nhìn đứa trẻ trên giường, thì ra nó là đứa trẻ nghịch ngợm đụng vào cô hôm đó, cô còn nhớ rõ, hôm đó người đàn ông ở phía sau ra tay đỡ cô một lần. Anh ta hình như rất nghiêm khắc, mà đứa trẻ dường như rất sợ anh ta. Cô còn nhớ, Tô Dịch Thừa quen biết anh ta, nhưng mà hình như quan hệ giữa hai người cũng không tính là tốt đẹp.