Trời đã gần sáng, từng tia nắng ấm áp của bình minh dần vẩy khắp đại địa, nhưng ánh nắng buổi sáng sớm không có khiến người ta an tâm thường lệ, ngược lại toàn bộ tuyến phòng thủ đều toát lên không khí căng thẳng.
Tim đập, chân run, mồ hôi như mưa chảy ra, hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước. Tuy rằng trong số những người lính cũng có nhiều binh sĩ kì cựu, đối mặt với doom không phải lần một lần hai. Nhưng không khí rất có tính cảm nhiễm, dù là binh sĩ kì cựu vẫn không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh.
Chỉ có chỉ huy vẫn không có bất kì biểu hiện gì, nhìn thẳng về phía trận địa. Là trụ cột tinh thần của cả quân đội, ông không được phép lúng túng hay hoảng loạn.
Âm thanh gầm gừ lạnh sống lưng vang lên, từng con doom dị dạng bò ra từ kiến trúc tường thành đã bị đục nham nhở. Nhìn khoang miệng chia làm bốn tiết ra hàng lít dịch nhầy kia, Dương Hằng lần thứ hai nhìn thấy loại sinh vật kinh dị này vẫn không nhịn được lông tơ dựng đứng.
"Bắn!"
Chỉ huy gầm lên, theo sau đó là cơn mưa xạ kích từ hàng ngàn nòng súng bắn ra, đem toàn bộ mấu chục đầu doom tiến lên bắn thành một bãi thịt nát. Nhưng không có ai hạ nòng súng xuống, bởi vì ngay sau khi đám doom phía trước biến thành một bãi thịt vụn thì đã có gấp bội số lượng doom tràn vào.
Vòng xạ kích thứ hai được triển khai, ưu thế về vũ khí của nhân loại đã hoàn toàn bị số lượng khủng khiếp của chủng loài doom đè bẹp. Dương Hằng không hề biết một chút gì về bắn súng, kể cả thế hắn cũng bắn giết được 5 đầu doom. Vậy mấy ngàn người đồng loạt bắn thì sẽ có bao nhiêu doom chết đi? Kể cả có là vậy làn sóng quái vật vẫn từng bước ép sát như máy chém treo trên cổ, càng lúc càng tiếp cận công sự phòng thủ.
Tháp phòng ngự từ đầu đến giờ liên tục phóng tên lửa, trong chốc lát đã lau đi một mảng lớn doom, sau đó chỗ trống ngay tức thì bị lấp đầy. Nhiều đến khiến cho quân sĩ tuyệt vọng. Chỉ huy vẫn mặt không đổi sắc, hô lớn ra lệnh.
"Giăng lưới!"
Ngay lập tức từ dưới nền đất dâng lên hàng đống cây cột lớn đen bóng có vẻ được làm từ kim loại, dần nối với nhau bằng một hệ thống lưới chằng chịt. Tạo thành một hàng rào lưới vây xung quanh phòng tuyến. Những cái hàng rào lưới điện này được làm bằng kim loại tổng hợp rất chắc chắn, cao đến hơn 5 mét. Lượng điện bên trong nhiều đến mức dây kim loại thỉnh thoảng còn toát ra điện quang.
Vốn chỉ có bản năng sinh vật doom không do dự mà lao đầu vào, kết quả là bị giật cháy khét mà ngã xuống, bốc khói nghi ngút. Đó vẫn chưa phải là tất cả, ngay từ đêm hôm qua, vị trú đất trống gần chỗ đặt lưới điện đã được bố trí thuốc nổ. Thuốc nổ kích hoạt, cùng với xác chết chất đống của lũ doom hóa thành tro bụi, chất nổ cũng đem nền đất phía trước rào điện biến thành một cái rãnh vắt ngang khu ngoại thành, bề ngang lên tới hơn 100m, sâu xuống 20m.
Cái rãnh này tác dụng để kéo thời gian, đống xác của doom sẽ không thể nhanh chóng chất đống lên nhau trở thành đường cho tụi còn lại đạp lên, vượt qua hàng rào điện.
Đã chống lại doom 10 năm ròng rã, loài người kiểu gì cũng phải lục lọi ra vài cách đối phó với đám này. Giảm thiểu tối đa thương vong, chứ không phải như những ngày đầu tiên, đem quân thẳng ra tiền tuyến đè lên cùng doom chơi tiêu hao. Cũng bởi vì những quyết định sai lầm này mà thời gian đầu tiên của cuộc xâm lăng, loài người đã tổn thất rất nnhiềuquaan lực và vậy lực và không chiếm được chiến quả đáng kể.
Thời gian từ một em bé sơ sinh đến khi trưởng thành cộng với thời gian huấn luyện thành một người lính đạt chuẩn đủ dài để doom chúa tạo ra hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu doom, miễn là nó có đủ năng lượng. Bởi vậy, dù có đem cả tài nguyên của nhân loại góp vào cũng vĩnh viễn không tiêu hao nổi doom.
Vòng xạ kích thứ ba diễn ra, bởi vì có rào chắn nên mọi người cũng dễ thở hơn, hiệu suất tiêu diệt doom cũng tăng cao một chút. Cứ 5 phút một lần chỉ huy lại ra lệnh thay phiên nhau nghỉ ngơi để nòng súng nguội đi. Tránh cho giữa chừng bởi vì xạ kích quá nhiều mà phát nổ, gây ảnh hưởng đến người xung quanh.
Mỗi khi rãnh sắp bị lấp đầy, tháp cao sẽ lại rải một đợt tên lửa đem đống xác nổ nát. Tráng cho lượng xác doom chất chồng quá nhiều.
Ngay từ đầu trận này đã là một trận chiến kéo dài thời gian. Chỉ cần bọn hắn cắm trụ được vài giờ đồng hồ đến khi viên quân thành Rorgh xuất hiện là bọn hắn có thể an toàn.
Tại sao người ở đây lại tự tin khi quân thành Rorgh đến là tất cả sẽ được giải quyết ư? Bởi vì thành Rorgh không chỉ quân lực mạnh qua nhiều lần thành Karj, mà còn nắm giữ át chỉ bài tối cường của nhân loại. So với đó thì doom tinh anh cũng chỉ có nước chết mà thôi.
Trận chiến đã diễn ra suốt ba tiếng. Ước chừng đã có đến gần bốn chục ngàn đầu doom tan xác ở nơi đây, đem một vùng rộng 10 cây số đều dính đầy bã nhầy từ chúng. Chỉ là đã xảy ra một sự kiện bất ngờ, đánh đến nửa chừng thì lũ doom rút lui. Điều này làm cho chỉ huy khó hiểu, nhưng cũng thầm may mắn, dù sao tranh thủ để quân sĩ nghỉ ngơi được phút nào thì hay phút đấy.
Dương Hằng cũng không khỏi thở ra một hơi, đem bọc giáp cởi ra. Dù ngồi im một chỗ nhắm bắn, bọc giáp vẫn áp lực rất lớn lên cơ thể hắn, bọc giáp này dù là người có thể lực bình thường cũng có thể mặc rất lâu nhưng hắn đã gần như không vận động suốt nhiều năm nên kiệt sức là điều dễ hiểu.
Dương Hằng lúc này chỉ muốn đi tắm một chút rồi nằm gục xuống giường ngủ. Kích thích từ khi đến thế giới này đã làm hắn quá mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần rồi.
Mọi người cũng tại chỗ nghỉ ngơi, người đem đồ ăn ra ăn lấy sức, người thì ngồi tại chỗ ngủ gục. Dương hằng cũng ngồi dựa vào góc tường, gục đầu thiếp đi.
Trong giấc mộng, Dương Hằng thấy lại được ngôi nhà ấm áp trong kí ức, thấy được cha mẹ mình đang nắm tay mình hồi nhỏ. Từng kí ức hạnh phúc như những thước phim quay chậm trước mắt hắn, những hồi ức đẹp đẽ như vậy vốn dĩ phải khiến người ta hạnh phúc mỗi khi nhớ về, lại chỉ khiến Dương Hằng cảm nhận được thống khổ như dao cứa vào tim.
Giấc mộng tan đi, tiếng chuông báo động đinh tai nhức óc khiến hắn choàng tỉnh. Mọi người xung quanh cũng đồng loạt đứng dậy, theo tầm mắt của mọi người, hắn thấy được lũ doom lại lần nữa kéo đến. Nhưng lần này xen giữa chúng là những con doom cao gấp đôi doom thường, không dưới ba mét, chúng có phần giáo xác và gai xương nhìn còn đồ sộ hơn doom thường nhiều lần. Khác biệt nhất chính là miệng của nó không chia làm bốn nhánh như doom thường mà phân ra làm năm nhánh.
"Chết tiệt! Là doom tinh anh!"
Có người không nhịn được bắt đầu chửi rủa. Dương Hằng nhớ đến khi hắn dùng quyền hạn tra xét, hắn thấy được một con doom là 5 điểm tích lũy, còn có mấy chủng loại nữa trong đó có doom tinh anh, 20 điểm tích lũy.
Nhìn quân đoàn doom đang tiến lại gần, cùng với hình dáng khủng bố của doom tinh anh, Dương Hằng trong lòng đang không ngừng cảnh báo tuyệt đối không được lại gần thứ này, nếu không chắc chắn phải chết. Da gà nổi lên, cứ như bản năng đang cố cảnh báo với hắn rằng sắp sửa có chuyện cực kì tồi tệ xảy ra.