Oanh! Oanh! Oanh!
Âm thanh va đập càng lúc càng to, lực tác động cũng dần vượt qua khả năng chịu đựng của cái cửa khiến nó bóp méo. Từ phần méo đó, một hình dạng đáng sợ lộ ra.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nép sát vào góc phòng, cố gắng tránh xa cái cửa nhất có thể.
Bên ngoài vẫn đang hỗn loạn tưng bừng, đối lập trong phòng lại yên tĩnh dị thường. Dù biết là vô nghĩa, nhưng ai cũng đều không dám thở mạnh, sợ thứ đáng sợ ngoài kia phát hiện.
Hiển nhiên, nín thở hay không chẳng có tác dụng gì. Bàn tay gớm ghiếc toàn gân mạch và máu thịt kia vẫn thò ra từ khe cửa đã mép một cái hố to.
Banh!!!
Toàn bộ những cái giường chắn lẫn cánh cửa bị phá tung ra, ba thân ảnh kinh dị lảo đảo đi vào bên trong phòng. Dù đã bị biến đổi không ra hình người, nhưng quần áo bệnh nhân trên người lac minh chứng cho việc những tên quái nhân trước mặt đã từng là một con người sống sờ sờ.
Chúng cũng không có bất cứ hành động vô nghĩa nào, ngay lập tức nhào vào đám người đang sợ hãi nép ở góc phòng.
Thời gian trong mắt Lucy như ngưng đọng. Cô nghĩ đến cuộc đời đầy tủi nhục và thống khổ của mình trước kia, đã khiến cô gần như mất hết tất cả.
Lucy đã từng nghĩ đến cái chết quá nhiều lần, để giải thoát chính cô khỏi sự trống rỗng này.
Bây giờ, cô mới hiểu tại sao cái chết lại đáng sợ như vậy.
Sự đau đớn mà nó mang lại chỉ là một phần. Đáng sợ nhất là ta mất đi những gì, không còn sinh hoạt, không còn ở bên những người mình yêu thương, trở thành một phần mục nát dưới lòng đất.
Lucy không muốn chết, cô vẫn muốn ngủ thật ngon, muốn ăn thật no, muốn được nghe người kia kể chuyện, muốn vui đùa cho đến hoàng hôn...
"Cứu... với..."
Lần đầu tiên sau biến cố, Lucy mở miệng. Đó lại là âm thanh cầu cứu.
Bất chợt, một dải lụa màu tím bay ra từ trong người Lucy. Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, dải lụa uốn lượn xung quanh người cô, sau rồi nó bay ra hất tung ba con quái nhân, mạnh đến mức chúng phá vỡ cửa kính mà bay ra ngoài.
Lucy mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Trong khi đó, dải lụa kia lại quay trở về uốn lượn quanh người cô.
Tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ đến cái người mặc bọc giáp màu trắng kia. Lucy thân thiết với người đó nhất, hắn để lại bảo vệ cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là, vẫn chưa phải thời gian để thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ba con quái nhân đã lồm cồm bò dậy, một lần nữa xâm nhập vào trong phòng qua cửa sổ bị vỡ. Không chỉ thế, có thêm hai con quái nhân nữa gia nhập vào từ bên ngoài cửa.
Một lần nữa, dải lụa màu tím lại ra tay. Dù nhìn yếu đuối và mong manh thế thôi, nhưng sức lực phát ra lại đủ quật bay toàn bộ quái nhân.
Tuy vậy, nó cũng chỉ là một phần sức mạnh mà Dương Hằng để lại mà thôi. Dùng một lần sẽ ít đi một phần.
...
Thân ảnh màu bạc xé toạc thiên không, trực tiếp phá vỡ bức tường âm thanh. Tốc độ còn đang liên tục dâng cao, đủ hiểu được Dương Hằng bây giờ đang sốt ruột như nào.
Này không giống với hồi còn Cosmic Form, hắn còn xa xa không mạnh đến mức đó. Để tránh cho những tai nạn không đáng có, Dương Hằng thiết trí lực lượng kia chỉ có thể đẩy lui chứ không hạ sát thủ. Đó cũng là một điểm trí mạng không thể tránh khỏi.
Còn với lực lượng gửi trên người Selina khi trước, nó thậm chí còn có thể coi là chính "hắn" khi được kích hoạt. Biết hành động độc lập, suy nghĩ, nắm giữ khả năng chiến đấu.
"Kia rồi!"
Hắn đã nhìn thấy tòa nhà của bệnh viện ở xa xa, đôi cánh tạo thành một cơn phong bạo bắn vọt về phía trước.
Oanh!
Hắn cấp tốc thu lại tốc độ, phá vỡ cửa kính mà đi vào trong phòng bệnh.
"Lucy!"
Hắn vội vã nói lớn, thu hút được rất nhiều tầm mắt hướng về phía mình.
"Ôi trời ơi, anh ta... đến rồi."
"Nhìn hình dạng đó đi!"
"Anh hùng đã tới cứu chúng ta!"
Không biết là ai đã kinh hô, không có một tiếng phản đối nào.
Dù cho Dương Hằng không gia nhập liên hiệp anh hùng, nhưng không có ai nghĩ hắn không phải là một anh hùng. Bởi vì những gì mà hắn làm với Lucy, vì thứ cảm xúc chân thật mà hắn truyền tải qua từng lần kể chuyện.
Anh hùng trong quan niệm của những người ở đây là một ngành nghề cao cấp, là biểu hiện của giá trị siêu sao mà người bình thường chỉ có thể ngưỡng vọng. Nhưng ở Dương Hằng, họ thấy được một khía cạnh khác.
Anh hùng, là một loại tâm tính, là một loại tinh thần, một loại ý chí!
Lucy òa khóc rất to, cứ như để giải tỏa hết toàn bộ ấm ức từ trước đến giờ. Trong sự kinh ngạc của Dương Hằng, thân hình nhỏ bé của cô rúc vào lòng ngực hắn.
"Lucy..."
"Cháu ngủ rất say, không có ác mộng!"
"Bữa sáng rât ngon!'
"Cháu... muốn ra ngoài chơi!"
Lucy vừa khóc vừa nói, trả lời ba câu hỏi mà ngày nào hắn cũng cũng hỏi cô. Nói tất cả những gì mà cô đã luôn muốn nói từ lâu.
"Lucy, cháu muốn nghe kể chuyện không?"
"Có ạ!"
Bọc giáp tiêu biến, thay vào đó là một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười dịu dàng với cô.
"Đó là câu chuyện về người anh hùng tình cờ đến một bệnh viện. Ở đó, anh ta gặp được một cô bé..."
Dưới cái nhìn chăm chú của cô bé, Dương Hằng vung tay, dải lụa ở phía bên kia hất bay toàn bộ quái nhân một lần nữa rồi di chuyển tới chỗ hắn. Hắn vỗ xuống đai lưng, âm thanh của hệ thống xuất hiện.
"Mage Sig!"
"Biến hình!"
Theo tiếng hô của Dương Hằng, bọc giáp Mage Form xuất hiện bao phủ toàn bộ thân hình hắn. Pháp bào màu tím than phấp phới, từng hoa văn huyền ảo khắc họa trên không trung.
Khác với sự cuồng dã và bá đạo của Dragon Form, Mage Form lại có vẻ huyền diệu và cao thâm hơn nhiều. Trên hết, nó phù hợp với tầm mắt trẻ nhỏ.
Một sợi dây trống rỗng xuất hiện trong cánh tay của hắn, phóng dài và tách ra. Đám dây bao kín lấy lũ quái nhân hệt như một đống xác ướp. Chúng nó còn không thể phản kháng được.
"Ở yên đây nhé."
"Vâng."
Dương Hằng xách theo năm cỗ "xác ướp lơ lửng trên không mà đi ra khỏi phòng bệnh. Cảm nhận của hắn bao trùm cả bệnh viện, vô vàn sợi dây lấy hắn từ trung tâm mà tỏa ra. Bất cứ quái nhân nào bị nhắm đến sẽ chịu số phận bị cuốn chặt.
Mage Sig, trị số 4.0.
Trước sức mạnh áp chế tuyệt đối của Dương Hằng, sự chống cự của đám quái nhân chỉ là vô ích.
Cũng may khi chúng bị giới hạn ở bệnh viện, nếu như đổi lại là một không gian thoáng đạt hơn thì chưa chắc hắn có thể tóm gọn tất cả nhanh như vậy đuọc.
Chỉ là nhìn vài cỗ thi thể nằm trên mặt sàn do bị đám quái nhân sát hại, vết máu văng tung tóe trên tường, cùng với lũ lượt người bị thương. Cảm xúc Dương Hằng cũng trầm xuống.
Theo một phương diện nào đó, kẻ chủ mưu đã thành công trả thù lại hắn.
Có lẽ sẽ không ai đi trách hắn, nhưng còn chính hắn thì sao?
...
"Chậc chậc, xem ra chọc vào một kẻ khó dây dưa rồi."
Tsukasa lắc đầu cười khổ, đứng trên tần thượng của một tòa nhà, nơi đã bị tàn phá vì trận chiến vừa rồi.
"Jezebell" sau khi rời đi, đã hướng tới bệnh viện nơi Lucy điều trị.
Cô ta muốn làm cho Dương Hằng phải trả giá, đám quái nhân quèn kia tất nhiên là không đủ. Phải đích thân cô ta đến mới được.
Rất may là, Tsukasa đã xuất hiện một cách đầy bất ngờ để chặn đứng. Kéo thời gian cho đến khi Dương Hằng trở về bệnh viện.
Thực ra, chính anh cũng định lộ ra một ít bài tẩy để diệt sát "Jezebell", đáng tiếc là năng lực của đối phương thật sự quá quái dị. Thành ra lại để vuột mất.
Tsukasa cũng không tiếc, bởi vì dù có diệt trừ "Jezebell" này, rất có thể một Jezebell khác sẽ xuất hiện. Giống như vụ ở tháp Sential vậy.