Cuộc đối thoại của Sở Mặc và ông ngoại bắt đầu quái dị, cũng kết thúc quái dị, đương nhiên quái dị này là trong mắt Tiêu Dật. Y lật tới lật lui đoạn đối thoại của Sở Mặc và ông ngoại để ngẫm nghĩ, cũng vẫn không làm rõ được song phương có ý gì.
Sau này y sẽ làm phiền Sở Mặc? Là nói sau này chuyện làm ăn của y cần Sở Mặc phải lo lắng nhiều sao? Tiêu Dật cảm thấy đây chắc là giải thích hợp lý nhất, nhưng Sở Mặc cam nguyện gánh vác là ý gì? Vì có thể kiếm tiền, cho nên hắn không sợ phiền toái?
Tiêu Dật nhăn mặt, lần đầu tiên cảm thấy có phải do y trưởng thành tại nhân giới, cho nên không thể lý giải được văn hóa ngôn ngữ của tiên giới, lẽ nào sau này y cần phải nhồi nhét không phải là thường thức cơ bản của tiên giới, mà là văn hóa truyền thống?
Thời gian Tiêu Dật xoắn xuýt cũng chỉ một thoáng, vì y phát hiện Lâm Thính Hải cư nhiên còn chưa đi, còn đang ở trong căn phòng đó đợi y tâm sự. Tiêu Dật nghĩ tới tính cách xấu hổ nội hướng của Lâm Thính Hải, cảm thấy y nhất định phải khuyên răn đối phương. Đừng thấy Lâm Thính Hải thích khẩu vị nặng, nhưng với cách nói của Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải kỳ thật vẫn là một thiếu niên tâm tư mẫn cảm. Tuy theo tuổi tác của tiên giới Lâm Thính Hải lớn hơn y, nhưng không biết có phải Lâm Thính Hải luôn gọi y Tiêu huynh, Tiêu huynh không, y cũng tự động xem Lâm Thính Hải thành em trai.
Khi Tiêu Dật nghĩ nên làm sao mở miệng nói chuyện, Lâm Thính Hải cẩn thận đánh giá vẻ mặt y, thấp thỏm chủ động nói: “Tiêu huynh, hiểu lầm của cậu và Sở Mặc đã hóa giải chứ?”
“Hiểu lầm” Tiêu Dật ngây ra, rất nhanh ý thức được Lâm Thính Hải chỉ là chuyện trước đó, y cũng không biết có nên tính là đã hóa giải chưa, chẳng qua thấy Sở Mặc cái gì cũng không nhắc tới, chắc là đã giải rồi. Nghĩ thế, Tiêu Dật gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Lâm Thính Hải lộ ra vẻ như trút gánh nặng, hắn thật sự lo lắng, sợ Sở Mặc sẽ vì vậy mà hiểu lầm Tiêu Dật, ảnh hưởng tới tình cảm của hai người thì không tốt.
Tiêu Dật không biết Lâm Thính Hải nghĩ gì, thấy Lâm Thính Hải lo lắng cho y liền cảm động trong lòng, vỗ về vỗ vai đối phương, “An tâm, không sao.”
“Ừ.” Lâm Thính Hải gật đầu, xem ra tình cảm của Sở Mặc và Tiêu Dật thật tốt, nghĩ thế, Lâm Thính Hải gom dũng khí nhìn Tiêu Dật, “Tiêu huynh, cậu, cậu có thể lý giải ta chứ?”
Câu này của Lâm Thính Hải quá ngoài ý muốn, Tiêu Dật chớp chớp mắt, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc thật nhanh. Lâm Thính Hải nói vậy là có ý gì? Y cho rằng Lâm Thính Hải chỉ là hiếu kỳ thử nghiệm, nhưng vẻ cần tìm kiếm xác nhận trên mặt Lâm Thính Hải khiến y ý thức được, Lâm Thính Hải đã không phải đơn giản là hiếu kỳ, Tiêu Dật nhất thời cảm thấy áp lực lớn hơn. Y không phải có thành kiến gì với chuyện thích đồng tính, tại nhân giới chuyện này đã thấy quen rồi, nhưng nơi này là tiên giới, thật sự không có vấn đề chứ?
Tiêu Dật cố vắt óc nghĩ ngợi truyền thống của tiên giới, có tiền lệ nam tiên và nam tiên sống chung không? Vạn nhất trước kia chưa từng có, Lâm Thính Hải là người đầu tiên thì sao? Nếu y gật đầu dễ dàng như thế, liệu có ngược lại hại tới Lâm Thính Hải không? Tiêu Dật chỉ cần nghĩ tới Lâm Thính Hải sỡ dĩ biến thành thế này đều là vì nội dung trong đĩa mà Hạ Tông bán không đúng với bìa ngoại tạo nên, trong lòng đã mắng Hạ Tông dữ dội, càng cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Y nghĩ nghĩ, mới đắn đo mở miệng, “Thính Hải, chuyện này thuộc về chọn lựa cá nhân của cậu, tôi cảm thấy nên tuân theo suy nghĩ trong nội tâm cậu, nhưng cậu nhất định phải nghĩ cho rõ, trong lòng cậu rốt cuộc nghĩ thế nào. Chẳng qua trước đây tiên giới có từng có tiền lệ không?”
Nửa câu trước của Tiêu Dật Lâm Thính Hải nghe thấy luôn gật đầu, đợi nghe xong nửa câu sau, hắn nghi hoặc nhìn Tiêu Dật, “Cậu và Sở Mặc không phải chính là tiền lệ sao?”
Tiêu Dật, “…”
Y với Sở Mặc từ lúc nào thì yêu nhau? Tiêu Dật có cảm giác, từ khi tới tiên giới, y đã nuôi dưỡng vô số thần thú trong lòng, mỗi ngày những thần thú này nếu không ra ngoài chạy vài vòng, thì sẽ cảm thấy ngày đó tựa hồ không hoàn chỉnh.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn trong họng, vô thức muốn mở miệng giải thích, nhưng câu tiếp theo của Lâm Thính Hải khiến sự biện giải của y toàn bộ nghẹt trong miệng.
“Tiêu huynh, ta, ta cho rằng cậu và Sở Mặc yêu nhau, nên cậu sẽ lý giải được suy nghĩ của ta, ta, ta không biết nên tìm ai nói.”
Lâm Thính Hải ra vẻ làm sai, đáng thương nhìn Tiêu Dật, trong mắt tràn đầy thất vọng to lớn, giống như bị thế giới vứt bỏ.
Tiêu Dật bị Lâm Thính Hải nhìn như thế, trong một thoáng dâng lên cảm giác tội ác to lớn, y lập tức nghĩ tới phim nhân giới thường xuyên nhắc tới vấn đề tâm lý thiếu niên này, Lâm Thính Hải hiện tại chính là thế. Y mềm lòng, do dự nghĩ nếu Lâm Thính Hải nhất định cần tìm một người thừa nhận, kỳ thật y miễn cưỡng giả vờ một chút cũng không phải không được. Chịu đựng ánh mắt từng chút một tối xuống của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật gian nan mở miệng, “Kỳ thật tôi và Sở Mặc đang yêu nhau.”
“Thật sao?” Mắt Lâm Thính Hải lập tức sáng lên.
“Thật!” Tiêu Dật nghiến răng gật đầu.
Lâm Thính Hải kích động nhìn Tiêu Dật, “Vậy Tiêu huynh và Sở Mặc đều có thể lý giải ta đúng không?”
Tiêu Dật cảm thấy y lý giải Lâm Thính Hải thì không vấn đề, nhưng Sở Mặc thì không biết, có điều đối diện với ánh mắt thiết tha của Lâm Thính Hải, y chỉ đành gật đầu lần nữa.
Lâm Thính Hải thở phào một hơi, “Tiêu huynh, cảm ơn.” Lâm Thính Hải thật tâm nói cảm tạ.
Nghe được sự chân thành trong lời Lâm Thính Hải, Tiêu Dật ngược lại có chút áy náy, y cảm thấy bản thân cái gì cũng không làm, chẳng qua Lâm Thính Hải tạm thời đã không sao rồi, cũng nên trở về rồi đi. Khi Tiêu Dật đang nghĩ y có nên hỏa tốc liên hệ với Từ Sắt Nguyên không, Lâm Thính Hải lại đổi đề tài, kéo y thảo luận lịch trình tâm lý cụ thể.
“Tiêu huynh, từ lúc nào cậu phát hiện cậu thích Sở Mặc?” “Tiêu huynh, Sở Mặc từ lúc nào phát hiện ra vậy?” “Hai người làm sao hiểu rõ tâm ý của đối phương?”
Tiêu Dật 囧 mặt, há họng trợn mắt nhìn Lâm Thính Hải đã hóa thân thành “một vạn câu hỏi tại sao”, hối hận sâu sắc vì sự mềm lòng vừa rồi, y không nên nhất thời giật gân, y rốt cuộc làm sao lại thấy Lâm Thính Hải đáng thương, chân chính đáng thương phải là y mới đúng.
Khi Tiêu Dật vẻ mặt khổ bức nói bậy nói bạ với Lâm Thính Hải, Sở Mặc đang cùng Đoạn Lăng Phong nhắc tới đề nghị của Sở Trầm Uyên.
“Cái gì?” Đoạn Lăng Phong nghe xong lập tức phẫn nộ, “Tên tiểu nhân âm hiểm đó, vẫn luôn an bài thám tử đi theo ta không nói, cư nhiên còn muốn đánh chủ ý với điện hạ, hắn đây rõ ràng là có ý đồ không hay với điện hạ. Tiêu Diêu cung trừ Bách lão, thì chỉ có ta là tu vi cao nhất, điều ta về thì hắn muốn an bài ai qua? Lại nói chuyện của Tiêu Diêu cung chúng ta từ lúc nào tới lượt hắn chen vào? Hắn cho rằng hắn là tiên đế, thì có thể muốn gì làm nấy sao?”
Đoạn Lăng Phong càng nói càng tức giận, trong một thoáng tự biên vô số ý đồ mà Sở Trầm Uyên muốn gây bất lợi cho Sở Mặc, xem đi, hắn đã nói Sở Trầm Uyên không thể tin, quả nhiên đuôi hồ ly lại lộ ra rồi. Năm đó nếu không phải do hắn, đại hoàng tử sao lại bị lưu đày tới Hư Vô hải? Tiểu nhân bỉ ổi! Đoạn Lăng Phong hung ác mắng chửi trong lòng.
Sở Mặc, “…”
Hiện tại hắn thật sự thấy Sở Trầm Uyên đáng thương! Chẳng qua nghĩ tới Sở Trầm Uyên không thích gì mình, Sở Mặc cũng lười thay đối phương giải thích. Thật sự là cũng giống như hắn nói, Sở Trầm Uyên chính là quản quá nhiều, đã ba ngàn năm rồi, một chút thay đổi cũng không có.
Đoạn Lăng Phong tự biên xong đủ loại bất lợi Sở Trầm Uyên muốn gây ra cho Sở Mặc, lập tức quyết định đến Lăng Tiêu thiên một chuyến, Bách lão vô cùng tín nhiệm Sở Trầm Uyên, vạn nhất thật bị Sở Trầm Uyên thuyết phục thì phiền. Hắn nhất định phải khiến Sở Trầm Uyên thay đổi chủ ý.
Khi Đoạn Lăng Phong vội vàng rời đi, Lâm Thính Hải cuối cùng cũng đại phát từ bi bỏ qua cho Tiêu Dật, tâm lý thỏa mãn mà về.
Sở Mặc quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Dật vẻ mặt 囧 vô lực phẩy tay với Lâm Thính Hải. Chú ý tới ánh mắt Sở Mặc, Tiêu Dật không hiểu sao lại chột dạ, nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt di chuyển không dám nhìn thẳng Sở Mặc. Vừa rồi vì vỗ về Lâm Thính Hải, y đã nói bậy không ít chuyện giữa hai người, tuy y khẳng định Lâm Thính Hải sẽ không nói ra, nhưng đối diện với một đương sự khác, y thật sự không biết nên bày ra biểu tình gì.
Tiêu Dật cảm thấy áy náy sâu sắc với Sở Mặc, y thì không bận tâm Lâm Thính Hải nghĩ thế nào, nhưng Sở Mặc khẳng định sẽ chú ý. Vạn nhất nếu Sở Mặc biết được y nói với Lâm Thính Hải những thứ này, chắc sẽ tức chết mất. Y đây là đặt chuyện sao? Nghĩ tới đây, Tiêu Dật càng thêm chột đạ.
Thấy Sở Mặc đang đi về hướng này, Tiêu Dật vô thức xoay người đi về chỗ ông ngoại. Tiêu Dật cảm thấy y tạm thời không thể đối diện Sở Mặc. Y cần một thời gian để quên những chuyện y nói bậy bạ vừa rồi.
Tiêu Dật tránh né rõ ràng Sở Mặc đều thấy hết, hắn đi được một nửa thì dừng bước. Tiêu Dật đang trốn hắn? Sở Mặc hơi nhíu mày, xảy ra chuyện gì? Hắn ngẫm lại chuyện trước đó một lượt, cho tới khi rời khỏi chỗ ông ngoại Tiêu Dật, Tiêu Dật vẫn luôn một vẻ hoang mang, tại sao thái độ lại đột nhiên thay đổi? Là Lâm Thính Hải đã nói gì với y sao?
Sở Mặc do dự, Tiêu Dật nhìn ra tâm tư của hắn sao? Cho nên tránh né hắn? Hay là vì gì khác? Suy nghĩ thoáng qua, Sở Mặc nghĩ liệu có cần đi tìm Lâm Thính Hải xem thử hai người nói gì không? Nhưng tiền lệ của Sở Trầm Uyên đã ở trước mặt, Sở Mặc do dự nửa ngày, quyết định xem thử tình hình rồi nói.
Trong mấy ngày tiếp theo, Sở Mặc càng lúc càng cảm thấy rõ ràng Tiêu Dật là thật sự tránh né hắn, nhưng Sở Mặc thật sự không hiểu nỗi là, mỗi lần Tiêu Dật nhìn thấy hắn luôn sẽ lộ ra biểu tình chột dạ. Nếu nói là Tiêu Dật biết tâm tư của hắn, chắc sẽ là thấp thỏm xoắn xuýt hoặc là chán ghét không vui đi, chột dạ đại biểu gì chứ? Vậy nếu không phải là nguyên nhân hắn suy đoán, thì đó là gì?
Khi Sở Mặc chuẩn bị đi tìm Lâm Thính Hải hỏi thử rốt cuộc hắn đã nói gì với Tiêu Dật, một chuyện khác lại thu hút sự chú ý của hai người.
“Thật sao? Ipad thật sự có thể chuyển hóa thành tiên khí?” Tiêu Dật vui mừng nói.
Sở Mặc gật đầu, hắn vừa nhận được tin, món đồ dó hiện còn ở chỗ Từ đạo tử ở Ngọc Thanh cảnh.
“Cậu có muốn đi xem không?” Sở Mặc nhìn Tiêu Dật thật sâu, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay hắn tóm được cơ hội ở riêng với Tiêu Dật. Tiểu viện tuy trước mắt vì có nhiều người, mấy lần trải qua mở rộng trận pháp không gian, nhưng nếu nói thật sự do Tiêu Dật muốn tránh hắn, hắn liền không tìm được Tiêu Dật thì cũng không đúng. Chỉ là Tiêu Dật chỉ cần xuất hiện sẽ đi theo sau Lục Thiệp Xuyên, khiến hắn vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tiêu Dật.
Lời của Sở Mặc khiến Tiêu Dật không hiểu, “Đương nhiên muốn đi, tại sao không đi?”
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, “Ta còn cho rằng cậu tránh ta tới mức không muốn cùng ta ra ngoài chứ.”
Oán trách rõ ràng như vậy Tiêu Dật nếu không nghe ra thì là đồ ngốc. Y lúng túng nhìn Sở Mặc một cái, chột dạ không biết nên mở miệng thế nào. Y còn cảm thấy y trốn Sở Mặc rất khéo, dù sao y vừa nhận ông ngoại, ngày ngày dính lấy ông ngoại cũng rất bình thường. Y làm sao biết Sở Mặc lại nhạy bén như thế, còn trực tiếp nói ra trước mặt y.
Rất lúng túng đó nha!
Tiêu Dật lặng lẽ cúi đầu, trong lòng gào thét. Nhưng y chợt nghĩ, thà lúng túng như vậy còn đỡ hơn là y vừa nhìn thấy Sở Mặc liền nhớ lại mấy câu y từng nói với Lâm Thính Hải như là Sở Mặc yêu thầm y gì đó. Lúc đó y không nên vì thể diện, trực tiếp nói y yêu thầm Sở Mặc thì được rồi, như vậy khi y nhìn Sở Mặc tuy cũng sẽ có chột dạ, nhưng ít nhất chột dạ ít hơn một xíu.
Nhìn Tiêu Dật lại lần nữa lộ ra vẻ chột dạ, Sở Mặc hơi nhíu mày, lại không nói gì, ngược lại đổi vấn đề.
“Vậy còn không đi?”
Tiêu Dật vô thức ngẩng đầu, “Ông ngoại thì sao?”
Đối diện với vẻ như cười như không của Sở Mặc, Tiêu Dật ngoan ngoãn dừng động tác tìm ông ngoại, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất không thôi. Lần này y thật sự không phải cố ý muốn quét sạch thể diện Sở Mặc, y thật sự là ngày ngày ở bên ông ngoại, vô thức hình thành thói quen này luôn rồi.
Trải qua “chuyện ông ngoại”, Tiêu Dật lại thêm một chút hổ thẹn trên sự chột dạ, trong thời gian tiếp theo vô cùng nghe lời. Cho dù khi y phát hiện chỉ có y và Sở Mặc cùng tới Ngọc Thanh cảnh, y cũng biết điều không hỏi nhiều.
“Thế nào, vẫn quen chứ?”
Sở Mặc hỏi thế, là vì trạng thái hiện giờ của hai người, hắn xuất môn tự nhiên sẽ không giống như Từ Sắt Nguyên ngồi thất ngọc linh lung xa gì đó, mà là cưỡi thiên mã cực phẩm tiên giới đặc biệt nuôi dưỡng, được gọi là lăng vân mã bước trên vân hải một bước ngàn dặm.
Sở Mặc là cưỡi ngựa, Tiêu Dật tự nhiên cũng là cưỡi ngựa, vì đây là lần đầu tiên Tiêu Dật cưỡi ngựa, Sở Mặc đặc biệt đi chậm, chính là lo Tiêu Dật sẽ không thích ứng.
Khác với Sở Mặc lo lắng, Tiêu Dật hoàn toàn không có bất cứ cảm giác khó chịu nào, ngược lại hưng phấn vô cùng. Cưỡi ngựa so với ngồi trên thất ngọc linh lung xa của Từ Sắt Nguyên thì kích thích hơn nhiều. Lăng vân mã tên như ý nghĩa là chạy trên mây, Tiêu Dật nhìn phía dưới trống không, cảm thụ biển mây vụt qua bên người, trong lòng vừa khẩn trương vừa kích thích, y nghe Sở Mặc dặn dò nắm chặt dây cương, một chút cũng không dám buông lỏng, có gió thổi tới thẳng mặt, cũng đều bị màn phòng hộ trước người hóa giải, Tiêu Dật cảm thấy y tới tiên giới lâu như vậy, đây mới là lần đần tiên giống tiên nhân chân chính.
Cho dù Sở Mặc suốt đường cố ý đi chậm, nhưng khi hai người tới Ngọc Thanh cảnh cũng chỉ mất nửa ngày. Tiêu Dật trên đường cao hứng quá mức, lại là lần đầu tiên chạy xa như vậy, y còn không chịu hạ thấp người như Sở Mặc nói, cố ý học theo Sở Mặc dựng thẳng người, kẹp chặt bụng ngựa, đợi khi y xuống ngựa, hưng phấn qua đi hậu di chứng liền lộ ra.
Tiêu Dật lúng túng ôm Sở Mặc, vừa rồi y eo đau chân tê, nếu không phải Sở Mặc phản ứng kịp thời, y khẳng định đã trực tiếp ngã ngựa.
Tiêu Dật quẫn bách cúi đầu, chống vào người Sở Mặc đứng yên, y tha thiết hy vọng Sở Mặc có thể quên màn phát sinh vừa rồi.
Nhìn Tiêu Dật vẻ mặt 囧, Sở Mặc không khỏi cười lớn, xoa xoa đầu Tiêu Dật, “Ai bảo cậu làm tàng.”
Tiêu Dật muốn phản bác, lại không có sức, chỉ đành mặc Sở Mặc xoa tóc y, không tránh đi như hồi trước.
Hai người hiện tại đang ở bên rìa hoang mạc, tình cảnh trước mắt vô cùng quái dị, nơi cách đường ranh giới là tiên khí dào dạt, cây xanh um tùm, có thể nói là chim hót hoa thơm, nhưng một bên khác cách ranh giới lại là cát vàng hoành hành, trời đất tối tăm, nếu không phải bên trong vẫn còn cảm nhận được tiên khí tràn trề, Tiêu Dật quả thật cho rằng y lại tới thú nhân thế giới.
“Nơi này chính là nơi luyện khí đại sư Từ đạo tử ở?” Tiêu Dật nhanh chóng đổi vấn đề.
Sở Mặc biết Tiêu Dật muốn trốn tránh, cười gật đầu, giải thích, “Từ bà bà tính khí cổ quái, cả đời đều dùng để nghiên cứu vũ khí tiên giới, chỉ hy vọng có thể luyện chế ra thần khí, nếu không phải nể mặt mũi Bách lão, bà chưa chắc chịu giúp đỡ chúng ta.”
Vừa nghe chữ thần khí Tiêu Dật đột nhiên nhớ tới Vượng Tài, nghĩ tới khi mới gặp Vượng Tài, Vượng Tài bảo nó là do Từ bà bà đích thân luyện chế, Tiêu Dật cười nhẹ. Đáng tiếc gần đây Vượng Tài lười biếng không muốn cử động, nếu không cơ hội tốt như hôm nay, y thật sự muốn mang nó cho Từ bà bà coi.
“Nghĩ tới cái gì?” Sở Mặc chú ý thấy vẻ mặt của y.
“Nghĩ tới Vượng Tài.” Tiêu Dật ngoan ngoãn nói.
Sở Mặc cũng biết chuyện Vượng Tài hình như muốn nâng bậc, an ủi nói, “Vượng Tài là túi càn khôn khác bình thường, nếu cậu muốn, lần sau mang Vượng Tài tới, Từ bà bà nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Cái gì mà cảm thấy hứng thú? Sở tiểu tử ngươi lại mang tới cái gì?” Một giọng nói bùi tai từ trong hoang mạc truyền ra, cùng với giọng nói là một con hẻm nhỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Sở Mặc mỉm cười, đi tới một bước, thanh giọng nói: “Là một linh khí của bằng hữu ta, hình như muốn nâng bậc, hy vọng được Từ bà bà chỉ điểm.”
“Một linh khí mà thôi, có gì đáng xem.” Nghe nói là linh khí, giọng nữ bùi tai lập tức không còn hứng thú.
Sở Mặc sớm đã quen thái độ của Từ đạo tử, ngược lại Tiêu Dật lúng túng nhìn Sở Mặc, Vượng Tài bị nói thế, y cảm thấy rất không vui, nhưng lại nghĩ đối phương là đại sư luyện khí đệ nhất tiên giới, nên nói vậy cũng có thể lý giải.
Sở Mặc an ủi xoa xoa tóc Tiêu Dật, dắt y men theo con đường đi vào giữa sa mạc.
Con đường quanh co khúc khuỷu, Tiêu Dật cũng không biết đi bao lâu, trước mặt đột nhiên bừng sáng, một quảng trường hình cầu to lớn do thanh ngọc dựng thành xuất hiện trước mặt hai người. Trong quảng trường trống rỗng rộng rãi, vô số phù chú lưu chuyển trên mặt sàn thanh ngọc, Tiêu Dật ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Sở Mặc, không dám nhìn loạn khắp nơi.
“Sao lại chậm như thế!” Giọng nói không kiên nhẫn mang theo hương thơm vang lên.
“Bà bà!” Sở Mặc cung kính gọi.
Tiêu Dật nhìn theo ánh mắt Sở Mặc, đột nhiên banh to mắt, chỉ thấy phía trước không xa, một cô bé tuổi tác chỉ có tám, chín tuổi đang vẻ mặt buồn bực gật đầu với hai người.
Ý thức được cô bé này chính là đại sư luyện khí đệ nhất nổi danh tiên giới Từ đạo tử, Sở Mặc nói gì Tiêu Dật đã hoàn toàn không chú ý, trong đầu y chỉ hiện lên bốn chữ, Thiên Sơn Đồng Lão!