Nhờ Từ Sắt Nguyên dao động, Tiêu Dật nhanh chóng quyết định thành giảo ký kết với đài truyền hình Càn Khôn. Thành giảo đang đào khoáng ở thú nhân thế giới hoàn toàn không biết nó đã tạo nên cơn sốt thế nào tại tiên giới, đối với hành động của Tiêu Dật cũng không hiểu chút nào. Nhưng khi Tiêu Dật đưa ra thù lao và thần giới sau lưng y, thành giảo không chút do dự ký kết khế ước bán thân một ngàn năm với đài truyền hình Càn Khôn.
Lo xong vụ thành giảo, Richard thì đang trên đường tới tiên giới tạm thời không thể liên lạc được, Tiêu Dật coi như cũng nghỉ ngơi được một lúc, không lo lại bị Từ Sắt Nguyên truy đuổi. Tới nay, Tiêu Dật đã không còn ý niệm cấp thiết kiếm tinh ngọc như khi mới tới tiên giới, có nhiều lúc, y càng hy vọng giống như lúc ở nhân giới, có thể trạch trong nhà, xem phim chơi game. Đáng tiếc chuyện làm ăn ở tiên giới quá lớn, lại thên có thần giới, nguyện vọng của Tiêu Dật trong một thời gian ngắn tính ra không thể thực hiện.
Đối với suy nghĩ này của Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên không chút khách khí đánh giá là không biết cầu tiến, nếu không phải ngại Sở Mặc ngồi một bên, Từ Sắt Nguyên quả thật đã hận không thể ôm Tiêu Dật lắc một trận, “Huynh đệ, cậu đừng có lỗi với tinh ngọc.”
Tiêu Dật tâm linh thông nhìn được tâm tình của Từ Sắt Nguyên từ vẻ mặt hắn, câm nín nhìn hắn. Y và mấy người Từ Sắt Nguyên hiện tại hoàn toàn có thể dùng “ngày kiếm ngàn vàng” để hình dung, Tiêu Dật cảm thấy vấn đề hiện tại của bọn họ đã không phải là vấn đề kiếm tinh ngọc thế nào, mà là làm sao để tiêu những tinh ngọc này.
Từ Sắt Nguyên hiển nhiên không có phiền não như Tiêu Dật, sau khi khinh bỉ Tiêu Dật không biết cầu tiến, lập tức lại dẫn vấn đề lên cuộc chung kết tuyển tú sắp tới. Sau khi trải qua sơ tuyển tại các khu và mấy lần phục tuyển, hiện tại tuyển thủ chỉ còn lại năm mươi người. Mà trận chung kết ngày kia, chính là muốn chọn ra mười hàng đầu trong năm mươi tuyển thủ này, đăng lên bảng xếp hạng thiên nữ kỳ này.
Bắt đầu từ khi sơ tuyển tại các khu kết thúc, đài truyền hình Càn Khôn liền mở cuộc bỏ phiếu cho tuyển thủ. Hiện tại còn chưa vào chung kết, người ủng hộ giữa các tuyển thủ đã khói súng không ngừng. Không nói gì khác, chỉ nói năm mươi tuyển thủ của cuộc chung kết này cho tới nay đã mang tới mấy vạn thượng phẩm tinh ngọc thu nhập từ bỏ phiếu cho đài truyền hình Càn Khôn. Tính theo một phiếu một hạ phẩm tinh ngọc, ít nhất các tiên nhân tiên giới đã bỏ hơn mười tỷ phiếu. Tiêu Dật thấy may mắn là đa số tiên nhân đều trực tiếp ra tay là thượng phẩm tinh ngọc, giảm bớt không ít gánh nặng kiểm phiếu cho họ.
Từ Sắt Nguyên hiện tại muốn thảo luận chính là vấn đề nhỏ vừa hạnh phúc vừa phiền não này, tối chung kết ai sẽ tới kiểm phiếu?
Ánh mắt Tiêu Dật rất tự nhiên đặt trên người Sở Mặc. Sở Mặc bật cười sờ đầu y, giải thích, “Lần này không được, tối ngày mốt kim ngư vệ có việc.”
Mấy lần phục tuyển trước, kim ngư vệ vừa phải bảo đảm an toàn của hội trường vừa phải tham gia kiểm phiếu tại hiện trường, ai nấy khổ không nói nổi. Phải biết, luận đánh luận giết kim ngư vệ ai ai cũng là hảo thủ, nhưng nếu luận đếm số tính toán, thật sự là làm khó bọn họ. Cuối cùng ai nấy đều đầu choáng mắt hoa, đầu phình lên cả vòng.
Sở Mặc nói thế, Tiêu Dật rất nhanh cũng đoán được, nếu đã không thể dựa vào kim ngư vệ, y lập tức kéo tộc Trì Mu vào. “Nếu chung kết đã tổ chức ở Hư Vô hải, không bằng để tộc Trì Mu kiểm phiếu được rồi.”
Kỳ thật nếu không phải tộc Trì Mu hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi Hư Vô hải, Tiêu Dật sớm đã muốn để bọn họ kiểm phiếu. Chỉ cần nghĩ tới đồ đệ Vượng Tài do tộc trưởng Trì Mu một tay dẫn dắt ra, thì đã biết tộc nhân bọn chúng về phương diện tính toán này đều là cao thủ.
Từ Sắt Nguyên nghĩ tới tính cách yêu tài của tộc trưởng Trì Mu, gật đầu tán đồng. Giải quyết xong vấn đề này, cái khác đều không thành vấn đề. Sau khi ba người thảo luận một phen, Từ Sắt Nguyên rất nhanh rời khỏi Hư Vô hải, đài truyền hình còn có một đống chuyện.
Tiễn Từ Sắt Nguyên đi xong, Tiêu Dật nghĩ tới câu nói vừa rồi của Sở Mặc, lập tức tò mò hỏi, “Bệ hạ dự định hôm kia động thủ?”
Sở Mặc mỉm cười gật đầu.
Tiêu gia sụp đổ lộ ra một cao thủ bậc mười là Tiêu Thất, ai biết trong tay Vân Tịnh Hàn còn bao nhiêu con bài. Sở Trầm Uyên đã không dám tiếp tục để mặc Vân Tịnh Hàn nữa, sau khi tỉ mỉ điều tra danh sách dư nghiệt Vân Lam do Vân Trạch Hải cung cấp, Sở Trầm Uyên rất nhanh quyết định thời gian động thủ sẽ chọn vào hôm tuyển tú.
Là hoạt động giải trí long trọng nhất gần đây của tiên giới, nghĩ chắc cuộc chung kết tuyển tú đủ để hấp dẫn ánh mắt của đa số tiên nhân tiên giới. Dưới tình hình này, hành động của tiên đình sẽ không dễ bị chú ý, phù hợp với dự định đánh cho dư nghiệt Vân Lam trở tay không kịp của Sở Trầm Uyên.
Biết dự tính của Sở Trầm Uyên, Tiêu Dật rất nhanh lo lắng cho Sở Mặc, “Anh muốn đi cùng bệ hạ sao?’
Sở Mặc gật đầu, an ủi vỗ tóc Tiêu Dật, “Yên tâm, còn có bọn văn dao cùng đi.”
“Bệ hạ thỉnh tới yêu thú Hư Vô hải?” Tiêu Dật quái dị.
Sở Mặc giải thích, “Vân Trạch Hải cũng không xác định bên cạnh Vân Tịnh Hàn có bao nhiêu cao thủ bậc mười. Vì đề phòng vạn nhất, bệ hạ không thể không liên hệ với các yêu thú cỡ văn dao.”
Tiêu Dật có chút không hiểu tại sao bọn văn dao phải tham gia vào trong tranh đấu của tiên nhân tiên giới. Hư Vô hải vẫn luôn độc lập tại tiên giới, càng không cần nói bọn chúng là yêu thú càng sẽ không quản chuyện của tiên nhân.
Sở Mặc nghĩ tới bộ dáng sư tử mở miệng của đám yêu thú đó, cùng với vẻ mặt đau ruột của Sở Trầm Uyên khi đáp ứng chúng, nhịn không được bậc cười. Nhẹ giải thích với Tiêu Dật, “Tinh ngọc động nhân tâm.”
Tiêu Dật, “…”
Y luôn cảm thấy tầng ý nghĩa đằng sau đáp án này có liên quan tới y.
Sở Mặc lại cười, sự xuất hiện của thần giới, khiến chúng yêu thú tại Hư Vô hải nhận thức được tính quan trọng của tinh ngọc. Mà nhờ tác dụng quy phạm của tộc trưởng Trì Mu, đám yêu thú vốn mắt cao hơn đầu rất nhanh học được làm sao tìm cơ hội kiếm tinh ngọc. Nếu không phải Sở Trầm Uyên tìm bọn chúng trước, tính ra Tiêu Dật đã nhận được thỉnh cầu muốn tới thú nhân thế giới đào khoáng của chúng rồi.
Bất kể nói thế nào, nghe nói Sở Trầm Uyên thỉnh tới yêu thú Hư Vô hải, Tiêu Dật cũng cảm thấy yên tâm cho an toàn của Sở Mặc.
Thời gian hai ngày vụt cái là qua, cuộc chung kết tuyển tú cuối cùng cũng tới.
Theo kế hoạch của Từ Sắt Nguyên trước đó, sân khấu chung kết lần này dựng cạnh Hư Vô hải, trên nơi ở của Trì Mu. Nhìn từ xa thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của Tịnh Lưu giới. Đối với chuyện chung kết tuyển tú diễn ra tại đây, mà tộc Trì Mu bọn họ lại được Tiêu Dật xác định là nhân viên kiểm phiếu và nhân viên bảo an của trận chung kết, tộc trưởng Trì Mu tỏ vẻ rất cao hứng. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Tiêu Dật tin tưởng tộc Trì Mu. Tộc trưởng Trì Mu sau khi nhận được tin, rất nhanh đã triệu tập toàn bộ Trì Mu, đặc biệt huấn luyện một ngày cách đếm số tính toán, để xác định tối chung kết sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào.
Khi màn đêm dần buông, bắt đầu có tiên nhân lục tục thông qua truyền tống trận tới đây. Từ bản vẽ nguyên lý của truyền tống trận do Tiêu Dật mang từ ma pháp thế giới về cho tới nay chẳng qua chỉ hơn một tháng, tốc độ phát triển của truyền tống trận tại tiên giới vô cùng nhanh chóng. Hiện tại trải qua sở thiên công thiết kế, tiên đình ra mặt, trên cơ bản truyền tống trận đã phân bố khắp tiên giới, mang tới tiện lợi vô cùng cho tiên nhân khi xuất hành. Nếu không phải có truyền tống trận, một vài tiên nhân sống ở xa Hư Vô hải tối nay nếu muốn tới được hiện trường, thì phải đi trước một ngày. Mà hiện tại chỉ cần bỏ một phí dụng nhất định, thông qua truyền tống trận thì lập tức có thể tới Hư Vô hải.
Đối với tuyệt đại đa số tiên nhân xuất hiện ở đây tối nay, bọn họ hầu như đều là lần đầu tiên tới Hư Vô hải. Đây vẫn luôn là cấm địa của tiên giới, trong mắt họ có thể nói là tràn đầy thần bí. Xét thấy nơi này thuộc về địa bàn của tộc Trì Mu, không có bất cứ yêu thú nào dám xuất hiện ở đây, vì thế vấn đề an toàn của các tiên nhân tuyệt đối có thể đảm bảo.
Dưới tiền đề này, tiên nhân tới đây đều không vội vào trong, mà đều đi dạo xung quanh. Hư Vô hải tối nay hoàn toàn khác với tưởng tượng của các tiên nhân, từng khóm diệp tử thảo thật to triển thị vươn lá dưới đáy biển, ánh sáng màu tím nhạt lưu chuyển trên mặt biển, chiếu rọi muôn vàn vì sao trên trời, quả thật mỹ lệ mộng ảo không cách nào hình dung.
“Là ai nói hoàn cảnh nơi này ác liệt không cách nào sinh tồn, quả thật là một đám nói bậy.” Đây là suy nghĩ nảy sinh trong đầu tất cả tiên nhân sau khi nhìn thấy cảnh đêm tại Hư Vô hải. Đương nhiên bọn họ nếu nhìn thấy chỗ khác ngoài nơi ở của tộc Trì Mu, dưới mặt biển vô số yêu thú đông nghìn nghịt bị khí tức các tiên nhân dẫn tới, chằng chịt chen chút ở đó không nỡ bỏ đi, lại không dám qua đó, tính ra rất nhanh sẽ thu lại suy nghĩ này.
Sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, cuộc so tài chính thức bắt đầu, trong bầu trời lấp lánh ánh đèn. Hai bên hội trường, toàn là những khối lưu ảnh bích chỉnh tề, phía trên luân phiên chớp nháy quảng cáo của các đại thương gia tiên giới. Trong lúc đèn đuốc nhấp nháy, mấy chữ lớn đài truyền hình Càn Khôn xuất hiện trên bầu trời hội trường, bầu không khí tại đó lập tức trở nên náo nhiệt.
Trong tiếng hoan hô cao giọng của mọi người, một trụ sáng màu trắng sữa rực lên trên sân khấu, chính giữa trụ sáng là một tuyển thủ áo lụa nhẹ bay, thân hình uyển chuyển chậm rãi bước ra.
“Hay!” Tống Nhất Hàm ngồi trong gian riêng dưới sàn kích động tới mức vỗ đỏ tay. Đây là tuyển thủ mà hắn thích nhất, không ai sánh được.
Tống Nhất Hàm hưng phấn múa may túi càn khôn trong tay, không chút do dự ném ra một ngàn thượng phẩm tinh ngọc bỏ phiếu cho tuyển thủ trên đài.
Theo từng trụ sáng hiện lên, trong mỗi trụ sáng đều có một tuyển thủ mỹ lệ bước ra. Các tiên nhân tại đó hoàn toàn trở nên điên cuồng, vô số tinh ngọc bay về một góc hội trường, nơi đó tộc trưởng Trì Mu đang dẫn các tộc nhân nhanh chóng tính toán tinh ngọc thu được.
“Tuyển thủ số năm mươi, một trăm thượng phẩm tinh ngọc.”
“Tuyển thủ số hai mươi bảy, năm trăm thượng phẩm tinh ngọc.”
“Tuyển thủ số ba mươi sáu, một ngàn thượng phẩm tinh ngọc.”
Một bên sân khấu, đặc biệt có một lưu ảnh bích dùng để thống kê số phiếu tuyển thủ nhận được, bất kể ngồi ở hướng nào trong hội trường đều có thể nhìn thấy rõ chỗ này. Vì thế kích thích chúng nhân bỏ phiếu, Tiêu Dật đặc biệt yêu cầu phải kịp thời cập nhật số liệu, bảo đảm mỗi giờ mỗi khắc đều có thể thấy được số liệu trên lưu ảnh bích không ngừng biến động.
Dưới bầu không khí điên cuồng này, các tuyển thủ trên đài càng cố sức biểu hiện, ai cũng không muốn vào thời khắc này lại thua cho đối thủ bên cạnh. Quan chúng dưới đài càng không cần phải nói, ai cũng không muốn nữ thần mình ủng hộ thua cho người khác.
Mắt thấy tinh ngọc thu được càng lúc càng nhiều, Từ Sắt Nguyên nhịn không được kích động run rẩy. Cho dù theo như cách nói của Tiêu Dật hiện tại hắn hoàn toàn không thiếu tinh ngọc, nhưng đây không phải là vấn đề tinh ngọc được không? Đây là loại khoái cảm khi kiếm được tinh ngọc.
Tiêu Dật, “…”
Từ Sắt Nguyên nếu còn run rẩy như thế, y thật lo lắng đối phương sẽ vì cảm xúc quá kích động mà trực tiếp ngất luôn.
Đợi Từ Sắt Nguyên cuối cùng khống chế được cảm xúc của mình, hắn tóm lấy Tiêu Dật, “Tiêu huynh, sao cậu không có một chút phản ứng nào vậy?”
Tiêu Dật, “… Anh hy vọng tôi cũng run rẩy không ngừng giống anh?”
Trên thực tế, lực chú ý của Tiêu Dật căn bản không ở trên tuyển tú trước mắt, so với hiện trường này, y càng quan tâm Sở Mặc, không biết hành động của Sở Trầm Uyên tiến triển thế nào?