- Vũ Vũ, dậy đi con..
Mơ màng mở mắt....Thượng Vũ thiếu chút nữa đã kinh hãi mà kêu lên. Đây là như thế nào đây, tại sao cô còn sống?
Cô nhớ chiếc xe hơi đã rơi xuống vực sâu sau cú va chạm kinh hoàng kia rồi mà, như vậy rốt cuộc là tại sao?
Ngồi bật dậy, đây chẳng phải là nhà ba mẹ cô dưới huyện sao, sao cô lại nằm ở đây?
Còn nữa, kia chính là bộ đồng phục của công ty trước kia cô đã từng làm mà?
Hay..hay...không thể nào như thế được...làm sao làm sao cô có thể sống lại cơ chứ?
Không! Rõ ràng cô là đang sống lại, sống lại ở cái tuổi 22!
Đây chính xác là hôm cô sẽ đi phỏng vấn ở tập đoàn Tiêu thị, cách ngày cô nguyên sinh 4 năm 5 tháng....
Vén chăn chậm rãi bước xuống giường, Thượng Vũ một lần nữa nhìn ngắm xung quanh một cách đầy nhung nhớ. Phải nói là đã bao lâu rồi cô không về thăm nhà?
À là kể từ khi cô bị tập đoàn Tiêu thị từ chối, sau đó nghe lời của tên cặn bã Trương Lân đi tỉnh X lập nghiệp.
4 năm rồi, cô xa ba mẹ, xa quê hương, xa gia đình, đổi lại là cái chết tức tưởi không kịp trăn trối!
Cô hận, hận tên đàn ông đó, hận cả gia đình anh ta, hận nhất là con đàn bà ác độc. Chính bọn họ là những kẻ ác nhân dồn cô vào con đường chết.
Cô yêu hắn, lo toan mọi thứ tất cả cho hắn, lặng lẽ làm một hậu phương vững chắc lo chu đáo từ gia đình hắn đến cái ăn cái mặc hằng ngày của hắn. Thậm chí có lần cô suýt bị đối tác cưỡng bức vì đi xin hợp đồng cho công ty mà hắn gầy dựng. Để rồi khi hắn có tất cả trong tay thì đổi lại việc hắn muốn từ bỏ đầu tiên nhất lại là cô.
Cô sống ở nhà Trương Lân như một người giúp việc không công, lại còn bị những trận mắng chửi thậm tệ từ gia đình hắn. Mỗi lần như thế cô đều nuốt nước mắt vào trong, trong đầu vẫn luôn đinh ninh rằng những khốn khổ tủi nhục này rồi sẽ được đền đáp lại từ tình yêu của hắn. Nhưng rồi thế nào, chính cô tận mắt bắt gặp hắn và con đàn bà ấy thân thể trần truồng đang dính lấy nhau. Nhìn thấy cô, hắn ta không có một chút gì lo sợ, còn dửng dưng kêu cô lấy dùm một hộp bao cao su đang để đầu giường.
Có trời mới biết, tim cô lúc đó như bị ai hung hăng đâm hàng ngàn nhát. Nó đau đớn đến hơn cả việc bị đánh gãy ngàn cái xương cùng một lúc. Người đàn ông cô yêu đi quan hệ cùng một người phụ nữ khác, mà người đó lại chính là cô gái cô từng nâng đỡ. Đây rốt cuộc là do cô kiếp trước đã tạo những nghiệp gì?
Chu Thượng Vũ vội nhắm mắt để ngăn những giọt nước mắt như sắp tuôn trào kia ra. Cái chết một lần nữa ùa về trong tâm trí cô, cô còn nhớ rõ hình ảnh chiếc xe lao xuống vựt vào cái đêm hắn gọi cô lên biệt thự gần đèo. Trong đêm hôm mưa gió, một cô gái chân yếu tay mềm một lòng mong mỏi muốn gặp được người đàn ông mà mình yêu thương để xin níu kéo lại tình cảm của anh ta. Để rồi trong lúc lái xe chính anh ta gọi đến, trong cuộc gọi đó hoàn toàn là tiếng rên ân ái của anh ta và người đàn bà đó, còn có cả những lời sỉ vả cô không thương tiếc. Và kinh tởm nhất là việc anh ta đã lừa được bố mẹ cô kí vào giấy bán nhà!
Quá đau đớn và bất ngờ, đêm hôm ấy một chiếc xe con từ trên núi đi xuống, cô không tránh kịp đã lao thẳng xuống vực sâu...
Khi chiếc xe đang rơi xuống, trong đầu cô chỉ luôn có hình ảnh hai con người rắn rết kia, cô thề nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ đòi lại bọn họ gấp ngàn lần những gì bọn họ đã gây ra cho cô. Đời này cô hận, đời sau cô quyết không uống chén Mạnh Bà để những kí ức này sẽ được giữ mãi mãi.
Một lần nữa ông Trời đã cho cô được sống lại, cô sẽ cho họ nếm trãi đầy đủ tất cả những đau đớn, tủi nhục mà họ đã gây ra cho cô. Họ lấy của cô 1, cô lấy lại của họ 10, lấy thêm cả lời cả lãi. Kiếp này mục đích duy nhất của cô chỉ là trả thù!
Một tuần sau.
Hôm nay, Thượng Vũ lên thành phố X để tham gia phỏng vấn ở trụ sở lớn nhất nước của tập đoàn Tiêu thị. Cuộc phỏng vấn ở huyện cô đã được thông qua, bằng những kiến thức cô có được ở kiếp trước thì việc trả lời những câu hỏi phỏng vấn đơn giản này thì là quá bình thường.
Trụ sở ở huyện mời cô lại làm việc nhưng một lòng cô muốn lên trụ sở chính là vì ở đó có tên đàn ông kia mà cô cần tìm.
Đi vào sảnh Tiêu thị, bên trong sang trọng và vô cùng rộng lớn. Kiếp trước cô đã vào đây mấy lần, lần đầu tiên là lần gặp định mệnh giữa cô và Trương Lân, khi cô đi giao cơm cho cửa hàng và vô tình đụng trúng vào hắn.... Đến bây giờ cô chỉ ước rằng kiếp trước cô không đi giao cơm thay cho bạn thì cuộc đời cô đã không đau khổ đến thế này rồi.
Vào thang máy, bên trong đã gần như đầy người, cô đứng nép sát vào vách thang máy, kế bên là một cô gái rất đáng yêu và xinh đẹp.
Haha, nhưng đáng thương thay cô gái này lại là mục tiêu thứ 2 của cô sau Trương Lân.
Nheo nheo mắt đẹp, hóa ra Trương Lân cùng Bích Y đã quen biết nhau từ trước. Thật vi diệu, xem ra những sự trùng hợp ở kiếp trước đều hoàn toàn là những mưu kế đã được tính sẵn.
Gì mà chị em tình nghĩa, rồi nào là phụ ai không phụ cô..
Cô khinh, cô khinh....để xem kiếp này Chu Thượng Vũ cô có hành cho ra bã hết không thì biết. Hừm
Bích Y nhìn cô cười cười, quả thật Bích Y cũng rất xinh, nét đẹp cô gái thôn quê đầy khả ái và chân thật. Nhưng thôi bỏ qua đi, cô đã không còn ngây thơ dễ lừa như kiếp trước nữa rồi.
- Chị cũng đi phỏng vấn à?, Bích Y cười hỏi.
Trong lòng rất muốn nhào đến cấu xé cô ta ra thành trăm mảnh nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Thượng Vũ khẽ cười duyên, gật gật đầu.
Bích Y chen chen trong đoàn người đang chen lấn, cô chìa tay ra, mỉm cười nhìn cô:
- Em chào chị, em tên là Bích Y, hy vọng chị em mình cùng được nhận.
Bắt tay à? Ô, bà cần mi bắt tay????
Nghĩ là thế nhưng Thượng Vũ vẫn dịu dàng đưa đôi bàn tay trắng trẻo thon dài bắt lại tay Bích Y.
- Ừ chào cô, mong sao chúng ta cùng được may mắn.
Bích Y lại nhìn cô không chớp mắt:
- Chị tên gì?
Cô mỉm cười, nhàn nhã giới thiệu:
- Chu Thượng Vũ.
Bích Y chu choa một tiếng, cô ta luôn miệng khen ngợi:
- Tên đẹp quá! Tên đẹp mà người còn đẹp hơn nữa, chị xinh thế này đã có bạn trai chưa?
Bing!!! Bạn trai bà chẳng phải mi đã cướp rồi ư?
Máu huyết muốn dồn hết lên mặt, nhưng buộc lòng cô phải đè nén lại. Vui vẻ mỉm cười, cô bàn ra:
- Chị làm gì đã được như em nói....
Vừa dứt câu thang máy ting một tiếng, báo hiệu đã đến tầng 15, nơi mà hôm nay sẽ diễn ra buổi phỏng vấn nhân viên phòng kinh doanh cấp cao của Tiêu thị.
- Nhanh nhanh đi, sắp trễ rồi....
- Nghe nói hôm nay Tiêu tổng cũng đến xem...
- Thiệt hả? Trời ơi....
Xung quanh Thượng Vũ ồn ào như ông vỡ tổ, mọi người hầu như đều tập trung bàn tán đến vị tổng tài trong truyền thuyết này. Kiếp trước cô có nghe đồn qua nhưng gặp mặt vẫn là không hề được. Nghe Trương Lân kể lại, Tiêu tổng là một trong những hiện tượng của giới kinh doanh, đánh ở đâu thắng ở đó, tàn nhẫn và vô cùng thủ đoạn.
Nhưng thôi vẫn là buồn thay, kiếp trước ngoài tên Trương Lân đê hèn đó ra thì cô còn quan tâm được đến ai nữa.
Bích Y đi phía sau, kéo kéo tay cô, hỏi nhỏ:
- Chị có biết Tiêu tổng là ai không?
Hơi khó chịu vì việc cô ta đụng chạm mình, Thượng Vũ chỉ lắc lắc đầu chứ không nói gì.
Bích Y lại luyên thuyên nói tiếp:
- Em nghe nói Tiêu tổng còn rất trẻ lại siêu đẹp trai, mà chị biết không, anh ấy rất ít khi đến tham gia mấy cái việc ở tầng dưới như tụi mình, không biết hôm nay là vì sao lại xuất hiện nữa.
Thượng Vũ nheo nheo mắt nhìn Bích Y:
- Làm sao cô biết?
Bích Y cười thẹn thùng, nói nhỏ:
- Em có quen một người làm ở đây, anh ấy nói cho em biết.
Thượng Vũ không nói thêm gì. Cô làm sao không biết được là do Trương Lân đã nói với cô ta cơ chứ. Nhưng kiếp trước cô chưa hề gặp vị tổng tài này, kiếp này có thể gặp được hay sao?
Có một số việc đã thay đổi kể từ khi cô sống lại, không biết là tốt hay là xấu nữa đây?
- Mời các bạn đến phỏng vấn ngồi vào ghế chờ, chúng tôi đọc tên bạn nào, xin mời bạn ấy vui lòng vào trong để gặp trực tiếp ban phỏng vấn. Xin cảm ơn các bạn!
Tiếng cô thư ký thánh thoát làm mọi người trong gian phòng im hẳn, mỗi người đều lục tục tìm vị trí ngồi xuống.
Thượng Vũ đi nhanh về phía hàng ghế chờ, phía sau Bích Y cũng đi theo cô.
Thật sự cô rất không thích việc Bích Y cứ mãi lẽo đẽo theo sau mình. Nhưng để kêu cô ta đừng đi theo, quả thật có chút không được đàng hoàng. Dù gì vẫn là kiếp trước cô ta hại mình, kiếp này trên cơ bản vẫn là chưa có, thế nên gắt gỏng vô cớ với một người là không hay chút nào.
Ây ây, thôi kệ cô ta đi, cứ phải từ từ mà giải quyết.
- Chị Thượng Vũ, chị hồi hộp không?
Nhìn đến Bích Y ngồi bên cạnh đang thấp thỏm ngó trước ngó sau, bỗng dưng Thượng Vũ nhớ đến kiếp trước. Cái cảnh cô ta nằm trên chiếc giường của cô, ôm lấy người đàn ông của cô, gương mặt vênh vênh tự đắc không một chút xấu hổ, nào giống với gương mặt đáng yêu chất phát này cơ chứ.
Một cỗ tức giận dâng lên trong lòng, Thượng Vũ kiềm chế khó khăn buông ra một câu:
- Hình như cô có người quen trong công ty này mà, sao không nhờ người đó?
Bích Y gãi gãi đầu, cô ta bẽn lẽn:
- À không phải...em không có quen ai đâu...
Thượng Vũ cười khinh trong lòng một tiếng, cái kiểu lấp lửng như cô ta thì chẳng khác nào đang khoe khoang vì có người quen trong công ty.
- Xin mời bạn Chu Thượng Vũ.
Tiếng cô thư kí thanh thoát, Thượng Vũ liền đứng lên đi cùng cô ta vào trong.
Phía trong là căn phòng rộng với một dãy ghế xếp kéo dài, trên ấy đã có vài người ngồi đợi.
Thựơng Vũ được cô thư kí mời ngồi vào ghế, thật lòng thì cô vẫn có một chút hồi hộp. Vốn dĩ lần đi phỏng vấn này trong kiếp trước là không hề có. Không biết là do cô sống lại thay đổi sự việc hay do vốn dĩ kiếp này đã khác hoàn toàn với kiếp trước.
- Thượng Vũ, mời cô vào trong.
Thượng Vũ mỉm cười gật đầu, cô đeo theo túi đi vào trong. Trong lúc cô đi vào có nhìn thấy một số người đi ra, trên mặt họ toàn là vẻ buồn rầu, chắc có lẽ họ bị đánh rớt.
Tập đoàn Tiêu thị có quy tắc phỏng vấn rất khác so với những công ty khác. Sau khi phỏng vấn sẽ thông báo trực tiếp kết quả mà không phải hẹn về nhà, sau đó tất cả người đã thông qua buổi phỏng vấn sẽ được sắp xếp về phòng ban hợp với chức vụ và khả năng của mình, vỏn vẹn chỉ trong một ngày. Và tất nhiên ngày gặp lại gần nhất, họ đã chính thức trở thành nhân viên của Tiêu thị.
Vào trong, cô thư kí mời cô đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng kín cửa lại.
Thượng Vũ hít một hơi thật sâu, cô quyết tâm sẽ cố gắng hết mình, nhất định phải giành được vị trí vào Tiêu thị. Chỉ có như thế thì khả năng trả thù thành công mới càng cao.
Trong phòng một chiếc bàn vuông trống, phía dưới là một cái ghế xếp nệm êm, nhìn lên phía trên có 4 vị uy nghiêm đang ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy cô một vị đưa tay ý bảo mời cô ngồi. Thượng Vũ khẽ cuối đầu chào sau lại nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Xin chào các vị, tôi là Chu Thượng Vũ, rất vinh hạnh vì hôm nay được đến quý công ty phỏng vấn.
- Chào cô Chu, mời cô ngồi.
Thượng Vũ điềm nhiên ngồi xuống, hai tay cô để trước túi, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Một vị trên kia nhìn cô, sau đó có phần hài lòng gật gật:
- Tinh thần cô rất tốt, sau đây chúng ta có thể.....
Chưa nói dứt lời, một vị thanh niên trẻ tuổi đi vào, khi đi ngang qua cô, trên môi anh ấy lại mang ý cười nguy hiểm.
- Chào thư ký Lạc, chào anh, chẳng hay.....
Người đàn ông tên Lạc đưa tay ra hiệu mọi người không cần khách khí, sau hắn lại nhìn cô, nhàn nhạt nói:
- Tiêu tổng muốn tự mình phỏng vấn riêng với cô Chu đây.
4 vị đang ngồi sau mặt ngờ nghệch hẳn ra, rõ ràng từ sáng đến giờ Tiêu tổng có xuất đầu lộ diện đâu, sao bây giờ lại....
4 người hết nhìn nhau sau lại quay ra nhìn Thượng Vũ, mà rõ ràng Thượng Vũ cũng đang ngây người không kém a...
Ôi đây là loại tình huống gì vậy, bà đây chỉ đi xin một chức vụ nho nhỏ thôi mà, có cần phải để tổng tài phỏng vấn không cơ chứ???
Một vị đầu đã hai thứ tóc, đoan đả lên tiếng:
- Được được, vậy không biết chúng tôi....
Người đàn ông tên Lạc lại lên tiếng:
- Phiền các vị ra ngoài, đích thân Tiêu tổng sẽ vào đây phỏng vấn.
4 vị lại môt lần nữa nhìn nhau, lần này Thượng Vũ cũng nhìn chầm chầm vào họ. Chẳng biết là do cô đa nghi hay do họ thay đổi thái độ, chứ từ khi tên Lạc đi vào thông báo thì ánh mắt họ nhìn cô đã khác khi nãy. Có một phần khó hiểu, một phần phức tạp lại một lần sợ hãi.
Ai ôi rốt cuộc hôm nay cô đang gặp cái chuyện quái quỷ gì đây????
Vị lớn tuổi khi nãy lại lên tiếng, ông ta cung kính:
- Vâng vâng, chúng tôi ra ngay, ra ngay.
Khi 4 người đi ngang qua cô, họ vẫn len lén đánh giá, nhưng rất nhanh đã đi mất sau cánh cửa...
Cô ngờ nghệch định đứng dậy thì lại nghe tiếng mở cửa. Lần này là cánh cửa phía trong phòng được mở ra, do khi nãy vào đây cô cũng không quá để ý, giờ mới biết được trong phòng vốn có một cánh cửa được nối thông với một phòng khác.
Nhìn theo nơi phát ra tiếng động, một thân cao to bước vào. Người đàn ông với dung mạo đáng kinh ngạc, thật sự đẹp quá, đẹp đến mê người, nhưng hình như trông anh ta rất quen.....
Gặp ở đâu nhỉ? Ở đâu????
Cô không nhớ được, lại cứ đang dán mắt vào người đàn ông trước mặt. Nước da ngâm ngâm, mũi cao, mắt phượng, môi mỏng hồng nhuận....ôi đàn ông sao lại yêu mị đến thế cơ chứ???
Nếu so với tên Trương Lân thì...e hèm tên ấy không có cửa!!!!
Một thân sơ mi đen, quần âu đen, anh ta nhoẻn môi cười:
- Chào em, cuối cùng chúng ta cũng được gặp!
Là sao? Câu nói này đến cuối cùng là như thế nào?????