Tác giả: 四大皆空
"Dương Thiền đã đến quân doanh." Nói thế cũng không hẳn là chính xác, bởi vì người đi không chỉ có Dương Thiền mà còn có cả Lưu Ngạn Xương. Cơn buồn ngủ của Dương Tiễn bất chợt biến mất, thuốc an thần vừa uống dường như đã mất tác dụng. Hắn thực sự rất muốn hỏi cái nhà ba người đó, cứ phải dính lấy nhau như vậy với chịu sao, tưởng đánh trận là trò đùa à?
Tiểu đồng tử rất có mắt nhìn, thấy sắc mặt Dương Tiễn không vui bèn lặng lẽ chuồn đi.
Vương Mẫu vẫn đang khống chế binh lực, e là đã sớm có ý định ép tất cả đến quân danh. Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới là người Phật môn, sẽ không dễ gì chủ động ra tay. Trên đất liền thì Tây Hải Đông Hải chẳng giúp gì được, vả lại bọn họ cũng không muốn vướng lấy vấn đề rối rắm này. Mai Sơn huynh đệ có thân phận xấu hổ, tránh mặt ở Quán Giang Khẩu không ra ngoài. Thế nên cả nhà Trầm Hương vừa khéo phù hợp với mọi yếu tố liền bị lôi vào.
Mọi người đã đến đông đủ là có thể đợi xem Dương Tiễn phản ứng thế nào. Vương Mẫu có lòng hoài nghi Dương Tiễn, vừa không dám dùng lại hắn, vừa không nỡ từ bỏ hắn. Cho nên bà mới phải tính kế để Dương Tiễn đến quân doanh cùng Trầm Hương tàn sát lẫn nhau, coi như là phát huy tác dụng cuối cùng. Từ trước đến giờ bà rất giỏi nhìn thấu lòng người, nếu Dương Tiễn thật sự là tiểu nhân thì ắt hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội trở mình lần này, tất sẽ có một trận đối đầu với Trầm Hương. Nếu trăm năm thần phục của Dương Tiễn chỉ là giả vờ thì hắn sẽ càng không yên lòng cả nhà Trầm Hương ở quân doanh, đến lúc đó hắn lo trước lo sau, mà Trầm Hương thì sẽ không nương tay, nếu như loại trừ được Dương Tiễn thì cũng coi như là một chuyện tốt.
Một kế hoạch đơn giản, nhưng mang lòng dạ hiểm độc.
Mấy ngày liên tiếp, Dương Tiễn đều lo lắng sốt ruột, không biết phải làm thế nào. Một phương diện, hắn lo lắng Dao Cơ và Ngọc Đỉnh, không mong Vương Mẫu được như ý muốn, lại phải lao vào hiểm cảnh, đối địch với Trầm Hương. Về phương diện khác, hắn không yên lòng Dương Thiền và Trầm Hương, Vương Mẫu là một nữ nhân điên rồ, bà ta sẽ không tiếc đánh đổi hết thảy dồn đám người Trầm Hương vào chỗ chết. Ngặt nỗi trọng tránh Tam giới không người gánh vác, dù đám người Trầm Hương có nhìn thấu cái bẫy của Vương Mẫu, thì cũng không thể nào nhẫn tâm quay đầu bỏ đi, để lại vạn dân phía sau cho yêu ma.
Đến ngày thứ bảy, quả nhiên Thiên Đình truyền chỉ, phong Dương Tiễn là chánh tướng quân, đến núi Trấn Ma thu phục yêu vật.
Khi ý chỉ tới, Dương Tiễn đang dùng bữa với Dao Cơ và Ngọc Đỉnh. Tiên quan được đệ tử Xiển giáo đưa vào, nhìn thấy Dương Tiễn liền bắt đầu run rẩy. Tay cầm thánh chỉ nhưng gã lại hành lễ với Dương Tiễn, đọc xong ý chỉ, không thấy Dương Tiễn có phản ứng gì, chỉ đành cười làm lành gác thánh chỉ lên bàn, vắt chân lên cổ mà chạy.
Ba người vẫn im lặng dùng bữa như chưa có gì xảy ra. Sau bữa cơm, Dao Cơ mới mở miệng: "Mẹ thấy Nhị Lang mấy ngày gần đây luôn cau mày, hình như đang có chuyện sầu lo, chắc là đã sớm biết Thiên Đình sẽ phái người điều động?"
"Nó?" Ngọc Đỉnh nghe xong câu hỏi của Dao Cơ, cất giọng trách móc: "Nó làm gì lo lắng chuyện đó. Chẳng qua là lo cả nhà Dương Thiền đến núi Trấn Ma mà thôi."
Dương Tiễn trợn mắt nhìn Ngọc Đỉnh, thầm trách y mở miệng quá nhanh, "Sư phụ!"
"Sao?" Ngọc Đỉnh không chịu yếu thế cũng trừng trở lại. Y lo lắng Dương Tiễn luẩn quẩn trong lòng lại chạy ra ngoài nhảy vào vũng nước đục đó, nên mới cố ý nói ra sự thật, để Dao Cơ quản thúc hắn.
Dương Tiễn thấy Dao Cơ nhíu mày, cũng lười tranh cãi với Ngọc Đỉnh, chỉ quay sang phía Dao Cơ cười lấy lòng, gọi một tiếng "Mẫu thân".
Một tiếng "mẫu thân" mang theo chút làm nũng và nài nỉ mới lạ, làm tim Dao Cơ mềm nhũn. Nàng liếc mắt oán trách Dương Tiễn: "Chỉ giỏi nói ngon nói ngọt tới dụ dỗ ta, trong lòng thì không biết đang có ý nghĩ tày trời gì. Mẫu thân hỏi con, con định ứng đối thế nào?"
Dương Tiễn im lặng một lúc, thành thật đáp: "Vương Mẫu tính kế cả nhà Tam muội, nếu con cứ mãi co đầu rút cổ thì e rằng việc này khó giải quyết."
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, tất nhiên Dao Cơ biết việc này nguy hiểm, nhưng nàng không thể mặc kệ Dương Thiền, cũng không đành lòng nhìn Dương Tiễn lại một lần nữa bước chân vào hồng trần. Nhớ lại đôi mắt tham vọng gian trá và nụ cười giả dối của Vương Mẫu, Dao Cơ chỉ hận không thể giết thẳng lên trời, dù có đồng quy vu tận cũng phải hỏi Ngọc Đế Vương Mẫu tội tình gì phải ép bức như thế, đến khi nào mới chịu kết thúc!
Đôi mắt luôn dịu dàng như nước đột nhiên sinh ra sát ý.
Dương Tiễn nhẹ nhàng cầm tay Dao Cơ: "Mẫu thân, nếu mẫu thân lo lắng, Nhị Lang không đi nữa. Bên phía Tam muội mẫu thân cũng không cần lo. Trầm Hương đã có bản lĩnh của riêng mình, lại có Na Tra kề bên, sẽ không quá mức nguy hiểm. Con với lão Quân coi như cũng có qua lại, xin ông ấy đứng giữa giúp hòa giải, nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh, chỉ là sẽ cần thời gian dài một chút."
Bàn tay của Dương Tiễn to lớn khô ráp, bọc lấy bàn tay của Dao Cơ, giống như một tấm chắn ngăn cản muôn vàn gian nguy của thế gian. Một tay khác của Dao Cơ đặt lên mu bàn tay hắn vỗ về: "Con lại an ủi mẹ rồi. Mẹ biết Vương Mẫu đã tốn công tìm cách dụ con ra tay, không tiếc đánh cược Tam giới, sao có thể dễ dàng chấp nhận cho qua? Lần này trốn được, sẽ có lần thứ hai, rồi đến lần thứ ba. Con lo cho Tam muội sao mẹ lại không biết. Nếu muốn con tránh mặt không ra ngoài, e là con sẽ khó mà an lòng. Chi bằng mẹ đi cùng con, thứ nhất có thể hỗ trợ lẫn nhau, thứ hai có hòa hoãn mối quan hệ giữa con và cả nhà Tam muội."
"Không được." Dương Tiễn cau mày, phản đối không chút do dự. "Trong quân điều kiện gian khổ, Tam muội cũng sẽ không đồng ý để mẫu thân đến đó. Con biết thân thủ hiên ngang của mẫu thân, chỉ là nếu thật sự giao tranh thì con và Tam muội sẽ không tránh khỏi vướng bận trong lòng, ngược lại càng thêm lo lắng." Hắn thấy Dao Cơ định nói thêm, bèn bổ sung: "Mẫu thân ở Côn Luân chờ con, chẳng lẽ con lại không trở về?"
Dao Cơ nhìn Dương Tiễn, nàng hơi khó xử. Thật lâu sau, nàng mới nhấn mạnh từng chữ: "Nhị Lang, trân trọng bản thân."
"Vâng."
Mẹ con hai người kẻ xướng người họa, phối hợp ăn ý, thấu hiểu lẫn nhau, làm Ngọc Đỉnh bực bội đứng ngồi không yên, hận không thể trói Dương Tiễn ở yên ở Côn Luân. Ngặt nỗi y không có năng lực kì diệu đến mức đó, cũng không đành lòng làm như thế. Một câu "Sư phụ có đi cùng không" của Dương Tiễn đã khiến y giơ vũ khí đầu hàng, nhanh chóng thu dọn hành lý.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Dương Tiễn đi cùng Ngọc Đỉnh và Hao Thiên Khuyển rời khỏi Côn Luân đến núi Trấn Ma. Trước đó bọn họ đã truyền tin cho lão Quân, nhờ lão hỗ trợ hòa giải, để tránh Trầm Hương và Na Tra hành động theo cảm tình gây ra nhiễu loạn. Tới nơi Thiên binh đóng quân, quả nhiên cả nhà Trầm Hương và Na Tra đều đang ở bên ngoài chờ, tuy rằng khó chịu và miễn cưỡng, nhưng tốt xấu gì cũng làm được vẻ bề ngoài, không để người khác chế giễu.
Mặc dù, chuyện đáng chê cười của nhà hắn cũng không ít.
Na Tra mặt lạnh bước tới chỗ Dương Tiễn, gần như bị ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực thiêu cháy. Vốn dĩ hắn được phong là tướng quân lãnh binh tới đây, hiện tại Dương Tiễn lại được phong là chánh tướng quân. Một doanh hai tướng, hoang đường như thế, chẳng khác nào nói cho cả Tam giới biết Na Tra hắn vô dụng? Nghĩ đến đây, cuối cùng Na Tra cũng không nhịn được: "Thật là làm phiền Chân Quân đại giá."
Giọng điệu quái gở, ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng nghe ra. Nó nhe răng nhếch miệng với Trầm Hương, nóng lòng muốn nhào lên phía trước cắn xé, càng chọc cho Na Tra nổi giận. Hắn vung vòng Càn Khôn lên, dường như muốn động tay: "Cái loại chó cậy thế chủ không phân thiện ác như ngươi cũng chỉ biết đi theo phía sau Dương Tiễn cáo mượn oai hùm."
Trong cổ họng Hao Thiên Khuyển phát ra một tiếng gầm nhẹ, dưới chân dùng sức, lập tức muốn xông lên. Ngọc Đỉnh ở một bên biết Dương Tiễn không muốn đối địch với bọn họ, sợ làm lớn chuyện, y bèn vươn tay bắt lấy Hao Thiên Khuyển, rủ rỉ dỗ dành nó.
Trầm Hương cũng ra tay cản Na Tra lại, giọng bình bình khuyên nhủ: "Ác giả ác báo, không cần tốn nước bọt nhiều lời với hắn."
Dương Tiễn nghe vậy sắc mặt cũng không thay đổi. Hắn nhìn sang Dương Thiền, thấy nàng không nói lời nào, trong ánh mắt hắn hiện ra nét buồn buồn, rồi lại cười cười tự an ủi.
Thế nhưng đối với mọi người, trông hắn dối trá đến mức đáng ghê tởm.
Dù cho lòng không nguyện ý, nhưng việc Dương Tiễn ở đây đã là chuyện đã định. Trầm Hương vì nhận ân tình, hứa hẹn với lão Quân, không gây khó dễ cho Dương Tiễn, cho nên hắn cũng lười dây dưa, từng người về trướng của mình.
Chủ trướng có bàn lớn và hộp cát dựng mô hình, dùng cho chỉ huy trong quân. Đoàn người Na Tra, Trầm Hương tất cả đều đi về họp mặt ở chủ trướng. Sau đó đến trướng cho quân tốt phổ thông, còn lại là nơi ở của hậu cần lo những việc lặt vặt.
Một tiểu binh dẫn Dương Tiễn đi một vòng, cuối cùng đến nơi hẻo lánh nhất trong doanh. Nơi này cách xa chủ trướng, lưng dựa biên giới địa doanh. Nhìn ra xa có thể thấy núi Trấn Ma mây đen lượn lờ.
Ở góc có một doanh trướng, tuy là đơn sơ, nhưng trông cũng coi như sạch sẽ thông thoáng. Dương Tiễn bước đến xem xét, mọi thứ được sắp xếp đều theo thói quen của hắn, chắc là bút tích của Dương Thiền. Hắn vỗ về đệm chăn mềm mại, nhẹ nhàng cười.
Nơi này vừa hẻo lánh vừa không chỉn chu, dưới sự ám chỉ của Trầm Hương và Na Tra lại càng thiếu thốn đủ điều, nếu không phải có Dương Thiền giúp đỡ thêm vào một vài, e là nhìn cũng không nỡ nhìn. Tiểu binh dẫn đường vẫn luôn nơm nớp lo sợ Dương Tiễn sẽ nổi giận, thấy Dương Tiễn mỉm cười, ba hồn tức khắc bay mất hai. Tiểu binh run rẩy giải thích: "Nơi này thanh tịnh, nếu chân quân không thích có thể chọn chỗ khác."
"Không cần." Dương Tiễn trở lại mặt vô cảm xúc, "Ngươi mang báo cáo chiến sự mấy ngày qua lại đây, mang cả bản vẽ của nơi này."
"Vâng, tiểu nhân đi ngay." Tiểu binh cầu còn không kịp, nhanh chóng bỏ chạy.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhíu mày quan sát trên dưới, đoán chắc là chỉ thị của hai tên nhãi kia. Y giận nơi này điều kiện không tốt, nhưng rồi lại chẳng thể làm gì, lo lắng Dương Tiễn sẽ thấy không vui, bèn khuyên nhủ: "Trong loạn lấy tĩnh, hướng mình về đất, hướng mình vào tâm, trái lại cũng là một chuyện tốt."
Dương Tiễn vốn dĩ không có ý kiến, nghe Ngọc Đỉnh nói cũng không hề phản ứng. Chỉ thấy sau khi Ngọc Đỉnh ngừng lại một lúc bỗng nhiên kêu to lên "Quá sâu sắc", Dương Tiễn hơi có cảm giác dở khóc dở cười quen thuộc.
Tiểu binh nhanh chóng ôm một đống công văn bản vẽ đến chỗ Dương Tiễn. Dương Tiễn muốn sớm nắm bắt tình hình, cả một buổi chiều không đi ra ngoài.
Thiên binh và ma loại chiến mười ba trận, thắng chín. Dường như binh lực không đủ, mỗi khi đến ba mươi dặm ngoài núi Trấn Ma là lại không thể tiếp tục chống đỡ. Bốn trận thua, đặc biệt ba tháng trước là bị thua thê thảm nhất. Lúc đó Trầm Hương vừa mới đến, Vương Mẫu thêm binh lực, chắc là Na Tra muốn làm tinh thần mọi người hăng hái hơn, cho nên thế công vô cùng mãnh liệt. Nhưng không biết vì sao, ma loại càng chiến càng hung hăng, lại còn có dư lực phản công, khiến Thiên binh phải chật vật tháo chạy. Sau đó là ba trận lớn nhỏ, cho đến hôm nay đóng quân cách núi Trấn Ma gần bốn mươi dặm. Hai mươi lăm dặm sau doanh địa chính là nhân giới, không thể nói là không gian nguy.
Thế nhưng ma loại dường như cũng có gông cùm xiềng xích, một khi chiến tuyến kéo ra xa, sức chiến đấu lập tức giảm sút mạnh, không đủ lực vượt qua Thiên binh tấn công Nhân giới.
Giữa một xa một gần, tình hình hoàn toàn khác biệt. Dương Tiễn lặng lẽ thở dài, sợ là có điều kỳ lạ.