Chị em nhà họ Hà ngớ người, trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mật. Trước đó họ vừa thay đổi ý định, định nịnh bợ Diệp Thành, nhưng cú đấm này của Diệp Thành đã hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Cho dù là Nguyệt Hoa trưởng lão cũng trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Còn những tu sĩ khác cảm thấy đầu mình đã quá tải. Đó đường đường là truyền nhân của đạo thống Chân Tiên, được xưng là Thần Tử, có thể sánh ngang với Thiên Quân. Dược Vương Tông tuy sa sút, kém xa sự to lớn hùng mạnh của thánh địa Lăng Tiêu, nhưng vẫn là sự tồn tại của Bán Chân Tiên, không thể xúc phạm.
Chẳng lẽ không nhìn thấy ngay cả đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng cũng cung kính với Ngọc La Sát như sư phụ, đường đường là đại trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn cũng khom lưng cúi người cầu xin sao?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thậm chí danh hiệu Đan Vương cũng do anh ta quyết mà thôi.
Một nhân vật tầm cỡ kinh thiên động địa như vậy mà lại bị một cú đấm của Diệp Thành đánh bay ra ngoài?
"Trời ạ, Diệp Đan Vương dũng mãnh quá".
Ngay cả chiến tướng Hàng Long cũng hít sâu vào một hơi. Tuy hắn cũng tới từ Phục Ma Tông, còn là nhân vật tầm cỡ trên bảng Tinh Hà, nhưng khi đối mặt với truyền nhân Bán Chân Tiên của Dược Vương Tông như thế này thì vẫn vô cùng kiêng dè.
"Anh hùng như thế này mới xứng đấu một trận chiến sinh tử với Vân Thiên Hà này". Hai mắt Vân Thiên Hà sáng như đuốc, chiến ý hừng hực.
"Ầm!"
Diệp Thành tung ra một cú đấm.
Có người kinh hãi, có người không hiểu, có người nghi hoặc, có người vui sướng khi người gặp họa. Nhưng người kinh hãi nhất chính là những hộ vệ và tùy tùng của Ngọc La Sát, và cả Phùng Tiêu Khách.
"To gan lắm. Sao cậu sám ra tay với điện hạ, cậu có biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy đường đường là thiếu tông chủ của Dược Vương Tông, Ngọc La Sát, chủ tương lai của Dược Vương Tông, cho dù là Thiên Quân cũng không dám khinh nhờn".
Phùng Tiêu Khách tức giận quát.
Người lão ta tuy còng xuống nhìn có vẻ yếu ớt già nua nhưng lúc này, tim lão ta lại điên cuồng đập. Theo từng nhịp đập của tim, sức mạnh trên người lão ta cũng thức tỉnh theo. Da, tóc, cơ bắp đều nhanh chóng trẻ ra, có xu thế trở về tuổi trẻ, quay lại thời kỳ đỉnh cao. Đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng này đã tức điên lên rồi.
"Trong mắt ông, anh ta là điện hạ, là Thần Tử. Nhưng trong mắt tôi, anh ta chỉ là một con chó hoang yếu như sên, hoàn toàn không có chút bản lĩnh nào đang điên cuồng sủa mà thôi".
Diệp Thành chắp tay đi chậm rãi. Theo từng bước của anh, một luồng ánh sáng màu đen dần dần bao phủ xung quanh anh. Từng luồng ma khí xoay chuyển trong vòng ba trượng xung quanh anh. Tuy rằng không có tiếng động nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng nghiền nát tất cả tựa như một cái hố đen khổng lồ.
Từ bốn phương tám hướng, vô số đòn tấn công của các thị vệ của Ngọc La Sát khi tiếp xúc tới phạm vi ba trượng đó đều biến mất tăm. Có người tung đòn pháp thuật, có người dùng binh khí tấn công, tất cả đều biến mất tựa như bị cắn nuốt vậy.
Đến cuối cùng, những thị vệ này đều khiếp sợ, coi Diệp Thành như Ma Thần, không dám tiếp xúc tới phạm vi ba trượng xung quanh anh nữa.
"Hay cho một ma công, đạo hữu dùng ma công để cắn nuốt, đủ để ngạo nghễ nhìn đời, cho dù là Ma tộc chân chính cũng không mấy ai có tu vi Ma đạo vượt qua đạo hữu. Nhưng với bản lĩnh này là dám khinh thường Dược Vương Tông ta và Đan Hoàng sao?"
Cơ thể cúi khom của Phùng Tiêu Khách dần ưỡn thẳng dậy.
Mái tóc bạc trắng của lão ta trở nên đen nhánh, nếp nhăn biến mất, làn da trở nên căng bóng mịn màng. Lão ta từ một lão già yếu ớt trở về thời trung niên. Sức mạnh của lão ta cũng tới cảnh giới Bán Bộ Thiên Quân, vượt xa cực hạn.
"Tên nhãi họ Diệp kia, muốn chết hả!"
Có tiếng quát mạnh vang lên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Đó là Ngọc La Sát đang giãy giụa ra khỏi Vọng Nguyệt Phong, vượt qua khỏi khoảng cách ánh sáng, bay qua khỏi hư không về lại tiên đài. Mọi người đều nhìn thấy Ngọc La Sát vốn uy nghiêm cao quý lúc này toàn thân quần áo rách rưới, đường đường là đạo phục thiên bảo giờ chỉ còn lại mảnh vụn. Gò má trái của Ngọc La Sát bị đánh cho nát vụn, trông cứ như nửa khuôn mặt bị đè bẹp vậy.
Lúc này Ngọc La Sát đã vô cùng tức giận, vẻ mặt hung ác. Anh ta vừa bay về, còn chưa nói tiếng nào đã trực tiếp ra tay.
"Không phải nói Kim Đan thần phẩm của bổn điện hạ là giả sao? Vậy tôi sẽ cho anh biết cái gì là uy lực của Kim Đan thần phẩm. Mong là lúc anh trực tiếp đối mặt với uy lực của nó còn có thể ngông cuồng như vậy".
Nói xong liền có một luồng sáng rực rỡ đủ sắc màu bay ra từ sau lưng Ngọc La Sát, biến thành một luồng hào quang ngũ sắc vọt qua không trung. Luồng hào quang đó biến thành một vệt sáng dài trên không trung, tựa như một thanh tiên kiếm tuyệt đẹp.
"Ngũ Hành Trừ Ma Kiếm!"
Vô số trưởng lão đồng thời biến sắc.
Mọi người vội vàng hỏi nhau, có ông già tuổi tác cao liền giải thích. Dược Vương Tông nghe đồn có một truyền thừa tối cao, tên là Ngũ Hành Thần Điển, trong đó một trong những pháp môn mạnh nhất chính là ngưng luyện sức mạnh ngũ hành âm dương, hòa vào một thanh tiên kiếm, cuối cùng luyện hóa thanh tiên kiếm, biến thành thần quang.
Sau đó thu nó vào trong tim, đòn tấn công sắc bén tựa phi kiếm, đòn phòng thủ thì vững chắc như Kim Cang. Hơn nữa nó vô cùng mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Kim Đan chỉ bị dính một chút thôi thì cả cơ thể và thần hồn đều sẽ biến thành nước.
Pháp thuật đáng sợ như vậy tên là Ngũ Hành Trừ Ma Kiếm, nhưng nghe nói chỉ có người đã tu thành Kim Đan thần phẩm mới có thể luyện thành pháp môn này.
Thần quang ngũ sắc tựa như một thanh thiên kiếm từ trên không trung chém xuống. Những nơi ánh kiếm chém qua, ngay cả không trung cũng nứt ra một lỗ hổng, có thể thấy thần quang này vô cùng đáng sợ, cho dù là Thiên Quân cũng chưa chắc dám chạm vào.
"Chỉ là lũ tép riu mà thôi".
Diệp Thành chắp tay mà đi.
Anh hoàn toàn không coi ánh kiếm đó ra gì, nó chạm vào không gian ba trượng xung quanh anh thì nhanh chóng bị hố đen quanh anh cắn nuốt, hoàn toàn không gây nên chút dao động nào. Sau đó anh trực tiếp tát một cái lên mặt Ngọc La Sát, khiến Ngọc La Sát lại bị đánh bay ra trăm trượng, liên tiếp đập vỡ bảy tám cái bàn ngọc, lăn lộn trên đất, mãi đến bên rìa tiên đài mới dừng lại.
"Sao có thể thế được!"
Ngọc La Sát vô cùng kinh hãi.
Ngũ Hành Trừ Ma Kiếm là truyền thừa tối cao, được xưng là mạnh nhất chỉ dưới thần thuật. Cho dù là Vân Thiên Hà, Cố Trường Sinh, Ngọc La Sát cũng tự tin là họ không thể chắn nổi đòn này, nhưng nó lại không hề có chút tác dụng nào vớ Diệp Thành.
"Tôi nói rồi, Kim Đan thần phẩm kia chỉ là giả mà thôi, không mạnh hơn Kim Đan bình thường bao nhiêu".
Diệp Thành chắp tay sau lưng, lại bước lên trước.
"Không, tôi không tin!"
Ngọc La Sát điên cuồng kêu lên. Anh ta đứng phắt dậy, hai tay niệm quyết như hoa sen, sau đó ôm đan điền ngồi xuống, quát to: "Hãy xem thần tướng vô địch, đỉnh hiện phá vạn địch!"
Trong đan điền Ngọc La Sát vọt ra một luồng sáng màu vàng kim, sau đó luồng sáng màu vàng kim đó bắn ra khỏi cơ thể anh ta, biến thành một luồng ánh kiếm dài xuyên qua cả trời đất, mang theo uy thế mạnh mẽ không gì cản nổi, nghiền nát tất cả, nó bay về phía Diệp Thành.
Cho dù là bất cứ tu sĩ nào thấy đòn ánh kiếm đó đều vô cùng kinh hãi. Uy lực của đòn này khiến không trung cũng không chịu nổi, nó đã gần với một đòn của Thiên Quân.
"Đây chính là Thái Hư Thần Đỉnh. Ngọc La Sát liều mạng tế ra thần tướng Kim Đan rồi", có trưởng lão bật thốt lên.
Vô số người sửng sốt, Kim Đan thần phẩm vượt xa Kim Đan thông thường. Trừ việc có pháp lực mạnh mẽ, cơ thể mạnh mẽ hơn hẳn thì điểm mạnh nhất chính là ngưng kết thần tướng. Thần tướng là bậc cao hơn của pháp tướng, nhưng uy lực cao hơn không biết bao nhiêu lần.