Trong phút chốc, toàn bộ Hoa Hạ nổi giông nổi gió, Tiêu Nghĩa Tuyệt lập tức huy động toàn bộ lực lượng để chuẩn bị phòng thủ đồng thời lão ta cử người đến gọi Diệp Thành, bàn bạc kế sách ứng phó.
Bỗng chốc, rất nhiều ánh mắt hướng về phía Bạch Vân Quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thành. Toàn bộ tông môn thượng cổ đều nín thở, đợi sự hồi đáp của Diệp Thành.
Bên ngoài loạn hết cả lên, đương nhiên bên trong Bạch Vân Quán cũng không yên ổn.
Vô số đệ tử Bạch Vân Quán đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lưỡng lự. Bọn họ không hiểu, sao tên nhóc này vẫn bình thản đến vậy chứ!?
“Sư phụ, bọn họ nói Thánh Thiên Cung muốn ra tay với người, chuyện này là thật sao?”
Lâm Cửu Nhi hùng hổ xông vào.
Lâm Cửu Nhi, Bạch Vân Thường cùng đám người của Kiểu Nguyệt Tiên Tử đi theo sau, ánh mắt người nào người nấy đều phức tạp.
“Chắc chắn bọn họ đang vu tội cho người, nhất là người chị của Kỳ Hoàng Na, cứ luôn miệng nói chết chắc rồi, đúng là hiếp người quá đáng…”
Lâm Cửu Nhi bĩu môi đáng yêu, bất bình mà nổi giận.
“Đúng thế, đúng là vậy!”
Diệp Thành bình tĩnh đáp.
“Hả?”
Lâm Cửu Nhi bỗng ngẩn người như bị sét đánh trúng vậy.
Lâm Thất Thất đau khổ nhắm mắt lại, dường như một ước vọng nào đó trong lòng cô ta bị tan vỡ vậy. Trước khi tới đây, trong lòng bọn họ đã nắm chắc đến bảy, tám phần nhưng vẫn ôm chút hy vọng trong lòng. Bạch Tố Tiên thở nhẹ một tiếng, bày tỏ sự thương tiếc. Còn đám người Kiểu Nguyệt Tiên Tử đã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt nhìn kẻ thù rồi.
“Sao vậy được chứ? Sao bọn họ ray tay với sư phụ được chứ?”
Lâm Cửu Nhi liên tục lùi về phía sau, không dám tin.
Diệp Thành khẽ vuốt mái tóc đen dày của cô gái, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi đã đồng ý nhận cô làm đồ đệ thì sẽ vẫn mãi là thầy của cô chứ không phải do thân phận thay đổi. Nên lựa chọn ra sao, cô cứ tự mình quyết định đi”.
Lâm Cửu Nhi chạy đi trong sự ngỡ ngàng. Chị của cô ấy vội vã đuổi theo sau. Ánh mắt của cô ấy nhìn Diệp Thành trước khi rời đi vô cùng phức tạp.
Mọi người trong Bạch Vân Quán im lặng nhưng trong ánh mắt của đám người Kiểu Nguyệt Tiên Tử hiện rõ sự đề phòng, nhìn Diệp Thành như một kẻ dị nhân.
“Mời chân quân rời khỏi Bạch Vân Quán của chúng tôi. Bạch Vân Quán của chúng tôi nhỏ bé, không đảm đương nổi mấy chuyện tày trời như này”, Kiểu Nguyệt Tiên Tử cúi đầu nói đầy kiên quyết. Đám người Bạch Vân Thường cũng lần lượt lên tiếng, giọng điệu khách khí còn pha chút xa lánh.
Nghe thấy thế, Thẩm Minh Nhan đột nhiên nổi giận, chẳng phải bọn họ muốn đuổi Diệp Thành đi sao?
“Tôi sẽ đi nhưng không phải hôm nay”, Diệp Thành giơ tay ra, ngăn Thẩm Minh Nhan lại, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu Thánh Thiên Đế đã cho tôi ba ngày để đến đó thỉnh tội vậy thì tôi cứ làm theo lời ông ta thôi”.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đích thân tới Thánh Thiên Cung để gặp ông ta, xem ông ta định tội tôi như nào!”
Diệp Thành vừa dứt lời, tất cả mọi người bỗng há miệng kinh ngạc.
Anh đang muốn khiêu chiến sao?
…
Rất nhanh chóng, thân phận của Diệp Thành cũng như câu nói cuối cùng của anh tại Bạch Vân Quán đã được truyền ra ngoài, nó như một cơn bão, cuồn cuộn quét khắp tông môn thượng cổ. Bất ngờ, toàn bộ tông môn thượng cổ rơi vào tình trạng náo loạn, kinh hãi.
Tên Diệp Thành…tên Diệp Thành này đúng là to gan lớn mật mà, đối mặt với ý chỉ của Thánh Thiên Đế mà cũng dám chống đối.
Rất nhiều người nổi cơn căm giận.
Trong nội bộ tông môn thượng cổ thì đánh nhau toác đầu, máu me be bét nhưng khi đối đầu với Diệp Thành thì đoàn kết với nhau, cùng chung kẻ địch. Những người trước đây giúp đỡ Diệp Thành lúc này cũng trở mặt thành thù.
Nhiều gia chủ gia tộc thế gia muốn chạy theo Diệp Thành để nâng anh lên thành đại tông đời thứ tám của tông môn thượng cổ lại càng bỏ của chạy lấy người, vạch rõ ranh giới với Diệp Thành. Mấy chàng trai, cô gái thích tung hô Diệp Thành thì đau khổ gào khóc giống như hình tượng của idol bị sụp đổ vậy.
Tại Lâm Sơn, sau khi mọi người biết được tin thì bỗng trở nên tĩnh lặng.
Mọi người đều nhìn thấy gia chủ Lâm Trí Xung bước vào trong phòng với gương mặt tái mét, sau đó tự nhốt mình trong đó, không ai thấy mặt. Ai nấy đều hiểu rõ sự day dứt và đau khổ trong lòng ông ta.
Sau khi phái Thanh Thành nhận được tin thì trở nên phấn khởi. Nhiều trưởng lão của phái Thanh Thành lại bắt đầu xuất hiện gần quận Lâm Sơn.
Ngược lại, thất đại huyền môn không chỉ đơn giản là kinh ngạc thôi mà còn phẫn nộ nữa.
Ngoài thất đại huyền môn ra, các thế lực nhà họ Hà Lôi Lang cũng có sự căm hận rất cao đối với Diệp Thành. Chỉ là bọn họ có phần e sợ sức mạnh quái vật của anh nên mới đứng ở ngoài nhìn, đợi đến khi có một lực lượng ra mặt mới quyết định có đi theo bọn họ hay không.
Là thượng tông, bọn họ chẳng phải kẻ ngu chỉ vì chút thù hận mà liều chết đối đầu với Diệp Thành, để kẻ khác làm ngư ông đắc lợi, đúng là hạ sách. Nhưng nếu như Diệp Thành chắc chắn thua thì bọn họ không ngại mà nhảy ra đánh rắn dập đầu.
Khi cả tông môn thượng cổ đang oán trách nhưng chẳng ai dám đứng ra hành động,
Trong Thánh Thiên Cung truyền tới giọng nói uy nghiêm của Thánh Thiên Đế.
“Muốn đánh cứ đánh”.
“Ba ngày sau, trẫm ở Thánh Thiên Cung để đợi Diệp Thành giá lâm!”
Vừa dứt lời, toàn bộ Hoa Hạ rúng động.
Sắc mặt của mọi người trở nên căng thẳng, bọn họ biết rằng cuối cùng đại giáo đứng đầu đã đứng ra xử người giỏi nhất của tông môn thượng cổ rồi. Nếu lần này Thánh Thiên Cung thắng, tông môn thượng cổ sẽ lại do Thánh Thiên Cung nắm giữ. Thánh Thiên Đế cũng sẽ dựa vào danh tiếng trước giờ của mình mà ngồi lên ngôi vương của tông môn thượng cổ.
“Giáo đội hàng đầu của tông môn thượng cổ đối đầu với nhân vật hàng đầu Hoa Hạ”.
“Trận chiến này chắc chắn là màn đặc sắc nhất mà xưa nay chưa từng có, đủ để đi vào sử sách, ai thắng sẽ là chủ của thế giới này!”
Có người kết luận.
Rất nhiều người tập trung sự chú ý về Thánh Thiên Cung. Sự quan trọng của trận chiến này khác hẳn so với trận chiến trên núi Hoành Lan. Trận chiến kia chỉ để xác định kẻ đứng đầu còn trận chiến lần này lại là tranh đấu giữa thế tục với tông môn thượng cổ, đại biểu ai mới là chính tông của tiên giới, quyết định vận mệnh của Hoa Hạ.
“Chúng ta đang chứng kiến thời khắc lịch sử rồi!”
Có người ngẩng đầu lẩm bẩm.
Ba ngày cứ dần dần trôi qua.
Đến thời hạn, chị em nhà họ Lữ đến cáo từ.
Trước đây, bọn họ đi theo dấu vết của Diệp Thành đến Bạch Vân Quán, nhưng sau khi thân phận của Diệp Thành bại lộ, bọn họ lập tức bị Lữ Vân Trường gọi về, lúc này, Diệp Thành không còn là người đứng đầu nữa mà là kẻ thù của toàn thế giới, ai có quan hệ với anh đều sẽ trở thành kẻ thù của tông môn thượng cổ.
Lâm Thất Thất cũng rời đi.
Trưởng môn của Huyền Cơ Môn hạ lệnh buộc cô ta lập tức quay về Huyền Cơ Môn, nếu không sẽ phán Lâm Thất Thất tội phản bội sư môn, không thể không về. Cuối cùng, đến Lâm Thất Thất cũng bị đưa đi cùng. Lâm Trí Xung vội vã chạy ngàn dặm tới buộc cô ta rời khỏi Bạch Vân Quán.
Lâm Cửu Nhi khóc nức nở, sống chết không chịu đi.
Cuối cùng, Diệp Thành mỉm cười an ủi, biểu thị sẽ không trục xuất cô ấy khỏi sư môn thì Lâm Cửu Nhi mới nước mắt lưng tròng rời đi.
Đến cả ba người Tiết Mộng Ngưng cũng được Diệp Thành cử đến Yên Kinh để nói với người của Tiêu Phủ và Sương Diệp Lâu không được hành động bừa bãi.
Sau khi những người bạn cũ của tông môn thượng cổ rời khỏi Diệp Thành, đệ tử của Bạch Vân Quán liền dùng ánh mắt nhìn kẻ thù lớn nhất để nhìn Diệp Thành. Nếu không phải bọn họ e sơ sự uy nghiêm của Diệp Thành, có lẽ đã huy động người đến đánh nhau một trận rồi.
Cuối cùng chỉ còn mình Thẩm Minh Nhan ở lại cạnh Diệp Thành.
“Sao anh cảm thấy mình như ôn dịch vậy nhỉ”.
Diệp Thành cười.
“Nhưng tôi lại thích khoảnh khắc này hơn, toàn bộ thế giới đều coi tôi là kẻ thù, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ có mình tôi bên cạnh anh, trời đất này chỉ có hai người chúng ta nương tựa vào nhau”.
Thẩm Minh Nhan nhẹ nhàng nói.
Cô là người con gái đầu tiên Diệp Thành trùng sinh nhìn thấy, sau đó cô cùng đứng ra giúp anh lấy thể diện trong buổi hôn lễ của Diệp Thành với Bạch Tiểu Huyên nhưng sau này vì tu vi của Diệp Thành ngày càng cao, hai người càng ngày càng xa cách.
Không ngờ rằng vào lúc này, Thẩm Minh Nhan lại là người bên cạnh anh.