Phần đông các võ giả phàm trần đều trơ mắt nhìn Diệp Thành đuổi giết cả đám người tông môn thượng cổ vênh váo kia. Mặc cho đối phương cầu xin thế nào, uy hiếp, nguyền rủa, giận dữ mắng chửi thì anh đều không nể tình, một chưởng đánh ra là thần hồn lẫn cơ thể đều biến thành tro bụi bay theo gió.
“Cái này, thế này... thật sự là đuổi cùng giết tận sao!”
Có người thấp giọng nói.
“Hừ, khi những người này ức hiếp, giết chóc người của chúng ta thì sao không nương tay”.
Bạch Vũ Hàn khinh thường nói khẽ: “Nếu sư phụ không chạy tới kịp thời thì kẻ chết ở đây chính là chúng ta!”
Lời này vừa được nói ra, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì nữa. Cũng đúng mà, nếu Diệp Thành không giáng lâm thì hôm nay, không chừng người của võ đạo Hoa Hạ đã bị giết sạch rồi.
“Tiên sư tha mạng, tôi nguyện làm nô tỳ, hầu hạ anh...”
Một cô gái quyến rũ mặc đồ đỏ để lộ gương mặt xinh đẹp, hai mắt nhuốm lệ. Tiếc là Diệp Thành vẫn bình thản như không, thuận tay bắn ra Chu Tước Thần Diễm, đốt cô ả thành tro.
Cô gái này vừa chết, người của tông môn thượng cổ đã mất mạng gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Vân Thường và Từ An Dân mới bay từ trong núi ra, trên ngực có một dấu tay.
“Mày thật sự dám giết họ...”
Gương mặt Từ An Dân dữ tợn, khó tin bật thốt.
“Họ Diệp, mày chết chắc rồi, không ai cứu được thế giới này nữa rồi. Cứ chờ tông môn thượng cổ trả thù đi!”
Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn nhìn chằm chằm Diệp Thành vời dáng vẻ thê thảm, tóc rối tung, khóe môi đổ máu.
“Thật sao?”
Trong mắt Diệp Thành vẫn không hề có cảm xúc, anh chẳng hề để ý.
Anh nhoáng lên một cái, lao về phía Từ An Dân, định giết vị Kiếm Tử mới nhậm chức này.
“Đáng chết!”
Từ An Dân biến sắc, anh ta hoàn toàn không ngờ Diệp Thành lại tàn nhẫn như thế.
“Khi trở về Cổ Kiếm Môn, tao sẽ bẩm báo lão tổ, mời các trưởng lão của Cổ Kiếm Môn tới, cùng nhau liên thủ tiến vào thế tục, giết sạch Diệp Tiên sư và Sương Diệp Lâu, không tha cho bất cứ kẻ nào!”
Trong lòng Từ An Dân bắt đầu tán nhẫn, anh ta hét lên.
“Ầm!”
Từ An Dân thúc giục thuật độn huyết để chạy trốn, biến thành một tia sáng màu đỏ máu, chạy về phương xa. Tinh huyết trong cơ thể Chân Quân chứa linh khí rất lớn, thuật huyết độn nhanh hơn không chỉ vài lần so với Kim Đan bình thường.
Mọi người còn không thấy rõ, chỉ thấy một tia sáng dùng tốc độ gấp chục lần âm thanh lao về phương xa.
“Đừng nói là để hắn chạy thoát đấy!”
Sắc mặt mấy người Sương Diệp Lâu, Tiểu Phủ đều thay đổi.
“Đi!”
Diệp Thành hoàn toàn không đuổi theo mà lấy ra một tiên bảo tuyệt thế trong nhẫn không gian.
Ma Kiếm Trảm Thiên!
Kiếm vừa ra, Bạch Vân Thường ở cạnh biến sắc, sợ hãi nói: “Cái này, cái này là tiên bảo sao?”
Được pháp lực thúc giục, Ma Kiếm Trảm Thiên tức khắc biến thành tia sáng màu đen, vụt bay đi. Tia sáng đen này có tốc độ cực nhanh, sắp bằng tốc độ của điện lưu, âm thanh như sấm đánh. Thậm chí nhiều người còn chẳng nhìn thấy được.
“Thuật độn huyết này cần tiêu hao tinh huyết, giờ mình dùng thì chắc chắn sẽ kéo dài giai đoạn thăng cấp lên Chân Quân nhưng chạy thoát quan trọng hơn cả... thế giới phàm trần này không nên có kẻ biến thái như họ Diệp, rốt cuộc hắn đã tu luyện thế nào?”
Từ An Dân nghĩ tới đau đầu cũng chẳng thể hiểu nổi. Anh ta luôn tin rằng Diệp Thành còn Diệp Thành chưa thăng lên Chân Quân nhưng một Kim Đan sơ giai mạnh cỡ đó thì đúng là khó tin.
Dù là khi giới tu tiên hưng thịnh nhất thì cũng chưa từng nghe nói tới yêu nghiệt đáng sợ như Diệp Thành.
“Vèo!”
Một bóng đen xuất hiện trong phạm vi thần niệm của Từ An Dân.
“Đó là cái gì?”
Từ An Dân còn chưa kịp phản ứng, Ma Kiếm Trảm Thiên đã xuyên thủng không gian, nhanh chóng đuổi theo sau lưng.
“Không!”
Từ An Dân hét lớn, sau lưng lại dâng lên một vầng trăng trong sáng, ánh trăng ngưng tụ biến thành một tia kiếm quang mỏng như nước, định ngăn chặn Ma Kiếm Trảm Thiên.
Nhưng uy lực của tiên bảo khủng khiếp cỡ nào chứ?
Còn chưa đợi Từ An Dân kịp vung kiếm, ma kiếm đã đâm thủng người Từ An Dân, xuyên qua từ phía sau tới trước ngực, tạo thành một lỗ máu to như cái bát.
Thân thể Chân Quân trước tiên bảo thì đúng là quá yếu, chẳng khác nào tờ giấy, đâm là thủng. Phải biết dù là ba thần thể của Diệp Thành thì cũng không thể chịu nổi một kiếm dùng hết toàn bộ sức mạnh của Ma Kiếm Trảm Thiên.
“Mình, mình không thể chết ở đây, mình vừa mới lên làm Kiếm tử mà...”
Một thần hồn màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu của Từ An Dân, được bọc trong ánh trăng, muốn chạy trốn tiếp. Một khi thần hồn rời khỏi cơ thể, muốn tìm thân thể Chân Quân như thế thì rất khó. Điều này đồng nghĩa Từ An Dân đời này không thể thành Chân Quân được nữa.
Nhưng đứng trước sống chết, chút hi sinh ấy vẫn phải bỏ được.
Đúng lúc này, một tia chớp màu vàng hiện lên theo Ma Kiếm Trảm Thiên, vọt tới chỗ Từ An Dân. Rõ ràng là thần niệm của Diệp Thành đã núp trong Ma Kiếm Trảm Thiên.
“Diệp Tiên sư, Vấn Kiếm lão tổ của Cổ Kiếm Môn chính là cao thủ đứng đầu thất đại huyền môn, nếu mày giết tao thì ông sẽ bầm thây mày ra vạn mảnh...”
Thần hồn màu xanh sợ tới mức hồn bay phách lạc, điên cuồng kêu gào.
“Chết đi!”
Bạch Vân Thường mỉm cười khom lưng, sau đó ngọc phù trước ngực nổ tung. Cả người cô ta biến thành một vầng sáng màu trắng, bay vút đi, tốc độ nhanh hơn cả Từ An Dân dùng huyết độn trăm lần.
“Cho rằng dùng độn pháp là có thể chạy trốn trước mắt tôi sao?”
Diệp Thành cười nhạt một tiếng, xòe tay, quát lạnh:
“Trấn!”