“Anh dám!”
Lãnh Ngọc Long hai mắt trợn trừng, lửa giận dâng lên điên cuồng. Hắn ta đường đường là đệ tử chân truyền của tông chủ Nho Phong Môn, làm sao có thể quỳ trước một tên Ngưng Đan thấp kém của chủng tộc hạ đẳng cơ chứ?
Cho dù là một lão tổ Kim Đan cũng không xứng để hắn ta quỳ lạy. Lời này của Diệp Thành khiến cho hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Mà Thi Lăng Tuyết đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Hừ, tôi cứ tưởng ai có thể làm loạn ở Bắc Võ Tiên viện, thì ra là người Hoa Hạ đê tiện hèn kém, anh tưởng dựa hơi một Chu Đan Đường là có thể hỗn láo với đàn anh của tôi hay sao?”
“Anh là đồ phế vật, anh đến đâu cũng là đồ phế vật!”
Sức mạnh khủng khiếp giống như núi lửa phun trào trong cơ thể của Lãnh Ngọc Long. Từng luồng khí màu xanh tỏa ra khắp người hắn ta, như một con rồng khổng lồ đang gào thét muốn bay lên trời nuốt chửng lấy Diệp Thành.
“Tiền bối cẩn thận!”, trái tim Tô Như Sương như thắt lại.
Cô ta biết Lãnh Ngọc Long vô cùng mạnh mẽ, đạo thể Nho Phong là đạo thể mà nhiều vị sư thúc sư bá của Nho Phong Môn cũng chưa chắc đã luyện thành. Một người mới Ngưng Đan chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta. Đám người Thu Linh Nhi cũng không khỏi có chút sợ hãi.
“Hừ”.
Diệp Thành không nói gì, chỉ vươn bàn tay trong suốt như lưu ly ra, ấn vào hư không một cái.
“Ầm ầm”.
Một luồng sức mạnh vô hình giáng xuống giống như một ngọn núi lớn đè lên trên vai của Lãnh Ngọc Long, ép cho hắn ta phải quỳ xuống. Lãnh Ngọc Long gầm lên một tiếng, áo bào xanh trên người phồng ra, Canh phong ngưng tụ, có thể nhìn thấy một con rồng xanh từ trong phần cuối xương cột sống của hắn ta bay thẳng lên, đi thẳng theo cơ thể, lao ra từ đỉnh đầu hóa thành một luồng chân khí.
“Chân khí Nho Phong!”
Lãnh Ngọc Long gầm lên một tiếng, chân khí màu xanh bùng nổ biến to ra nhiều trượng, muốn phá tan cấm chế.
Tu vi của hắn ta là Luyện Thể đỉnh phong, lại kết hợp thêm đạo thể đã đến Đại Thành, nếu nói về sức chiến đấu thì cũng không yếu hơn Ngưng Đan là bao. Đặc biệt là đối đầu với Ngưng Đan của Hoa Hạ, Lãnh Ngọc Long càng có tự tin chiến thắng nên mới cương quyết chiến đấu đến cùng như thế.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn ta, chân khí màu xanh chỉ duy trì được trong nháy mắt, gần như trong tíc tắc liền bị phá tan tành, ngay sau đó một sức mạnh khủng khiếp từ trên cao ép xuống vô cùng mạnh mẽ, dễ dàng phá nát toàn bộ Canh khí bảo vệ cơ thể của hắn ta, nổ uỳnh một tiếng đè hắn ta quỳ xuống đất, hai đầu gối chạm đất như đang hành lễ vậy.
Một chưởng đã có thể, áp chế đệ tử chân truyền thứ hai của Nho Phong!
“Sao có thể như thế?”
Đám người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Lãnh Ngọc Long bọn họ đều vô cùng rõ ràng. Chân khí Nho Phong vô cùng lợi hại, cho dù là đối mặt với Ngưng Đan cũng không yếu hơn quá nhiều. Tuy rằng không phải là thiên tài bậc nhất nhưng cũng xem như một số ít thiên tài mạnh nhất của mười thành lớn quanh đây, thế mà lại bị Diệp Thành đánh bại một cách nhẹ nhàng như thế hay sao?
“A!”
Lãnh Ngọc Long gầm lên một tiếng, không tiếp nhận nổi sự thật này.
Từng luồng từng luồng khí như những con rồng xanh đang dâng trào dữ dội khắp cơ thể của hắn ta, mỗi luồng khí đều có uy lực vô cùng khủng khiếp như những thanh phi kiếm của người tu tiên. Buồn thay, hắn ta không tài nào thoát được, ngược lại còn bị ép mạnh xuống, bị ép đến mức cả người như chìm vào trong đất, làm cho lớp sàn bóng loáng tạo thành từ đá Hắc Ngọc in hằn lên một dấu hình người.
“Việc này…”
Mọi người đều không nói nên lời.
Thu Linh Nhi trợn tròn hai mắt không dám tin. Tô Như Sương há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía này. Còn Chu Vân giống như ăn phải con ruồi chết, vẻ mặt giống như vừa mới bị táo bón, vô cùng khó chịu.
“Thả tôi ra, nếu không Nho Phong Môn chúng tôi sẽ đạp bằng Hoa Hạ của anh đấy!”, Lãnh Ngọc Long uy hiếp quát lớn.
“Muốn chết hả!”
Diệp Thành hai mắt lạnh lẽo, lại tăng thêm một chút sức mạnh. Một tiếng răng rắc vang lên, Lãnh Ngọc Long hét thảm một tiếng, tứ chi nát bét tại chỗ, nội tạng đều bị vỡ nát tan tành, xương cốt không biết bị gãy đến bao nhiêu cái, cả người bị đè ép xuống dưới đất hơn mười mét, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.
“Dừng tay!”
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Thành chủ thành Nam Ngọc – Chu Chính Hào mặc một chiếc áo choàng đen thêu những đường hoa văn rồng phượng đan xen lấp lánh trên lưng áo, từ từ bước lại gần. Cảnh Diệp Thành chiến đấu trên võ đài đã dẫn đến sự chú ý của các cường giả.
“Đạo hữu vì sao lại ở trong phủ của tôi ra tay đánh người như thế?”
Chu Chính Hào liếc mắt nhìn về phía Diệp Thành, ánh mắt có chút kinh ngạc, dường như cảm thấy người này có chút quen mắt, trầm giọng nói.
“Bố, người này là sứ giả Chu Đan Đường, bởi vì lời nói của Lãnh Ngọc Long có chút sơ suất liền ra tay đánh người khác, hoàn toàn không để ý đến uy nghiêm của phủ thành chủ và Nho Phong Môn, xin bố xem xét kỹ càng”.
Chu Vân hành lễ với bố, vô cùng hiên ngang lẫm liệt nói ra.
“Sứ giả Chu Đan Đường?”
Chu Chính Hào khẽ cau mày, tuy thực lực của Chu Đan Đường không bằng Nho Phong Môn nhưng tổng đường chủ lại là một kẻ khó dây vào. Nhưng dù sao thì ông ta cũng là thành chủ thành Nam Ngọc, cũng không sợ hãi cho lắm.
“Cãi nhau một chút mà đã ra tay nặng như thế, các hạ có chút quá đáng rồi đấy. Lão phu cũng có quen biết với vài vị đường chủ của tổng đường, bọn họ có biết sứ giả của họ ra tay đánh người của Nho Phong Môn hay không? Phải biết là Lãnh thiếu chủ là đệ tử chân truyền thứ hai của của tông chủ Nho Phong Môn, được tông chủ vô cùng yêu thương. Nếu Nho Phong Môn trách tội xuống thì cho dù là Chu Đan Đường cũng không chịu nổi đâu”.
Chu Chính Hào sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói, người trước mắt chỉ là một sứ giả, làm sao có thể so sánh với đệ tử chân truyền của thượng tiên môn phái được cơ chứ?
Cho dù là ông Chu cũng có chút lo lắng, ông ta cũng biết rằng Diệp Thành không phải là người của Chu Đan Đường, tổng đường chủ tuyệt đối sẽ không vì anh mà ra mặt giúp đỡ.
“Còn không mau thả người? Niệm tình cậu phạm tội lần đầu, thành chủ tôi đây sẽ không phạt cậu quá nặng”.
Chu Chính Hào hét lên, ông ta là thành chủ một thành, nói thế nào cũng có tu vi Võ Thánh, cũng có tôn nghiêm của chính mình, lông mày như kiếm, thần sắc nghiêm nghị làm cho người xung quanh vô cùng kính sợ.
“Mau cứu tôi ra ngoài!”
Lãnh Ngọc Long tuy không thể nói được nhưng lại dùng thần niệm để truyền âm.
Đám người Thi Lăng Tuyết và Lôi Hoằng Nghị cũng lạnh lùng nói: “Tên họ Diệp kia, nơi đây là thành Nam Ngọc chứ không phải Hoa Hạ, không phải loại người hèn mọn như anh có thể tác oai tác quái đâu”.
Khi mọi người tưởng Diệp Thành sẽ nhân nhượng lùi bước, không ngờ được Diệp Thành lại dùng tay truyền thêm sức mạnh vào.
“Phụt phụt!”
Lãnh Ngọc Long ở trong hố sâu trực tiếp bị ép thành một vũng máu. Cả người từ thân thể cho đến linh hồn đều hóa thành bột mịn, cho dù là cường giả Nguyên Anh đến đây cũng không thể cứu nổi.
Uy áp như một cơn sóng lớn mạnh mẽ lao tới bao trùm toàn bộ cơ thể Diệp Thành, lại như một cơn gió nhẹ thoảng qua, sức mạnh của ông ta thậm chí còn không thổi bay được một góc áo của anh.
“Diệp mỗ?”
Trái tim Chu Chính Hào như ngừng đập một hồi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành một lúc lâu, đột nhiên sợ hãi kêu lên:
“Cậu, cậu là Diệp Thành?”