Khổng Gia Minh của nhà họ Khổng từ nhỏ đã sống trong đại viện Yên Kinh, là một đứa trẻ khá trưởng thành chững chạc trong đám trẻ. Sau này lớn rồi thì tiếp nhận các sản nghiệp của gia tộc, thủ đoạn vô biên, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Mấy con cháu gia tộc cùng cấp bậc với nhà Khổng gặp Khổng Gia Minh thì đều phải gọi một tiếng “anh Minh”, nhiều người của thế hệ trước đều bóp cổ tay thở dài, cảm thán sao Khổng Gia Minh không phải con cháu nhà mình.
Có thể nói là từ nhỏ tới lớn, Khổng Gia Minh đều là “con nhà người ta”.
Khổng Gia Minh vừa xuất hiện thì cũng có nghĩa là nhà họ Khổng tham gia vào chuyện này. Đến lúc đó, đây không còn mâu thuẫn giữa hai cậu chủ quần là áo lượt mà đã là cuộc tranh đấu nhiều mặt của nhà họ Khổng và Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông.
Chắc chắn là tuy Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông thế lớn nhưng so với nhà họ Khổng lớn mạnh ở Yên Kinh, họ còn kém quá nhiều.
“Ha ha, Diệp Thành này gặp họa rồi!”
“Khổng Gia Minh không phải người dễ chọc, nghe nói một gia tộc hàng đầu sụp đổ có liên quan tới anh ta đấy!”
“Nếu Khổng Gia Minh tới, vở kịch này hay rồi đây!”
“...”
Đa số mọi người đều có lập trường nghiêng về phía nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng. Dù sao một năm này, Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông phất lên quá nhanh, không biết đã đụng vào lợi ích bao nhiêu người, vì có câu “Cắt đứt đường phát tài của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ người ta”, trong vô thức, họ đã chọc tới quá nhiều người.
Dù là thế lực non trẻ nào bộc lộ tài năng thì tất nhiên luôn bị những thế lực cũ phản đối.
Lúc này, một là thảo hiệp, gia nhập với họ, hai là tung một cước chặn lại, đạp họ xuống, sau đó giẫm lên đầu họ để lên đỉnh.
Hiện giờ Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông đang gặp phải tình huống đó.
Đối mặt với nụ cười lạnh như đã nắm chắc thắng lợi của Ngụy Tu Văn, Diệp Thành chỉ lạnh nhạt đáp một câu: “Chỉ dựa vào đám tôm tép các người mà cũng xứng làm đối thủ của tôi à?”
Từ lúc anh rời núi tới nay, anh đã giết Trình Bác Hiên, Cừu Lăng Vân, đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt, ngay cả bốn gia tộc lớn của Yên Kinh còn không dám đấu với anh, vài thế gia Hoa Đông Hà Tây này thì có là gì? Dù là ông cụ Khổng tới đây, quá lắm cũng chỉ có thể làm Diệp Thành nhấc mắt nhìn một cái thôi.
Đến địa vị hiện tại của Diệp Thành, giương mắt nhìn ra thì người có thể làm anh kiêng dè cũng chỉ có lão quái vật Huyết Ma mà thôi. Mấy con muỗi khác chẳng thể lọt vào mắt anh.
Đây là sự ngạo nghễ của người đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ.
Nhưng những người khác trong câu lạc bộ đều sôi trào khi nghe thấy lời này của Diệp Thành, nhiều người tỏ ra giận dữ.
Đây chẳng khác nào trào phúng tập thể! Nói thật thì nếu không phải họ không đánh lại thì chắc đã có người nhào lên ra tay rồi.
Mà sắc mặt Ngụy Tu Văn lập tức tái mét, ông ta luôn miệng nói: “Tốt tốt tốt, giỏi cho một Diệp Tiên sư luôn coi trời bằng vung. Tôi muốn xem thử khi cậu cả nhà họ Khổng tới đây thì cậu còn dám mạnh miệng vậy không!”
Ông ta đang nói thì chuông điện thoại reo, Ngụy Tu Văn cầm lấy xem thử, trên mặt lập tức nở nụ cười đắc ý: “Cậu Khổng tới rồi!”
Khổng Gia Minh tới rồi?
Sau khi biết tin này, mấy cô, cậu chủ của nhà họ Ngụy, họ Trần, họ Sở đều vui sướng ra mặt. Dường như họ đang đi đón cứu tinh của mình, chân theo sát Ngụy Tu Văn đến cửa đón nhân vật truyền kỳ cậu Khổng của Yên Kinh.
Sảnh câu lạc bộ trở nên trống trải hẳn, chỉ còn Lam Thải Nhi, Kỷ Hoa Linh và đám người Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông. Những người kia đều là nhóm các gia tộc nhỏ, thật ra cũng có người muốn đi nịnh bợ cậu Khổng kia nhưng vì bất đắc dĩ buộc chặt với chiếc thuyền Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông rồi nên họ không thể đi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ngược lại Phùng Sơn Hà lại có chút lo lắng.
“Diệp Tiên sư, cậu hành động quá lỗ mãng rồi!”
Kỷ Hoa Linh không nhịn được mà thở dài, với thân phận và địa vị của cô ta thì hoàn toàn không thể biết chuyện xảy ra ở Hoa Sơn nên trong lời nói vô thức thêm vào giọng điệu dạy dỗ: “Chỉ một Ngụy Á Long thì chẳng là gì, anh có thể đánh, có thể mắng gã, chẳng lẽ nhà họ Ngụy dám công khai đối đầu với chúng ta sao? Nhưng anh còn đạp Khổng Nguyên Vĩ, chọc vào nhà họ Khổng. Nhà họ Khổng là thế gia ở Yên Kinh, sao để trêu vào thế chứ? Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông hiện giờ còn lâu mới chống lại nổi nhà họ Khổng!”
“Đó lại càng không cần phải nói tới câu kia của anh, rõ ràng đã rơi vào bẫy của Ngụy Tu Văn rồi, khiến tất cả các gia tộc Hà Đông Hà Tây đều chống lại chúng ta. Dù anh mạnh cỡ nào thì sao chống lại được cả nước?”
Kỷ Hoa Linh nói vài lời thấm thía như người chị đang dạy dỗ đứa em trai giận quá mất khôn.
Mấy quản lý cấp cao khác của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông cũng gật đầu đồng ý.
Dù Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông được thành lập nhờ vào sự ảnh hưởng của Diệp Thành, ỷ vào danh hiệu của anh để hoành hành không kiêng dè ai nhưng Diệp Thành chọc mối họa lớn như vậy, mọi người lập tức lật mặt, thậm chí nhiều người còn la hét đòi đẩy anh ra gánh tội thay, đừng liên lụy mọi người.
Phùng Sơn Hà cũng nhíu mày nói:
“Diệp Tiên sư, Khổng Gia Minh này đúng là rất có năng lực, hơn nữa nhà họ Khổng sau lưng cậu ta cũng đang có xu thế lớn mạnh, gần như có thể thay thế nhà họ Tần, cậu thấy có cần...”
Lời Phùng Sơn Hà còn chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý.
Khổng Gia Minh cũng không phải loại thiếu gia ăn chơi trác táng như Khổng Nguyên Vĩ, anh ta chính là con trai trưởng- người thừa kế chính thức, thậm chí địa vị của anh ta trong gia tộc còn lớn hơn vài người chú bác. Đối mặt với thanh niên tài tuấn của như thế, áp lực sẽ khác nên Phùng Sơn Hà không đánh giá cao Diệp Thành.
Khổng Nguyên Vĩ đang quỳ gối, miệng đầy máu la hét: “Thằng ranh họ Diệp, anh tao tới rồi, mày cứ đợi đấy!”
Đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, Diệp Thành vẫn chỉ làm chuyện của mình, vừa lau miệng cho Tào Hinh Toàn vừa thuận miệng nói: “Một cậu chủ của Yên Kinh thôi, không là gì cả, nếu ông nội của anh ta tới đây thì còn nói được vài câu với tôi. Chỉ dựa vào anh ta thì chờ năm mươi năm nữa đi!”
Lời Diệp Thành nói khiến mọi người nghẹn lời rồi, nhiều người lắc đầu cười lạnh, trong mắt hiện lên tia khinh miệt, họ cảm thấy Diệp Tiên sư này luôn thuận buồm xuôi gió tới giờ thì cũng gặp khó khăn rồi.
Mà Kỷ Hoa Linh lại rất lo lắng, muốn an ủi Diệp Thành, dù sao em họ Kỷ Quân Lan và Đinh Lương Tài đang trong thời kỳ yêu say đắm, nhà họ Kỷ của họ đã trói chặt với đối phương rồi.
Nhưng khi cô ta định lên tiếng, một cơ gió lạnh thoảng qua, Lam Thải Nhi nắm chặt dao ăn, đặt lên cổ Kỷ Hoa Linh, lạnh lùng nói: “Diệp Tiên sư làm việc mà còn cần mấy kẻ tùy tùng là mấy người chỉ dạy à, để ý cái miệng cho tôi!”
Mấy người nghe vậy thì cúi đầu, không dám nói tiếp nhưng nhìn ánh mắt bọn họ đều đang nói họ chỉ phục miệng mà lòng không phục, nếu trong chốc lát mà Diệp Thành bị cậu chủ nhà Khổng đè ép thì e là đám người kia sẽ lập tức chạy trốn.
Phùng Sơn Hà cũng nhíu mày, cảm thấy Diệp Thành quá trâng tráo, ông cụ Khổng có địa vị và thân phận cỡ nào? Với thân phận của đối phương, cái gì mà Võ Thánh Pháp Thánh hoàn toàn không thể coi là gì, dù có bản lĩnh to lớn thì không phải vẫn tuân theo quy tắc của gia tộc lớn sao?
Môi hắn giật giật, cuối cùng lại không nói gì nhưng trong lòng lại thất vọng:
“Rốt cuộc cũng chỉ là một tên vũ phu, không làm việc lớn được, mình còn cảm thấy leo lên cành cao này là chuyện tốt nên mới cố gắng thúc đẩy việc hợp tác với Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, giờ xem ra, là mình sai rồi...”
“Trên thế giới này, Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông sẽ nhanh chóng biến mất rồi!”