Nghe cậu ấm nhà họ Hà nói thế, những người khác đều phản ứng lại, bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.
“Thầy Phương uy vũ!”
“Thầy Phương đúng là thần!”
“Thầy Phương đúng là người khí phách nhất Úc Đảo, thật khiến cho đám con cháu chúng tôi xấu hổ!”
“..”
Lời khen ngợi liên tục vang lên, mọi người không ngừng tán thưởng Phương Thiên Hằng như thể giám định ra túi thơm này là giả chính là công lao của lão vậy.
Đây đều là những nhân vật tinh anh của Úc Đảo, đương nhiên họ sẽ không thể tha thứ cho việc một thằng oắt đến từ đại lục lại cưỡi lên đầu họ làm trời làm đất vì thế mới làm như không thấy, họ không hề nhìn Diệp Thành, chỉ không ngừng vỗ tay ủng hộ thầy Phương.
Diệp Thành cũng chẳng để tâm tới họ, chỉ cần đám kiến hôi này không chọc tới anh thì anh sẽ không ra tay. Vì vậy anh quay qua, định tiếp tục hỏi thăm Hà Viễn Chí về tình hình của Quách Văn Hưng.
Nhưng ngay lúc này, phục vụ bưng một cái khay vào phòng đấu giá, cao giọng nói: “Hiện có một vị võ sĩ đã cướp lấy bảo vật do Thanh Bang vận chuyển, chẳng màng tính mệnh mà giết chết mười tám cao thủ rồi chạy tới Úc Đảo!”
“Anh ta tỏ vẻ vì quá gấp nên muốn mượn phòng đấu giá của chúng ta để đấu giá lễ vật này. Một phần mười của số tiền đấu giá được sẽ được quyên cho tổ chức từ thiện!”
Nghe phục vụ nói vậy, mọi người đều cảm thấy hứng thú, đây chính là đồ vật của bang phái lớn nhất ngoài Hoa Hạ - Thanh Bang, nhất định có giá trị vô giá.
Nhưng đợi khi phục vụ xốc mạnh vải phủ lên thì hứng thú ấy cũng tan hết, hóa ra thứ bày trên khay là một cây gậy trúc đen thui.
Người xông lên đầu tiên là hd, vô cùng hứng thú ban nãy lại nói: “Tôi còn tưởng thứ gì tốt. Thứ rác rưởi này tặng tôi làm đồ khuấy bô vệ sinh, tôi còn ngại nó nát!”
Nhưng khi Diệp Thành nhìn thấy cây gậy trúc này, mắt anh đã chẳng thể chú ý thứ gì khác vì thứ không hề nổi bật này chính là Trúc Thanh Hư trong truyền thuyết.
Vì có câu “Nghìn vạn tre cùng mọc xanh tươi; Đón gió phủ sương lại đên xuân”. Tính chất của trúc là thẳng, thuận, dẻo, tĩnh, thể hiện ra sự theo đuổi hài hòa trong sinh mệnh, lý niệm về tâm linh thuần khiết.
Mà chủng loại xuất sắc nhất trong đó chính là Trúc Thanh Hư này. Vì vẻ ngoài xanh tươi, bên trong dẻo dai như thể khiêm tốn nhưng không cong, động nhưng không quá khích. Trong trời đất này, hư không thông suốt như ống trúc, thông mà không cong, khí tới thì thông, khí đi chẳng giữ.
Chỉ nói đơn giản là trong Trúc Thanh Hư này có một bộ phận rỗng trống không, trông như không có gì nhưng trên thực tế lại là nơi sản sinh là linh khí cực kỳ tinh thuần.
Luyện hóa Kim Đan cần một số lượng linh khí, Diệp Thành còn đang đau đầu vì việc này, anh định tự mình chậm rãi thu thập qua Chuyển Long Thiên Sinh Trận nhưng giờ có Trúc Thanh Hư này, nó đủ thỏa mãn yêu cầu của anh rồi.
Điều tuyệt hơn chính là trong Trúc Thanh Hư này có linh khí hệ Mộc, anh hoàn toàn có thể luyện hóa Kim Đan hệ Mộc nhờ vào nó. Mà thân thể Hải Hoàng Lưu Ly của anh cũng chứa đựng linh khí hệ Thủy tinh thuần nhất.
Trong ngũ hành, Thủy sinh Mộc, dùng linh khí hệ Thủy để tạo ra Kim Đan hệ Mộc thì đúng là cách hoàn hảo nhất.
Vì thế, khi nhìn thấy Trúc Thanh Hư này, Diệp Thành đã quyết tâm là phải có được nó.
Nhưng đúng lúc này, thầy Phương - Phương Thiên Hằng kia lại lớn tiếng ra giá, hiển nhiên lão cũng đã nhìn ra thứ kia nên kề sát tai Hà Anh Trác nói vài câu, sau đó Hà Anh Trác vung tay nói: “Một triệu, tôi muốn thứ này!”
Không ai tranh với gã ta, những người phàm tục này đâu nhận ra cái gì là hư không trống rỗng nên tất nhiên sẽ không dám trở mặt với cậu chủ nhà họ Hà vì một thứ rác rưởi.
Hà Anh Trác nở nụ cười đắc ý, nếu có thể dùng một triệu để đổi lấy lòng trung thành của thầy Phương thì chuyện này gã ta lời to. Phải biết với Quách Văn Hưng kết giao với nhà họ Hà trước đó, nhà họ Hà đã tốn mấy chục triệu vào ông ta, dù vậy, nhưng đối phương lại chơi hai mặt, hoàn toàn không định quy phục họ.
Thấy không ai ra giá, phục vụ chuẩn bị bưng khay về phía cậu Hà nhưng một âm thanh quyến rũ khác vang lên.
“Mười triệu!”
Nghe có người kêu giá, mọi người đờ ra, không chỉ vì từ giá một triệu lên tới mười triệu, còn là vì trên Úc Đảo này lại có người không chịu nể mặt cậu Hà?
Mọi người quay đầu, muốn xem thử là ai thì một nam một nữ tiến vào tầm mắt họ.
Người đàn ông kia khoảng ba, bốn mươi tuổi, có gương mặt anh tuấn, để râu, ánh mắt u buồn mà đa tình, có thể chinh phục bao nhiêu thiếu phụ. Mà người phụ nữ bên cạnh thì càng giống quả đào, mọi hành động đều mang theo ý nhị, khiến cho hooc môn của phái nam ở đây tăng cao.
Điều quan trọng hơn là họ mặc kimono.
“Người Đảo Quốc?”
Hai mắt Hà Anh Trác sáng rực, sau đó mới hỏi: “Hai người này là ai?”
Rất nhanh, có người biết đã đứng ra: “Hai người này là thành viên của đoàn đại diện của công ty Aokawa phái đến để đàm phán hợp tác, Nishimura Heisuke và Egami Hana!”
“Là họ?”
Hà Anh Trác nhíu mày, công ty Aokawa là công ty lớn, quy mô không thua kém nhà họ Hà, trước đó, chủ tịch Aokawa Take từng đến Úc Đảo, còn gây ầm ĩ huyên náo, chính gã ta cũng nghe nói.
Nhưng không ngờ hôm nay, hai thành viên của phái đoàn đại diện lại tới đây.
Sau khi biết thân phận của đối phương, Hà Anh Trác biết mình không thể dùng thân phận để ép buộc nên chỉ có thể dựa vào tiền tại để đè bẹp, gã ta hừ lạnh: “Hai mươi triệu!”
Egami Hana là người tu pháp nên cô ta cũng coi trọng Trúc Thanh Hư này. Thân là nữ vu của điện thờ Waseda, địa vị còn cao hơn cả tộc trưởng gia tộc Aokawa Take.
Lần này đến Úc Đảo là do Egami Han đề nghị, Aokawa Take tự mình dẫn dỗi hỗ trợ, giúp cô ta và Nishimura Heisuke bí mật tới Hoa Hạ, tiến hành lùng bắt Aokawa Sayuri.
Dù họ tìm suốt mấy tháng cũng không thấy nhưng hôm nay, cô ta thấy Trúc Thanh Hư thì phải cố gắng lấy cho bằng được.
“Ba mươi triệu!”
“Bốn mươi triệu!”
“Năm mươi triệu!”
“...”
Nhìn giá cả tăng lên mười triệu một lần, những người chung quanh không ngừng cảm thán, nhất là Tô Dĩnh, cô ta chỉ hận mình tại sao mình chỉ có thể gả cho một thằng con vợ kế dòng thứ.
Nhìn cậu cả nhà họ Hà mà xem, mua đồ là cứ tăng mười triệu, còn nhìn chồng chưa cưới Hà Viễn Chí của mình, cái túi thơm mấy trăm nghìn cũng không nỡ mua.
Mà lúc này, Aokawa Sayuri lại đang sợ hãi tới run rẩy, hai nhân vật lớn của điện thờ Waseda này thì cô ta từng gặp lúc nhỏ, ngay cả bố cô ta cũng phải cúi đầu.
Hai nhân vật lớn lại tự mình chạy tới đây?
Cô ta run lẩy bẩy, vô thức di chuyển chân trốn ra sau, ngay cả chủ nhân Diệp Thành của mình, cô ta cũng không màng.
Nhưng khi chạy chưa được 20 mét, cổ tay cô ta đã bị túm chặt, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng: “Sayuri, cô muốn đi đâu?”
Aokawa Sayuri ngẩng đầu lên nhìn thì sắc mặt tái mét, người túm lấy cổ tay cô ta chính là Nishimura Heisuke
- ------------------