“Tên nhóc đừng có không biết điều như vậy, đầu tiên không nói đến tinh vực chứa mạch khoáng Kim Ô Môn kia, mà chỉ cần giữ lại tính mạng của cả môn cũng đủ để thể hiện các giáo của chúng ta đã miễn tội khai ân rồi. Nếu không với rất nhiều tội lớn đã phạm phải thì có huyết tẩy cả tinh vực này cũng không đủ!”
Ông lão to lớn nhắc nhở nói.
“Đúng vậy!”. Mấy vị Thái thượng trưởng lão khác cũng gật đầu.
Diệp Thành đã giết biết bao nhiêu Thần Tử, huyết tử quân viễn chinh của các đại thần giáo, mặc dù những trưởng lão Kim Đan bình thường đó căn bản không được các Bán Chân Tiên coi trọng, nhưng một vài Thần Tử vẫn có chút giá trị. Nếu không phải thấy tốc độ tu hành của Diệp Thành quá mức kỳ lạ, nói không chừng trong đất tiên đã đạt được bí pháp nào đó, thì bọn họ đã ra một chưởng đánh chết anh từ lâu rồi.
“Chẳng thế nào cả!”
Nhưng Diệp Thành lại thản nhiên nói một câu, sau đó giẫm một chân xuống.
“Phù phù!”
Vân Lam đang cảm thấy may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này ngay cả thần hồn và cả thể xác đều bị Diệp Phàm một chân giẫm xuống như một cái bánh thịt, máu tươi bắn tung toé khắp nơi. Cả trời đất tĩnh mịch, mà vẻ mặt tươi cười của ông lão mặc đồ vải cũng lập tức cứng ngắc.
Ông lão mặc đồ vải, được phong hào là Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn, thất hoàng tử Vân Cực, ban đầu vẻ mặt tươi cười nhưng lúc này sắc mặt lập tức cứng đờ, nụ cười cứng ngắc trên mặt, trơ mắt nhìn Diệp Thành giẫm mạnh chân vào người hậu duệ đời thứ bảy mươi ba của ông ta thành đống thịt vụn.
Mà Thái thượng trưởng lão của Vạn Yêu Môn cao to lực lưỡng thì lại hơi nheo mắt.
Mấy vị Thái trưởng lão các đại giáo khác đều có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thành, dường như không nghĩ tới anh lại kiên quyết như vậy. Ngược lại, mọi người trên Địa Cầu trong lòng đều trùng xuống.
Rất nhiều tu sĩ đến từ thiên ngoại, như mấy người Thiên Huệ Thiên Quân đều lặng lẽ tiếc hận.