*Nhất mã bình xuyên: một vùng đất bao la bằng phẳng đủ cho ngựa phi nước đại
Tráng sĩ: “……”
Vài người đến gần bọn họ.
Tên cầm đầu mở miệng hỏi, lại là khẩu âm kỳ quái: “Các ngươi là ai?”
Lăng Phượng Tiêu nhìn quanh bốn phía, thanh âm dường như sắp khóc: “Tráng sĩ, đây là nơi nào vậy?”
“Biên cảnh.”
“Biên cảnh!” Lăng Phượng Tiêu kích động nói với Lâm Sơ: “Muội muội, chúng ta chạy ra được rồi!”
Lâm Sơ: “……”
Kỹ thuật diễn của Đại tiểu thư, quả đúng là hiếm có thiên hạ.
Mà hắn không thể kéo chân Đại tiểu thư được.
Hắn mê man nhìn bốn phía, cũng nói: “Chúng ta…… Chạy ra được rồi?”
Vài tráng hán lực lưỡng phía sau đang huyên thuyên gì đó với nhau.
Người đứng gần nhất lên tiếng: “Đại ca chúng ta hỏi các ngươi, vừa rồi phía nam có tiếng sấm, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Các ngươi chạy ra từ nơi đó phải không?”
Lăng Phượng Tiêu lại không trả lời, mà càng kích động hơn: “Đại ca…… Các ngươi là người Thánh tộc đúng không?”
Thánh tộc, từ này Lâm Sơ từng được học trong một môn của Nho Đạo Viện.
Trước đây nam bắc vẫn chưa phân tách, chỉ từ khi Yết tộc xâm lấn, hoàng thất Nam Hạ mới bất đắc dĩ dời xuống phía nam.
Bởi vậy phần lớn người Bắc Hạ đều xuất thân từ Yết tộc phương bắc. Người Nam Hạ gọi Yết tộc là Man tộc, nhưng các bộ tộc trong đó lại tự cho mình chính là Thánh tộc được Đại Vu sủng ái.
Mấy tráng hán này khẩu âm kỳ quái, chính là bởi vì bất đồng ngôn ngữ trong tiếng Yết.
Tráng hán đứng đầu hỏi: “Các ngươi cũng vậy sao?”
Lăng Phượng Tiêu huyên thuyên nói một tràng những câu khó hiểu.
Lâm Sơ không khỏi suy ngẫm, trên đời này còn có thứ gì Đại tiểu thư không biết đây nhỉ.
Dứt lời, Lăng Phượng Tiêu tựa hồ có chút xấu hổ, lại dùng tiếng phổ thông nói: “Ta với muội muội bị bắt sang đó từ lúc mười tuổi, nên chỉ nhớ một vài từ ngữ cơ bản thôi.”
Thái độ hán tử hòa hoãn hơn nhiều, thu đao vào vỏ da hươu, hỏi: “Bên kia làm sao vậy ?.”
Lăng Phượng Tiêu lau một phen nước mắt không biết có tồn tại hay không, khóc sướt mướt nói: “Ta và muội muội đều là người thành Cáp Xích, cha ta buôn bán da lông, chúng ta theo ông ấy đến thành Đại Nghiệp ở biên cảnh, nhưng chiến tranh nổ ra…… Trận chiến Trường Dương năm ấy, thành Đại Nghiệp đều bị tàn phá, cha ta qua đời. Tỷ muội chúng ta bị bọn chúng bắt được, bán vào hồng trướng……”
Hán tử kia quát: “Tặc Nam Hạ!”
Lăng Phượng Tiêu vừa khóc vừa nức nở: “Những ngày trong hồng trướng đúng là không bằng súc vật, hôm nay các tỷ muội chịu hết nổi rồi, không biết đã dùng cách gì, nổ tung hồng trướng, ta liền ôm theo muội muội trộm một con ngựa, cuối cùng cũng chạy ra được. Chỉ cầu các ca ca thương tỷ muội chúng ta khổ sở, có thể đưa chúng ta về thành Cáp Xích……”
Chính khoảnh khắc này, phải cần kỹ thuật diễn xuất cao siêu đến trác tuyệt, nhưng đáng tiếc Lâm Sơ không có. May mà Đại tiểu thư cũng biết hắn không có, vẫn luôn gắt gao ôm chặt hắn vào lồng ngực.
Lâm Sơ cũng phối hợp mà chôn cả khuôn mặt vào ngực Đại tiểu thư, nhập diễn vào vai muội muội đáng thương vì quá mức kinh sợ nên không dám ngẩng đầu lên.
Hán tử kia thả chậm giọng nói: “Các muội muội đừng sợ, chúng ta cũng là người thành Cáp Xích, các ngươi chính là đồng hương của chúng ta.”
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Hán tử thả chậm giọng nói xong, lại rất ôn hòa hiền hậu: “Huynh đệ chúng ta cũng đến nơi này bán da lông, bây giờ bán hết rồi, phải về nhà lấy thêm hàng hóa, hai đứa cứ theo chúng ta, sẽ đưa hai đứa về tận cổng nhà luôn.”
Lăng Phượng Tiêu bật khóc vì quá hạnh phúc: “Ca ca……”
“Muội muội ngươi cũng không cần phải sợ.” Hán tử nói, “Chúng ta đã sắp xếp một căn lều cho hai đứa rồi.”
“Muội muội, muội nghe thấy chưa.” Lăng Phượng Tiêu nhẹ giọng nói, “Chúng ta có thể về nhà rồi!”
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Sơ.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên, học theo giọng điệu sợ sệt nhút nhát của mấy nữ quyến kia: “Thật sao?”
“Thật.” Lăng Phượng Tiêu ôm chặt hắn: “Chúng ta đứng dậy trước đã.”
Hán tử kia duỗi tay: “Các muội đừng hoảng hốt, để ta kéo hai đứa lên.”
Lăng Phượng Tiêu bám lấy cánh tay hán tử, kéo Lâm Sơ đứng dậy khỏi cồn cát, lung lay một lúc mới đứng vững: “Đa tạ ca ca.”
“Người một nhà cả, không cần khách khí.” Hán tử hỏi: “Nhà hai đứa ở đâu vậy?”
“Ở Ô Hách, phái tây nam thành Cáp Xích.” Lăng Phượng Tiêu đáp, “Ta vẫn nhớ rõ ông nội ở đâu, nhất định có thể tìm được.”
“Tốt, tốt, tốt.” Hán tử nói tận ba từ “Tốt”: “Huynh đệ chúng ta vừa lúc ở phía đông nam thành Cáp Xích, chờ về thành, sẽ đưa hai đứa về tận nhà.”
Lăng Phượng Tiêu lại là nói lời cảm tạ, kế tiếp nói: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhờ ông nội gửi mấy bó da lông lớn cho các huynh.”
“Không cần đâu.” Hán tử cười rất chân thành, “Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa vào lều trước đã.”
Lăng Phượng Tiêu: “Được.”
Mấy huynh đệ này thực sự đã sắp xếp cho họ một căn lều trại, cạnh lều là một đống thứ linh tinh, trên sàn trải không biết là da con gì bị lột xuống, cùng một đống chăn bông bên cạnh.
“Đều không phải đồ tốt.” Hán tử nói, “Muội muội ngủ được chứ?”
Lăng Phượng Tiêu: “Ngủ được rồi, đa tạ ca ca.”
“Mau ngủ đi, hai đứa tìm đúng chỗ rồi, bọn họ không đuổi được đến đây đâu.”
Lăng Phượng Tiêu xác nhận một lần nữa: “Thật sao?”
Hán tử “Ha” một tiếng, “Bọn họ đếch quan tâm nơi này đâu.”
Ánh mắt Lăng Phượng Tiêu tràn đầy cảm kích: “Làm phiền các ca ca rồi.”
Hán tử đáp: “Không phiền, người một nhà cả, hai đứa mau ngủ đi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Được.”
Dứt lời, hán tử liền vén rèm, đi ra ngoài, còn che rèm lại thật cẩn thận.
Lều trại thấp bé đơn sơ, da lông bốc lên mùi ẩm mốc, thực không thoải mái. Tuy vậy, những hán tử này cũng thực sự tử tế tốt bụng, tạm bù đắp cho chiếc giường không thoải mái này vậy.
Vấn đề duy nhất là, bọn họ hy vọng gặp được không phải là người tử tế tốt bụng, mà là mấy tên thấy sắc nảy lòng tham, muốn đem bán hai người họ đi.
Hơn nữa nơi 2 người muốn đến đâu phải thành Cáp Xích xa xôi hẻo lánh, mà phải là “Thiên Chiếu Hội”, phải là quốc đô mới đúng chứ.
Lăng Phượng Tiêu nằm xuống, cũng kéo Lâm Sơ nằm xuống, đắp chăn lên: “Muội muội, ngủ đi, không còn chuyện gì nữa rồi.”
—— Đại tiểu thư, ngươi diễn đến nghiện rồi sao.
Lâm Sơ cũng phối hợp: “Vâng, tỷ tỷ.”
Bên ngoài sột soạt vang lên tiếng nói chuyện, một lúc sau, ngưng bặt.
Màn đêm yên tĩnh, từ cửa sổ nhỏ của lều trại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ánh trăng sáng như tuyết.
Hắn lại nhìn sang Lăng Phượng Tiêu đang vò nát một tấm phù chú, hạ xuống một kết giới cách âm.
Lăng Phượng Tiêu cuối cùng cũng khôi phục giọng điệu vốn có: “Trà trộn được rồi.”
Lâm Sơ nói: “Nhưng bọn họ muốn đi thành Cáp Xích mà.”
Nương ánh trăng, hắn thấy Lăng Phượng Tiêu nhìn lên đỉnh lều trại, ánh mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua chốc lát, mới nói: “Bọn họ không đi thành Cáp Xích đâu.”
Lâm Sơ: “…… Hở?”
Đại tiểu thư nghiêng người, cánh tay vòng qua bờ vai hắn, nửa ôm lấy cả người hắn, nhàn nhạt nói: “Không có thành Cáp Xích gì hết, ta bịa đấy.”
Lâm Sơ: “…… Hở?”
Lăng Phượng Tiêu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, nửa ngày sau mới nói: “Ngươi…… trong sáng. Tự nhiên sẽ không biết, người chính là dơ bẩn như vậy.”
Thành Cáp Xích là Lăng Phượng Tiêu bịa?
Nhưng hán tử kia lại nói mình là người thành Cáp Xích —— chẳng lẽ đều là giả sao?
Mấy người kia, cũng không phải người thành Cáp Xích gì hết, mà đều là hùa theo Lăng Phượng Tiêu sao?
Nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy?
Lâm Sơ bỗng nhiên ý thức được vấn đề, trong lòng phát lạnh.
Hắn lên tiếng, thanh âm có chút lạnh lẽo: “Bọn họ…… là muốn bán chúng ta sao?”
“Ừ.” Lăng Phượng Tiêu nói, “Thương nhân chợ đen, không khôn không khéo, sao có thể tồn tại được? Chợ đen này còn có những người khác, bọn họ cạnh tranh với nhau, sẽ loạn thành một đoàn. Không bằng cứ nghe theo chúng ta nói, để chúng ta an tâm ở nơi này.”
Lâm Sơ nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chợt nghe Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Bọn họ giả vờ rất khá, đổi thành cô nương khác, chắc chắn đã bị lừa rồi, chẳng qua chúng ta cũng lành nghề lừa đảo mà thôi.”
“Ta còn nghĩ……” Lâm Sơ rầu rĩ, “Bọn họ thật sự muốn cứu chúng ta.”
Lăng Phượng Tiêu vuốt ve tóc hắn, ôn nhu nói: “Ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình bên ngoài. Bằng không, tùy tùy tiện tiện sẽ bị tên nào bắt cóc mất.”
Lâm Sơ: “……”
Đại tiểu thư nói rất đúng.
Lấy phân lượng nhỏ bé của hắn, hiện tại còn chẳng có võ công, nếu chỉ có một mình hắn bên ngoài, rất có khả năng là sẽ bị bắt cóc.
Nhưng mà, vừa nãy còn cảm thấy mấy hán tử đó tử tế tốt bụng, rất có hảo cảm, giờ bị vả một phát tát vào mặt, vẫn là có chút buồn bực.
Ngay sau đó, Lăng Phượng Tiêu nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn.
Đan dược tan ra giữa môi răng, là loại đan dược thường dùng để giải độc.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhìn đi.”
Ngay chỗ rèm cửa lều trại, đã bị vén ra một khe hở.
Khói trắng lượn lờ xông vào, một lúc sau đã tản ra khắp lều trại.
—— cho dù Lâm Sơ không có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhưng lúc này vẫn có thể đoán ra, đại khái đây chính là khói gây mê.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn sang người nằm bên cạnh, Đại tiểu thư đã nhắm nghiền hai mắt, để lại khuôn mặt xinh đẹp đã ngủ say.
Vì thế hắn cũng nhắm mắt lại, bất động giả vờ chết.
Khoảng chừng hai nén nhang sau, rèm cửa bị nhấc lên, tiếng bước chân lộn xộn tiến vào.
“Ngất chưa?”
“Ngất lâu rồi má.”
“Lần này chúng ta phát tài rồi.”
—— sau đó là một tràng cười và tiếng huýt sáo ai ai cũng hiểu.
“Hai bé gái điếm này thật xinh đẹp.”
“Trong quân doanh đều là mặt hàng như vậy sao? Hay chúng ta cũng đi nhập ngũ Nam Hạ đi.”
Lại là một tràng cười dài.
Lâm Sơ cảm thấy có người đang đến gần hắn.
“Úi.” Một giọng nói rất gần vang lên, “Xinh đẹp giống như thiên tiên thế này, mà sao ngực toàn màn hình phẳng vậy.”
“Ta cũng thấy vậy.” Bên cạnh vang lên một giọng nói khác.
“Không ăn được rồi.” Người đứng gần Lâm Sơ nói, “Không phải kể mười tuổi đã vào màn rồi sao, có thể trưởng thành được là tốt lắm rồi.”
Vài người lại hí hí cười rộ lên.
Lâm Sơ nghĩ, này cũng quá không khoa học rồi.
Bản thân hắn đâu phải nữ tử, ngực đương nhiên là phải phẳng rồi, nhưng tại sao Đại tiểu thư cũng chân chân chính chính là vùng đất bằng phẳng* vậy —— vừa nãy bên ngoài lều trại, lúc hắn được Đại tiểu thư ôm vào ngực, thật sự không cảm nhận được gì hết luôn. (chỗ này câu gốc là nhất mã bình xuyên, mà thôi để kia cho hài)
Chẳng lẽ Đại tiểu thư hồi nhỏ bị Phượng Hoàng Sơn Trang đối xử khắc nghiệt? —— không, không có khả năng, Đại tiểu thư cẩm y ngọc thực, sao có thể bị thiếu dinh dưỡng được?
Chẳng lẽ là ngực sẽ ảnh hưởng đến tốc độ xuất đao, nên đã dùng biện pháp gì đó ép dẹp nó?
Lúc lo lắng người ta thường có xu hướng suy nghĩ lung tung, Lâm Sơ cảm thấy suy nghĩ của mình đã đi hết các khả năng rồi.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, giống như có người sắp chạm vào hắn.
Lâm Sơ: “!!!”
Đừng có sờ!
Sẽ lòi đuôi mất!
Tim hắn đập loạn xạ, cảm thấy xung quanh mình đang ngưng tụ một luồng linh khí cực kỳ sắc bén.
Không nghi ngờ gì nữa, Đại tiểu thư chắc chắn đã bị kẻ này làm cho bốc hỏa rồi, ngay sau đó sẽ mở bừng mắt, rút đao giết người.
Hơn nữa, không chỉ là giết người đơn giản, mà còn phải lăng trì từng miếng một.
May mà, ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Chó điên này, các ngươi làm gì thế hả?”
“Hí —— đương nhiên là chơi rồi.”
“Muốn chơi sao không chơi sớm hả? Giờ đếch kịp rồi! Chợ đêm đang mở kia kìa, nhanh nhanh mang người qua đó, kiếm được nhiều tiền! Trở về lại chơi nữ nhân!” Giọng nói kia quát mắng.
Người nọ vẫn còn lưu luyến ý đồ sờ Lâm Sơ: “Nhưng bọn kia không đẹp như vậy.”
“Còn không nhanh lên!”
“Được rồi.”
Lâm Sơ cứng đờ cả người, toàn thân nổi đầy da gà, thẳng đến khi kẻ nọ thu tay về.
Sau đó, hai người bị lôi ra khỏi lều, không biết bị đưa lên phương tiện giao thông gì, xóc nảy chạy vù vù về phía trước.
Nghe bọn chúng nói chuyện, hình như là muốn đi “Chợ đêm” gì đó.
Chợ đêm, chính là một nơi bán rất nhiều thứ.
Chợ đêm của chợ đen, bán được rất nhiều thứ, tự nhiên cũng có thể bán người.
—— cuối cùng cũng được bán rồi.