Lâm Sơ cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy ——Đại tiểu thư từng nói muốn tặng Vô Quý đao cho người khác, người khác đó có lẽ chính là Tiêu Thiều.
Trong mộng cảnh Tiêu Thiều sử dụng “Vô Quý”, nếu vậy y hẳn cũng muốn dùng nó trong hiện thực.
Nghĩ đến Tiêu Thiều, hắn tự nhiên nhớ tới Diễn Võ Trường trong mộng cảnh.
Không biết từ bao giờ, cái tên Tiêu Thiều đã biến mất trên bảng xếp hạng.
—— hình như là từ khi hắn và Đại tiểu thư trở về từ Giang Châu, đến khi xem thử bảng xếp hạng trên Diễn Võ Trường, đã không còn thấy cái tên Tiêu Thiều nữa.
Mà lần cuối cùng gặp mặt, hắn chính là định thông qua Tiêu Thiều tìm Đại tiểu thư.
Chuyện này từng khiến Học Cung dấy lên một hồi phong ba, nhưng không ai biết ngoại hình của Tiêu Thiều trong hiện thực, cho nên cũng chẳng có cách nào đoán được người này đã đi đâu rồi.
Lâm Sơ cảm thấy, có lẽ y đã tốt nghiệp.
Tuy rằng hắn không giao du nhiều với Tiêu Thiều, có thể sau này cũng không gặp lại nữa, nhưng Lâm Sơ vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Dù sao, nhớ đến trận luận võ kia, hắn vẫn có phần kinh tâm động phách.
Nếu hắn không mất đi tu vi, vậy thì có thể thường xuyên luận bàn với Tiêu Thiều trong hiện thực rồi, nhất định võ học sẽ có đột phá.
Tuy vậy, Đại tiểu thư có lẽ rất thân thiết với Tiêu Thiều, nếu hắn cứ đi theo Đại tiểu thư, có lẽ cũng sẽ có ngày tái ngộ y thôi.
Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn sang cô nương kia.
Mấy chỗ đại huyệt trên người cô nương đã được chân nhân phong bế bằng băng phách hàn châm, thi đốm tuy vẫn còn đó, nhưng không tiếp tục lan ra nữa. Nàng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều: “Đa tạ chân nhân.”
Những chân nhân am hiểu y thuật giống như chuyên gia hội chẩn vậy, cẩn thận hỏi thăm tình trạng cô nương.
Mà bên kia, có một vị chân nhân đang nói chuyện với Lăng Phượng Tiêu: “Điện hạ, người thân thể vàng ngọc, không thể tùy tiện đến đó được.”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “E rằng không còn ai nữa rồi.”
Chân nhân: “Chuyến này hung hiểm vạn phần, tốt hơn hết là nên nhờ tiền bối Nguyên Anh của Tiên Đạo Viện đi tra xét.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ta cũng là Nguyên Anh.”
Chân nhân nhất thời không nói được gì.
Lâm Sơ nghĩ, thực lực của Đại tiểu thư, cho dù đặt trong toàn bộ tiên đạo, vẫn là vô cùng xuất chúng.
Trong tiên đạo, đệ tử Trúc Cơ chiếm nhiều nhất, Kim Đan ít hơn một chút, ít hơn nữa lần lượt là Nguyên Anh, Độ Kiếp, độ kiếp xong sẽ có thể phi thăng.
Trúc cơ xong, mới coi như đặt chân vào tiên đạo, giai đoạn này chỉ là thân thể cường kiện, tai thính mắt tinh, không có gì đặc biệt đáng nói.
Trong số 10000 đệ tử Trúc Cơ, chỉ có 8000 mới có thể nắm vững quy luật linh lực lưu động, kết ra một viên kim đan trong đan điền, từ đó linh lực trong cơ thể lấy Kim Đan làm trung tâm, lưu chuyển không ngừng, tuần hoàn lặp lại, có thể kết hợp với thuật pháp khác, hoặc đưa linh lực dung nhập vào chiêu thức võ học, chỉ cần một kích, một kiếm toàn lực cũng có thể phá tan một ngôi nhà.
Mà trong số 8000 này, chỉ có 100 mới có thể bước vào Nguyên Anh.
Đây chính là một cột mốc lớn trong tu luyện, bởi vì, tu vi Kim Đan, vô luận khống chế linh lực tuyệt diệu đến đâu, võ công cường đại cỡ nào, cùng lắm cũng chỉ là một tên vũ phu mà thôi.
Mà Nguyên Anh, chính là tượng trưng cho “Đạo”.
Linh lực trong cơ thể sẽ dần dần thay đổi phương thức vận hành theo “Đạo”, cuối cùng, Kim Đan trong cơ thể từ từ thay đổi, thoát thai hoán cốt, sinh ra một ảo ảnh hình người, tên là Nguyên Anh. Người tu tiên ở cảnh giới Nguyên Anh hình thành một thế giới “Đạo” trong cơ thể, mỗi một chiêu thức đều có thể tác động đến “Thiên Đạo” huyền ảo tinh thâm giữa trời đất, uy lực so với Kim Đan, cũng là biến hóa nghiêng trời lệch đất, sức mạnh của Nguyên Anh đỉnh cấp có thể sánh với dời núi lấp biển.
Còn Độ Kiếp kỳ, càng không phải bàn cãi, “Đạo” dần dần hoàn thiện, cho đến khi có thể chống lại Thiên Đạo, thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử của thế gian.
Lúc này, Thiên Đạo sẽ giáng xuống lôi kiếp phá giới, nếu vượt qua, sẽ phi thăng lên Tiên giới, tiêu dao sung sướng, nếu không qua được, đành phải trở về đầu thai một lần nữa.
Căn cứ theo hiểu biết hạn hẹp của Lâm Sơ về tiên đạo trong thế giới này, người Độ Kiếp kỳ, đã ít lại càng ít hơn.
Việt lão đường chủ của Như Mộng Đường có thể coi là một trong số đó, còn hai ba vị tiền bối Độ Kiếp khác đều là các ông lão trấn thủ môn phái.
Hơn nữa, nghe nói đều là “Hợp Đạo”.
“Hợp Đạo” Độ Kiếp kỳ, tương truyền thực lực cũng không cường đại bằng “Phá Đạo” Độ Kiếp kỳ.
Nhưng “Phá Đạo”, thật sự chẳng có ai là Độ Kiếp cả.
Lâm Sơ cảm thấy Đại tiểu thư nhất định có thể, Tiêu Thiều cũng vậy.
Ở hiện đại hắn còn có thể âm thầm tu đến Độ Kiếp kỳ, mà Đại tiểu thư thiên tư tuyệt đỉnh, chắc chắn không phải việc khó.
Chỉ nghe Đại tiểu thư nói với chân nhân: “Cứ như vậy đi.”
Chân nhân: “Vẫn phải cân nhắc đã.”
Đại tiểu thư ấn tay phải lên vỏ đao: “Thời gian không đợi ai cả.”
Chân nhân nhíu mày, vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Phải xin phép đại tế tửu đã.”
Đại tiểu thư: “Được.”
Tiếp đến, lại nói: “Việc này không thể để người khác biết.”
Chân nhân: “Đương nhiên ta biết.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng.
Nhiều người nhiều miệng, nếu như vô tình để lộ tiếng gió, bị Bắc Hạ biết được có người đến biên cảnh tra xét, thiết lập bẫy rập, vậy sẽ rất phiền phức.
Sau đó, chợt thấy Đại tiểu thư bước lên trước vài bước, đến trước mặt cô nương kia.
Cô nương hỏi: “…… Ngươi là?”
Đại tiểu thư: “Lăng Phượng Tiêu.”
Cô nương nhẹ nhàng “A” một tiếng, lại nhìn về phía Lâm Sơ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ đối với hành động này không chút nào kinh ngạc, dù sao ai ai trong Học Cung cũng biết Đại tiểu thư chính là chủ nhân của hắn.
Cô nương rũ mắt xuống, nàng vốn đang nhiễm phải huyết độc, sắc mặt tái nhợt, lúc này vẻ mặt lại càng ảm đạm hơn.
“Sư huynh, ta sẽ chết sao.” Nàng nói.
Lâm Sơ: “Tùy vào y thuật của chân nhân.”
Cô nương gian nan cười khổ, lại nhìn sang Đại tiểu thư đang dựa vào vách tường, vẻ mặt lãnh đạm chậm rãi lau đao, thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh bị ép buộc đúng không? Ta biết huynh không phải là người như vậy……”
Lâm Sơ nhất thời không hiểu nàng đang nói cái gì, thẳng đến khi chú ý tới ánh mắt nhìn Đại tiểu thư muốn nói lại thôi, mới phản ứng lại, chắc là cô nương này cảm thấy hắn phẩm hạnh cao khiết, sẽ không để người khác bao dưỡng thế này?
Không, cô nương, không phải đâu, ta không có phẩm hạnh cao khiết gì đó đâu.
Huống chi ngươi chỉ cần nhìn Đại tiểu thư, rồi nhìn lại ta, sẽ biết Đại tiểu thư cho dù bao dưỡng ta, cũng phải là thư tôn hàng quý* mới đúng. (người cao quý hạ thấp mình)
Thật ra ta muốn bao dưỡng Đại tiểu thư cơ, chẳng qua không có nhiều tiền như vậy.
Hắn nhìn sang Đại tiểu thư đang rất có hứng thú mà nhìn bên này vài lần, trong lòng tức khắc dâng lên khát vọng cầu sinh mãnh liệt: “Ta là tự nguyện.”
Cô nương: “……”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đi thôi.”
Lâm Sơ liền ngoan ngoãn chạy theo, trước khi đi lại nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô nương, chắc là đau lòng hắn không biết cố gắng, vậy mà lựa chọn được người ta bao dưỡng.
Hắn không còn gì để nói, dù sao vẫn còn hôn thư giấy đỏ mực vàng kia, tất cả đều được an bài sẵn rồi.
Bước ra cửa, đã thấy khóe miệng Đại tiểu thư gợi lên vẻ tươi cười đầy hứng thú.
Không tốt.
Hai năm qua hắn đã nói chuyện nhiều hơn một chút với cô nương kia, bây giờ chính chủ đã trở lại, chỉ sợ lại muốn tính sổ với hắn.
Quả nhiên, Đại tiểu thư nói: “Ngươi cư nhiên còn có bạn tốt, xem ra mấy năm nay quả nhiên không tồi.”
Lâm Sơ sờ sờ mũi: “Ngồi cùng bàn thôi mà.”
“Không sao, ngươi có thêm bằng hữu cũng tốt, chỉ là không được để sắc đẹp mê hoặc.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn nói: “Không ai có thể sánh được với ngươi.”
Đại tiểu thư rất là vừa lòng, lôi lôi kéo kéo hắn đến rừng hoa, kiếm một phiến đá xanh ngồi xuống.
“Đại quốc sư vẫn chưa trả lời, chúng ta đến mộng cảnh trước đi.” Lăng Phượng Tiêu lấy ngọc phách ra, “Ta mới nghĩ ra mấy chiêu đao pháp mới, chúng ta đi luận bàn một chút.”
Lâm Sơ nói: “Được.”
Hắn cũng lấy ngọc phách ra, ý thức chìm vào mộng cảnh.
Năm đó hắn bị phạt phải dùng thân xác Chiết Trúc tiên nữ, sau thời hạn một năm, cuối cùng cũng có thể đổi lại, vì thế hắn đã trở lại ngoại hình kiếp trước của mình, không cần dùng ngoại hình con gái nữa.
Hắn bước vào bến tàu, đối diện với hắn là Đại tiểu thư một bộ hồng y phấp phới trong gió, đang quan sát hắn, chân mày nhíu lại, thật lâu sau mới do dự nói: “…… Lâm Sơ?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Đại tiểu thư: “Tại sao ngươi không dùng thân thể cũ nữa?”