Lâm Sơ hiểu được ý tứ bọn họ.
Theo ghi chép trong sách cổ, Hỗ Ngật được sinh ra sau khi ôn dịch hoành hành, hàng vạn người chết. Mà vào 5 năm trước, tại Giang Châu cách đây không xa cũng từng nổ ra một trận đại dịch.
Y học cổ đại có hạn, một khi ôn dịch bùng phát, nếu không chữa trị kịp thời, ôn dịch lây lan, sẽ gây tử vong trên diện rộng. Mà dựa theo lời kể của Thương Mân, ôn dịch 5 năm trước đã may mắn tai qua nạn khỏi rồi.
Nhưng Lăng Tiêu lại đột ngột chuyển chủ đề, tự hỏi những người chết ở đây rốt cuộc từ đâu mà đến.
Chẳng lẽ y nghi ngờ Hỗ Ngật có liên quan đến ôn dịch ở Giang Châu?
Quả thật dịch bệnh đã khiến rất nhiều người chết, thỏa mãn điều kiện sinh ra Hỗ Ngật. Tuy nhiên, nếu quả thực đúng như vậy, tại sao những thi thể này lại có thể rơi xuống tận đáy vực Vạn Quỷ Uyên? Hơn nữa, điều này cũng không khớp với “Tai qua nạn khỏi” theo lời Thương Mân.
Lâm Sơ nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng, quét qua bạch cốt như núi, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Thương Mân lại nhìn xuống cuốn sách cổ: “Trong này có ghi chú về sự xuất hiện của Hỗ Ngật, nói là sau khi đại dịch bùng phát, người chết oán niệm sâu nặng, pha trộn với bệnh khí, mới sinh ra tà vật.”
Lăng Tiêu nói: “Vấn đề Giang Châu, tất có lừa gạt.”
Thương Mân: “Nếu là quận trưởng lừa trên gạt dưới, giấu giếm tình hình bệnh dịch, vậy cũng quá mức to gan rồi. Hơn nữa những cái xác này làm thế nào rơi xuống vực sâu Vạn Quỷ Uyên được?”
Lăng Tiêu: “Ta sẽ đi tra.”
Dứt lời, y nói: “Còn có một chuyện nữa.”
Thương Mân: “Chuyện gì cơ?”
Lăng Tiêu lấy hộp ngọc đựng hoa sen “Hoàn Dương”, mở ra, nói: “Ngửi thử xem.”
Vừa nãy dưới Vạn Quỷ Uyên ẩm ướt âm khí quá nặng, còn có rất nhiều tà vật hôi thối, cho nên Lâm Sơ không ngửi thấy mùi gì, nhưng hiện giờ đã thoát khỏi nơi quỷ quái đó, Lăng Tiêu vừa mở hộp ra, Lâm Sơ đã ngửi thấy hương thơm rất mờ nhạt như có như không.
Nếu hương thơm này đậm hơn một chút, sẽ vô cùng giống mùi của nhang nến trong Phật đường.
Hắn lập tức nhớ đến hai mặt dây chuyền của hai huynh đệ tiều phu kia.
Lăng Tiêu từng nói mặt dây chuyền kia có mùi hương thờ cúng, hắn còn cho rằng có liên quan đến tổ chức tà giáo nào đó, hiện giờ mới thấy —— lẽ nào hai huynh đệ kia chính là tà vật lâu la được “Hoàn dương” cải tử hoàn sinh?
Hỗ Ngật sức mạnh cường đại, nếu muốn hoàn sinh phải cần rất nhiều năm, nhưng nếu là một hai tiểu lâu la pháp lực ít ỏi, vậy hoàn sinh sẽ rất dễ dàng.
Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Thử một lần liền biết.”
Y lại ôm lấy Lâm Sơ nhảy lên vách đá, Thương Mân cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Mèo đen cởi bỏ kết giới, hai huynh đệ kia đang bị treo đến tuyệt vọng, cũng chẳng thấy giãy giụa muốn giải thoát, thấy bọn họ tới, lập tức kích động vùng vẫy: “Tiên trưởng, tiên trưởng tha mạng a!”
—— rõ ràng lúc nãy ý đồ xấu xa như vậy, còn hợp tác với Thiết Si Đằng giết bọn họ, trước bọn họ không biết đã thành công giết bao nhiêu người đến Vạn Quỷ Uyên, còn dám yêu cầu “Tha mạng”, bất cứ ai có thể tự lượng sức mình, đều sẽ không si tâm vọng tưởng như vậy.
Cho nên nói, cử chỉ của hai người này từ đầu đến giờ, thực sự có hơi cường điệu hóa, làm Lâm Sơ càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Mà hắn mạch não đơn giản có thể nghĩ được, biểu ca đương nhiên đã sớm nghĩ đến.
Chỉ thấy Lăng Tiêu xách bọn chúng lên, lạnh căm nhìn hai huynh đệ giãy giụa xin tha, lại lần nữa mở ra hộp hàn ngọc.
Ngay một khắc “Hoàn dương” trong hộp hàn ngọc lộ ra, hai huynh đệ nọ đều ngơ ngẩn, thân thể cứng đờ, ánh mắt dại ra, chậm rãi ngước nhìn Lăng Tiêu: “Ngươi…… Các ngươi……”
Lăng Tiêu hỏi: “Chúng ta làm sao?”
Tên lão đại bỗng nhiên kích động vùng vẫy: “Các ngươi thật đáng chết!”
Thương Mân nói: “Các ngươi đã được sống lại, an phận làm người không phải tốt sao. Sát hại người vô tội, dám nói chúng ta đáng chết, đạo lý ở đâu hả!”
Lão đại: “Ta phi!”
Ngữ khí Lăng Tiêu lúc này lại ôn hòa xuống: “Các ngươi canh giữ ở đây, chờ người đến thì giết, tẩm bổ cho quỷ uyên, còn than khổ cái gì ha?”
Lão đại lão nhị cùng la lên: “Các ngươi đáng chết!”
Lăng Tiêu rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Ôn dịch Giang Châu 5 năm trước, có liên quan đến chuyện này không?”
Lão đại lão nhị cùng la lên: “Ta phi!”
Lăng Tiêu khẽ nâng tay, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa màu đỏ nhạt: “Nếu không muốn nói, đành phải thiêu đốt hồn phách các ngươi thẩm vấn thôi.”
Lão đại lão nhị: “Ta phi!”
Lăng Tiêu cũng không quản bọn họ “Phi” đến cỡ nào, chỉ tiếp tục nói: “Nếu khai thật, tự nhiên sẽ có người làm chủ cho các ngươi.”
Lão đại lão nhị cùng kêu lên: “Chúng ta không tin!”
Lâm Sơ: “……”
Nếu nói không tin, vậy nhất định phải có người làm chủ cho bọn chúng. Hai người này vốn chỉ là tà vật pháp lực thấp kém, hoàn sinh xong đầu óc cũng không được tốt cho lắm.
“Hai huynh đệ các ngươi đứng đây ôm cây đợi thỏ, nếu thấy người tới, bất luận tiên nhân phàm nhân, đều lừa xuống vách đá giết chết. Đã có các ngươi, nhất định cũng sẽ có những tà vật khác hóa thành người sống. Nếu chúng hóa thành tiên sinh lang bạt, tìm những gia đình có người bệnh nặng, dụ tới chỗ này, để cho các ngươi giết chết. Dần dần cũng có thể giết được rất nhiều người.” Lăng Tiêu nói: “Nếu tới đây là một tiên nhân, thoạt nhìn lớn tuổi, có lẽ tu vi bất phàm, thì sẽ buông tha. Hôm nay thấy chúng ta chỉ là thiếu niên, suy đoán pháp lực thấp kém, nào ngờ lật thuyền trong mương, chính là như vậy phải không?”
Hai huynh đệ trừng mắt nhìn y, một bộ nghẹn họng trân trối.
Lâm Sơ nhìn bọn họ nghẹn họng trân trối cũng vô cùng đồng cảm.
—— chỉ số thông minh của biểu ca, há có thể để phàm nhân chúng ta sánh kịp? Suy một ra ba vẫn là quá ít, suy một ra mười vẫn còn dư sức, chỉ cần có một manh mối thôi, y có thể phỏng đoán được toàn bộ câu chuyện.
Hai người kia nghẹn họng trân trối xong, một nén nhang sau mới bắt đầu tỉnh táo lại.
Lão nhị nói: “Còn có Thụy Quỷ.”
Lăng Tiêu: “Thụy Quỷ?”
“Quan lão gia thu thuế, bọn họ không nộp nổi, chỉ muốn tìm chết, chúng ta liền dẫn bọn họ tới đây, nói là nhảy xuống vách đá, kiếp sau sẽ được đầu thai giàu có!” Lão đại cười đểu cáng: “Bọn họ liền kéo cả nhà đến.”
Hóa ra là Thuế Quỷ chứ không phải Thuỵ Quỷ. (mình tra thì không thấy thuế quỷ là gì, nhưng dựa theo ngữ cảnh có thể hiểu là dân nghèo – nô lệ của thuế)
“Nói như vậy, các ngươi hận vương triều rất lâu rồi.” Giọng nói Lăng Tiêu cực trầm, giống như tự lẩm bẩm một mình: “Vậy oán khí này là từ đâu tới? Chẳng lẽ lúc ôn dịch Giang Châu bùng phát, bọn họ vì phòng ngừa ôn dịch lây lan, lại sợ việc này bại lộ, liền vùi mấy vạn dân chúng xuống Vạn Quỷ Uyên, oán khí kết hợp với bệnh khí, sinh ra Hỗ Ngật, Hỗ Ngật lại sinh ra các ngươi……”
Hai huynh đệ kia lại cùng la lên: “Các ngươi đáng chết!”
Lăng Tiêu hỏi: “Các ngươi đã giết bao nhiêu người?”
Lão đại nói: “Không đếm được.”
“Bao nhiêu Thuế Quỷ?”
“Không đếm được.”
“Bao nhiêu người tìm thuốc?”
“Không đếm được!”
“Bao nhiêu người tu tiên?”
“Mười mấy!”
“Các ngươi có bao nhiêu người?”
“Không đếm được!”
Lăng Tiêu nói: “Cũng coi như sự nghiệp vĩ đại.”
“Không phải vậy!”
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua, “Bịch” “Bịch” hai tiếng, hai cái đầu rơi xuống đất, máu tươi văng tung tóe.
Lăng Tiêu thu đao: “Đi thôi.”
Thương Mân sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn không nói ra được, chỉ “Ừ” một tiếng.
Trên đường về, Thương Mân hỏi: “Thế còn những tà vật khác cũng biến thành người thì sao?”
Lăng Tiêu nói: “Ta đã truyền tin khẩn cấp cho Tiêu muội, nàng sẽ tự điều động Đồ Long Vệ, tra rõ các tiên sinh lang bạt ở 6 châu và thị trấn quanh đó, cùng các án mất tích.”
Thương Mân đáp: “Ừ.”
Ra khỏi địa giới Vạn Quỷ Uyên, nhiệt độ dần dần tăng lên, Lăng Tiêu duỗi tay cởi áo choàng cáo tuyết trên người Lâm Sơ cất đi, hỏi hắn: “Vừa nãy ta giết người, có làm người sợ không?”
Lâm Sơ lắc đầu.
Lăng Tiêu nói: “Vậy thì tốt.”
Lâm Sơ nghĩ, tuy hai người kia bị Hỗ Ngật thao túng, giết hại phàm nhân, dùng mạng người tẩm bổ Vạn Quỷ Uyên, tuy có nỗi khổ, nhưng thực sự vẫn không thể tha.
Mà Hỗ Ngật muốn dựa vào những người chết đó tăng cường sức mạnh, vừa tăng cường sức mạnh vừa chờ đợi biến thành hình người, nếu không bị bọn họ phát hiện, nếu thực hiện được, nhất định sẽ là một đại họa.
Chỉ là nguyên nhân phát hiện được, rốt cuộc vẫn khiến người ta thổn thức.
Chạng vạng, bọn họ chọn một khách điếm ở thành trấn nhỏ nghỉ chân.
Đêm xuống, Lâm Sơ đang định đi ngủ, cửa lại bị gõ gõ. Mở cửa ra, người tới hóa ra là Lăng Tiêu ở phòng bên cạnh.
Biểu ca nói: “Ta phải đi rồi.”
Lâm Sơ nhất thời không thể tiêu hóa được ý tứ lời này: “Ơ?”
Lăng Tiêu tiến vào, ngồi xuống bàn trà, rót đầy hai chén trà, nói: “Ủy thác Tiêu muội nhờ ta bảo vệ ngươi ở Huyễn Đãng Sơn, ta tự thấy mình bảo vệ cũng không tồi.”
Đương nhiên là không tồi.
Đâu chỉ không tồi, quả thực là rất hoàn hảo.
Biểu ca tiếp tục nói: “Hiện giờ mọi việc đã xong, ta là người trong giang hồ, Giang Châu trần sự, vô pháp nhúng tay. Đúng lúc Tiêu muội bên kia đang nhàn rỗi, mấy ngày nữa sẽ đến đón ngươi …… Ta còn phải trở về núi tu luyện, ta ngươi đành phải từ biệt tại đây thôi.”
Lâm Sơ nhất thời có chút buồn bực, lại không biết nên nói thế nào, chỉ biết nhìn vào mắt Lăng Tiêu, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Bảo trọng.”
Biểu ca thoáng cười cười, vươn tay quẹt mũi hắn.
Lâm Sơ: “……”
Lần thứ hai rồi đấy!
Chỉ nghe biểu ca ấm áp nói: “Ngươi cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lâm Sơ: “Ừm. “
“Không biết khi nào mới có thể gặp lại, ta cũng không có gì để tặng ngươi,” Lăng Tiêu nói, “Vừa nãy ta ra ngoài, mua được cái này.”
Y lấy ra một chiếc trâm lưu vân bạch ngọc hình dáng đơn giản, đặt lên bàn, nói: “Không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng ta lại thấy, ngươi đeo lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Nhận đồ vật từ Đại tiểu thư, tựa hồ đã thành thói quen, nhưng nhận lễ vật của biểu ca, vẫn là có chút bồn chồn. Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hắn không có vật nào dư thừa, càng không có thứ gì có thể đáp lễ biểu ca, chỉ có thể nói: “Ta không có gì ……”
Biểu ca cười nói: “Vậy ngươi có thể chuẩn bị sau, lần tới gặp mặt đưa ta là được.”
Lâm Sơ: “Được.”
Lăng Tiêu lại nhìn nhìn hắn: “Ngươi ngủ sớm đi, chốc lát nữa ta đi rồi, không cần tiễn đâu.”
Lâm Sơ cảm thấy bản thân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ có hạn, nên cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ đáp: “Ngươi chú ý an toàn.”
Lăng Tiêu: “Đương nhiên.”
Dứt lời, y qua sờ sờ con mèo, chào một tiếng “Ta đi đây”.
Con mèo “Meo” một tiếng, trở mình, tiếp tục ngủ.
Lâm Sơ nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nói: “Bảo trọng.”
Lâm Sơ: “Bảo trọng.”
Tiếng cửa phòng vang lên, biểu ca dần dần khuất bóng sau hành lang, Lâm Sơ vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn tìm kiếm thân ảnh Lăng Tiêu, nhưng bên ngoài chỉ còn lại vầng trăng tròn trịa, ngọn đèn dầu leo lắt, trong lòng lại có chút trống rỗng.
Đêm dài gió lạnh, hắn đóng cửa sổ, nằm lên giường. Trở mình vài cái, có hơi khó ngủ, thầm nghĩ, hóa ra giữa người với người, cái gọi là nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly, vậy mà thực sự tồn tại. Nếu đời trước hắn cũng có bạn tốt như vậy, chắc hẳn khả năng thưởng thức thơ cổ và đọc hiểu đều sẽ tốt lên một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đang định xuống ăn cơm, đi ngang qua phòng biểu ca, cảm thấy buổi cáo biệt tối hôm qua vẫn có chút không chân thật. Lại nghĩ, đêm khuya dù sao cũng không dễ đi, có khi biểu ca vẫn còn ở đây, liền gõ gõ cửa.
Không ai trả lời, then cửa lại tự mở ra.
Hắn nhẹ nhàng đẩy vào, mở toang cánh cửa.
Ngồi trước gương đồng trong phòng, là một mỹ nhân cung trang váy đỏ, mỹ nhân tóc đen rối tung, trước mặt bày một đống chai lọ vại bình, đang kẻ lông mày trước gương.
Lâm Sơ: “!”
Đại tiểu thư quay đầu lại, xinh đẹp cười nói: “Ngươi dậy sớm thật.”
Đại tiểu thư, ngươi cũng đến sớm thật đấy.