“Gần đây nàng ấy không làm gì cả.” Tiêu Thiều nói.
“Nàng đang ở Học Cung sao?”
“Không.” Tiêu Thiều nói, “Ngươi chơi cùng Lăng Tiêu đủ rồi, nàng sẽ đến đón ngươi về.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Lại không nói gì nữa.
Lâm Sơ cảm thấy Tiêu Thiều thật ít nói, so với hắn chẳng kém là bao.
Lại trầm mặc một hồi, hắn nói: “…… Ta đi đây?”
Tiêu Thiều không nói gì, thưởng thức ngọc tiêu trong tay, đột nhiên offline.
Lâm Sơ: “……”
Mặc dù thoạt nhìn giống như đột nhiên rớt mạng, nhưng Thượng Lăng Mộng Cảnh chắc chắn sẽ không bị nghẽn mạng, trừ phi là có việc đột xuất, cho nên Tiêu Thiều hẳn là cũng lười chào hỏi hắn, liền offline luôn.
Hắn cảm thấy, người này lười phản ứng mình như vậy, sau này sẽ không tìm y nữa.
Nghĩ nghĩ, liền xoay người sang hướng khác, chuẩn bị rời khỏi đây, bỗng nhìn thấy một bóng hồng ảnh nho nhỏ bên bờ đối diện.
Màu đỏ này có chút quen mắt, các cô nương trong Học Cung rất ít người mặc y phục màu đỏ như vậy.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng đạp lên mặt nước mấy nhịp rồi phiêu nhiên rơi xuống bên người hắn.
—— hóa ra Tiêu Thiều là đi gọi nàng.
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Đại tiểu thư còn chưa từng gặp khối thân xác Chiết Trúc này.
Đại tiểu thư hỏi: “Nhớ ta không?”
Lần này Lâm Sơ rốt cuộc cũng biết nên trả lời thế nào: “Nhớ.”
Đại tiểu thư cười cười: “Gần giống nhau rồi đấy.”
Lâm Sơ: “?”
Hắn cảm thấy những lời này có điểm không thích hợp lắm.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe Đại tiểu thư nói tiếp: “Lăng Tiêu bảo, ngươi muốn đi hái hoa cho một nữ tử?”
Đây là một câu hỏi nộp mạng.
Lâm Sơ điên cuồng tự hỏi nên sống sót thế nào bây giờ, đột nhiên nhanh trí, nói: “Ta không thích nàng.”
Đại tiểu thư cười đến mi mắt cong cong: “Hiểu chuyện đấy.”
Dứt lời, Lâm Sơ được Đại tiểu thư nắm lấy cổ tay, đi đến rìa ngoài lôi đài.
Lôi đài dựng trên mặt nước, đến gần mép ngoài, liền thấy ảnh ngược trong nước của hai người.
Diện mạo Đại tiểu thư giống như ngoài đời, mỹ lệ đến nồng đậm rực rỡ, xinh đẹp sắc sảo.
Chiết Trúc một thân bạch y trắng như tuyết, mái tóc đen như mực buộc hờ, mặt mày thanh lãnh xinh đẹp, tựa như một tiên nữ vậy.
Hai người đứng chung một chỗ, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đại tiểu thư nhìn hình ảnh phản chiếu chốc lát, lại quay đầu nhìn Chiết Trúc: “Ngươi thật xinh đẹp.”
Lâm Sơ vô cùng am hiểu tính khí ghen tị của Đại tiểu thư, đáp: “Ngươi càng xinh đẹp hơn.”
Đại tiểu thư nghe xong, quả nhiên là tâm tình rất tốt: “Mấy ngày không gặp, miệng ngươi ngọt hơn không ít đấy.”
Lâm Sơ: “Ta nói thật mà.”
Đại tiểu thư hừ cười một tiếng: “Khó khăn lắm mới thấy ngươi mặc váy, chúng ta ở đây thêm một lát nữa đi?”
Dứt lời, lại nói: “Chỉ là bọn chúng thật đáng ghét.”
Lâm Sơ nhìn quanh bốn phía, biết Đại tiểu thư nói chính là các sư huynh trên mấy lôi đài gần đó —— Trong mắt bọn họ Chiết Trúc chính là nữ thần, còn Đại tiểu thư chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, thanh danh ai ai cũng biết, vậy mà bây giờ bọn họ đang ngang nhiên ở bên nhau, cử chỉ thân mật, quả đúng là kinh động rất nhiều người vây xem.
—— không phải, trọng điểm không phải cái này.
Cái gì mà “Khó khăn lắm mới thấy ngươi mặc váy?” là sao.
Chẳng lẽ Đại tiểu thư thích những bộ cung trang màu đỏ xinh đẹp mà hắn không nhìn ra được hoa văn cùng kiểu dáng có gì khác biệt đó, liền suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy người khác cũng thích mặc váy?
Đại tiểu thư, làm ơn chú ý đến giới tính của ta đi, ta với váy không có bất luận quan hệ gì đâu, càng đừng nói đến chuyện sẽ mặc nó.
Nhưng nếu Đại tiểu thư muốn ở đây thêm một lúc nữa, vậy thì ở đây thêm lúc nữa đi.
“Xuống nước đi dạo đi.” Đại tiểu thư nói.
Lâm Sơ: “Được.”
Đại tiểu thư nhìn hắn, bỗng nhiên không nói gì.
Lâm Sơ không biết Đại tiểu thư đang nghĩ gì.
Chốc lát sau, hắn nghe thấy Đại tiểu thư hỏi: “Ta…… Có thể nắm tay ngươi không?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ —— trước đây lúc Đại tiểu thư chạm vào hắn, lúc nào cũng nói “Thất lễ”, nắm tay cũng chỉ là nắm cổ tay. Còn ý tứ của cái “Nắm tay” này, đại khái là chỉ ngón tay đan ngón tay, giống như cái nắm tay hôm Lăng Tiêu vẫn đang hôn mê vậy.
Nhưng nếu là hai cô gái nắm tay nhau, dường như cũng chẳng có gì “Thất lễ” cả.
Hắn nói: “Được.”
Đại tiểu thư liền nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay mình vào ngón tay hắn, sau đó mới nhẹ nhàng mà nắm chặt lấy, cười một cái.
Trong nháy mắt lúc ngón tay chạm nhau kia, thân thể Lâm Sơ theo phản xạ thấy có gì đó không ổn, chắc là chứng dị ứng phát tác, tựa như có dòng điện cực nhỏ bốc lên từ nơi da thịt chạm nhau, sau đó du tẩu khắp nơi trong cơ thể.
Bất quá, chắc hẳn nhờ cái đêm nắm tay nhau ngủ chung với biểu ca ấy, đã giúp hắn thích ứng hơn với tiếp xúc cơ thể, hít sâu vài cái, vậy mà cũng dần dần thả lỏng, không còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư, lại thấy vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm của Đại tiểu thư phảng phất như có chút khẩn trương giống hắn, cũng một lát sau, mới thả lỏng như cũ.
Lại nhìn các ngón tay đan vào nhau của hai người, tay Đại tiểu thư vẫn đẹp như vậy, thân thể Chiết Trúc do vị cô nương kia tỉ mỉ tạo thành, hình dáng bàn tay cũng thật hoàn mỹ, giống như sách thường ca ngợi “Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn” “Ngón tay thuôn dài như ngọc”, đặt trên đôi tay này, đều thực thích hợp. Hiện giờ lại đan vào nhau, càng đẹp hơn gấp trăm lần, hơn nữa bởi vì gió nhẹ lay động, ngẫu nhiên quệt phải lụa đỏ voan trắng, làm Lâm Sơ cảm thấy thẩm mỹ của hắn lại được cọ rửa một phen rồi.
Bọn họ cứ dắt tay nhau đi trên nước như vậy, ngay từ đầu cũng không nói chuyện, đi được một lúc, Đại tiểu thư bỗng nói về một số việc cần chú ý lúc đi Vạn Quỷ Uyên, dặn dò cẩn thận tỉ mỉ, như là Vạn Quỷ Uyên giá rét, phải mặc nhiều quần áo hơn, làm Lâm Sơ cảm thấy mình đang bị coi thành thứ không biết chăm sóc bản thân.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Đại tiểu thư mới hỏi: “Gần đây ta nghĩ ra một chiêu thức mới, ngươi có muốn xem nó không?”
Lâm Sơ: “Được.”
Đại tiểu thư liền buông tay hắn ra, nhảy lên tòa lôi đài gần nhất, đao “Đồng Bi” ra khỏi vỏ, vẫn giống một cánh hoa xinh đẹp như cũ.
Chỉ thấy ánh đao trong veo như dòng nước mùa thu, đầu tiên múa vài chiêu Lâm Sơ biết, đều lấy từ “Lăng Vân Cửu Thức” của Phượng Hoàng Sơn Trang, nhưng chiêu cuối cùng lại ung dung biến hóa, nghiêng nghiêng nâng lên phía trước, nước chảy mây trôi, sắc sảo nội liễm, trong vắt hoàn mỹ không sao tả xiết, hơi giống đao pháp của Lăng Tiêu, nhưng về tổng thể thì vẫn khác biệt.
Cái khác Lâm Sơ không hiểu, nhưng luận võ học hắn cũng có chút thành tựu, ngẫm lại một phen, nhìn ra chiêu thức này không đơn giản một chút nào.
“Một chiêu này của ngươi,” hắn nói, “Là ngộ ra từ tâm cảnh ?”
Mộng tiên sinh từng bảo, trên thế gian này có một số chiêu thức không phải ai cũng sử dụng được, phải phù hợp với tâm cảnh tương ứng, một chiêu này của Đại tiểu thư cũng giống như vậy.
“Chính xác,” Lăng Phượng Tiêu thu đao, nhìn hắn, trong mắt có chút ý cười: “Từ khi có ngươi bên cạnh, tâm cảnh của ta ôn hòa hơn không ít. Hôm trước ngẫu nhiên cảm thấy, giang hồ rộng lớn như vậy, nếu có thể có một nơi để trở về, sẽ không còn cô đơn buồn tẻ nữa, liền nghĩ ra chiêu này.”
Lâm Sơ thấy hơi khẩn trương, nhưng không biết nên đáp lại thế nào, liền hỏi: “Tên nó là gì?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Quy Chu.” (quy chu là chốn về)
Dứt lời, lại diễn luyện chiêu thức một lần nữa, tuy rằng nhất thời xúc động, bỗng nhiên ngộ ra, nhưng vẫn còn một vài điểm chưa rõ ràng lắm.
Lâm Sơ rất hứng thú với những thứ này, hai người bắt đầu suy ngẫm về nó. Nhiều khi hưng phấn quá, Lâm Sơ còn thử dùng Chiết Trúc kiếm hủy đi mấy chiêu của Đại tiểu thư, rốt cuộc cũng mài một thức “Quy Chu” đến thập toàn thập mỹ.
Hai canh giờ đã trôi qua rồi, đã tới lúc ăn trưa, Đại tiểu thư thu đao về, lại tiến lên nắm tay hắn: “Ngươi phải về thôi.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Đại tiểu thư nói: “Nhưng ta lại có chút không muốn thả ngươi đi.”
Lâm Sơ: “Thế ta ở lại một lúc nữa nhé?”
Đại tiểu thư: “Không được, không thể để ngươi bị đói.”
Lâm Sơ bị thúc giục offline, mở bừng hai mắt trong hiện thực. Lúc này hắn đang nằm trên giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đúng là không thể tin nổi.
Lại hồi tưởng cùng nhau tản bộ trong ảo cảnh với Đại tiểu thư, suy ngẫm đao pháp, cảm thấy rất có ý tứ.
Giờ này khắc này, hắn chợt hiểu vì sao những người bạn cùng lớp đó lại thích hẹn nhau đi chơi sau giờ tan học như vậy.
Lúc nãy Tiêu Thiều hỏi hắn có nhớ Đại tiểu thư không, hắn còn bảo vẫn tốt. Nhưng vừa rồi được gặp gỡ Đại tiểu thư, trước khi rời đi, Đại tiểu thư bảo không muốn thả hắn đi. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng một khắc kia, trong lòng hắn vậy mà cũng chẳng muốn rời đi một chút nào.