Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 54: Thân bất do kỷ



Ảo giác hỗn loạn điên đảo lúc vừa tiến vào ảo cảnh dần dần biến mất, Lâm Sơ từ từ thanh tỉnh, lạnh lùng nhìn ảo cảnh hồi nhỏ của mình.

Hắn đã nghĩ rất nhiều về các loại tâm ma có thể xảy ra, duy độc vẫn chưa nghĩ đến trường hợp này.

Giống như một người đã ở quá lâu trong bóng tối, vừa sợ hãi bóng tối, lại vừa cảm thấy ngọn lửa quá mức chói mắt, bản thân không có đủ tư cách được hưởng nó —— nhưng mà, thật sự vẫn muốn. Tuy vậy, chút khát vọng này mới chỉ kịp lay động trong chốc lát, đã bị bóng tối vô tận trong tương lai xóa sổ hoàn toàn.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ tiếp xúc với bạn nữ kia nữa, vườn trường rất nhỏ, thời điểm sắp sửa đối mặt, Lâm Sơ thậm chí sẽ né tránh, hoặc nhìn sang hướng khác, giả vờ như chưa nhìn thấy bạn ấy.

Trong trường học gặp phải vấn đề như vậy, về đến nhà, hắn cũng không nói với sư phụ, sợ rằng một khi nói ra, sẽ bị sư phụ phê bình —— bị phàm nhân nhiễu loạn tâm thần, tâm tính không kiên các thứ.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Rất nhiều năm trước, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu có thể hòa nhập với mọi người ——

Nhưng chẳng qua chỉ là giãy dụa trong vô vọng mà thôi.

Hắn không nhớ loại tâm tư này bắt đầu từ khi nào, chỉ là sau này nó cũng dần phai nhạt đi, có lẽ khi tuổi tác tăng lên, tâm lý chấp nhận cũng mạnh mẽ theo, hoặc là do tu luyện tâm pháp môn phái quá lâu, tâm tính quả thực như điển tịch môn phái viết —— “Không bị ngoại vật mê hoặc”.

Bạn cùng lớp thay đổi từng đợt từng đợt, tuổi tác cũng dần dần lớn hơn, không còn cái đám làm những trò lố bịch vô nghĩa nữa, mà hắn như cũ vẫn chẳng giao tiếp với ai, cuối cùng vẫn chẳng hòa nhập với bất kỳ ai.

Lâm Sơ đang ngồi trên mái nhà.

Hắn ngồi trên mép mái nhà, hai chân buông thõng trên không, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời.

Đôi khi hắn cảm thấy như mình đang ngập trong nước, vừa chìm xuống dưới, vừa ngắm những vì sao trên cao, xa xôi mơ hồ, cách một màng nước, chẳng có cách nào chạm vào.

Sư phụ dường như đã chết, hắn không biết nữa.

Trong ảo cảnh, mọi thứ đều thật hỗn loạn, không có nhân quả, chỉ có những sự việc ảnh hưởng đến tâm trạng cứ lặp đi lặp lại, phảng phất như đang nằm mơ, trong lòng luôn có tiếng nói hãy rời khỏi đây đi, đừng lạc lõng trong ảo cảnh nữa.

Mà hắn sở dĩ hãm sâu vào ảo cảnh như vậy, cũng chỉ vì ——

Lâm Sơ thu hồi suy nghĩ, nghĩ đến những ghi chép trong cuốn điển tịch kia, hít sâu một hơi, thả người từ mái nhà nhảy xuống.

Tựa như nhảy vào kính vạn hoa, cảnh tượng xung quanh không ngừng biến hóa, cuối cùng ngừng lại ở con đường nhỏ lúc tan học ngày bé.

Cô bé đeo cặp sách màu hồng phấn sau lưng, đang một mình đi trên đường.

—— Nếu thời gian thực sự có thể quay trở về, hắn chỉ muốn nói với cô bé một câu cảm ơn mà thôi.

Có lẽ từ nay về sau, trên đời sẽ có một người không còn thấy hắn kỳ quái nữa.

Một người thôi cũng đủ rồi.

Hắn bước lên phía trước.

Cô bé kia quay đầu nhìn hắn, giơ tay chào hỏi, cười nói: “Là bạn à.”

Lâm Sơ nói: “Cảm ơn bạn.”

Cô bé cười đến mi mắt cong cong: “Không cần khách sáo.”

Cô bé hỏi: “Nhà cậu ở đâu vậy?”

Lâm Sơ đáp: “Phố Tây.”

“Chúng mình tiện đường đấy.” Cô bé nói, “Mình cùng nhau về nhé.”

Lâm Sơ ngẩn ra một chút, gật gật đầu.

Cô bé nhảy nhót đi tuốt đằng trước, Lâm Sơ lặng lẽ theo sau.

Vừa đi, thế giới xung quanh vừa tan vỡ, bay lả tả giống như lá rụng mùa thu, hoàn toàn sụp đổ.

Chờ cô bé kia tan biến thành những mảnh vỡ bay đi, trước mặt Lâm Sơ lại xuất hiện một cô gái khác.

Hắn nhìn quanh bốn phía, nhận ra nơi này chính là đường núi phía sau Thượng Lăng Học Cung.

Vừa ra khỏi ảo cảnh, lại lạc vào một ảo cảnh khác.

Đại tiểu thư một thân hồng y rực rỡ phấp phới trong gió, đang quay lưng về phía hắn nơi cuối con đường, một hình bóng thật xinh đẹp.

Hắn bước tới, dừng bên cạnh Đại tiểu thư, muốn xem ảo cảnh lần này lại muốn an bài cái gì.

—— hắn đang nghĩ, thế giới này vẫn chưa gặp phải chuyện gì khó chịu, cho dù có tâm ma, uy lực có lẽ cũng rất nhỏ thôi.

Đại tiểu thư đang nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

Lâm Sơ: “Đâu cũng được.”

Đại tiểu thư: “Không được.”

Lâm Sơ: “Ngươi muốn đi nơi nào?”

Đại tiểu thư: “Là nơi mà ngươi muốn đi, không phải nơi mà ta muốn đi.”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Ta không còn nơi nào để đi cả.”

Đại tiểu thư: “Có.”

Đại tiểu thư quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi lại lần nữa: “Thế giới rộng lớn nhường vậy, nhất định sẽ có nơi để trở về, ngươi muốn đến nơi nào?”



Lâm Sơ nhìn về phía trước, con đường kéo dài vô tận, như thể đến tận cuối chân trời.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Muốn đến một nơi rất xa.”

“Xa như thế nào?”

“Xa đến không thể xa hơn được nữa.”

“Xa đến không thể xa hơn được nữa —— còn có?”

“Không có ai cả.”

“Ta hiểu rồi.” Trong mắt Đại tiểu thư vương ý cười nhàn nhạt, vươn tay nắm chặt cổ tay hắn: “Ta đưa ngươi đến đó.”

Lụa mỏng màu đỏ, phiêu phiêu trong gió, bọn họ đón gió chạy về phía trước, giống như sáng sớm hôm ấy ở Như Mộng Đường, bầu trời phía trước rộng lớn vô tận, cứ như vậy cùng nhau đi đến chân trời góc bể.

Thành trấn, núi sông, làng mạc theo thứ tự dần dần trôi xa, cảnh vật xung quanh dần dần hư ảo, thẳng đến cuối cùng, hai người mới dừng lại trong khoảng không.

Đại tiểu thư hỏi: “Ngươi thích không?”

Lâm Sơ nhìn hư không hỗn độn xung quanh: “…… Cũng được.”

Đại tiểu thư: “Ta phải đi rồi.”

Lâm Sơ: “Đi?”

“Ngươi muốn đến một nơi không có ai, tự nhiên cũng không có ta.” Đại tiểu thư nói: “Ta phải đi rồi.”

Nói xong, thật sự xoay người đi.

Lâm Sơ đứng im tại chỗ, nhìn thân ảnh Đại tiểu thư dần dần đi xa.

Chờ Đại tiểu thư hoàn toàn rời khỏi nơi này, chỉ còn một mình hắn, lửng lơ giữa khoảng không vô tận này.

Như hắn luôn mong muốn, đến một nơi xa không thể xa hơn được nữa, còn không có một ai.

Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy thật trống rỗng, kinh tâm động phách mờ mịt trong hư vô.

Rốt cuộc, khi thân ảnh Đại tiểu thư sắp sửa tan biến, hắn gọi: “Đại tiểu thư.”

Lăng Phượng Tiêu dừng lại, xoay người nhìn hắn: “Ngươi không phải muốn ta đi sao?”

Lâm Sơ: “Ta không có.”

Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi không thích sao?”

Lâm Sơ: “Không thích lắm.”

Lăng Phượng Tiêu: “Thích hay không thích.”

Lâm Sơ: “Không thích.”

Đại tiểu thư nhoẻn miệng cười: “Kẻ lừa đảo.”

Lâm Sơ: “……”

Sao lại thành kẻ lừa đảo rồi.

“Nếu có một ngày, ngươi có thể sửa lại tật xấu khẩu thị tâm phi này, ta sẽ chơi với ngươi.” Đại tiểu thư nói.

Nói xong, lại xoay người đi về phía trước, không chỉ càng lúc càng đi nhanh, thậm chí còn chạy luôn.

Lụa mỏng phiêu đãng, ngọc bội leng keng, như một đám mây đỏ phía chân trời, bị gió thổi bay đến những nơi vô định.

Lâm Sơ đuổi theo, nhưng mãi không đuổi kịp, mỗi lần duỗi tay ra phảng phất như có thể chạm được vào ống tay áo nhẹ như mây kia, lại giống như bắt phải sương mù, tan thành mây khói.

Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc hắn gọi: “Đại tiểu thư.”

Đại tiểu thư không dao động.

Hắn gọi: “Lăng Phượng Tiêu.”

Lăng Phượng Tiêu quay đầu lại nhìn hắn: “Hửm?”

Lâm Sơ: “Đợi ta với.”

Lăng Phượng Tiêu cười: “Được a.”

Lăng Phượng Tiêu vươn tay, lại lần nữa nắm cổ tay hắn: “Nếu ngươi sớm nói như vậy, chẳng phải ta đã nắm tay ngươi sao.”

Lâm Sơ: “Ngươi cứ luôn chạy như vậy, cứ như không nguyện ý muốn nắm tay ta.”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngươi chỉ cần nói ra, trên đời này không có thứ gì ta không thể cho ngươi.”

“Vì sao vậy?”

“Đương nhiên là bởi vì ta thương ngươi.”

Lâm Sơ: “Nhưng những người khác trên đời này chưa chắc đã thương ta.”

“Bọn họ không cho ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không đi lấy?”



Có vẻ cũng hợp lý nhỉ.

Không biết đã đi bao lâu, Đại tiểu thư lại hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Cuối cùng Lâm Sơ cũng nhìn ra chủ đề của ảo cảnh rồi, còn biết được cơ chế vận hành của nó.

Hắn nói: “Ta muốn ra ngoài.”

Đại tiểu thư: “Được.”

Giọng nói vừa rơi xuống, toàn bộ thế giới hóa thành vô số mảnh nhỏ, theo gió bay đi.

Lâm Sơ lại lần nữa trở về Huyễn Đãng Sơn, đứng trong biển sương mù Vạn Trượng Bến Mê.

Hắn bước lên phía trước, sương trắng dần dần mỏng nhẹ.

Vừa đi, Lâm Sơ vừa tự hỏi thâm ý của ảo cảnh.

Ảo cảnh thứ nhất, là đền bù tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng hắn, cuối cùng nói ra một câu “Cảm ơn”, cùng cô bé kia đi học về trong chốc lát, đã xem như là hóa giải đi tâm ma. Mọi người đều nói chỉ cần đến Huyễn Đãng Sơn, nhất định sẽ có được thu hoạch, quả nhiên là sự thật.

Ảo cảnh thứ hai, lại hơi khiến người ta khó hiểu.

Toàn bộ ảo cảnh đều xoay quanh Đại tiểu thư, truyền lại cho hắn một thông điệp:

Không cần chờ phú bà chủ động giúp đỡ, phải học được cách chủ động mở miệng.

Thích hay không thích, phải nhanh chóng trả lời phú bà.

Muốn thứ gì, chỉ cần yên tâm đến gặp phú bà xin nó.

Lâm Sơ: “……”

Lớp học bổ túc của Huyễn Đãng Sơn, Thiên Đạo tự mình giảng bài, lại là dạy người ta làm thế nào để trở thành tiểu bạch kiểm đạt tiêu chuẩn.

—— thật sự rất kỳ lạ.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, sương mù hoàn toàn tan biến, trước mắt không còn đường núi nữa, mà là thềm ngọc rộng lớn, xa xa đã có thể nhìn thấy hư ảnh tiên cung nguy nga mờ ảo.

Phía trên thềm ngọc có một bóng người, thân hình thẳng tắp như trúc, vạt áo theo gió nhẹ lay động.

Kỳ quái chính là, mặc dù y phục hay thần thái đều hoàn toàn khác nhau, thậm chí một nam một nữ, nhưng Lâm Sơ lại cảm thấy cảnh tượng biểu ca đang đứng trên thềm ngọc này, cùng cảnh tượng Lăng Phượng Tiêu nơi cuối con đường kia, khí chất thập phần tương tự, chắc là do cảnh vật đi.

Lăng Tiêu nhìn hắn rồi bước xuống vài bước: “Ngươi ra rồi à.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Lăng Tiêu hỏi: “Có thu hoạch gì không?”

Lâm Sơ: “Có.”

“Vậy là tốt rồi,” Lăng Tiêu cùng hắn bước lên phía trước: “Trước chúng ta, đã có ba người đi Linh Lung động thiên rồi.”

Nếu là đi Linh Lung động thiên, mà không phải ở lại Thông Thiên Giai và Vạn Trượng Bến Mê mài giũa tâm cảnh, vậy 3 người họ cũng giống bọn hắn, đều vì kho báu của tiên cung mà tới.

Tiên cung được Thủ Sơn Nhân canh giữ, có thể lấy được cái gì, phụ thuộc rất nhiều vào ý nguyện của Thủ Sơn Nhân, cho nên, người càng đến sớm, cơ hội chiến thắng cũng càng cao.

Bọn họ đẩy nhanh bước chân, tăng tốc đi về phía trước.

Trên đường đi, Lâm Sơ nhịn không được quan sát Lăng Tiêu.

Hắn cảm thấy biểu ca này trong chốc lát hình như ít nói đi, nhìn vẻ mặt, có vẻ có gì đó không ổn lắm.

Nếu là trước đây, hắn sẽ không bao giờ hỏi, nhưng một chuyến bước vào ảo cảnh kia, nói một tiếng cảm ơn với cô bé, lại khiến trở ngại ngôn ngữ của hắn nguôi ngoai không ít, hắn vẫn phải tiếp tục khắc phục, vì thế hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lăng Tiêu nói: “Đang nghĩ về ảo cảnh.”

Lâm Sơ lại bế tắc, không biết tiếp tục câu chuyện kiểu gì.

Nhưng mà, cư nhiên lại không nhạt nhẽo lắm.

Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Trong ảo cảnh của ta có rất nhiều chuyện bi thảm, không tiện nhắc tới. Hôm nay hồi tưởng, bình sinh cả đời, bất quá chỉ là bốn chữ ‘thân bất do kỷ’ mà thôi.” (thân bất do kỷ là không thể làm theo ý muốn bản thân)

Lâm Sơ phát hiện, hình như biểu ca không giống như tưởng tượng của hắn lắm.

Hắn luôn cho rằng, người giống như vậy, tính cách hoàn hảo như vậy, xuất thân thiên phú đều là đứng đầu, hẳn sẽ không phiền não về tu luyện, làm sao có thể liên quan đến bốn chữ “Thân bất do kỷ” chứ.

Hắn không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Lăng Tiêu, dùng ánh mắt biểu đạt “Tuy rằng ta không biết ngươi muốn biểu đạt hàm ý gì, nhưng ta luôn luôn lắng nghe ngươi”.

Lăng Tiêu nhìn hắn cười cười.

Y nói: “Sao hôm nay ngươi lại chịu lắng nghe ta nói như vậy, hửm?”

Ông trời ơi.

Từ trước đến nay hắn còn chưa bao giờ lắng nghe ai đó như vậy đâu đấy.

Hắn tiếp tục nhìn Lăng Tiêu, dùng ánh mắt biểu đạt “Ta vô tội mà”.

Lăng Tiêu cũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý cười, vươn tay quẹt mũi hắn.

Lâm Sơ: “……”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv