Lâm Sơ đang trầm tư.
Lăng Phượng Tiêu muốn thế nào đây?
Lăng Phượng Tiêu không phải định bao dưỡng hắn chứ?
Hắn nghĩ không ra a.
Cho dù đã sống gần hai mươi năm, kinh nghiệm giao tiếp của hắn gần như bằng không, càng đừng nói tới đi phỏng đoán suy nghĩ trong lòng Lăng Phượng Tiêu.
Vì vậy, hắn nghĩ theo một chiều hướng khác.
Lăng Phượng Tiêu muốn bao dưỡng ta, ta phải làm gì đây?
Lăng Phượng Tiêu không muốn bao dưỡng ta, ta phải làm gì đây?
—— chẳng ra sao cả.
Nếu Lăng Phượng Tiêu thực sự muốn nuôi "Cái đó đó", hắn cũng không cự tuyệt nổi.
Còn nếu Lăng Phượng Tiêu không muốn, hắn cũng sẽ không chủ động tiếp cận phú bà.
Tóm lại, hắn kỳ thật là cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không làm được.
Sinh hoạt vẫn bình yên như vậy, không có gì phải lo lắng.
Lâm Sơ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Cầm trên tay ngọc phù liên thông Thượng Lăng Mộng Cảnh, nghĩ đến những miêu tả hấp dẫn về Huyễn Đãng Sơn trong điển tịch, nội tâm hắn có chút phức tạp.
Phức tạp nửa khắc xong, nghĩ lại bản thân hắn muốn kiếm, muốn tu vi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tiến vào mộng cảnh.
Nghĩ theo chiều hướng tốt, nam nhân hay nữ nhân, đều là túi da mà thôi, cũng không phải cái gì quan trọng, huống chi, cứ như vậy, càng không ai liên hệ được người trong Diễn Võ Trường với Lâm Sơ ngoài hiện thực.
Hắn bước lên đường mòn, cảnh tượng trước mắt biến hóa, lại lần nữa đi vào bến tàu.
Vẫn là bạch y lụa mỏng, cả người đều thực phiêu.
Bởi vì sự cố đột phát lần trước nên chưa kịp nghiên cứu kỹ, lần này hắn đứng trước Chân Võ Bảng, nhìn nó nghiêm túc lại lần nữa.
Trên bảng có vô số tên, khi sự chú ý tập trung vào một cái tên nào đó, khối cự thạch sẽ bắt lấy ý muốn người xem, hiện lên tin tức của người mình muốn xem.
Lâm Sơ nhìn lướt qua danh sách, tùy ý chọn một cái tên nào đó, đem lực chú ý tập trung.
Văn tự còn lại trên khối đá quả nhiên dần dần biến mất, xuất hiện những văn tự khác.
Thu Dư Trần.
Nhị thước kiếm, giỏi tấn công nhanh.
174 thắng, 101 thua, 16 hòa, thứ 2457.
Văn tự tỏa ra ánh sáng vàng, nghĩa là người này đang ở Diễn Võ Trường, văn tự tối đi, nghĩa là người này đang không ở Diễn Võ Trường, trong trường hợp này, nếu vẫn muốn ước chiến người đó, tin tức sẽ truyền đến ngọc phù người đó nắm giữ.
Hiện tại, tên Thu Dư Trần đúng là đang phát sáng.
Trong Học Cung, đệ tử có thể học đến 10 năm, nhân số mỗi khoá ước chừng 1000, trong đó Tiên Đạo Viện chiếm tới một nửa, nói cách khác, toàn bộ Tiên Đạo Viện có đến bốn năm ngàn người, thứ hạng vị đạo hữu Thu Dư Trần này nằm ở khoảng giữa.
Lâm Sơ thoát khỏi giao diện thông tin đối thủ, ấn ngón tay lên tên mình.
Ngón tay chạm vào khối đá hơi nóng lên, khung cảnh trên mặt đá lại thay đổi, biến thành trống không.
Lâm Sơ dừng ngón tay lại, sau đó viết xuống mặt đá 2 chữ.
Chiết Trúc.
——tên là có sẵn, không cần phải phí đầu óc suy nghĩ làm gì.
Mặt đá nổi lên một lớp gợn sóng, sau đó trở lại bình thường.
Cùng lúc đó, mặt đá đối diện xuất hiện một hàng chữ đỏ tươi: "Chiết Trúc thỉnh chiến Thu Dư Trần."
——văn tự còn lại đều là màu vàng, trừ những thông tin liên quan đến hắn đều sẽ lấy màu đỏ thắm đánh dấu, khiến ý thức đối phương cũng bị tác động.
Lâm Sơ đang cố gắng xem mình có đủ tư cách tham gia Huyễn Đãng Sơn hay không.
Tư cách này chắc chắn rất trân quý, 5000 người, chỉ có 30 người đứng đầu bảng mới có được, tu vi hắn đời trước cũng coi như cao thâm, nhưng không biết ở thế giới này trình độ như thế nào.
Bởi vậy, hắn quyết định khiêu chiến người ở giữa trước.
Nếu thắng, lên hạng 2400, tiếp theo lại chọn hạng 1200 khiêu chiến, nếu lại thắng, đi tìm hạng 600.
Căn cứ khoa học hiện đại, phương pháp này có thể xác định được thực lực một người trong thời gian ngắn nhất.
Tuy rằng hắn căm thù vật lý hiện đại đến tận xương tuỷ, nhưng hiện tại vẫn phải dùng tri thức khoa học thôi.
Lâm Sơ nhìn mặt đá.
Ngay sau đó, trên đó lại hiện lên mấy chữ: "Thu Dư Trần ứng chiến Chiết Trúc."
Một lát sau, một thông báo mới xuất hiện: "Thu Dư Trần ở lôi đài thứ 11 chờ Chiết Trúc đạo hữu chỉ giáo."
Theo quy tắc Diễn Võ Trường, người khiêu chiến thách đấu, người bị khiêu chiến lựa chọn sân đấu, nếu thứ hạng ngoài top 1000, thắng thì xếp hạng trên người bị khiêu chiến một hạng, thua thì không thay đổi.
Các quy tắc về xếp hạng trong top 1000 phức tạp hơn chút —— tỷ như một người muốn tiến lên hạng 100, thì hắn phải đánh bại người thứ 100, 101 và 102, cứ như vậy, mới có thể loại bỏ yếu tố ngẫu nhiên, xác nhận thực lực người này xếp thứ 100.
Lâm Sơ nhìn những lôi đài cao thấp xa xa trên mặt nước, xác nhận vị trí lôi đài thứ 11, vận khởi khinh công đạp nước bay đi.
Trên lôi đài thứ 11, một kiếm khách áo lam trẻ tuổi đang đứng, bên eo treo một thanh nhị thước kiếm.
Từ cách lựa chọn binh khí đã có thể nhìn ra phong cách võ công người này. Nhị thước kiếm so với ba thước kiếm của Lâm Sơ, ngắn, không phải vũ khí thường gặp, giống nhau thường chỉ dùng để cận chiến.
Thấy hắn đến, Thu Dư Trần vái chào: "Đạo hữu."
Lâm Sơ chiếu theo bộ dáng hắn cũng vái chào: "Đạo hữu."
Thu Dư Trần nói: "Đạo hữu tới đây lần đầu tiên sao?"
Lâm Sơ: "Ừm."
Hắn có thể thấy chiến tích Thu Dư Trần, Thu Dư Trần tự nhiên cũng có thể thấy chiến tích hắn.
"Hóa ra là sư muội." Thu Dư Trần nói.
Lâm Sơ: "...... Sư huynh tốt lành."
Đâm lao thì phải theo lao thôi, sư muội thì sư muội, chờ Mộng tiên sinh trở về, hắn sẽ thoát khỏi tấm da này, trừ Mộng tiên sinh ra, ai cũng không biết hắn là Chiết Trúc.
"Sư muội, thỉnh chỉ giáo!" Thu Dư Trần rút kiếm, thủ thế.
Lâm Sơ nói: "Sư huynh tới trước đi."
"Sư muội muốn ta lên trước?" Thu Dư Trần cười, nhưng ngay sau đó khôi phục thần sắc nghiêm túc, "Sư muội, cẩn thận."
Hắn đột ngột rút kiếm, kiếm pháp rất nhanh và phức tạp.
Kiếm tốt!
Nhanh như tia chớp, tựa như đất bằng nổi lên kình phong, nở rộ như hoa xuân, lại giống như lốc xoáy thổi bay mưa phùn, rõ ràng chỉ là một thanh nhị thước kiếm, không trung dường như đều là ảo ảnh.
Bóng kiếm dày đặc, cất giấu đòn trí mạng nhất, không lưu tình chút nào.
Lâm Sơ rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Đang" một tiếng vang lên, kiếm của hắn đụng phải thanh kiếm thật Thu Dư Trần che giấu trong ảo ảnh, thân kiếm ù ù hồi lâu chưa dứt.
Thu Dư Trần nói: "Kiếm tốt!" , xoay người tránh được kiếm của Lâm Sơ, lại lần nữa xuất kiếm, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hai người đã qua lại mấy chục chiêu.
Kiếm của hắn, nhanh.
Kiếm của Lâm Sơ, nói chậm cũng không phải, nói nhanh cũng không phải.
Kiếm pháp của Thu Dư Trần rất phức tạp, Lâm Sơ lại không có kiếm chiêu thanh thế to lớn như vậy, chỉ là những nhát đâm đơn giản.
Lâm Sơ đang muốn tìm kiếm chiêu hiệu quả nhất, chặn lại, làm chậm đi động tác xuất kiếm của hắn.
—— không bị thân xác kia kéo chân, thật làm người ta thoải mái.
Kiếm pháp của Thu Dư Trần rất tốt, nhưng có một khuyết điểm trí mạng.
Kiếm chiêu nhanh và hay biến đổi như vậy , tiêu hao thể lực rất lớn, trong vòng 100 chiêu thì chưa thẩy rõ, nhưng sau 1000 chiêu đã lộ ra dấu hiệu suy yếu.
Chỉ cần một sơ hở, Lâm Sơ rốt cuộc có thể chuyển thủ thành công, chỉ đưa thanh kiếm ra, đã cắt đứt đường lui của Thu Dư Trần, chỉ thẳng ngực hắn.
Thu Dư Trần thu kiếm, lui về phía sau: "Võ công sư muội vượt xa tại hạ, Thu mỗ bái phục."
Lâm Sơ thu kiếm vào vỏ: "Đa tạ."
Hắn hô hấp hơi nhanh, thể lực và tâm lực đều bị tiêu hao.
Thế nhưng, tổng thể mà nói, vẫn là thành thạo.
Chính hắn cũng có thể cảm nhận được, cảnh giới của mình kỳ thật vượt xa Thu Dư Trần, thứ còn thiếu chỉ là kinh nghiệm thực chiến, mà hắn còn chưa sử dụng chút tu vi nào, thuần túy đều là chút linh lực lấy kiếm chiêu đối địch, nếu không, trận luận bàn này có thể kết thúc rất sớm.
Đời trước, ngoại trừ sư phụ, hắn chưa từng giao đấu với ai khác, có thể nói là đóng cửa không tiếp, ra cửa hay không còn phải chờ suy xét.
Hắn quyết định về sau dành một canh giờ mỗi ngày ở Diễn Võ Trường.
Trận so đấu này kết thúc, hắn đang muốn tìm kiếm đối thủ khác, lại nghe thấy trận ầm ĩ trên bến tàu.
Người tu tiên thị lực vượt xa người thường, bởi vậy tuy cách rất xa, hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng văn tự trên mặt đá.
Tin tức mới nhất là: "Thương Mân thỉnh chiến Tiêu Thiều."
Thu Dư Trần nói: "Thương Mân lại khiêu chiến Tiêu Thiều à."
Tên hai người kia, Lâm Sơ thật ra đã thấy ở Chân Võ Bảng, Thương Mân đứng thứ hai, còn Tiêu Thiều chính là đứng đầu bảng.
Hắn vốn dĩ không hứng thú với người khác, nhưng hiện tại rất hứng thú với võ công, vì thế mở miệng hỏi: "Có thể nói rõ được không?"
Thu Dư Trần nói: "Ngươi lần đầu tiên tới, tất nhiên không biết, Thương Mân là võ si nổi danh Tiên Đạo Viện." (võ si là si mê võ học)
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nhưng Tiêu Thiều......"
Lại dừng lại, chắc là đang tổ chức ngôn ngữ, lúc lâu sau mới nói: "Nói ra thì rất dài, Tiêu Thiều chưa bao giờ đi thỉnh chiến người khác, trước nay chỉ có người khác khiêu chiến y, nhưng mà không ai có thể thắng. Người này chỉ xuất hiện trong một tháng ngắn ngủn, đã bị mọi người thỉnh chiến đưa lên đầu bảng, từ đó vẫn chưa rớt hạng."
Nói tới đây, Thu Dư Trần hít sâu một hơi, nói: "Thẳng đến hôm nay, Tiêu Thiều chiến tích đều là 0 thua, người còn lại sớm đã không dám thỉnh chiến y, chỉ có Thương Mân cách vài ngày lại thỉnh giáo. Chiết Trúc sư muội, ta muốn đi xem bọn họ so đấu, ngươi đi không?"
Lâm Sơ: "Được."
Mặt đá tiếp tục hiện lên tin tức: "Tiêu Thiều ứng chiến Thương Mân."
Địa điểm hai người luận bàn rất dễ tìm, bởi vì tất cả mọi người đều đang đổ xô về hướng đó.
Lôi đài số 1, rất lớn, chứa trăm người xem vẫn dư dả.
"Đây là Thương Mân." Thu Dư Trần nói.
Trên đài chỉ có một nam nhân áo xám cao lớn, tay cầm trọng kiếm, khuôn mặt hiên lãng anh tuấn, ánh mắt sáng quắc.
Nửa khắc sau, giữa không trung phiêu nhiên rơi xuống một người nữa, đứng đối diện Thương Mân.
Có thể phỏng đoán, người này nhất định là Tiêu Thiều.
Người này mặc một thân áo đen hoa mỹ, khí chất cao ngạo lãnh đạm, thân hình thon dài, tay phải cầm một thanh tuyết ngọc trường tiêu, tiêu rất đẹp, tay cũng rất đẹp.
Thương Mân nói: "Đạo hữu."
Tiêu Thiều khẽ gật đầu.
Rõ ràng phần lớn người trong Diễn Võ Trường đều thay đổi dung mạo, người khác sẽ không nhận ra, thế mà người này vẫn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, đem cả khuôn mặt che đến kín mít, trình độ uổng công vô ích này quả thực có thể sánh với Lăng Phượng Tiêu ngày nắng nóng vẫn ăn mặc kín mít.
À, Lăng Phượng Tiêu.
Chắc là Lăng Phượng Tiêu để lại ấn tượng quá sâu với hắn, sau lại nghe rất nhiều người khen ngợi võ công tu vi Lăng Phượng Tiêu, từ Việt gia huynh muội, thậm chí cả Mộng tiên sinh, hắn luôn cảm thấy, tại Diễn Võ Trường này, Đại tiểu thư nên là đứng đầu bảng. Thậm chí, lần đầu tiên nhìn thấy cái tên Tiêu Thiều, hắn còn nghĩ đây có phải tên giả của Lăng Phượng Tiêu hay không, dù sao cũng trùng một chữ.
Nhưng mà, Tiêu Thiều là nam nhân, vũ khí cũng không phải đao, hiển nhiên không liên quan gì đến Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ có chút mất mát.
Tự nhiên nhìn Tiêu Thiều cũng không vừa mắt.
Vũ khí bề ngoài hào nhoáng, không dùng gương mặt thật gặp người, giấu đầu lòi đuôi, che che giấu giấu, nhất định không phải thứ gì tốt.