Sư huynh tìm một bức tường ở một thiền điện trong động thiên.
Trên bức tường khắc một pháp ấn vàng sậm.
Tại vì Lâm Sơ vẫn đang nỗ lực giải quyết bệnh gà, cho nên hắn cũng học qua phương pháp khắc ấn thần hồn, nhìn ra rằng đây là ấn ký đặc biệt, dùng hoa văn cố định lưu lại dấu ấn thần hồn —— rồi dùng một thứ nào đó kích hoạt, bất luận đã đi bao xa, thần hồn đều có thể trở về.
Sư huynh bắt đầu giải ấn, trước tiên thắp một nén hương tại ấn ký. Vừa thắp, vừa nói: “Sư đệ, lát nữa cẩu tặc sẽ xuống. Cẩu tặc kia lông mày cũng tạm, mắt mũi cũng ổn, chỉ là khi hợp với nhau, lại khiến người ta muốn đánh.”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, ánh sáng nhu hòa bao phủ toàn bộ căn phòng, thư thái như tắm mình trong gió xuân.
Chẳng bao lâu, trong ánh sáng bước ra một người.
Người nọ mặc một bộ bạch y thêu hoa văn vàng nhạt, đầu cài ngọc quan, mặt mày tuấn dật, dáng người cao ngất, sáng ngời như nhật nguyệt trên cao.
Chỉ là, trên mặt có vài vệt máu như bị vũ khí sắc bén lướt qua, vẫn còn tươi mới.
Người nọ chạm nhẹ một cái, dấu vết lành lặn, phẳng phất như chưa từng tồn tại.
Khóe miệng người này ngậm chút ý cười, dáng vẻ vốn rất điềm đạm, nhưng nhìn thấy sư huynh, nháy mắt ý cười rộng mở, mang theo trêu đùa lãng đãng: “Đồ đệ, nhớ ta?”
Sư huynh: “Xéo.”
Sau đó quay sang Lâm Sơ: “Sư đệ, đây là Nguyệt Hoa cẩu tặc.”
Nguyệt Hoa Tiên Quân cũng nhìn Lâm Sơ, đứng đứng đắn đắn lành lễ chào hắn: “Chưa nghe tên ngươi.”
Lâm Sơ: “Vãn bối ngưỡng mộ đại danh tiền bối đã lâu.”
Ngưỡng mộ đại danh đã lâu là thật, chỉ là đằng sau tên này luôn theo hai chữ “cẩu tặc”.
Nguyệt Hoa Tiên Quân nhẹ nhàng cười: “Chắn hẳn danh tiếng không tốt.”
Lâm Sơ đương nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ đáp: “Tiền bối phong tư siêu phàm, vãn bối khâm phục.”
Sư huynh: “Phi.”
Tuy rằng sư huynh với Thanh Minh ma quân luôn miệng gọi Nguyệt Hoa Tiên Quân “Cẩu tặc”, nhưng hiện giờ vừa thấy, vị tiên quân này cũng đâu có cẩu, ngược lại, toàn thân tiên gia khí phái, quả thực như hạo nguyệt rực rỡ, minh nguyệt trong veo.
Nguyệt Hoa Tiên Quân ngồi đối diện với hắn trên bàn ngọc.
“Trước đây Trần công tử hạ phàm, nói rằng nhân gian hứng chịu oán quỷ hoành hành. Hiện tại ngươi gọi ta xuống, có phải cũng vì chuyện này?” Tiên quân cất tiếng.
“Oán khí đã giải quyết rồi.” Lâm Sơ cân nhắc tìm từ: “Hôm nay thỉnh tiên quân hạ phàm, là có việc muốn nhờ.”
Nguyệt Hoa Tiên Quân cười: “Ngươi cứ việc nói, đã là đồ đệ Thanh Minh, ta sẽ toàn lực giúp đỡ.”
Lâm Sơ liền kể ngọn nguồn câu chuyện: “Thần hồn ta có một con gà.”
Hắn thấy trong mắt Nguyệt Hoa Tiên Quân đầy dấu chấm hỏi.
Để minh chứng, hắn lấy chiếc lông kia ra.
“Đây là lông phượng hoàng.” Tiên quân xem xét lông vũ: “Có hơi thở thần hồn phượng hoàng.”
Lâm Sơ giải thích toàn bộ, bao gồm cả chuyện gà con xuất hiện rồi dần dần suy yếu.
Tiên quân trầm ngâm hồi lâu: “Không dối gạt ngươi……”
Theo kinh nghiệm Lâm Sơ, sau bốn chữ “Không dối gạt ngươi”, sự việc sẽ trở nên tồi tệ.
Quả nhiên.
“Ta có mối thù rất sâu với gia tộc Phượng Hoàng, nên không có cơ hội tiếp xúc nhiều lắm.” Tiên quân nói: “Nhưng ta xem hơi thở nó, hình như có liên quan đến niết bàn.”
Dứt lời, Nguyệt Hoa nhìn sang Lâm Sơ: “Lai lịch chiếc lông này…… nó thực sự xuất hiện từ hư không?”
Trái tim Lâm Sơ nhảy dựng.
Hắn hỏi: “Ngài có biết cứu thế nào không ạ?”
“Ta thực sự không biết, tập tính phượng hoàng, xưa nay luôn là bí mật của tộc họ, mà chiếu theo lời ngươi nói, điển tịch liên quan đã không còn nữa, việc này khó đấy.”
Lâm Sơ vô cùng thất vọng.
Đúng lúc này, mặt gương nhân quả trồi ra khỏi túi gấm giới tử, âm thầm lơ lửng giữa không trung.
Nguyệt Hoa Tiên Quân bắt gặp chiếc gương: “Ngươi giữ nó sao?”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Nguyệt Hoa Tiên Quân vẫy tay một cái, gương kia ngoan ngoãn bay vào vòng tay.
Tiên quân liếc mắt chợt thấy vết nứt trên mặt sau tấm gương, bốn chữ “Chia lìa tụ hợp, đều là tiền định” đã gần như không còn nhận dạng được nữa.
Lâm Sơ thấy tiên quân nói: “Phong ấn sắp vỡ vụn rồi, tám quyển bí tịch…… Ngươi đã gom đủ bảy quyển.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Hắn đang định giải thích vì sao mình chưa thiêu hủy bảy quyển sách này, chợt thấy trong mắt Nguyệt Hoa Tiên Quân ngậm chút ý cười, nhìn mặt sau gương: “Gương này do Thanh Minh luyện thành…… Còn phong ấn, là ngàn năm trước ta giết thần thú, chước long mạch, dùng vô hạn khí vận tạo thành.”
Lâm Sơ: “?”
Thần thú là ngài giết?
Long mạch là ngài chém?
Không, chưa đề cập vấn đề này vội.
Hắn tiếp tục nghe.
Nghe tiên quân kể: “Ngươi bảo sách cổ phượng hoàng đã bị đốt hết…… nếu thế, chiếc gương này có thể giúp ngươi tìm đọc điển tịch mấy năm trước.”
Lâm Sơ: “Phải làm thế nào ạ?”
Nguyệt Hoa Tiên Quân lại không vào thẳng vấn đề, mà từ tốn nói: “Kính nhân duyên ấn giấu một bí mật liên quan đến tạo hóa trời đất, ngươi hội tụ khí vận của 8 quyển bí tịch để phá giải phong ấn, đợi mặt sau của gương hiện thế, ngươi sẽ minh bạch nên làm thế nào.”
Lâm Sơ: “Ngài…… chẳng phải muốn hủy diệt 8 quyển bí tịch sao?”
“Ngươi đã hiểu thấu 《 Tịch Diệt 》. Người ngộ tịch diệt, gần như vô dục vô cầu, ta không sợ ngươi lòng mang ác ý.” Tiên quân nhàn nhạt nói: “Chỉ cần nhớ kỹ, xong việc, tức khắc thiêu hủy bí tịch, không thể để nó rơi vào tay kẻ bất chính.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Nói tới đây, Nguyệt Hoa Tiên Quân mỉm cười: “Đúng lúc gần đây tâm tình sư phụ ngươi không tốt, ta giúp ngươi một lần, là có thể đi tranh công với hắn rồi.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Sư huynh xen mồm: “Chó điên này! Lại cắn sư phụ ta đúng không!”
Tiên quân lạnh nhạt nói: “Phương pháp lấy lại cơ thể, ngươi không muốn nữa.”
Sư huynh ngậm miệng.
“Đã đến lúc rồi.” Tiên quân nhìn lại Lâm Sơ lần cuối, thân ảnh dần dần mờ đi, thanh âm cũng dần mờ ảo: “Thời gian vô tận, nhân lực hèn kém. Ta đã xem thử cường độ thần hồn ngươi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có 3 cơ hội, chớ được ở lâu, nếu không thần hồn sụp đổ, vạn kiếp bất phục.”
Luồng sáng dần dần biến mất.
Lâm Sơ cáo biệt Nguyệt Hoa Tiên Quân, suy ngẫm những lời vừa rồi.
Ý của tiên quân chính là, hắn phải gom đủ 8 quyển bí tịch đã, tiếp theo, sẽ tự biết làm thế nào.
Tám quyển bí tịch, còn thiếu một quyển 《 Trường Tương Tư 》.
Mà gà con hơi thở thoi thóp, thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Trên đời này, chẳng ai biết tung tích 《 Trường Tương Tư 》, ngoại trừ Đào Nguyên Quân, nhưng Đào Nguyên Quân cũng đã biến mất vô tung rồi.
Rời khỏi Thanh Minh động thiên, hắn liền bắt đầu hỏi thăm tìm kiếm. Phượng Hoàng Sơn Trang, Kiếm Các, thậm chí toàn bộ lực lượng Đồ Long Vệ cũng dùng, những vẫn như cũ chẳng hề tiến triển.
Đào Nguyên Quân, tựa hồ chỉ sống trong ký ức Tiêu Thiều, là một nhân vật hư vô mờ mịt chỉ có trong tưởng tượng, dường như chưa từng đặt chân trên đời.
Dò hỏi trưởng lão Kiếm Các, bọn họ cũng bảo không có Đào Nguyên Quân, mà《 Trường Tương Tư 》 lại càng hư vô mờ mịt hơn, nghìn năm qua, mọi người chỉ biết, 《 Trường Tương Tư 》 đang ở một nơi an toàn nhất trên đời.
Cuối cùng, Lâm Sơ đành về Kiếm Các.
Kiếm Các mưa tuyết quanh năm, vẫn đang tung bay tựa như lúc hắn rời khỏi.
Trên đại điện đỉnh tuyết sơn, thắp sáng trường minh đăng hỏa, hắn trải rộng một tờ giấy.
Những câu từ trong ký ức đó, bởi vì quá mức xa xăm, đã là vô pháp truy tìm. Hắn đắm mình xuống dòng hồi ức năm xưa học kiếm, viết từng nét bút xuống mặt giấy cổ.
“Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn, không vì kiệt vong, nếu chưa ngộ đạo câu này, cũng chẳng hiểu được Thái Thượng Vong Tình.”
Không được.
Hắn đổi một tờ giấy khác.
Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn, không vì kiệt vong……
Vẫn không được.
Bí tịch tuyệt thế dây dưa khí cơ, mà hắn hiện tại chẳng có cảm xúc, đặt bút trên giấy, phảng phất chỉ là từ ngữ thông thường.
Mặt trăng lưng chừng triền núi, hắn vẫn chưa có tiến triển.
Gió bắc bắt đầu thét gào, hắn nhìn tuyết bay ngoài cửa, nhất thời cõi lòng ngơ ngẩn.
Màn đêm buông xuống, dĩ vãng năm xưa, bỗng chốc dạt về trong lòng.
Phút chốc hắn lại nhớ tới câu hỏi của Nguyệt Hoa Tiên Quân: “Chiếc lông này thật sự xuất hiện từ hư không?”
Còn một câu nữa “Hình như liên quan đến phượng hoàng niết bàn”.
Ngày ấy, Tiêu Thiều chết dưới lôi kiếp, không trung rơi xuống lông vũ, và rồi hắn tiếp nhận được.
Nhưng ngày đó, ngoại trừ Vô Quý, trên người Tiêu Thiều cũng chẳng đeo thứ gì —— tất cả đồ vật của y đã giao cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ cầm chiếc lông kia, nắm chặt trong tay.
Đại điện trống trái, giữa mảnh cô lãnh vô hạn vô biên, lông vũ vẫn còn tỏa ra hơi ấm dịu dàng, tường chừng tan chảy vào bàn tay hắn, sưởi ấm toàn bộ cơ thể.
Hắn nghe thấy mình thì thào: “Là huynh ư?”
Thanh âm phả vào vách đá lạnh băng, vang vọng tầng tầng lớp lớp, cuối cùng tiêu tán theo gió bắc ngoài cửa sổ.
Không ai trả lời hắn.
Lâm Sơ nào dám hy vọng, chỉ sợ chính mình thất vọng, chẳng thà tình nguyện coi nó như một chiếc lông tầm thường, một bé gà con tầm thường còn hơn.
Hắn đặt chiếc lông trước án, lại đề bút thêm lần nữa, chỉ cảm thấy thực nản lòng. Hắn sợ bản thân bị tương tư vây khốn, đã thoát ly khỏi bổn ý vô tình của 《 Trường Tương Tư 》, cho dù có chép toàn bộ cuốn sách không sai một chữ, cũng vô pháp tái hiện khí cơ dẫn dộng trời đất của tuyệt thế bí tịch.
Nhưng…… vì sao công pháp ghi đạo vô tình, lại được đặt tên là 《 Trường Tương Tư 》?
Trường tương tư, là tương tư ai?
Hắn chẳng có cách nào biết cả.
Hắn bỏ qua tờ giấy viết “Thiên hành hữu thường”, bởi vì cảm ngộ của hắn với đạo vẫn chưa đủ, nên quyết định không viết trang này nữa.
Hắn viết thức thứ nhất “Không Cốc Vong Phản”.
Hắn vọng mưa tuyết ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn cô đơn lạnh lẽo, phản chiếu rặng núi xa xa, cùng thung lũng tuyết rộng lớn.
Đời trước, hồi ức hắn dường như bắt đầu từ sơn cốc tuyết bay tán loạn này, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ. Đêm khuya, tảng sáng, mệnh hắn dường như hòa làm một thể với nó.
Vùi trong tuyết, hắn luôn luôn quên trở về phòng, nhắm hai mắt, mặc niệm tâm pháp, hồn nhiên mà vong phản.
Hắn liền viết.
Miêu tả ban đầu trong《 Trường Tương Tư 》, hắn đã chẳng nhớ nổi, chỉ dựa vào thấu hiểu của mình, từng dòng từng dòng viết ra chiêu thức, cùng cảnh giới chất chứa trong đó, khởi đầu gian nan, rồi cũng nước chảy mây trôi, phảng phất tự nhiên trào từ ngòi bút.
Nét bút cuối cùng, chân trời ẩn hiện tiếng sấm.
Lâm Sơ nghĩ, xem ra lĩnh ngộ của mình với chiêu thức này vẫn còn sâu sắc.
Thức thứ hai “Bất Kiến Thiên Hà”.
Ngày nọ hắn rời xa Kiếm Các, cũng rời xa thiên hà trào cuộn dưới chân Kiếm Các, lạc mình giữa phố đông muôn hình muôn vẻ, thiên địa bao la, vậy mà chẳng còn chốn về.
Thức thứ ba “Bích Lập Thiên Nhận”……
Trong nơi u minh tựa hồ có điều gì đó chỉ dẫn, để hắn mê man rảo bước qua 20 năm sinh mệnh, và trong hành trình trải nghiệm cuộc đời lần nữa, tâm cảnh mài giũa cũng theo ngòi bút tuôn trào biển khơi, cuồn cuộn không thể vãn hồi. Thời khắc đặt bút, trái tim của hắn như thể bị những câu từ trên đó hút mất, nhịp tim tăng nhanh, và rồi trống rỗng.
—— quá khứ xưa kia đã điều khiển ngòi bút của hắn, hắn vô pháp dừng lại, thậm chí còn chẳng thể tạm dừng.
Thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã qua rất nhiều năm.
Ngày đó, Lăng Phượng Tiêu hồng y mờ ảo đứng trong bụi nước mưa phùn bờ sông, hắn đứng ngoài mũi thuyền, vọng trời xanh bát ngát, vọng nước sông chảy dài.
Rời xa Lăng Phượng Tiêu, hắn dường như đã chặt đứt ràng buộc duy nhất của mình với trần thế, bước vào cõi vô bụi trần —— nhưng khoảnh khắc hắn đứng trên mạn thuyền, gió sông thổi bay vạt áo, hắn lại thấy mình thật cô đơn, cô đơn như chiếc lá nhỏ nhoi lênh đênh giữa mặt nước vô bờ, phiêu diêu như chiếc thuyền quạnh hiu bị gợn sóng đong đưa lên xuống.
Đó là thức “Nhất Diệp Cô Chu”.
Nếu hắn thực sự vô tình, phải chăng sẽ không còn thấy cô đơn?
Lâm Sơ chẳng biết liệu mình đã lý giải đúng hàm ý của trường tương tư chưa, chỉ biết hắn không còn điều khiển được ngòi bút của mình.
Ký ức xuôi dòng dĩ vãng hồi tưởng, nhớ lại một ngày hôm đó, thanh đao Đại Vu chỉ vào giữa lưng Tiêu Thiều, hắn theo bản năng thực hiện phản ứng duy nhất, đó là che chở trước mũi đao đó.
Bởi vì Bình Sinh Tâm Sự đều bị trói buộc ở người phía sau, nên khoảnh khắc ấy hắn không thể làm gì khác được.
Rồi cũng vì thế mà tình bén rễ nảy mầm, và khi người ấy ra đi, âm dương ngăn cách ——
Ảm Nhiên Tiêu Hồn, chỉ còn biệt ly.
Dĩ vãng năm xưa, nguyện ý hồi ức, không muốn hồi ức, toàn bộ vạch trần, xé mở ra trước mặt hắn. Một thoáng ngẩn ngơ, tựa hồ bản thân chẳng viết bằng mực, mà viết bằng mệnh.
Bốn chữ “Ảm Nhiên Tiêu Hồn” vừa rơi, hắn ho ra một ngụm máu.
Bên tai rền vang tiếng sấm, rọi sáng toàn bộ căn phòng, cuồng phong thét gào ùa cửa, thổi tung tờ giấy lả tả đầy đất.
Hắn lau sạch máu, gom nhặt từng tờ từng tờ, mặc cho bên ngoài cát bay đá nhảy, gió hú điên dại thế nào, hắn chỉ đóng chúng thành sách, rồi đặt nó lại trên bàn.
Vô luận bổn ý của《 Trường Tương Tư 》 là gì, hắn nghĩ, hẵn cũng mặc kệ.
Vô tình, hữu tình, nhất diệp cô chu, ảm nhiên tiêu hồn.
Hắn sinh ra trong khoảng lặng trống vắng, vô nhận thức, vô cảm quan, cho nên nào biết cái gì hữu tình, cái gì vô tình. Đại tuyết mênh mang trong mắt hắn, đã che phủ thế gian vạn vật.
Túi da, màu sắc, âm luật, mùi hương, tựa hồ cũng đều tầm thường.
Nhưng ngay cả trong thế giới rợn ngợp tầm thường này, giữa muôn vàn vẻ ngoài đều là túi da, hắn vẫn cảm thấy Lăng Phượng Tiêu mỹ lệ. Dẫu cho lãng quên hết thảy thanh âm mùi vị tươi đẹp thế gian, hương thơm hàn mai, vẫn mờ ảo đi vào giấc mộng hắn.
Vì người này mà hắn từ vô tình thành hữu tình, để tình tương tư như một liều thuốc dẫn, cho hắn được biết những cảm tình khác của thế gian.
Đối với Lâm Sơ mà nói, đây chính là《 Trường Tương Tư 》.
Hắn nhẹ đặt bút xuống trang bìa, trân trọng viết xuống ba chữ “Trường Tương Tư”, nhìn trang phong, hắn chợt cảm thấy một nét xa xăm thân thuộc.
Gió lạnh ngoài cửa kêu khóc, đột nhiên im bặt.
Toàn bộ thế giới tĩnh lặng, một cỗ khí cơ khó tả, từ từ nổi lên khỏi cuốn sách mỏng, tỏa ra toàn bộ căn phòng, thậm chí toàn bộ đỉnh núi, giữa trời đất dường như xuất hiện dị tượng, nhưng hắn chẳng rảnh đi nhìn.
Hắn xếp tám quyển bí tịch cạnh nhau, khí cơ càng lúc càng mạnh, túc sát hạo nhiên, uy thế kinh thiên động địa.
Mặt gương nhân duyên tự mình lơ lửng trong điện, và khi cuốn sách cuối cùng được đặt lên án, chỉ nghe răng rắc một tiếng, hoa văn mặt sau của gương hoàn toàn vỡ vụn, gỉ đồng ào ào rơi xuống.
Dưới lớp gỉ xanh, là một mặt gương bóng loáng.
Lâm Sơ bước vào trong điện, ngước nhìn mặt gương.
Trong mặt gương mới tưởng chừng vô vàn không gian cảnh vật, hắn nhìn giây lát, tựa hồ lại thấy chính mình quá vãng cả đời.
—— hắn chợt nhớ tới mô tả của sư huynh về chiếc gương, một mặt quá khứ, một mặt tương lai, mặt mà hắn soi trước đây là tương lai, còn mặt hiện giờ chiếu rọi quá khứ.
Dựa theo sư huynh giải thích, gương nhân quả này còn có cái tên trang trọng khác – “Nghiệt Kính Đài”.
Nghiệt Kính Đài là một tấm gương hai mặt.
Hai mặt.
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, cảnh vật trong gương lưu chuyển, dừng lại ở 3 năm trước.
Tại cõi cực lạc của Đại Vu, có một ngôi chùa, thờ phụng Đức Phật hai mặt, một mặt là Phật quá khứ, một mặt là Phật tương lai; và bức tượng này chính là cốt lõi của Cực Lạc quốc, nối liền quá khứ tương lai. Phật quá khứ ngược dòng chuyện cũ, Phật tương lai nhìn thấu mai sau.
Người nào nắm giữ tượng Phật hai mặt, tương đương nắm giữ toàn bộ nhân quả thời không lưu biến của miền cực lạc, có thể tùy ý điều khiển —— năm đó Tiêu Thiều đã gia tốc thời gian của Cực Lạc quốc, để nó sụp đổ, mới phá vỡ được mê cục Đại Vu.
Vậy thì, gương hai mặt này……
Hắn ngơ ngẩn vươn tay, chạm vào mặt kính.
Nguyệt Hoa Tiên Quân nói, thời gian vô tận, nhân lực hèn kém, hắn chỉ có 3 cơ hội.
Nếu thời gian quay ngược về 20 năm, liệu rằng hắn có thể thấy bí tịch Phượng Hoàng?
Vô Quý vẫn luôn lặng lẽ ngồi đợi trong điện bỗng nhiên túm góc áo hắn.
Lâm Sơ ngầm cho phép hành động của nó.
Thời khắc ngón tay chạm vào mặt gương, trời đất quay cuồng, hắn đặt mình trong một khoảng không vô tận.
Hàng tỉ sợi tuyến nhân quả đan xen lẫn nhau, chầm chậm tiến về phía trước, khuếch đại thêm hàng vạn lần so với quốc gia Cực Lạc của Đại Vu. Cảnh tượng hoành tráng phức tạp đến mức kinh tâm động phách bất cứ những ai đặt chân đến đây.
Và đây cũng là dòng sông thời gian của toàn bộ thế giới —— hắn có thể quan sát chúng sinh từ một chiều không gian cao hơn.
Lâm Sơ nhắm mắt suy đoán.
24 năm trước, là nút giao nào của dòng sông này……
—— hắn phải trở về trước khi Lăng Phượng Tiêu sinh ra.