Lôi đình nổ vang, phảng phất tia sáng chói mắt hừng hực, vô biên túc sát lạnh thấu xương, từ chín tầng trời bổ xuống.
Toàn bộ tầm nhìn của Lâm Sơ bị bao phủ bởi cường quang tím chói.
Hắn không nhìn thấy gì, nhưng vẫn không muốn nhắm mắt.
Kỳ dị thay, trong lòng hắn cũng chẳng có gì dao động, chỉ là một khúc từ đầu đến cuối, đàn sai một điệu.
Thậm chí hắn còn chợt nghĩ, Tiêu Thiều ơi, cuối cùng nguyện cầu của huynh của viên mãn rồi.
Hắn không biết đã qua bao lâu, có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ là rất nhiều năm.
Vào lúc ánh sáng mờ ảo thối lui như thủy triều, mây đen u ám ngợp trời đã lâu, lấy đài tế thiên của sơn trang làm trung tâm, dần dà dần dà, tản ra bốn phía.
Ánh mặt trời từ từ ló dạng, Lâm Sơ vọng lên trung tâm tế đàn.
Tế đàn trống rỗng, tựa như người ấy chưa từng tồn tại.
Hắn ôm đàn tiến lên, rút ra Vô Quý cắm trên tế đàn, tra đao vào vỏ.
Vô Quý âm hưởng ngân dài.
Ngón tay hắn hơi hơi run rẩy, đeo nó lên người mình.
Trước mắt bỗng nhiên rơi xuống một bóng hồng ảnh.
Hắn duỗi tay bắt lấy, chợt thấy một chiếc lông phượng hoàng màu đỏ kim, chiều dài xấp xỉ cánh tay.
Là vật trên người Tiêu Thiều sao? Thiên lôi không hủy diệt nó.
Hắn không biết, chỉ nắm lấy chiếc lông vũ ẩn ẩn nhiệt độ nóng bỏng, rồi cất nó đi.
Mặt gương nhân quả kia, cũng bay tới gần hắn, treo lơ lửng bên cạnh hắn.
Làm xong hết thảy, hắn ôm đàn xoay người, định trở về.
Chợt thấy hiệp sĩ các môn phái vừa ngây ra như phỗng cùng đồng lòng tiến lên, người này người nấy rút đao rút kiếm bao vây hắn.
Ông lão đứng đầu tiên phong đạo cốt hô: “Không Về Khách đã chết! Pháp thuật tà môn kia, nhất định do tên này nắm giữ.”
Mọi người phụ họa: “Để người này sống, nhất định hậu họa khôn cùng!”
Còn có người hét: “Nếu ngươi thức thời, giao pháp môn ra đây, thề rằng không còn liên quan gì đến Không Về Khách nữa!”
Hành động bọn họ cứng rắn, người nào người nấy dùng hết bản lĩnh của mình.
Lâm Sơ lạnh lùng nhìn đám người muôn hình muôn vẻ này.
Có người thật sự trảm yêu trừ ma, có kẻ chỉ đến đục nước béo cò.
Dù gì, tiểu bạch kiểm bên cạnh Không Về Khách, nào có tu vi, chỉ biết đánh đàn, là những gì mọi người đã tận mắt chứng kiến.
Mà hắn đi theo Không Về Khách đã lâu, tất nhiên cũng biết tu vi quỷ dị đáng sợ của Không Về Khách từ đâu mà đến.
Hoài bích có tội, mà người hoài bích nhỏ yếu dễ bề bắt nạt, thanh danh xấu xa, chẳng trách người khác mơ ước thèm muốn.
Hắn không di chuyển, mặc những người đó tiến lên.
Chỉ thấy một thanh trọng kiếm, cắm trước người hắn.
Thương Mân ngay sau đó vụt đến chắn trước hắn: “Lâm huynh không phải lòng ôm ác ý, các ngươi muốn giết hắn, phải bước qua xác ta.”
Thân ảnh Việt Nhược Hạc hiện lên như một làn khói: “Ta cũng tới.”
Đứng cùng bọn họ còn có một đệ tử Lâm Sơ không quen biết, nhớ mang máng hình như là thủ lĩnh đám người ngồi canh Chiết Trúc cô nương trong Tàng Bảo Các ngày xưa.
Lập tức có người lên tiếng: “Thương lão tiền bối, Việt đường chủ, hậu bối nhà ngươi cũng bị yêu nhân này mê hoặc rồi!”
Thương lão tiền bối đáp: “Lâm tiểu hữu có ân với lão hủ, Tần đạo hữu, thứ cho lão hủ không thể tòng mệnh.”
Việt đường chủ cũng đáp như vậy.
Lâm Sơ biết bọn họ không muốn làm hại hắn, nhưng lại ngại giao tình với các môn phái, chẳng thể ra tay tương trợ.
Vị “Tần đạo hữu” kia liền nói: “Các ngươi cũng có nỗi khổ riêng, chỉ là ba hậu sinh này, cùng làm bạn với yêu nhân kia, không thể dung thứ!”
Mọi người lập tức công kích hắn!
Thương Mân nói: “Lâm huynh, ngươi yên tâm.”
Sau đó nhắm mắt kết thủ ngự trận.
Nhưng hắn còn trẻ, tu vi sao có thể sánh với tiền bối tiên đạo lừng danh.
Đang lúc này, giữa không trung truyền đến một tiếng quát: “To gan!”
Linh Tố và Hạc trưởng lão đáp xuống, tới cùng còn có Vân Lam và Thanh Lư.
Hạc trưởng lão trầm giọng: “Ai dám đả thương các chủ Kiếm Các?”
Linh Tố nửa quỳ trước người Lâm Sơ: “Các chủ, ta tới muộn.”
“Không sao.” Lâm Sơ nhẹ nhàng nói.
Quần hùng chẳng thèm đặt mấy người này vào mắt: “Người này đi theo Không Về Khách, ai ai cũng biết! Các ngươi muốn dốc hết sức bảo vệ, chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, đao kiếm không có mắt, chư vị, cẩn thận!”
Chỉ thấy đao quang kiếm ảnh đồng thời đánh úp xuống!
Những người chắn trước Lâm Sơ cũng sôi nổi muốn ra tay.
Lâm Sơ nói: “Chờ đã.”
Linh Tố quay đầu lại: “Các chủ……”
Lâm Sơ đặt đàn xuống đất, chậm rãi rút Chiết Trúc kiếm ra: “Để ta.”
“Nhưng……”
Lâm Sơ nói: “Yên tâm.”
Chỉ thấy trong đám người phóng tới, “Tần đạo hữu” lóe lên một tia tham lam trong mắt, vung đao về!
Lâm Sơ cầm chuôi kiếm Chiết Trúc lạnh lẽo.
Chẳng có chiêu thức hoa lệ, cũng chẳng có linh lực, chẳng có khí cơ.
Một thức trống rỗng “Nguyệt Xuất Hàn Giản”, va chạm với đao Tần đạo hữu.
Tần đạo hữu bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Gã ngã xuống đất, toàn thân như mất hết sức lực: “Ngươi…… Ngươi……!”
Lâm Sơ nhìn sang những người khác.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ ẩn cư trong điền viên thanh sơn, nào ngờ người trong thiên hạ, chẳng muốn cho hắn được thanh tịnh.
Đúng vậy, nếu không có tu vi tuyệt đỉnh, sẽ có người ào ào đổ tới, cho dù hôm nay có người chắn, tương lai họ sẽ lại đến.
Nhưng Tiêu Thiều…… nếu y an lòng rời đi, thì tại sao lại mặc kệ hắn bị những người này khinh rẻ.
Dưới sự đốc thúc của người ấy, hắn đối với 《 Tịch Diệt 》, đã hơi lý giải đôi chút.
Người người còn lại, nhìn thấy Tần đạo hữu bị thua, ban đầu có chút sợ hãi, nhưng thấy Tần đạo hữu vẫn chưa bị thương nặng, liền hô to một tiếng, cùng nhau lao lên.
Lâm Sơ chỉ đứng yên tại chỗ.
Những hình bóng ngợp trời đó, ở trong mắt hắn, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, biến thành bóng đen muôn hình muôn vẻ ồn ào náo động ầm ĩ.
Tiêu Thiều từng bảo thế nhân dơ bẩn.
Nhưng cả đời y vì thế nhân mà sống, cuối cùng lại vì thế nhân mà chết.
Hắn không biết thế nhân có dơ bẩn hay không, chỉ biết Tiêu Thiều, đã vĩnh viễn vĩnh viễn, không còn nữa rồi.
Thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh, hắn cùng hết thảy thế gian mất đi toàn bộ liên hệ, trời đất mênh mang, chỉ còn duy độc một mình hắn.
Hắn cũng phảng phất mất đi cảm quan, tai mắt mũi miệng, tất cả đều trống không một mảnh, phảng phất hư vô.
Yên tĩnh.
Hư vô.
Tịch Diệt.
Năm đó Thanh Minh ma quân tự giam mình trong huyệt động không ánh sáng không âm thanh mấy trăm năm chỉ để ngộ ra Tịch Diệt, cảm giác của y lúc đó, có phải cũng như cảm giác bây giờ của hắn?
Thu phong nhất khởi, vạn diệp phiêu linh.
Phồn hoa muôn màu, chung quy mộng cảnh.
Hắn lại ngơ ngẩn ngửi thấy hương thơm hàn mai, tựa như bủa vây người ta lạc mình trong đó.
—— cuộc đời phù du nhược mộng, thôi thì…… tiêu hồn nơi đây [1].
Đối mặt đám đông rít gào, hắn nâng kiếm, xuất kiếm, vung kiếm.
Trong phút chốc chiêu thức linh quanh vừa hiện, cùng với trống rỗng ngơ ngẩn ngộ ra tịch diệt hư vô, tựa như điện quang hỏa thạch rọi sáng tâm trí hắn.
Lúc dùng ra một chiêu này, hắn đồng thời nhớ ra một chiêu kia.
Ảm Nhiên Tiêu Hồn.
Thức cuối cùng trong《 Trường Tương Tư 》, vậy mà không thể thiếu đi di phong《 Tịch Diệt 》 của Thanh Minh ma quân.
Mọi người giống như bị thứ gì đó không nhìn được không sờ được tác động mạnh, ào ào ngã xuống mặt đất.
Lâm Sơ thu kiếm vào vỏ.
Những người còn lại vừa kinh vừa sợ, nhìn hắn, không dám bước lên, cuối cùng bỏ lại vài câu tàn nhẫn, lui về phía sau.
Mấy người Thương Mân vẫn đứng đó.
Lâm Sơ nói: “Đa tạ.”
Hắn nhặt đàn lên, ôm nó, tùy ý chọn một phương hướng, rảo bước về phía tận cùng chân trời.
Mây mù tan đi, tháng hai cỏ mọc chim hót, dãy núi xa xa khói sương mờ ảo, bởi vì ánh nắng không đủ, trở nên yếu ớt, giống như bức tranh sơn thủy nhòe nhoẹt nhạt nhẽo.
Hắn đi giữa núi, bị vấp một chút, miễn cưỡng ổn định thân hình, thân đàn Băng Huyền bỗng nhiên bất ổn, cùm cụp một tiếng, không biết tác động tới cơ quan nào, một trang giấy trắng như tuyết nhè nhẹ rơi xuống.
Lâm Sơ tiếp được.
Là một phong thư.
Cũng không biết bỏ vào đàn tự bao giờ, mặt trên viết bốn chữ.
Ngô ái thân khải.
Lâm Sơ không khóc, hôm nay từ đầu tới cuối, thậm chí cảm xúc của hắn chẳng có một tia dao động.
Nhưng khi bốn chữ này ánh vào hàng mi, gió cát mùa xuân đã làm nhòe mờ đôi mắt hắn.
Quyển hạ: Thiên Ý Như Đao, hết.
Quyển chung: Đao Kiếm Như Mộng.