Tiếng chuông vừa rơi.
Cung nhân đông nghìn nghịt quỳ đầy đất.
Lâm Sơ không quỳ. Hắn vốn là người ngoài, không cần quỳ, Lăng Phượng Tiêu cũng không cần hắn quỳ.
Hắn liền đứng cạnh cây đào dưới cung uyển, xem Lăng Phượng Tiêu và Tiêu Linh Dương quỳ trước mắt.
Bầu không khí thực trang trọng, thời gian phảng phất như tĩnh lặng. Bỗng nhiên, có ai đó kinh hô một tiếng.
Cung nhân, thần tử, vốn dĩ đang quỳ đầy đất, càng ngày càng có nhiều người ngẩng đầu lên.
Hiện giờ đang là chính ngọ, trên cao trời xanh mây trắng, bỗng nhiên rực lên một tầng mây đỏ đường chân trời phía tây.
Rặng mây đỏ ngợp trời, tựa như cẩm tú huy hoàng lấp lánh, mây trôi loáng thoáng ẩn hiện tiếng nhạc.
Không biết là cung nữ nào “A” một tiếng.
Chỉ thấy trong rặng mây đỏ, thấp thoáng có thứ gì đó chuyển động, tàn ảnh giống như một con chim, theo cánh chim sải, ngợp trời hồng vân cũng từ từ tản mạn —— cuối cùng, sau nửa khắc, mọi người cũng thấy rõ nó là cái gì.
Một con phượng hoàng bằng vàng ròng.
Giữa biển mây, chẳng rõ xa gần, chỉ cảm thấy dáng vẻ Phượng Hoàng kia thật khổng lồ, bóng hình ưu nhã, thong dong mà vút cánh bay trong áng mây đỏ.
Tựa như bừng tỉnh, một tiếng hót dài trong vắt vang tận mây xanh ——
Chưa một ai từng nghe thấy âm thanh này, nhưng cảm giác thần dị của nó vẫn xỏ xuyên vào tận óc mỗi người, khiến ai ai cũng phải tin rằng đây chính là phượng hoàng thần thú trong truyền thuyết thượng cổ.
Ngay sau đó, phượng hoàng mỹ lệ phía chân trời từ từ cất cánh, bay về bên này, càng lúc càng sà xuống, càng lúc càng sát gần, cánh chim phấp phới rải những tia lửa tựa như sao băng, rải xuống cung uyển, rải xuống tường đỏ, và rồi tiêu tán tựa như ánh sáng mộng tưởng huyễn hoặc.
Một tàn ảnh Phượng Hoàng khổng lồ, chậm rãi đậu trên điện Thần Cực nơi Đế hậu cư ngụ, thuần phục mà cúi đầu, lại cất vang một tiếng hót dài, và rồi từ từ tan biến.
Mọi người xôn xao.
Giữa một mảnh xôn xao náo động, chợt nghe lễ quan phụ trách cầu siêu, chiêm tinh, lịch pháp nói: “Trời giáng dị tượng, phượng hoàng là sứ giả trời cao, chuyện này nhất định có dụ kỳ*!” (ẩn ý thần kỳ)
Cũng có người nói: “Điềm lành! Điềm lành! Đúng là may mắn của Đại Hạ ta.”
Lại có người lo lắng: “Dị tượng này, vô cùng …… đúng lúc, không biết đến tột cùng có hàm ý gì đây.”
Lâm Sơ không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có điểm phi khoa học.
Hắn nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu, chợt thấy Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, phẩy tay áo đứng dậy, bước nhanh vào đại điện.
Chỉ thấy thân hình y thẳng tắp, hồng y phi đãng theo bước chân lưu chuyển, tư nghi bất phàm, vậy mà có vài phần tương tự với tàn ảnh phượng hoàng kia.
Phượng hoàng, phượng hoàng.
Liệu có liên hệ gì với Phượng Hoàng Sơn Trang?
Lâm Sơ chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết sau khi Lăng Phượng Tiêu dung nạp trái tim oán khí, cảm xúc bất ổn, không thể xa rời hắn. Thế nên hắn làm phép một chút, đạp khởi Lăng Ba bộ pháp, cũng bay vào trong điện, ẩn mình trên những xà nhà ở đầu hành lang.
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu bước nhanh đến trước giường hoàng đế: “Mẫu hậu!”
Hoàng Hậu ngồi trên mép giường tiên hoàng, tà váy to rộng uốn lượn trải dài muôn nơi, trong tay cầm một thanh Huyết Ngọc tiêu màu đỏ, nhìn động tác, tựa hồ đang muốn cất.đi.
Thấy y tới, Hoàng Hậu nhìn y, thần sắc trong mắt thực dịu dàng, hoàn toàn không có nét bi thương khi chồng vừa mất.
“Tiêu Nhi.”
“Mẫu hậu,” Vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu có chút nghiêm nghị, “Ngài thổi phượng hoàng tiêu, đưa tới thiên địa dị tượng, là ý gì?”
Ngón tay Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt ve ngọc tiêu đỏ thắm, hình dạng và chất liệu của tiêu thật đẹp, hoa văn cổ xưa, hình như là một di vật thượng cổ.
“Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi.” Nàng chậm rãi niệm một câu nói trong sách cổ, giọng điệu nhu hòa, tựa như suối ngọt trên núi, dịu dàng cất tiếng: “Thuở ta còn nhỏ, tổ mẫu con liền giao cho ta phượng hoàng tiêu, dặn …… Lấy phượng hoàng tiêu thổi khúc 《Tiêu Thiều》, có thể gọi tới một tia tàn phách phượng hoàng. Vừa nãy ta thổi, quả nhiên như lời mẫu thân dặn. Hoá ra huyết mạch phượng hoàng, thật sự là thượng cổ truyền thừa, mà không phải vọng ngôn.”
“Nhi thần khó hiểu,” Lăng Phượng Tiêu rũ mắt: “Phượng hoàng huyết mạch quả thực bất đồng với thường nhân, nhưng tại sao mẫu hậu lại muốn nghiệm chứng vào lúc này?”
“Tới thủ đô, chuyện mẫu thân dặn dò con, còn nhớ không?” Hoàng Hậu cất ngọc tiêu đi, hỏi.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhớ rõ ạ.”
Hoàng Hậu nhìn Lăng Phượng Tiêu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Tiêu Nhi, con lại đây.”
Lăng Phượng Tiêu liền tới bên cạnh Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu duỗi tay vỗ vỗ gương mặt và tóc y: “Chớp mắt thôi, con đã lớn như vậy rồi.”
Lăng Phượng Tiêu không nói gì.
“Mậc dù ta thâm cư trong cung, nhưng cũng biết, thế hệ Phượng Hoàng Sơn Trang tới nay, con là người kiệt xuất nhất.” Hoàng Hậu chậm rãi nói.
Lăng Phượng Tiêu: “Mẫu thân quá khen.”
“Hàng trăm năm nay, vô số nữ nhi xinh đẹp xuất chúng của sơn trang, đều chôn vùi bên trong cung điện này.” Lông mi Hoàng Hậu hơi rũ xuống, “Phượng hoàng huyết là lô đỉnh vô song, mà vì thế, phượng hoàng gia mới trở thành đồ chơi của hoàng tộc. Mẫu hậu may mắn sinh ra với vẻ ngoài xinh đẹp, mới được phụ hoàng con ân ái, ba mươi năm độc sủng. Nhưng mà tân đế đăng cơ, lại là……”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Linh Dương không phải kẻ trụy lạc, một khi hồi tâm, có thể phó thác.”
“Tầm thường vô tội, kiệt xuất có tội, huyết mạch phượng hoàng, chính là tai ương hoạ thuỷ. Hoàng gia nạp nữ nhi Phượng Hoàng gia làm hậu, làm phi, làm tần, từ trước đến nay không câu nệ nhiều ít, Linh Dương có thể đối xử tử tế với Phượng Hoàng Sơn Trang, nhưng trăm năm sau, ai có thể dự đoán được tân đế sẽ như thế nào?”
Lăng Phượng Tiêu nhìn Hoàng Hậu, nói: “Nữ nhi dòng chính Phượng Hoàng Sơn Trang, cống hiến thiên gia, thiên gia cũng báo đáp sơn trang bằng phú quý quyền thế, để sơn trang có thể thu nhận bé gái mồ côi cùng đường khắp thiên hạ, vì thương vì võ, và cũng nhờ vào thiên ân sừng sững giang hồ, mới có thể rời xa phân tranh. Nhi thần vẫn luôn cho rằng, mẫu hậu cùng các thế hệ tiền bối Phượng Hoàng Sơn Trang, dù không đành lòng, nhưng cũng không oán hận.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói: “Sao mà không oán hận chứ? Phượng hoàng là huyền điểu thiên mệnh, thần duệ thượng cổ, nào có chuyện trói buộc bởi hoàng đế nhân gian, mặc người bài bố, sao có thể không oán hận?”
“Thần tộc thượng cổ, bất quá chỉ là truyền thuyết huyền ảo, mẫu hậu đừng chấp niệm trong lòng.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Ý của mẫu hậu, là muốn bãi bỏ quy tắc hoàng thất lập phượng hoàng làm hậu sao?”
Hoàng Hậu gật đầu: “Không sai.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiêu Linh Dương bản tính thuần thiện, ta lập tức chuyển cáo cho nó.”
“Tiêu Nhi.” Thanh âm Hoàng Hậu chợt lạnh: “Hai mươi năm qua, tuy con lớn lên ở sơn trang, lấy nữ thân gặp người, nhưng bởi vì nguyên nhân công pháp, vẫn chưa bị lây nhiễm khí tức âm nhu, vẫn là một thân nam nhi, con còn không hiểu bản tính nam nhân sao?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhi thần không hiểu.”
Lâm Sơ âm thầm quan sát thầm nghĩ, người này từ đầu đến chân rõ ràng là một con quạ đen, nhưng cứ tự xưng là một con bạch quạ, ngay cả trước mặt mẫu hậu cũng như vậy —— xem ra đã tự thôi miên mình quá mức thành công rồi.
Trong mắt hắn, Tiểu phượng hoàng vô luận có quảng cáo rùm beng mình tuyết trắng thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là dối trá, cho dù trời sinh tốt đẹp đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là con gà bông gòn màu trắng thôi.
Gà bông gòn Hoàng Hậu mỉm cười lắc đầu, ánh mắt dường như muộn phiền: “Phượng hoàng lô đỉnh, sau khi sử dụng, kéo dài tuổi thọ, tiêu trừ bách bệnh —— nhưng thế gian này nào ai có thể chống lại được cám dỗ? Thuở thiếu niên, ta từng thề non hẹn biển với phụ hoàng con, cũng tin tưởng tình yêu trong miệng hắn. Nhưng mà lòng người dễ đổi, mấy năm sau, ta mới hiểu được, cầu mong trong lòng hắn, bất quá cũng chỉ là kéo dài tuổi thọ, củng cố ngôi vị hoàng đế mà thôi.”
Lâm Sơ nghĩ, hậu duệ hoàng gia như Lăng Phượng Tiêu, thành phần gia đình cũng thực phức tạp, nghe ý tứ Hoàng Hậu, nàng cùng hoàng đế bằng mặt không bằng lòng đã lâu, hơn nữa trong lòng còn vô cùng oán hận với tiên đế.
Đang miên man nghĩ, chợt nghe Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Mẫu hậu cho rằng Tiêu Linh Dương sẽ không chống lại được cám dỗ sao?”
Hoàng Hậu nói: “Nó hiện giờ còn trẻ tuổi, con vẫn còn quản giáo được nó, nhưng 20 năm sau, nó nắm quyền, con còn quản nổi không? 40 năm sau, thọ mệnh sắp tẫn, nó còn không nổi dậy ý định sao? Dù cho một đời của nó tốt đẹp, nhưng hoàng đế đời sau, lại chưa chắc.”
Lăng Phượng Tiêu trầm mặc một hồi.
Từ ánh mắt buồn rầu và sự trầm mặc ấy, Lâm Sơ biết hắn đã hiểu được một chút rồi.
Chợt nghe bên trong đại điện, vang lên thanh âm nhàn nhạt của y.
“Mẫu thân cùng mẫu hậu, muốn ta lên làm hoàng đế sao?”
“Hôm nay đã có dị tượng, mẫu hậu lại lấy chuyện cũ năm xưa làm chứng cứ, Tiêu Nhi, chỉ cần con gật đầu, ngôi vị hoàng đế Nam Hạ này, tức khắc sẽ nằm trong tay con. Các triều đại hoàng đế sau này, sẽ đều là huyết mạch phượng hoàng ta, sơn trang cũng được giải thoát từ đó.”
Dứt lời, ánh mắt nàng tha thiết, nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu càng trầm mặc lâu hơn, mãi đến khi Hoàng Hậu nhẹ nhàng gọi một câu: “Tiêu Nhi?”
“Hồi mẫu hậu.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu sinh ta, mẫu thân dưỡng ta, Phượng Hoàng Sơn Trang bảo vệ ta lớn lên, lại cho ta tiền tài quyền thế quyền bính, ân này không có gì báo đáp. Nhi thần…… từ nhỏ, đã ngưỡng mộ kính yêu mẫu hậu, chuyện mẫu hậu phân phó, không một lời bội nghịch. Nếu…… đây là tâm nguyện của mẫu hậu, tuân mệnh mẫu thân hành sự, cũng không phải không thể, chỉ là ——”
Hoàng Hậu nghe thấy một câu “Chỉ là” này, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt hiền dịu, nhìn y không chớp mắt, hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là, vì hoàng vì đế, trước nay không phải thứ ta mong muốn.” Lăng Phượng Tiêu ngữ tốc chậm lại, nói: “Nguyện vọng bình sinh của nhi thần, bất quá chỉ là làm xong việc mà sơn trang, mẫu hậu, phụ hoàng giao phó, rồi sau đó rời xa giang hồ triều đình, làm một hiệp khách tiêu dao tự tại, hoặc trở thành ẩn sĩ trên núi, hoặc du lịch núi sông thiên hạ, gửi gắm quãng đời còn lại. Quyền thế nhân gian quả thật đáng quý, nhưng nhi thần chí không ở đây, hai mươi năm nay, chưa từng dòm ngó hoàng tọa, cùng tư niệm cầu nguyện Thần khí, mong rằng…… Mẫu hậu nghĩ lại.”
“Con vốn là đích trưởng tử của triều ta, về lý phải kế thừa đại thống, đâu ra dòm ngó hoàng tọa, cầu nguyện Thần Khí vừa nói?” Hoàng Hậu chậm rãi lắc đầu: “Tiêu Nhi, hay là con đã quen với ngày tháng bề tôi?”
“Tiêu Linh Dương không phải người bất thông tình lý, Phượng Hoàng Sơn Trang cũng có sức mạnh tự bảo vệ mình, nếu từ từ mưu tính, mười năm nữa, sơn trang nhất định có thể thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích,” Lăng Phượng Tiêu nhìn Hoàng Hậu: “Mẫu hậu vẫn muốn nhi thần lên làm hoàng đế sao?”
Lâm Sơ từ phía trên nhìn vào mắt Lăng Phượng Tiêu, cảm thấy y phảng phất như thật thương tâm.
Hắn lạnh nhạt dõi theo nhất cử nhất động của Hoàng Hậu.
Nhan dung vô song, phong hoa tuyệt đại, nhưng phàm là người có mắt, đều sẽ bị đôi mắt này mê hoặc, trái tim cũng từ từ tan chảy.
Mặc dù mắt hắn không mù, nhưng tu đạo vô tình, bề ngoài mỹ lệ, bất quá cũng chỉ là túi da trần thế, cũng đối xử bình đẳng như bao người khác mà thôi.
Hắn có thể vứt bỏ sự dịu dàng ấm áp của Hoàng Hậu, chỉ xem hành động của nàng.
Hắn đâu có đoán sai, ý tứ Hoàng Hậu, ngay từ ban đầu, chính là muốn Lăng Phượng Tiêu lên làm hoàng đế —— để huyết mạch hoàng thất dần loãng, cứ như vậy, Phượng Hoàng Sơn Trang liền yên lặng biến thành hoàng thất Nam Hạ, không chỉ thoát khỏi kiềm chế của hoàng thất trước kia, còn có thể cai trị thiên hạ, thiên thu vạn đại.
Nàng luôn miệng nói tầm thường vô tội kiệt xuất có tội, nói nam nhân với khát vọng quyền thế thọ mệnh như lòng tham không đáy, nhưng thứ nàng cầu, không phải cũng chỉ là Phượng Hoàng huyết mạch hưng thịnh phồn vinh sao?
Vì thế, nàng tất phải đưa Lăng Phượng Tiêu lên ngôi vị hoàng đế, dù cho Lăng Phượng Tiêu nói, y không muốn vậy.
Hắn tiếp tục xem Lăng Phượng Tiêu nhìn vào mắt Hoàng Hậu, đó là một ánh mắt thật mềm mại, mang theo thỉnh cầu và kỳ vọng huyễn hoặc.
Hắn nghĩ, Tiều phượng hoàng năm nay mới chỉ 23 tuổi, thật sự y vẫn chỉ là một bé gà con lông xù xù thôi.
Y nhìn mẫu hẫu mình vẫn luôn kính yêu, muốn nghe từ miệng nàng một chút lời lẽ dịu dàng, có lẽ nhờ nó y sẽ cảm thấy mẫu hậu cũng sủng ái y, sẽ không miễn cưỡng y đi làm một việc mà y thật sự không muốn, sẽ không dùng vận mệnh cả đời y làm một quân cờ hoặc công cụ tranh quyền đoạt thế.
Thế nhưng Hoàng Hậu vẫn dịu dàng như vậy, khẽ mở môi đỏ.
Nàng nói: “Tiêu Nhi, con phải biết đại cục.”
Tựa như ánh sáng vụt tắt trong đôi mắt, y hơi rũ mắt: “Nhi thần đã biết.”
Sương máu mờ ảo ẩn hiện quanh người y, lượn lờ một lát, rồi bất chợt run rẩy, dường như y đang cực lực áp chế.
Lâm Sơ phóng ra một sợi linh lực băng sương quấn quanh người y, tản mạn mấy vòng.
Hàng mày nhíu lại của Lăng Phượng Tiêu dần dần giãn ra, sương máu bị đè xuống.
Hoàng Hậu tiến lên, dường như muốn chạm vào gò má y: “Là mẫu hậu hoa mắt sao? Vừa nãy làm sao vậy?”
Thời khắc sắp chạm được vào, Lăng Phượng Tiêu đột nhiên lui về phía sau, bàn tay Hoàng Hậu rơi vào khoảng không.
“Nhi thần không sao,” chỉ nghe ngữ điệu y nhàn nhạt, “Mẫu hậu không cần lo lắng.”
“Không sao thì tốt.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói.
Sau đó, nàng nói tiếp: “Việc này còn cần chuẩn bị chu toàn, hôm nay chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn……”
Trong lòng Lâm Sơ vậy mà loáng thoáng hiện lên một nỗi bực bội chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn muốn cho Hoàng Hậu câm miệng ngay lập tức.
Trong lòng con trai ngài đã phiền muộn biết nhường nào, hơn nữa còn thực ủy khuất, nhịp tim càng ngày càng chậm, chẳng biết khi nào sẽ mất không chế, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa y trở về.
Huống hồ y yêu thương đệ đệ như vậy, chưa chắc sẽ nghe những lời này.
Hắn không lòng dạ nào nghe Hoàng Hậu lòng vòng dối trời vượt biển nữa, đưa mắt nhìn khắp nơi trong điện, muốn làm một việc gì đó cắt ngang bọn họ.
Vừa liếc mắt một cái, chợt thấy trên vách tường cách đó không xa, ở một nơi không dễ chú ý, đính một viên linh thạch tròn dẹp màu đen.
Đồng tử hắn đột nhiên co rút.
Thứ này hắn biết!
Giống như lưu ảnh châu, đều là tiểu xảo đông tây tầm thường trong Tàng Bảo Các của Thượng Lăng Học Cung, lưu ảnh châu có thể ghi lại hình ảnh, mà thứ này tên Thuận phong nhĩ, hay đi theo cặp, là một cái máy nghe trộm, những gì lỗ tai này nghe được, sẽ truyền đến lỗ tai kia.
Có người đang nghe lén đại điện này?
Vả lại…… còn là thời điểm mà Hoàng Hậu cùng Lăng Phượng Tiêu thương nghị.
Hắn lập tức dùng linh lực đánh nát Thuận phong nhĩ, sau đó thả đoạn thần niệm, tra xét phạm vi một dặm quanh đây —— thuận phong nhĩ giới hạn khoảng cách, cho nên kẻ nọ sẽ không quá xa.
Cơ hồ ngay sau đó, hắn đột nhiên dừng thần niệm lại.
Cung tường tĩnh lặng một góc, hải đường hoa rơi như mưa, đứng một Tiêu Linh Dương thất hồn lạc phách.
Trong tay hắn cầm viên linh thạch tròn dẹp giống y như đúc, khoảnh khắc ấy, linh thạch đột nhiên lăn xuống bàn tay vô lực của hắn, rơi vào bóng cây sặc sỡ, đầy đất lạc hồng.
Trong Kinh Thư ở thiên Ích Tắc có đoạn: Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi: sáo thổi khúc Tiêu Thiều Cửu Thành, chim phượng hoàng tụ tập đến nghiêm trang. Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình.