*Hà trong ngân hà.
Thành chủ của Cực Lạc quốc, là một người.
Vậy tại sao lão trụ trì này lại nói, là chúng sinh?
Ánh mắt Tiêu Thiều như suy tư gì đó: “Đa tạ phương trượng.”
Lão trụ trì cúi người hành lễ: “Thí chủ, khách khí rồi.”
Tiêu Thiều hỏi: “Phương trượng, tại sao lại thờ phụng Phật hai mặt?”
Phương trượng không nói gì cả, vẻ mặt hiền từ như cũ.
Lâm Sơ liền biết, vấn đề này, đã vượt khỏi phạm vi trả lời của phương trượng.
Trước đó bọn họ chặn một ông lão trên đường, hỏi chủ nhân của Cực Lạc quốc là ai, ông lão không trả lời bất kỳ một câu nào ý nghĩa, nhưng phương trượng trả lời được, chứng tỏ thần trí phương trượng tương đối rõ ràng, có hiểu biết về thế giới này.
Nhưng hỏi đến “Vì sao thờ phụng Phật hai mặt”, phương trượng lại không trả lời nữa.
Vì sao thời phụng Phật hai mặt, khó trả lời hơn “Chủ nhân Cực Lạc quốc là ai” sao?
Phương trượng không trả lời, cục diện lại lần nữa rơi vào bế tắc, Tiêu Thiều dùng linh lực đẩy bức tượng Phật, để nó chậm rãi xoay tròn.
Phật quá khứ cà Phật tương lai luân phiên xuất hiện, vẫn là vẻ mặt trang nghiêm ấy, cùng bàn tay đẩy về phía trước, và con mắt nằm chính giữa khuôn mặt kia, tất cả đều toát lên một vẻ quỷ bí khó tả.
Suốt cả quá trình, Tiêu Thiều đột nhiên lên tiếng.
“Phương trượng,” y nói, “Phật hiện tại đang ở nơi nào?”
Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật tương lai là 3 vị Phật trong “Tam Phật”, thường xuất hiện đồng thời trong kinh Phật, nhưng tòa miếu này lại chỉ thờ phụng Phật quá khứ và Phật tương lai trong Phật hai mặt, chắc hẳn là có vấn đề.
Ngữ điệu phương trượng vẫn hiền hòa như cũ: “Phật hiện tại hòa vào chúng sinh, không cần thờ phụng.”
Tiêu Thiều nhíu mày, tựa hồ đang suy ngẫm huyền cơ trong câu nói này.
Y ngừng lại.
Tượng Phật vừa lúc chuyển tới Phật quá khứ, con mắt chính giữa rủ xuống, tựa như đang nhìn thẳng vào 3 người trong điện.
Tiêu Thiều đối mặt với nó.
Sự yên tĩnh kỳ dị bao phủ đại điện.
Tiếng meo run rẩy phá vỡ sự yên tĩnh.
Lâm Sơ và Tiêu Thiều nhìn con mèo cuộn tròn trong góc, chết cũng không dám ra ngoài.
Hiển nhiên, mèo rất sợ tượng Phật.
Cho nên có thể chứng thực rằng, tượng Phật chính là lõi của thế giới này.
“Tiền bối.” Giọng điệu Tiêu Thiều dỗ dành: “Nếu chúng ta không thể thoát khỏi thế giới này, ngươi sẽ không bao giờ được ăn đồ ăn bên ngoài nữa.”
Mèo hé hé đầu.
Tiêu Thiều dỗ tiếp: “Không chỉ vậy, còn không thể phi thăng.”
Mèo giật giật tai.
Mặc dù cơ thể nó vẫn đang cuộn tròn trong góc, nhưng đôi đồng từ xanh lục hơi hơi chuyển động kia đã tiết lộ dao động trong lòng nó.
Thanh âm Tiêu Thiều thả chậm: “Ngoan, ra ngoài nướng chuột tre cho ngươi.”
Tai mèo lại giật giật
Lâm Sơ nghĩ, quả nhiên, lời ngon tiếng ngọt, hữu dụng.
Mèo đứng dậy.
Mèo đưa chân ra trước.
Mèo run run rẩy rẩy đi về phía tượng Phật, bước đến chân bức tượng.
Nhưng nó không dừng lại, mà nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống đài sen nơi tượng Phật đang ngồi.
Giữa bông sen vàng chín cánh, mèo ta lại run rẩy một hồi nữa.
Sau đó nó leo lên trên, leo lên đầu gối của vị Phật tương lai, rồi nhảy lên cánh tay của tượng Phật.
Cánh tay đó đang duỗi thẳng về phía trước, đẩy lòng bàn tay ra ngoài.
Sau đó, một cái chân của mèo đen, lông xù xù, áp vào lòng bàn tay đang đẩy ra ngoài của tượng Phật.
Động tác này giống như một loại Phật ấn thần bí, mà nhìn mèo ta, giống như nó đang ám chỉ lòng bàn tay này ẩn chứa huyền cơ.
Tiêu Thiều bước tới, quan sát lòng bàn tay tượng Phật, trong mắt tựa hồ hiện lên nét suy tư.
Lâm Sơ nhìn vào lòng bàn tay tượng Phật.
Trên đó có một ấn ký mờ mịt, hình dạng mơ hồ giống như con mắt nhìn xuống chúng sinh kia.
Một con mắt, kỳ thật cũng là thứ kỳ quái, chỉ khi nào chúng xuất hiện thành cặp trên khuôn mặt con người, thì mới không khủng bố nữa.
Còn trong bất luận tình cảnh nào khác, đơn độc một con mắt, đều có chút thần bí, thậm chí bất tường.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng chạm vào con mắt khắc trên lòng bàn tay kia.
Lúc buông tay xuống, y khẽ cau mày.
Lâm Sơ: “Làm sao vậy?”
Tiêu Thiều nói: “Có một loại…… cảm giác rất đặc biệt.”
Dứt lời, y chậm rãi xòe bàn tay phải, đưa lòng bàn tay của mình, áp vào lòng bàn tay tượng Phật!
Lâm Sơ mở to hai mắt.
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trong không khí, phiếm một tia gợn sóng khó tả!
Một loại cảm giác vô cùng, vô cùng kỳ diệu.
Phảng phất như toàn bộ thế giới này, xuất hiện một biến đổi rất nhỏ, giống như bánh răng của một cỗ máy khổng lồ bắt đầu quay theo các trục khác nhau.
Tiêu Thiều nhắm nghiền hai mắt, Lâm Sơ gọi y mấy lần, vẫn không phản ứng.
Mèo đang nằm trên cánh tay tượng Phật, cũng nghiêm túc quan sát Tiêu Thiều. Từ khi Lâm Sơ gặp nó tới nay, đây là lần đầu tiên thể loại lười biếng này xòe ra bộ móng sắc nhọn tựa vầng trăng khuyết nhỏ, như thể đã sẵn sàng để cào tỉnh Tiêu Thiều bất cứ lúc nào.
Lâm Sơ nhìn về phía bát hương.
Hương cháy hết là lúc, Tiêu Thiều mở bừng mắt!
Đôi mắt y giờ đây đen sì một mảnh, rất sâu, phảng phất như ẩn chứa một sự hỗn độn vô tận, một lát sau, loại cảm giác này mới dần dần tan biến, hết thảy khôi phục bình thường.
Lâm Sơ: “Có gì vậy?”
Tiêu Thiều nói: “Ta nhìn thấy…… một cảnh tượng.”
Dứt lời, y tựa hồ suy tư gì đó, tìm kiếm từ ngữ thích hợp, nhưng không tìm được, liền nói với Lâm Sơ: “Em cũng qua đây đi.”
Lâm Sơ bước lên trước, giống như Tiêu Thiều vừa rồi, áp lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay tượng Phật.
Lục hút khổng lồ vô hình từ lòng bàn tay truyền đến, toàn bộ thần hồn của hắn tựa như bị rút khỏi thể xác, rơi xuống vực sâu vô tận.
Khó có thể chịu đựng nổi, sau một hồi choáng váng quay cuồng, Lâm Sơ mới nhận ra rằng bản thân có thể nhìn thấy.
Xám.
Một mảnh màu xám.
Lên trên, xuống dưới, đều là khung cảnh như vậy.
Trong cơn choáng váng, hắn chẳng nhìn thấy hình thể mình, cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang ở đâu, thế giới xung quanh mênh mông xám xịt một mảnh, tĩnh lặng không một tiếng động.
Lại qua một lát, tựa hồ đã thích nghi với hoàn cảnh nơi đây, hắn không còn mê mê tỉnh tỉnh nữa, cùng lúc đó, hư không xám xịt vô biên, bỗng nhiên bị bao phủ bởi những sợi tơ ánh vàng dày đặc.
Chớp mắt một cái nhìn lại, đã nhiều đếm không xuể, hơn nữa chúng còn dây dưa quấn quít, bằng một quỹ đạo khó tả cuộn lấy nhau, bên trong mỗi sợi đều có một luồng ánh sáng yếu ớt chảy dọc.
Tuy rằng dây dưa không rõ, nhưng cẩn thận quan sát lại lần nữa, dường như chúng đang lưu động theo một xu thế tổng thể.
Tựa như một dòng sông ánh sáng đang chảy về phía trước, bỗng nhiên đứt đoạn tại chỗ Lâm Sơ.
Đi về phía trước, chỉ là hư không, cho nên Lâm Sơ lựa chọn ngược dòng.
Hắn không biết con sông này dài đến nhường nào, chỉ biết rằng, sợi tơ ánh vàng, vẫn đang không ngừng quấn quýt, cũng đang không ngừng giảm bớt, quan hệ giữa các sợi tơ càng ngày càng đơn giản, không còn phức tạp đến mức choáng váng như lúc nãy nữa.
Dòng sông ánh vàng, càng ngày càng thu hẹp trong hư không, chỉ còn một nửa chiều rộng ban đầu, sau đó, đột nhiên ngừng lại.
Nó đang hội tụ về một điểm.
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Lâm Sơ bồi hồi nhìn điểm sáng vàng trong hư không kia.
Là một người am hiểu vật lý hiện đại, trong đầu hắn lóe lên rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành và thuật ngữ khoa học.
Ví dụ như khái niệm chất điểm và gốc tọa độ, hoặc điểm kỳ dị [1].
Chất điểm: là vật có kích thước rất nhỏ so với khoảng cách mà ta xét
Điểm kỳ dị: là điểm mà tại đó trọng lực có cường độ lớn đến nỗi không gian, thời gian, và các quy luật vật lý đều bị phá vỡ. (vd: lỗ đen)
Quan sát không có kết quả, hắn xuôi dòng con sông theo hướng ngược lại, không ngừng tiến về phía trước, không ngừng tiến về phía trước.
Tưởng chừng như đã trôi qua cả một đời, rốt cuộc cũng tới phần kết. Dòng chảy đột nhiên ngưng bặt, những sợi tơ ánh vàng quấn quít trong hư không đó, tựa như đột ngột bị một mặt cắt cắt ngang!
Lâm Sơ luẩn quẩn trên mặt cắt mãi, muốn thấy rõ toàn cảnh nơi này.
Luẩn quẩn.
Hắn nỗ lực điều chỉnh góc độ.
Bỗng nhiên, tại một vị trí đặc biệt, hắn bất chợt giật mình một cái!
Tại vị trí này, hắn thấy được chính diện của mặt cắt, bởi vì góc nhìn hữu hạn, toàn bộ sợi tơ kim sắc đều bị che khuất ở phía sau, hắn thấy rợp trời kín đất, tất cả đều là những điểm sáng vàng lấp lánh.
Điểm sáng vàng lay lắt mờ ảo, hậu cảnh là hư không vô tận, toàn bộ giống như bức tranh giữa đêm mùa hạ, ngẩng đầu ngắm nhìn bầy trời đầy sao.
Ngay sau đó, một hồi trời đất quay cuồng, thời điểm phục hồi tinh thần, hắn thấy bản thân vẫn đứng trong chùa.
Tiêu Thiều đỡ lấy hắn, ổn định thân hình: “Em thấy chưa?”
Lâm Sơ: “Thấy rồi.”
Sau đó, hắn dần tỉnh lại từ cơn choáng váng, thở hổn hển mấy hơi: “Một dòng sông, rất nhiều luồng sáng đang chảy…… Nhưng ta không hiểu nó là gì.”
Tiêu Thiều: “Ta cũng chưa hiểu.”
Vậy thì Lâm Sơ an tâm rồi.
Thiều ca còn chưa hiểu nổi, cho nên hắn không hiểu, cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Tiêu Thiều xoay bức tượng Phật lại, đối diện với mặt Phật tương lai, nói: “Thử lại?”
Lâm Sơ gật đầu.
Tượng Phật rất lớn, cho nên tay cũng rất lớn, đủ cho hai người bọn họ có thể đồng thời đặt tay vào.
Cùng nhau vượt qua cơn choáng váng, hiện ra trước mắt bọn họ, là một vòm trời đầy sao.
Nhưng Lâm Sơ đã có kinh nghiệm từ trước, hắn nhẹ nhàng phiêu sang bên cạnh một cái, cảnh tượng lập tức biến hóa, lại biến thành một dòng sông với những sợi tơ ánh vàng rối rắm.
Cùng lúc đó, một điểm sáng vàng bay đến trước mặt hắn.
Thế giới này chỉ có đường, không có điểm, cho nên Lâm Sơ phỏng đoán, đây chính là Tiêu Thiều.
Mà trạng thái hiện giờ của hắn, chắc hẳn cũng là một điểm sáng vàng.
Hắn thấy điểm sáng kia vẽ một vòng tròn quanh hắn.
Vì thế hắn cũng vẽ một vòng tròn quanh y.
Điểm sáng kia thân mật bay đến cọ cọ hắn.
Bọn họ cùng bay dọc theo dòng sông.
Bay.
Bay mãi.
Tới một không gian càng ngày càng ít sợi tơ, con sông càng ngày càng thu hẹp. Nhưng nếu từ đây bay tiếp về phía trước, một số sợi tơ ánh vàng vướng vào nhau bị đứt, nhưng lại không ngừng có sợi tơ mới sản sinh, con sông cũng càng ngày càng mở rộng với một tốc độ thong thả, các sợi tơ dây dưa cũng càng ngày càng phức tạp hơn.
Toàn bộ thế giới, đều bị dòng sông ánh vàng này bao phủ.
Toàn bộ con sông, phảng phất như vĩnh viễn, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Tiêu Thiều dừng.
Lâm Sơ cũng dừng.
Tiêu Thiều dường như từ bỏ ý niệm tiến về phía trước, bắt đầu lượn vòng quanh hắn.
Lâm Sơ cũng lượn vòng quanh Tiêu Thiều.
Vòng quanh vòng quanh, hắn phát hiện điểm sáng tượng trưng cho Tiêu Thiều, kéo theo một vệt sáng mờ nhạt.
Hắn nhìn lại, phát hiện lúc bản thân bay bay, cũng để lại một vệt sáng trong hư không.
Hai vệt sáng quấn quýt lấy nhau, rồi lại nhanh chóng vụt tắt.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, trong đầu nổ đoàng một tiếng!
Tiếng ong ong vang vọng trong não hắn, tựa như bản thân đã biết được một bí mật động trời.
Nếu như hắn có hình thể, giờ này phút này đã run lên rồi.
Hắn nhớ tới một câu.
Điểm chuyển động tạo thành đường.
Điểm chuyển động tạo thành đường!
Đây không phải vật lý hiện đại, mà là toán học.
Hắn nhìn những sợi tơ ánh vàng đó.
Người, đứng một mình trong thế giới này, chính là một điểm sáng.
Nhưng khi điểm sáng này chậm rãi chuyển động, tiến về phía trước, nó sẽ tạo thành một đường thẳng.
Khi hai điểm sáng gặp nhau, chúng hút hoặc đẩy nhau, quỹ đạo của chúng vướng vào nhau, thì không còn là hai đường thẳng song song nữa.
Mà rất nhiều, rất nhiều, không thể đếm xuể điểm sáng, cùng chuyển động về phía trước, tạo thành một dòng sông ánh sáng.
Nếu như, nếu như mỗi điểm sáng này là một người, hoặc một con vật, một ngọn cỏ, một cái cây nào đó.
Tất cả các điểm sáng tập hợp lại, sẽ là hình chiếu của toàn bộ thế giới này trong khoảng không vô biên.
Mà thời gian không ngừng trôi đi, điểm sáng cũng không ngừng tiến tới, và dòng sông ánh sáng cũng lao đi không ngừng.
Tên của các bức tượng Phật, Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật tương lai, có liên quan đến dòng chảy thời gian.
Như vậy thì mặt cắt của con sông này, tạo thành chi chít điểm sáng tựa như bầu trời đầy sao, chính là trạng thái của thế giới này tại một thời điểm cụ thể.
Giống như thời điểm bọn họ đứng ở đây, mặt cắt trước mặt này, chính là tượng trưng cho hiện tại.
Dòng sông ánh sáng chảy từ quá khứ đến tương lai, tất cả các sợi tơ quấn quýt lấy nhau, chính là sự vận động của thế giới này theo thời gian.
Vì vậy dòng sông ánh sáng này, chính là …… dòng sông thời gian.