Đứng trên thành lâu, phóng mắt nhìn xuống, chỉ thấy rặng núi xa xa một mảnh yên tĩnh.
Tạ Tử Thiệp đã sắp xếp xong tầng tầng phòng vệ trên Cẩm Quan thành, lúc này, trước mặt nàng đang trải một tấm bản đồ chi tiết, trên tay cầm một quân cờ không ngừng suy đoán.
“Cẩm Quan thành dễ thủ khó công, quân địch từ Điền Quốc đến……” Nàng lẩm bẩm nói: “Điều Chuyên, Việt, Ngô…… 8 tòa thành thủ quân phía nam tới đây.”
Vị lão thần bên cạnh nàng trợn to hai mắt, thoạt đầu sửng sốt, sau đó đập bàn nhảy dựng, quát: “Ngươi…… muốn bỏ 8 tòa đại thành này?”
“Bằng không?” Tạ Tử Thiệp nói: “Quân địch Điền Quốc hướng bắc thẳng tiến, 8 tòa thành này, tứ cố vô thân, vừa không có cửa ải hiểm yếu, vừa không có tầng tầng phòng ngự, phá thành, chỉ là sớm muộn! Nhưng nếu triệu tập quân đội của 8 thành về đây, Cẩm Quan thành sẽ nhiều thêm 2 vạn binh lực phòng ngự, thắng bại vẫn chưa biết đâu!”
Lão thần kia phùng mang trợn mắt: “Ngươi…… đại nghịch bất đạo! Chẳng khác gì dâng nửa non sông, chắp tay nhường địch!”
Tạ Tử Thiệp hỏi: “Ngài nhất định phải cản ta?”
Lão thần nói: “Ta nhất định phải cản ngươi!”
Ánh mắt Tạ Tử Thiệp đột nhiên lạnh băng.
“Vệ Trụ.” Nàng nói, “Đưa Quách đại nhân xuống.”
Lăng Phượng Tiêu đã an bài nàng toàn quyền điều động binh lực Cẩm Quan thành, cho nên đi theo nàng cũng có hai gã Đồ Long Vệ.
Đồ Long Vệ trực thuộc Lăng Phượng Tiêu, kỷ luật nghiêm minh, lúc này đương nhiên tuân lệnh Tạ Tử Thiệp vô điều kiện.
Lão thần kia bị lôi xuống, tức giận chửi bới: “Đồ đàn bà ngu dốt!”
Tạ Tử Thiệp mắt điếc tai ngơ, chỉ cuộn bản đồ lại, nói: “Truyền lệnh 8 thành.”
Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, Thượng Lăng Giản mới nói: “Tạ cô nương, đây là được ăn cả ngã về không.”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Nếu vẫn còn cách khác để giữ Cẩm Quan thành, ta đã không làm như vậy?”
Lâm Sơ không có ý kiến gì.
Đô thành, quả thật đang muốn tử thủ, toàn bộ vương triều nằm ở trung tâm Cẩm Quan thành, cho nên nó không thể bị phá.
Tạ Tử Thiệp vọng phương xa, nói: “Điện hạ …… nhất định sẽ mang viện quân về, việc của ta bây giờ, là phải tử thủ Cẩm Quan thành, những việc khác…… miễn bàn!”
Lâm Sơ nghĩ, Tạ Tử Thiệp tuy rằng không chủ chiến, nhưng nếu thật sự phải đánh, cũng là một kẻ tàn nhẫn.
“Huống chi, quân địch cũng không quá đông.” Tạ Tử Thiệp thấp giọng nói: “Triều ta đâu phải một nước yếu, binh lực Tây Cương, Điền Quốc, còn bị giẫm đạp vài lần. Cho dù Bắc Hạ có dối trời vượt biển*, cùng Điền Quốc, Tây Cương hô ứng, đem quân đội chở tới Điền Quốc, lại có thể chở được bao nhiêu?”
Dối trời vượt biển: hay man thiên quá hải – 1 trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử. Nói về tung hoả mù để che mắt địch, để địch buông lỏng phòng thủ mà đạt được mục đích.
Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Cách xa ngàn dặm, bọn chúng có thể chở được bao nhiêu quân đội? Ta thật sự không đoán được.”
Trên đời này, sự tình có thể khiến Tạ sư tỷ không đoán được, cũng không nhiều.
Đúng vậy, luận binh lực, Điền quốc không thể tấn công Cẩm Quan thành dễ dàng được. Mà Bắc Hạ phía bắc, Điền Quốc phía nam, 20 vạn binh, làm sao có thể vượt qua toàn bộ lãnh thổ Nam Hạ để vào Điền quốc mà không bị phát hiện?
Cho dù đây là một thế giới tu tiên, cũng không thể làm được.
Trái tim Lâm Sơ bỗng nhiên nhảy dựng.
Trên đời này không có gì là không thể giải thích, trừ phi đã bị thiếu mất điều kiện.
Mà vừa lúc có một việc, Tạ Tử Thiệp không biết.
Hắn nhìn sang Tạ Tử Thiệp.
Tạ Tử Thiệp thấy ánh mắt hắn, nhướng mày.
Lâm Sơ nói: “Bắc Hạ có một loại huyết độc.”
Tạ Tử Thiệp: “Huyết độc gì?”
“Khiến người sống biến thành người chết, chịu thao túng của Vu sư, cũng có thể…… truyền từ người này sang người khác.”
Tạ Tử Thiệp đột nhiên biến sắc.
Lâm Sơ ấn tay lên chuôi kiếm, nhìn về phương hướng Điền Quốc, hỏi: “Điền Quốc có bao nhiêu người?”
Tạ Tử Thiệp thật lâu vẫn chưa trả lời.
Ánh trăng như nước.
Hàng vạn ngôi nhà sáng trưng trong thành.
Đêm, lặng.