Lão trung niên hoa phục cuối cùng cũng thao thao bất tuyệt xong, chốt một câu kết thúc: “Tuyết Vũ đánh đàn rất hay, điện hạ có bằng lòng nghe một khúc không ạ?”
Lăng Phượng Tiêu đặt ly rượu trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Không nghe.”
Lão trung niên hoa phục tựa hồ có chút luống cuống.
Lăng Phượng Tiêu lại giương mắt nhìn nhìn cậu bé tên Tuyết Vũ kia: “Ngươi lại đây.”
Lão trung niên lộ rõ nét mặt vui sướng.
Ánh mắt mấy người xung quanh nhìn lão tỏa ra đầy hơi thở đố kỵ.
Lâm Sơ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm, chắc là những người đó dâng ca vũ nhảy múa, tiết mục biểu diễn lên mà vẫn không lấy được niềm vui của Lăng Phượng Tiêu, đành phải dâng lên lễ vật không giống thường nhân này, thiếu niên đó ngay cả đàn cũng không cần đàn, đã được Lăng Phượng Tiêu gọi qua rồi.
Mấy lão trung niên khác bắt đầu châu đầu ghé tai nhau, lấy thính lực Lâm Sơ, nghe được đại khái nội dung trò chuyện là: “Hóa ra, điện hạ thích cái này à.”
“Suỵt…… hình như có lời đồn đãi, nói rằng mấy năm trước lúc điện hạ vẫn còn học ở Học Cung, còn có sở thích bao dưỡng trai lơ.”
“Thì ra là thế, thì ra là thế, điện hạ luôn luôn hỉ nộ vô thường, không ngờ lại có đam mê này a.”
“Đương nhiên”, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Sở huynh, ngươi xem đi, dù nàng có quyền thế ngập trời đến đâu, chung quy vẫn chỉ là nữ nhân thôi…… Chậc!”
Sở huynh nói: “Trần huynh, ngươi nói đúng lắm, nữ tử chung quy vẫn là nữ tử……”
Trong khi bọn họ đang tám chuyện vui vẻ, thiếu niên tên Tuyết Vũ kia lại đang ôm đàn sợ hãi mà nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nói lại lần nữa: “Ngươi lại đây.”
Thanh âm lạnh lùng lãnh đạm, có chút khàn khàn thanh lãnh, không rõ là hỉ hay nộ.
Tuyết Vũ cắn cắn đôi môi nhợt nhạt non mềm, tiến lên trước, buông đàn, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Lăng Phượng Tiêu.
Khuôn mặt Lăng Phượng Tiêu vẫn không có biểu tình gì, cầm lấy chiếc quạt xếp mạ vàng Tiêu Linh Dương đưa cho, mặt vô cảm nâng cằm thiếu niên lên.
Tuyết Vũ bị bắt ngẩng mặt lên nhìn y.
Lâm Sơ liên tục thờ ơ lạnh nhạt.
Thiếu niên 16 17 tuổi, thân thể khó tránh khỏi đôi chút yếu đuối, kết hợp với ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt kia, thực sự là vô cùng ngoan ngoãn xinh đẹp.
—— càng miễn bàn tới khoảnh khắc ngẩng mặt lên, ánh sáng của những ngọn đèn bên cạnh phản chiếu vào trong con ngươi đen láy, phủ thêm một lớp nắng vàng ấm áp, kết hợp với ánh mắt tỏa ra vẻ sợ hãi bất an kia, quả thật giống như một chú thỏ con bị dọa sợ vậy.
Lâm Sơ vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt.
Lăng Phượng Tiêu nâng cằm thiếu niên lên, dường như đang soi xét trái phải trên dưới.
Nhìn trong chốc lát, đôi môi mỏng đỏ thắm đã câu lên, mỉm cười.
Chỉ một nụ cười thôi, đã làm cho đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên tan thành vũng nước, nó nhỏ nhẹ thầm thì một tiếng: “Điện hạ……”
Tuy nhiên, ngay sau đó, sắc mặt Lăng Phượng Tiêu đột ngột biến hóa!
Chiếc quạt xếp bị y hung hăng ném mạnh xuống đất!
Quạt xếp lăn lăn vài vòng, dừng trên bậc thềm ngọc bích, tiếng vang văng vẳng không ngừng.
Thiếu niên càng giống thỏ con bị chấn kinh hơn, run bần bật.
Lão trung niên hoa phục béo múp lúc nãy cũng bắt đầu run bần bật.
Tuy nhiên, Lăng Phượng Tiêu – người vừa làm ra hành động như vậy, lại không tỏ vẻ bạo nộ gì, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không cất một tiếng.
Chỉ là, rất lạnh.
Giống như hàn băng trong thung lũng dưới tuyết sơn vậy.
Y khẽ mở môi, chậm rãi nói: “Ngươi…… là cái thá gì?”
Thiếu niên bị dọa không nhẹ, nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Điện… Điện hạ, ta……”
Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn lão trung niên hoa phục kia, cầu cứu lão.
Lâm Sơ lại nhìn thiếu niên này.
Nếu đứng đây đang là biểu ca, hoặc là Tiêu Thiều, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng đáng tiếc, người mà cậu bé đáng yêu này phải đối mặt, lại là Lăng Phượng Tiêu.
Tính tình Lăng Phượng Tiêu, từ trước đến nay đều không tốt.
Đâu chỉ không tốt, quả thực là tồi tệ đến cực điểm.
Thiếu niên này cầu cứu lão trung niên hoa phục kia, e rằng chẳng có tác dụng, ngay cả lão còn không bảo toàn được tính mạng, nói gì đến cậu bé chứ.
Hắn đang yên lặng nghĩ, chợt thấy thiếu niên kia đã co rúm lại, miệng không ngừng kêu “Điện hạ”.
Mà Lăng Phượng Tiêu lúc nãy để xem thiếu niên, nên hơi hơi cúi người, lúc này lại trở về tư thế cũ, dựa lưng vào bảo tọa dát vàng, một tay chống đầu. Ánh đèn đan xen giúp Lâm Sơ nhìn rõ vẻ mặt y, chỉ thấy hàng lông mi nửa rũ xuống, đôi mắt không chút gợn sóng, toát ra vẻ lạnh nhạt ghê người.
Thanh âm y cũng lạnh lùng không kém đôi mắt ấy, đối với thiếu niên khóc đến hoa lê đái vũ, lệ rơi như mưa kia, chỉ nói một chữ.
“Cút.”
Thiếu niên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết khóc thút thít.
Vệ binh bên dưới nháy mắt với nhau, tiến lên kéo thiếu niên kia xuống.
Nhưng vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu vẫn không hề dịu đi chút nào.
Lại có một vệ binh khác tiến lên lôi cây đàn của thiếu niên kia xuống, nhỏ giọng nói: “Đốt mau.”
Vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu vẫn không hề dịu đi.
Lại có mấy vệ binh khác liếc nhau, đi đến chỗ lão trung niên béo múp sắc mặt xám xịt kia, không quan tâm lão ta gào thét thế nào, kéo xuống.
Chỉ còn lại mấy người tám chuyện lúc nãy đang im thin thít như ve sầu mùa đông.
Chợt thấy Lăng Phượng Tiêu lại lần nữa cầm chiếc ly mã não lên, lắc nhẹ rượu trong đó, chậm rãi nói: “Ta…… tính tình không tốt, vừa nãy nhất thời mất khống chế, chư quân thứ lỗi.”
Ngoài miệng nói “Nhất thời mất khống chế” “Chư quân thứ lỗi”, thật ra, phàm là lỗ tai bình thường, đều có thể nghe ra ngữ khí khinh mạn từ trên cao nhìn xuống trong đó.
Đám người bên dưới tiếp tục an tĩnh như gà.
Lăng Phượng Tiêu nhấp một ngụm rượu mạnh: “Nếu không có việc gì, thì…… tiếp tục đi.”
Tiếng đàn tiếng sáo thưa thớt vang lên, sau đó dần dần khôi phục bình thường.
Bầu không khí bên dưới cũng dần dần dịu xuống, mọi người đều làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Sơ xem kỹ một màn này.
Chỉ qua khung cảnh lúc nãy thôi, hắn đã biết, quyền bính trong tay Lăng Phượng Tiêu hiện giờ đã to lớn đến nhường nào.
Mấy lão trung niên dưới kia toàn là đại thần trung thần hoặc hoàng thân quốc thích gì đó, vậy mà còn phải lấy lòng Lăng Phượng Tiêu đến vậy. Lăng Phượng Tiêu phát giận, bọn họ im thin thít như bị dán băng dính. Lăng Phượng Tiêu mà nói không có chuyện gì phát sinh, bọn họ cũng coi như không có chuyện gì phát sinh.
Mà sinh vật hạnh kim sắc Tiêu Linh Dương kia, chỉ để ——
Chia đồ ăn cho Lăng Phượng Tiêu.
Rót rượu cho Lăng Phượng Tiêu.
Nháy mắt ra dấu với vệ binh.
Lâm Sơ cảm thấy hơi buồn cười.
Hắn vẫn ẩn thân dưới mái vòm đại điện bên này, chỉ rút một tia linh lực nho nhỏ đi thăm dò hơi thở của Lăng Phượng Tiêu.
Hơi thở vẫn rất ổn định, thậm chí còn đạt tới cảnh giới độ kiếp, nhìn từ bên ngoài, cũng không có gì bất ổn.
Chỉ là, so với ba năm trước đây gầy đi không ít.
Hắn thấy Lăng Phượng Tiêu đang uống rượu.
So với trước khi thiếu niên kia xuất hiện, y uống nhiều hơn hẳn, dường như vừa uống, vừa nhìn ca vũ linh đình đông vui phía dưới.
Một ly, rồi lại một ly.
Tiêu Linh Dương nói: “Ngươi đừng uống nữa, chết đấy.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngươi quản ta đi tìm chết.”
Tiêu Linh Dương: “Thế ngươi mau đi chết đi.”
Lăng Phượng Tiêu cười cười, nhưng thật ra cũng uống ít đi một chút.
Chỉ là cặp mắt vẫn luôn thịnh khí lăng nhân kia bỗng nhiên bị phủ một tầng sương mù, dường như đã hơi say say.
Mỹ nhân, say rượu, quả nhiên rất đẹp.
Nhưng bao nhiêu người trong yến hội này, lại có ai dám giương mắt nhìn y chứ?
Lăng Phượng Tiêu đột nhiên ho một tiếng, cầm lấy tấm lụa bên cạnh lên che miệng, rồi đặt xuống.
Tiêu Linh Dương liếc mắt sang nhìn y: “Son môi của ngươi đậm quá.”
Lăng Phượng Tiêu mặt mày vô cảm: “Cút.”
Lâm Sơ vẫn không rời mắt khỏi tấm lụa tuyết trắng kia.
Từ góc độ này hắn thấy rất rõ, kia nào có phải son môi?
Rõ ràng là máu.
Hắn khẽ cau mày lại.
Trước đó, Doanh Doanh đã kể cho hắn nghe trong mộng cảnh, nói rằng cha nàng ho ra máu.
Hiện tại xem ra, thân thể của Tiểu Phượng Hoàng thực sự có vấn đề rồi.
Yến hội vẫn cứ tiếp tục, hắn thấy Lăng Phượng Tiêu lại ho ra máu hai lần nữa.
Chờ đến khi trăng treo giữa trời, yến hội này cuối cùng cũng kết thúc.
Lăng Phượng Tiêu không nói một lời, bước đi về phía hậu điện.
Tiêu Linh Dương “Ai” một tiếng, đang định đuổi theo, lại bị mấy lão trung niên hoa phục kia chặn lại.
Lâm Sơ lại nghe mấy lão bla bla bla một hồi hỏi thăm tin tức, hỏi tại sao Phượng Dương điện hạ lại tức giận như vậy vân vân mây mây, sau đó nghe thấy Tiêu Linh Dương chống đỡ không nổi, nói: “Nàng không thể gặp người đánh đàn, cũng không thể gặp người mặc y phục trắng, càng không thể gặp người vừa mặc y phục trắng vừa đánh đàn, các ngươi nhớ kỹ hôm nay.”
Những người đó còn muốn dò hỏi tiếp, nhưng Tiêu Linh Dương mất hết kiên nhẫn, thoát khỏi đám đông, vừa chạy vừa hô vài tiếng “Tỷ ơi, tỷ ơi”.
Nhưng mà cung điện trống vắng, bóng hoa trong vườn lay động, đã không còn bóng dáng tỷ hắn đâu nữa.
Tiêu Linh Dương tức đến thở phì phò, đành phải từ bỏ.
Lâm Sơ rời mắt khỏi Tiêu Linh Dương bên kia, tiếp tục vọng về hướng Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu rời khỏi yến hội, một mình xuyên qua tầng tầng cung lâu đài các, rồi trùng điệp hoa lộ không dứt, cuối cùng dừng chân trong một mộc đình nho nhỏ lạc giữa rừng hoa.
Lúc này, đang là mùa hoa mẫu đơn bung nở rực rỡ.
Hoa ảnh trùng điệp, khẽ lay động theo làn gió đêm, vậy nên Tiêu Linh Dương mới không tìm được bóng dáng y.
Lâm Sơ cứ ngắm nhìn y từ trên cao như vậy, chợt thấy y bởi vì say rượu, bước chân hơi chảo đảo một chút, phải tựa vào cột đình, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu vọng vầng trăng trên trời.
Y lấy ra một cây trúc tiêu, dường như muốn thổi một khúc, tiêu đặt bên môi, rồi lại buông xuống.
Ánh trăng như nước, xa xa đuốc đèn lay động.
Lâm Sơ nhảy từ mái hiên xuống đất, đi tới bên này.
Bước chân của hắn rất nhẹ, có lẽ Lăng Phượng Tiêu không nghe được tiếng động, vẫn luôn không quay đầu lại.
Chờ Lâm Sơ xuyên qua bụi hoa, bước vào mộc đình nho nhỏ, đứng yên sau lưng y, y mới chậm rãi quay đầu lại.
Chạm phải ánh mắt tràn ngập sương mù ấy, Lâm Sơ nhận ra có lẽ người này đã thực sự say rồi.
Lăng Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, mới bắt đầu đưa tay về phía hắn.
Động tác ấy, giống hệt như động tác muốn được ôm của Doanh Doanh, vậy mà tác động tâm lý cũng tương tự nhau.
Lâm Sơ tiến lên một bước, bị Lăng Phượng Tiêu ôm lấy vòng eo, lăn ra bên ngoài mấy vòng.
Hắn bất ngờ bị Lăng Phượng Tiêu đè xuống vườn hoa mẫu đơn rậm rạp.
Lăng Phượng Tiêu chống người lên nhìn hắn, trong mắt vẫn là thần sắc không thanh tỉnh lắm, si ngốc mà cười, duỗi tay vuốt ve mặt mày hắn.
Lâm Sơ không nhúc nhích, cũng không nói gì, mặc cho y vuốt ve.
Vuốt xong rồi, y mới cúi xuống, phả nhẹ bên tai Lâm Sơ: “Đã lâu chưa mơ thấy em……”
Nói xong, lại cười cười.
Lâm Sơ nhìn vào mắt y.
Một đôi mắt quang mang liễm diễm, tan chảy trong ánh trăng mênh mông vô bờ.
Y cho rằng đây là mộng sao?
Lăng Phượng Tiêu cũng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta……”
“Ta” một tiếng, rồi lại không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ mà nhìn Lâm Sơ, làm hắn cảm thấy y tựa như sắp khóc.
Lăng Phượng Tiêu há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời.
Lâm Sơ hỏi: “Thân thể của huynh thế nào rồi?”
Lăng Phượng Tiêu nằm xuống, dựa lên ngực hắn, tay phải nắm chặt ống tay áo hắn, thanh âm rất thấp: “Thân thể, vẫn tốt ……”
Âm cuối dần dần biến mất.
Lâm Sơ nhìn y, chỉ thấy người này đã nhắm chặt hai mắt.
Hắn thăm dò mạch tượng Lăng Phượng Tiêu, phát hiện mạch đập hơi chậm lại, điều này không tốt lắm.
Hắn không biết vì sao mình khe khẽ thở dài, đứng dậy khỏi rừng hoa mẫu đơn.
Lăng Phượng Tiêu tuy rằng đã hôn mê, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay hắn không buông, hắn đành phải bế ngang y lên.
Khoảnh khắc bế người lên, tóc của Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên cọ vào những đóa hoa bên cạnh.
Lâm Sơ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một biển mẫu đơn đang rực rỡ khoe sắc, tỏa ra hương thơm ngào ngạt lãng mạn.
Lại xem lồng ngực mình, Lăng Phượng Tiêu đang an tĩnh mà nhắm nghiền hai mắt, một thân cung trang đỏ thẫm, lụa mỏng trên người nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm, có lẽ là bởi vì say rượu, khóe mắt vẫn còn loáng thoáng ửng đỏ.
Dù rằng hắn là một kiếm tu không có cảm tình, nhưng vẫn may mắn còn sót lại một chút thẩm mỹ.
Chỉ thấy mẫu đơn quốc sắc, đang bung nở rực rỡ khắp kinh thành.