Lâm Sơ tự sa ngã: “Huynh ăn đi.”
Tiêu Thiều: “Không ăn.”
Lâm Sơ: “Thế làm sao bây giờ.”
Tiêu Thiều lại bế hắn lên, hai người dựa vào đầu giường.
Lâm Sơ nhìn Tiêu Thiều.
Bởi vì dung mạo quá mức tương tự, hắn cơ hồ có ảo giác người đang ôm hắn lúc này chính là Đại tiểu thư.
Không, vốn dĩ, hai người này chính là một.
Tiêu Thiều lại hôn môi hắn.
Lâm Sơ không biết đáp lại thế nào, chỉ biết siết chặt vai lưng Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều hỏi: “Thích ta sao?”
Lâm Sơ không nói gì.
Tiêu Thiều hỏi: “Không thích ta sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
Tiêu Thiều nói: “Em thích.”
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn y, chạm phải ánh mắt ấy, một ánh mắt thực ôn nhu sủng ái tình ý.
Hắn lại có hơi muốn khóc.
Chưa có ai từng đối đãi hắn như vậy cả, mà hắn cũng chưa bao giờ mộng tưởng sẽ có người đối đãi với hắn như vậy.
Kiếp trước, kiếp này.
Tiêu Thiều bảo: “Em phải mãi mãi ở bên ta.”
Ngữ điệu y thực bình đạm, không phải thương lượng, mà giống như thông báo.
“Trên chiến trường, chiến bại cũng được, chiến thắng cũng được…… đều phải ở bên ta,” Tiêu Thiều nhẹ nhàng nói, “Sau này tìm một nơi đẹp đẽ ẩn cư, cũng phải ở bên ta, có thể phi thăng, liền cùng nhau phi thăng, không thể phi thăng, thì phải xuống hoàng tuyền cùng nhau. Nếu em nguyện ý, trước khi đầu thai lại cầu kiếp nữa.”
Vừa nói, vừa ôm chặt Lâm Sơ, như chuồn chuồn lướt nước thả những nụ hôn rất nhẹ lên tóc và má hắn: “Ta không khi dễ em, sẽ đối xử với em thật tốt.”
Nói xong câu này, y giật mình: “Sao…… sao em lại khóc?”
Lâm Sơ đưa tay chạm lên mặt mình, chạm phải những dòng lệ rơi ấm áp.
Cổ họng hắn nghẹn lại, vùi mặt vào trước ngực Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều vỗ nhẹ lưng hắn: “Ngoan, không khóc.”
Nói xong, lại hỏi: “Có phải lúc nhỏ từng bị khi dễ không? Lý Áp Mao sao? Ta trở về thu thập nó.”
Lâm Sơ lắc đầu: “Không phải Lý Áp Mao.”
Tiêu Thiều: “Là ai?”
Chỉ một câu này, Lâm Sơ suýt nữa tan thành vũng nước.
Hắn khóc đến không thể ngừng được, rầu rĩ nói: “Đều khi dễ ta……”
“Sẽ không còn nữa,” Tiêu Thiều nói, “Sau này chỉ có ta khi dễ em.”
Lâm Sơ: “???”
Sau đó lại nghe Tiêu Thiều nói: “Nhưng ta không khi dễ em, cho nên trên đời này cũng không còn ai khi dễ em nữa.”
Y kéo Lâm Sơ khỏi vòng tay mình, đưa ngón tay lau đi những dòng nước mắt: “Ngoan, không khóc, còn song tu.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, Thương lão tiền bối còn đang đánh nhau bên ngoài, mà bọn họ lại đi song tu, trước tiên là Tiêu Thiều bật cười, sau đó là hắn khóc lóc mất kiểm soát, mất mặt quá đi mất.
Tiêu Thiều đè hắn xuống giường, hôn từ trán xuống.
Cả người Lâm Sơ lại nhũn ra, không thở nổi, chỉ biết ôm chặt y.
Hắn tựa như mất đi quyền kiểm soát cơ thể, không phân rõ chủ động hay bị động nữa, chỉ biết cuốn theo động tác Tiêu Thiều.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc, quanh quẩn mãi bên chóp mũi hắn, lại phảng phất như ảo ảnh ở khắp mọi nơi, nhẹ nhàng bao trọn lấy hắn.
Hắn giống như đã thất thểu bước trên nền tuyết sâu cạn rất lâu, giữa thiên địa mênh mang tuyết trắng, ngọn tóc đã đông lạnh thành băng, lạnh đến thấu xương, mỗi một bước đi đều nhói đau.
—— nhưng hắn vẫn luôn như vậy, cho nên đã không còn biết cái gì là lạnh, cái gì là đau nữa.
Mãi cho đến khi đại tuyết ngập trời hóa thành lông vũ mềm mại, ngày đông giá rét dần dần trôi xa, hoa nở trên cành, rốt cuộc mới biết ấm áp là gì.
Mãi cho đến khi Tiêu Thiều hỏi hắn có phải hồi nhỏ từng bị khi dễ hay không, hắn rốt cuộc mới biết, cái gì gọi là ủy khuất khổ sở.
Lụa mềm dưới thân trơn trượt, giường mềm phảng phất như muốn người ta chìm xuống, hết thảy đều quá thoải mái, nhưng so ra vẫn không thể sánh bằng đôi mắt Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều vén sợi tóc vương trên trán hắn.
Lâm Sơ ngửa đầu thở hổn hển, ngắm nhìn ánh mắt Tiêu Thiều, cảm thấy bản thân đang chìm trong ôn nhu hương.
Thanh âm Tiêu Thiều có một tia khàn khàn: “Gọi ca ca.”
Lâm Sơ liền gọi, ca ca.
Tiêu Thiều hỏi, ta không biết gọi em như thế nào.
Cả người Lâm Sơ vùi vào trong chăn, êm ái thở nhẹ một hơi, đáp, tùy huynh.
Hắn cảm thấy thanh âm mình cũng khàn đi, mang theo một chút nức nở, một chút yếu ớt ngọt ngào.
Tiêu Thiều lại hỏi, em có tên tự không?
Lâm Sơ lắc đầu.
Người trong tiên đạo phần lớn đều không lấy tự, lấy tự là quy củ của Nho Đạo Viện.
Học sinh trong Nho Đạo Viện đến tuổi cập quan, sẽ được trưởng bối đức cao vọng trọng ban tự, mà người trong tiên đạo khi tu vi đạt được thành tựu, đa số cũng tự lấy đạo hào cho mình, nhưng thật ra đó không phải tên tự.
Tiêu Thiều nói, ta sẽ lấy cho em một cái.
Lâm Sơ đáp ừm.
Tiêu Thiều liền thấp giọng thổi bên tai hắn, Bảo Bảo.
Bảo Bảo.
Lâm Sơ chợt thấy hai má một mảnh lạnh lẽo, tựa hồ lại rơi nước mắt, nhưng không nhịn xuống nữa, mà cong cong môi cười.
Hắn cảm giác bộ dáng bản thân lúc này vô cùng chật vật.
Nhưng nếu là trước mặt Tiêu Thiều, tựa hồ cũng không tính là gì.
Dù gì hắn cũng là bảo bảo của y mà. (bảo bảo là bé yêu)
Tiêu Thiều bảo, đừng khóc, ta đau lòng.
Lâm Sơ liền cố gắng kiềm chế, không khóc.
Tiêu Thiều lại nói, ngoan, đừng chịu đựng.
Người này trước sau mâu thuẫn, Lâm Sơ bị y lăn lộn đến không buồn khóc nữa, thậm chí còn muốn bật cười.
Tiêu Thiều hỏi, còn nhớ công pháp không?
Lâm Sơ gật gật đầu.
Hắn mặc niệm trong đầu《 Tham Đồng Khế 》.
Nhân sở bỉnh khu, thể bản nhất vô. Nguyên tinh vân bố, nhân khí thác sơ. Âm dương vi độ, hồn phách sở cư. Dương thần nhật hồn, âm thần nguyệt phách. Hồn chi dữ phách, hỗ vi thất trạch.
Cái ngươi có trước, chính là thân mình. Nguyên Tinh linh bổ, Nhân Khí rót thêm. Âm Dương làm chuẩn, hồn phách còn đó. Dương Thần Nhật Hồn, Âm Thần Nguyệt Phách. Hồn cùng với phách, nương tựa lẫn nhau.
Hiện giờ trong cơ thể hắn không có chân khí, bởi vậy cũng không có tác dụng, chỉ niệm để thanh tâm mà thôi. Nhưng Tiêu Thiều bên kia, thực sự có linh lực nóng bỏng truyền tới.
Kiền động nhi trực, khí bố tinh lưu; khôn tĩnh nhi hấp, vi đạo xá lư ……
Kinh mạch có chút đau đớn, rất nhỏ nhưng lại dai dẳng, giống như có một ngọn lửa bùng lên trong kinh mạch, khởi điểm ở một chỗ, sau đó tựa như lan khắp thảo nguyên, du tẩu khắp người, kinh kỳ bát mạch.
Hắn nhắm mắt lại, mặc niệm công pháp, cảm nhận ngọn lửa nóng rực ấy, phảng phất thiêu sạch kinh mạch vỡ vụn của hắn —— tiếp đến lại tưởng tượng đến cách linh lực vận hành.
Cương thi nhi thối, nhu hóa dĩ tư. Cửu hoàn thất phản, bát quy lục cư .……
Cương sinh vừa thoái, Nhu hoá tốt tươi. Chín phần về bảy, sáu phân thành tám .……
Thiêu đốt đến không còn gì, trên người hắn chỉ còn một mảnh thanh minh sạch sẽ, kinh mạch ngưng trệ kỳ dị biến mất, dư lại một mảnh yên tĩnh linh hoạt kỳ ảo.
Tiêu Thiều hỏi, đau sao.
Lâm Sơ lắc đầu.
Tiêu Thiều nói, vậy tiếp tục.
Nguyên bản ẩn minh, nội chiếu hình khu. Bế tắc kỳ đoái, trúc cố linh chu. Tam quang lục trầm, ôn dưỡng tử châu, thị chi bất kiến, cận nhi dịch cầu……
Vốn là ẩn minh, lại được chiếu sáng. Hồn phách hòa quyện, trúc cố Linh Chu. Tam quang lục trầm, ôn dưỡng Tử Châu, cần gì tương kiến, cận kề sát bên……
Linh lực đến từ Tiêu Thiều, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, thấm vào trong người Lâm Sơ.
Tựa như một trận xuân phong hóa vũ, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Huyết mạch Phượng Hoàng gia, lần đầu tiên song tu, chính là lô đỉnh tuyệt thế nhất, giúp người song tu với nó, có thể trọng sinh từ niết bàn, có được kinh mạch căn cốt hoàn mỹ nhất thiên hạ.
Lâm Sơ nhắm hai mắt lại, cảm nhận sức mạnh đang nảy mầm trong cơ thể hắn.
Đốc, Nhâm, Trùng, Đái, Âm Khiêu, Dương Khiêu, Âm Duy, Dương Duy, kinh kỳ đã thông, bát mạch tự thành.
Hắn chậm rãi hô hấp thổ nạp, biến những linh khí thiên địa xung quanh thành của mình.
Đại tiểu chu thiên, vô cùng thuận lợi.
Tiếp theo là tâm pháp Kiếm Các.
Hắn bắt đầu mặc niệm 《 Trường Tương Tư 》.
Công pháp vận hành được một nửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy từng đợt từng đợt hàn khí đang nhè nhẹ sinh sôi trong khắp đan điền hắn, bắt đầu lan tràn ra toàn thân.
Hắn nói, Tiêu Thiều, ta lạnh.
Tiêu Thiều ôm chặt hắn, hỏi, làm sao vậy.
Lâm Sơ mờ mịt vọng trần nhà.
Hắn nói, Tiêu Thiều, ta không muốn tu nữa.
Tiêu Thiều hỏi, em làm sao vậy?
Lạnh.
Lạnh lắm.
Hắn chưa bao giờ biết đây là lạnh, mãi cho đến khi hắn biết cái gì là ấm.
Nhưng hắn vừa mới biết cái gì là ấm, lại phải trở về một mảnh băng thiên tuyết địa kia rồi.
Lâm Sơ thì thầm lặp lại, ta lạnh.
Tiêu Thiều bảo, ta không biết song tu sẽ như vậy, đừng sợ, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Lâm Sơ lắc lắc đầu, cơ thể bỗng nhiên ập tới một trận đau thấu xương. Hắn nhắm mắt lại, bắt lấy cánh tay Tiêu Thiều, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận vô biên vô hạn lo sợ không yên.
Ngũ âm ngũ sắc ngũ vị, chỉ trong chớp mắt, đã tróc sạch khỏi người hắn.