Giọng nói non nớt còn mang theo váng sữa, nhưng vẫn không ngăn được sự tan vỡ trong đó.
Tiêu Thiều dừng lại.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy đi sang bên kia.
Tới gần, có thể thấy loáng thoáng một bóng trắng lấp lánh trong nước.
Không, không chỉ có vậy.
Một xoáy nước đang cuộn lại ngay trung tâm bể nước nóng, dòng nước dao động rất dữ dội.
Bỗng nhiên, trong bể vang lên tiếng kêu tuyệt vọng: “A!!!!”
Lâm Sơ: “?”
Vừa nãy Tiêu Thiều bảo, đây là Chiết Trúc bay tới, nhưng cái giọng đang hét lên này, làm sao mà là Chiết Trúc được.
Chiết Trúc thành tinh?
Thành tinh kiểu gì?
Lâm Sơ bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.
Trái cây sao.
Trái của Mỹ Nhân Ân, tác dụng chính là điểm hóa khí linh.
Mà sáng hôm đó hắn ngất xỉu, gục lên bàn, đã quơ ngã Mỹ Nhân Ân.
Đúng lúc đấy, Chiết Trúc cũng đang ở trên bàn.
Chiết Trúc ăn mất trái cây rồi sao?
Tiêu Thiều hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, nói với bên kia: “Trái cây?”
Trung tâm suối nước nóng, sóng gió mãnh liệt.
Đúng lúc này, Lâm Sơ mới để ý, chóp mũi hắn vẫn ngửi thấy mùi thuốc, thế nhưng đang dần dần nhạt đi.
Tiêu Thiều nói: “Dừng lại, cái này là cho Lâm Sơ.”
Thanh âm kia hỏi: “Thế con thì sao????”
Tiêu Thiều: “Ngươi là ai?”
Thanh âm kia tức muốn hộc máu: “Con chẳng lẽ còn không phải Doanh Doanh sao????”
Lâm Sơ cho dù không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được trên đầu Tiêu Thiều đang có một dấu chấm hỏi to đùng.
Chỉ nghe Tiêu Thiều nói: “Ra đây.”
Nói xong, liền bước qua bên kia.
“Tránh ra a!!!!!” Thanh âm kia nói: “Con không muốn thấy nam nhân!!!!”
Lâm Sơ: “……”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là trái cây.
Trong thiên hạ này, chán ghét nam nhân có không ít người, nhưng chán ghét nam nhân đến mức này, thật sự chỉ có Trái Cây.
Tiêu Thiều nói: “Ta không tin ngươi là Doanh Doanh.”
“Ai sinh ta?” Chỉ nghe giọng thôi, Lâm Sơ cũng biết Trái Cây đang rất phẫn nộ: “Ai sinh ta??? Là hai tên nam nhân các ngươi sao!!!”
Tiêu Thiều: “Ngươi đang muốn hỏi, ta là cha ngươi sao?”
“Ta không nhận!!” Trái Cây tí thì khóc nấc lên: “Ta không cần nam nhân làm cha ta!!!”
Lâm Sơ: “?”
“Nghe giọng ngươi, hình như cũng đâu phải bé gái.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
Bên kia im lặng một lúc, ngay sau đó, gào khóc tuyệt vọng.
“Chẳng lẽ ngươi mong đợi hai nam nhân có thể sinh ra được bé gái sao?” Trái Cây nói: “Ngươi không biết miệng chó không phun được ngà voi* sao?” (kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)
Được lắm, đúng là thiên tài so sánh.
Nhưng Lâm Sơ cho rằng, lý luận này cũng không hẳn không được.
Dựa theo lý thuyết sinh học trung học cơ sở, hai người đàn ông, nếu kỹ thuật cho phép, vẫn có thể sinh được bé gái.
Nhưng tất nhiên, Trái Cây không phải như vậy.
Sau khi chắc chắn Trái Cây là một bé trai, Tiêu Thiều mất hết kiên nhẫn.
Lâm Sơ nhìn y tiến lên, xách một bóng trắng từ trong nước ra, đặt lên bờ.
Bóng trắng nhỏ bé kia giãy giụa: “Không cho phép nam nhân chạm vào ta!!”
Tiêu Thiều nói: “Nếu ngươi là bé gái, ta sẽ mang ngươi theo.”
“Ta vốn dĩ là bé gái mà?” Trái Cây đáp: “Tất cả là tại các ngươi sờ ta thành bé trai!”
Dứt lời, Trái Cây kêu to: “Ngươi không được lên bờ! Ta không muốn nhìn thấy cơ thể nam nhân!”
Thanh âm Tiêu Thiều không hề dao động: “Ta mặc quần áo.”
Trái Cây tiếp tục kêu to: “Mặc quần áo cũng không được!”
Tiêu Thiều nói: “Thế tại sao ngươi lại mặc nữ trang?”
Trái Cây điên cuồng kêu gào: “Chẳng lẽ không phải do lúc các ngươi sờ ta đang mặc nữ trang sao?”
Không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.
Lâm Sơ bình tĩnh mở miệng: “Chiết Trúc đâu?”
Trái Cây nói: “Chẳng lẽ không phải ta sao? Ngươi không nhận ra ta ư?”
Lâm Sơ phát hiện phương thức Trái Cây nói chuyện.
Chẳng lẽ ta không phải Doanh Doanh sao?
Chẳng lẽ ngươi mong đợi hai nam nhân có thể sinh ra được bé gái sao?
Chẳng lẽ ta không phải bé gái sao?
Chẳng lẽ ta không phải Chiết Trúc sao?
Thế nên, Trái Cây, rốt cuộc ngươi là Doanh Doanh hay là Chiết Trúc, là bé trai hay là bé gái vậy?
Với cả, Lâm Sơ cho rằng, đây không phải tính cách Chiết Trúc nên có.
Cho dù hóa thành kiếm linh, Chiết Trúc cũng nên an tĩnh, quạnh quẽ, mà không phải biến thành Trái Cây suốt ngày kêu gào thế này.
Hắn hỏi: “Ngươi rốt cuộc có phải Chiết Trúc hay không?”
Trái Cây đáp: “Đương nhiên là ta rồi! Ngươi là đồ không có lương tâm!”
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Hắn đại khái biết được ngọn nguồn vấn đề rồi.
Thuộc tính sẵn có của Mỹ Nhân Ân, chính là đi theo ai, lớn lên sẽ giống người đó.
Tuy nhiên, hắn lại không nghĩ đến, nếu Trái Cây đi theo nam nhân, lớn lên cũng sẽ biến thành nam nhân, nếu đi theo cô nương, lớn lên sẽ biến thành cô nương.
Chuyện này thật ra cũng không sao cả, nhưng mà, Trái Cây vốn dĩ chán ghét nam nhân như vậy, lớn lên lại biến thành nam nhân, đúng là số phận khó lường mà.
Tiêu Thiều: “Nói tóm lại, ngươi không phải con gái ta, ngươi là một bé trai.”
“Không phải!” Trái Cây nói, “Ta là bé gái mà!”
Tiêu Thiều: “Một bé trai mang ngoại hình của một bé gái.”
Trái Cây hỏi: “Chẳng lẽ ta không thể hy vọng có ngoại hình của một bé gái sao?”
“Mắt thấy là thật, thực tế ngươi là một bé trai.” Tiêu Thiều đáp, “Ta đã chuẩn bị cho con gái rất nhiều tên, nhưng lại không chuẩn bị cho con trai. Doanh Doanh là doanh, vậy gọi ngươi là thiếu đi. Ta cho phép ngươi chọn giữa ‘Lâm thiếu’ với ‘Lăng thiếu’.”
Lâm Sơ suýt nữa thì cười thành tiếng.
Thiều ca, ngươi tùy tiện với con trai mình như vậy sao?
“Ta không cần!”
“Tên thôi mà.”
“Ta muốn kêu Doanh Doanh cơ!”
“Không cho kêu.”
“Ta muốn kêu!”
Thanh âm Tiêu Thiều vô cùng bình đạm: “Vô Quý ngay bên phải ngươi, tự mình cắt đi.”