Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 113: Trái cây



Quyết định xong vấn đề xưng hô, Tiêu Thiều đi múc nước cho đại nương, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Sơ không dám động.

Bên bờ suối đều là đá trơn trượt, hắn cũng sợ mình vừa nhích một cái đã ngã cắm mặt xuống.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình giống như học sinh mẫu giáo đang chờ bố mẹ đến đón, chờ đến khi Tiêu Thiều quay lại, mới nắm lấy ống tay áo y, cẩn thận đi theo.

Rắc rối phát sinh trên đường về thôn.

Để về được, cần phải đi qua một đoạn bờ ruộng.

Lâm Sơ không nhìn thấy gì, nhưng nghe Tiêu Thiều bảo, hai bên bờ ruộng trồng đầy lúa mạch, đang độ chớm xuân, lúa mạch non nớt, không được dẫm lên đó.

Mà bờ ruộng chỉ có thể vừa cho một người đi qua.

Nếu bình thường thì rất dễ dàng, hai tay Tiêu Thiều bế Lâm Sơ lên, để hắn không bị bước hụt.

Nhưng bây giờ một tay còn phải xách thùng nước, nên không biết thao tác kiểu gì.

Tiêu Thiều nói: “Ta cõng ngươi?”

Lâm Sơ: “Còn thùng.”

Tiêu Thiều nói: “Thế ta ôm ngươi.”

Và một tư thế phức tạp xuất hiện.

Lâm Sơ được Tiêu Thiều ôm lấy, đồng thời nửa xách nửa ôm thùng nước.

Tiêu Thiều bước một bước.

Lâm Sơ: “!!!”

Nước bắn!

Bắn lên người hắn!

Y ôm chặt lấy thùng nước, phòng ngừa nó lại đong đưa.

Tiêu Thiều: “Được chưa?”

Lâm Sơ: “Chắc là được.”

Tiêu Thiều tiếp tục đi.

Lần này đi hai bước.

Lâm Sơ: “!!!!!”

Hắn cảm thấy lồng ngực Tiêu Thiều đang run lên.

Người này, đang cười.

Nhưng Lâm Sơ không cười nổi.

Nước vẫn bắn ra.

Bởi vì nửa xách nửa ôm, thân thùng hơi bị nghiêng đi, mà hắn được Tiêu Thiều ôm ngang lên, cơ thể cũng bị nghiêng đi.

Nước, bắn tung tóe vào mặt hắn.

Lâm Sơ: “……”

Tiêu Thiều đặt thùng nước xuống, sau đó cũng đặt hắn xuống.

Suốt cả quá trình, y lại cười lần nữa.

Tiếp đến y dùng thứ gì đó lau mặt cho hắn, vừa lau vừa nói: “Đừng nhúc nhích.”

—— ngay cả cái câu ngắn ngủn “Đừng nhúc nhích”, cũng mang theo ý cười.

Lâm Sơ: “……”

Vừa nãy thì bị gọi là “Bé mù nhỏ”, bây giờ lại bị cười nhạo lần nữa.

Hắn có thể chắc chắn, nếu người này vẫn là Đại tiểu thư, còn hắn vẫn là Sơ muội, tuyệt đối sẽ không bị cười nhạo.

Tiêu Thiều lau khô nước trên mặt hắn.

Lâm Sơ đứng trong gió lạnh sáng sớm, im lặng.

Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Lâm Sơ: “Không sao.”

Đầu tiên hắn bị nước bắn đầy mặt do tư thế xóc nảy, sau đó còn bị cười nhạo những ba lần.

Tuy vậy, tiếng cười nhạo này cũng không có ác ý.

Hắn kết hợp với hiểu biết trước đây trong Học Cung, nhớ lại những lúc Thương Mân ở chung với Việt Nhược Hạc.

Nếu Thương Mân làm ra mấy việc ngu ngốc, Việt Nhược Hạc sẽ cười nhạo Thương Mân không thương tiếc, và nếu Việt Nhược Hạc cũng ngu ngốc theo, Thương Mân còn chế nhạo hơn gấp mười lần.

Kiếp trước lúc hắn học đại học, mấy người bạn cùng phòng hắn hình như cũng như vậy, cứ “Bố mày” với “Con trai” mà công kích nhau không biết mệt.



Đây chính là tình bạn giữa hai chàng trai sao?

Tiêu Thiều: “Tiếp chứ?”

Lâm Sơ: “Còn bắn không?”

Tiêu Thiều: “Chắc là có.”

Người này lại cười.

Lâm Sơ muốn bóp chết y.

Hắn cẩn thận nhớ lại mối quan hệ thân thiết giữa Thương Mân với Việt Nhược Hạc, dự định học tập từ đó, sau đó dùng để đáp lại Tiêu Thiều.

Kết quả, còn chưa tìm ra câu gì đáp lại, đã phát hiện được một điểm mù.

Lâm Sơ hỏi: “Tại sao ta với thùng không thể tách ra?”

Tiêu Thiều: “Tách ra?”

Lâm Sơ: “…… Như kiểu thùng đi trước chẳng hạn.”

Tiêu Thiều trầm mặc một lúc: “Ta chưa nghĩ tới.”

Vấn đề ở đây kỳ thật không phải là dùng tư thế gì để vừa ôm người vừa ôm thùng đi qua bờ ruộng, mà phải là cái gì trước cái gì sau mới đúng.

Chỉ cần Tiêu Thiều xách thùng sang bên kia trước, sau đó lại quay về xách hắn, tất cả đều sẽ được giải quyết.

Mà bọn họ lại ở chỗ này ôm tới ôm lui, chẳng ra thể thống gì, thậm chí còn gây ra thảm kịch nước tạt đầy mặt —— đây không phải là do tư thế không đúng, mà là do hai người họ quá ngu ngốc.

Lâm Sơ thậm chí hoài nghi IQ của hai người đã giảm xuống một mức độ nào đó.

Cuối cùng, Tiêu Thiều ôm hắn sang bên kia trước, sau đó lại quay về xách thùng nước.

Đại nương hỏi: “Sao con đi lâu thế?”

Tiêu Thiều nói như thật: “Nghịch nước một lúc.”

Đại nương: “Cái gì! Con để cho nương tử chạm vào nước lạnh!”

Tiêu Thiều bị đại nương cho ăn mắng.

Lâm Sơ cảm thấy thật vui sướng.

Tiêu Thiều bị mắng xong, ngoan ngoãn dẫn hắn về phòng, bảo muốn chữa mắt cho hắn.

Lâm Sơ nghe y dùng ngọc phách thắp linh hỏa lên, nướng nướng Băng Ngọc Ngân Châm, sau đó lại ngâm nó trong nước suối đông lạnh.

“Xèo ——”

Tiếp đến, tiếng bước chân Tiêu Thiều truyền tới, một bàn tay đỡ gáy hắn lên.

“Ta định châm vào huyệt Toàn Trúc và huyệt Tứ Bạch.”

Lâm Sơ: “Hình như ngươi chưa từng học 《 Y Thuật Nhập Môn 》mà.”

Tiêu Thiều: “Nhưng ta từng học 《 Lục Nhâm Điểm Huyệt Công 》rồi.”

Châm tựa hồ sắp đâm tới.

Lâm Sơ có chút kinh hãi, ước lượng khoảng cách giữa mình và châm, sau đó tại tưởng tượng lúc châm đâm vào da mình, rùng mình một cái rất nhỏ.

Tiêu Thiều: “Ta còn chưa đâm mà.”

Lâm Sơ: “……”

Ngay sau đó, có thứ gì đó lạnh lẽo đâm chính xác vào huyệt Tứ Bạch dưới mắt phải hắn.

Lâm Sơ còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, một cái châm lạnh lẽo khác lại đâm vào huyệt Toàn Trúc bên phải.

Hắn bình tĩnh lại, chuẩn bị cho cú đâm tiếp theo sau một giây nữa.

Một giây, ba giây, mười giây.

Lâm Sơ: “?”

Ngay sau đó, vừa lúc hắn thả lỏng cơ thể, huyệt Tứ Bạch bên trái lại bị đâm một phát.

Sau một khoảng thời gian ngẫu nhiên, huyệt Toàn Trúc bên trái cũng bị đâm một phát.

Lâm Sơ cố gắng ra vẻ tự nhiên với Tiêu Thiều, đánh chữ trong đầu, mở miệng nói: “Ngươi có thể quy luật hơn một chút không.”

Tiêu Thiều nhàn nhạt đáp: “Ta sợ ngươi căng thẳng.”

Thật vậy ư, ta lại cảm thấy ngươi đang đùa bỡn ta.

Đâm xong, mười lăm phút sau mới rút ra.

Lâm Sơ cảm giác có thứ gì đó đang chậm rãi chảy xuống.

Tiêu Thiều bảo: “Có máu.”

Lâm Sơ cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh của Tiêu Thiều lướt qua mắt mình.



“Giống ngươi đang khóc.”

Sau đó, lòng bàn tay đổi thành khăn ướt, máu chảy xuống được lau rất sạch sẽ.

Lâm Sơ chợt cảm giác đôi mắt thoải mái hơn một chút.

Sau khi lần lượt rút bốn cái châm ra, Tiêu Thiều dùng một mảnh vải che mắt hắn lại, dặn: “Chờ một lát.”

Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.

Tiêu Thiều ngồi bên cạnh hắn, tiếp tục lật y thư.

Lại qua chốc lát, đại nương ngoài sân hô một tiếng: “Tiêu tướng công!”

Hóa ra là đại nương đang phơi chăn bông, trong nhà không có ai giúp đỡ, nên đành gọi y ra hộ.

Tiêu Thiều dặn nửa khắc sau hãy tháo mảnh vải xuống, sau đó ra sân phơi chăn.

Lâm Sơ nghĩ, người này cũng coi như tốt bụng.

Tình huống mấy ngày nay thực sự quá phức tạp, hắn có hơi không tĩnh tâm nổi, một mình trong phòng không có việc gì làm, liền lấy Chiết Trúc kiếm ra.

Thân kiếm lạnh lẽo, giúp người ta tĩnh tâm. Tiếp đến, hắn lấy một khăn bố mềm từ túi gấm ra, nhẹ nhàng chà lau thân kiếm.

Trước đây, lúc mà Đại tiểu thư tâm trạng không tốt, cũng sẽ ngồi một mình ngoài trung đình lau đao, khi đó hắn không thể hiểu nổi, đến bây giờ mới hiểu được, lau đao, lau kiếm, có thể giảm bớt lo âu, trấn an lòng người rất hiệu quả.

Hắn bình tĩnh vượt qua nửa khắc, đặt Chiết Trúc lên bàn, cởi mảnh vải quấn mắt xuống.

Có ánh sáng.

Trước mắt có một vầng sáng mơ hồ, dường như là cửa sổ.

—— quả nhiên hữu hiệu.

Hắn quay đầu nhìn quanh phòng, đa phần vẫn tối om, chỉ có vài chỗ đặc biệt mới có quầng sáng đậm nhạt.

Nếu từ nay về sau mỗi ngày đều đâm châm dẫn máu tụ, là có thể nhanh chóng khôi phục bình thường sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ chợt nhớ ra, nếu hắn tự dùng linh lực đánh tan máu tụ thì sao?

Nếu có thể sớm ngày khôi phục, sẽ không cần làm phiền Tiêu Thiều với đại nương nữa.

Tiêu Thiều sử dụng “Niết Bàn Sinh Tức”, bảy ngày sau không thể vận hành linh lực, mà hắn —— còn dư lại bốn viên Tụ Linh Đan.

Dùng linh lực phá vỡ bế tắc, đây là một thao tác rất cơ bản.

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, lấy một viên Tụ Linh Đan ra, ăn một phần tư viên.

Linh lực lạnh lẽo quen thuộc ngưng kết trong cơ thể, hắn vận khởi tâm pháp, tâm dần dần lạnh băng yên tĩnh, sau đó —— ngay sau đó!

Toàn thân Lâm Sơ đột nhiên đau đớn kịch liệt, hai mắt tối sầm, ngã về phía trước, trước khi bất tỉnh còn nghe thấy thứ gì rơi bịch bịch xuống đất.

Lúc Lâm Sơ tỉnh lại, mở mắt ra, trước mắt vẫn là những vầng sáng đậm nhạt không đồng nhất.

Một giọng nói vang lên: “Kinh mạch ngươi nát hết, không thể uống Tụ Linh Đan nữa.”

Nghe thanh âm, còn mang theo một chút nghiêm khắc.

Lâm Sơ nhớ lại thảm kịch vừa xảy ra, đáp: “…… Ta sai rồi.”

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn đau, nào ngờ lại đau đớn dữ dội như vậy.

Tiêu Thiều vươn tay vén tóc cho hắn: “Sau này không được như vậy nữa.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Ngữ khí Tiêu Thiều nhẹ nhàng hơn: “Còn đau phải không?”

Lâm Sơ lắc đầu.

“Không cần lo lắng cho mắt của ngươi,” Tiêu Thiều nói, “Cho dù cả đời nó không tốt lên, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại.”

Lâm Sơ có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Tiêu Thiều lại khiến tim hắn nhảy dựng.

“Vừa nãy ngươi hôn mê, đã quơ ngã Mỹ Nhân Ân.”

Lâm Sơ: “Còn sống không?”

“Còn,” Tiêu Thiều dừng một chút, “Nhưng không thấy trái cây đâu nữa, ta không tìm được.”

“Có phải Tiêu Tuyên từng nói……” Thanh âm Lâm Sơ có chút sợ hãi: “Trái của nó không thể cất trữ, cũng không thể xa cành quá lâu?”

Tiêu Thiều: “Ừ.”

Mỹ Nhân Ân sắp trưởng thành rồi, nhưng bởi vì hắn uống lộn thuốc…… Không thấy nữa?

Lâm Sơ đau lòng đến mức không thở nổi.

“Không sao,” Tiêu Thiều đáp, “Có thể dưỡng thêm trái nữa.”

“Nhưng mà,” Lâm Sơ thấy hơi phiền muộn, “Trái đó chúng ta dưỡng lâu như vậy rồi.”

—— hắn còn chưa được nhìn thấy hình dáng trái cây sau khi chín nữa mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv