Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 108: Kết tóc



Lâm Sơ đưa linh lực rót vào Chiết Trúc kiếm.

Bởi vì hắn không có linh lực, bảo kiếm tuyệt thế này đã bị bắt ở trong hộp lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng được uống linh lực, phát ra thanh âm réo rắt.

Linh lực hắn thuận lợi du tẩu trong Chiết Trúc —— Chiết Trúc kiếm phảng phất như là đặc biệt chế tạo cho Kiếm Các, cầm trong tay, tựa như hòa làm một với cơ thể hắn.

Hắn vận khởi khinh công “Đạp tuyết” của Kiếm Các, bay vút về hướng bắc.

Xác chết, rơi đầy đất.

Máu thịt tím đen, cũng văng đầy đất.

Nhưng ánh mắt hắn chỉ vội vàng lướt qua, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng hồng ảnh giữa trận chiến kia.

Vô Quý đao đang chặn lại Ngân Giản* của Hữu hộ pháp, Lăng Phượng Tiêu nhảy lên không trung, hồng y phi đãng, chém ngang một đao áp lực nặng nề vào bên trái Hữu hộ pháp, đao khí và sát khí cuồng nộ, đối đầu với pháp thuật của Tả hộ pháp, phóng ra vô số linh lực xung kích giữa không trung, đám Vu sư gần đó bị linh lực quét ngang, suýt nữa thì không đứng vững.

Chỉ dư âm thôi mà cũng khốc liệt như vậy, Lăng Phượng Tiêu đứng ở trung tâm không biết phải chịu áp lực lớn cỡ nào!

Ngực phải Hữu hộ pháp bị thọc một lỗ lớn, vẫn đang chảy máu, nhưng hắn như thể không phát hiện ra, cười dữ tợn một tiếng, Ngân Giản trong tay lại phát động, đánh về phía thắt lưng Lăng Phượng Tiêu!

Hắn dùng song giản, mạnh mẽ linh hoạt, Lăng Phượng Tiêu lại chỉ có một cây đao, không kịp phòng thủ.

Lâm Sơ thấy đôi mắt của Lăng Phượng Tiêu lóe lên.

Hắc bạch phân minh, lạnh lùng túc sát, tĩnh tới cực điểm, chính là cái dạng ngay tại thời khắc sinh tử cũng không hoảng loạn.

Lăng Phượng Tiêu xoay người sang phải, nhưng pháp thuật của Tả hộ pháp cũng vừa cuốn đến, hung hãn vây chặt bên phải!

Lăng Phượng Tiêu tránh cũng không thể tránh, mắt thấy đành phải chịu một kích này.

Một kích này nhất định gây trọng thương, bó tay chịu trói.

Khóe miệng Tả hộ pháp treo lên ý cười lạnh dữ tợn.

Vu sư gần đó hô ứng: “Hộ pháp uy vũ!”

Đúng lúc này ——

Thiên địa tĩnh lặng, “Đinh” một tiếng nhẹ nhàng thanh thúy.

Dư quang Lâm Sơ thấy đám Vu sư đều trợn to hai mắt.

Mũi kiếm Chiết Trúc đang mạnh mẽ chặn lại Ngân Giản.

Vẫn là chiêu thức mở đầu —— Nguyệt Xuất Hàn Giản, trung cung thẳng tiến, thẳng tắp đâm vào trung tâm chiến cuộc!

Cổ tay Hữu hộ pháp run rẩy!

Thừa dịp một khắc tạm dừng này, Lâm Sơ lại xuất kiếm, kiếm khí lạnh lẽo phá tan lời nguyền của Tả hộ pháp, sau đó ôm lấy eo Lăng Phượng Tiêu, phiêu nhiên lui về phía sau.

Hắn thấy Tả Hữu hộ pháp bốn mắt đề phòng nhìn hắn, dường như đang phán đoán thực lực kẻ đột nhiên xông vào này.

Lâm Sơ phớt lờ bọn chúng, ôm lấy Lăng Phượng Tiêu lăn xuống đất.

Lăng Phượng Tiêu dùng mu bàn tay lau sạch vết máu bên khóe miệng, nhìn hắn cười cười.

Lâm Sơ hỏi: “Ngươi không sao chứ.”

Lăng Phượng Tiêu: “Không sao.”

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cái gì cũng không nói nên lời, Lăng Phượng Tiêu ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại, thừa dịp một khắc ngắn ngủi này điều tức hơi thở rối loạn.

Lâm Sơ tiến lên trước một bước, chắn trước người Lăng Phượng Tiêu.

Hắn dùng ngón tay vuốt lên Chiết Trúc kiếm sắc bén trong suốt, một tấc một tấc kích phát kiếm ý.

Kiếm pháp Kiếm Các, có ba cảnh giới.

Kiếm kỹ, kiếm khí, kiếm ý!

Chỉ thấy thân kiếm Chiết Trúc dường như có sương khí lượn lờ, xung quanh thân kiếm ngưng tụ vật chất vô hình, sắc bén không gì sánh được!

Ba thước kiếm, như băng như tuyết.

Lâm Sơ bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, lão đầu hỏi: “Trong tay con là gì?”

Hắn đáp: “Kiếm ạ.”

“Không phải kiếm.” Lão đầu nói: “Là mạng con! Cũng là chính con!”

Lâm Sơ nâng mắt nhìn về phía Tả Hữu hộ pháp.

Không mang theo chút thù hận hay soi xét gì, chỉ đơn thuần mà nhìn, thực bình đạm mà xem.

Ánh mắt này không có ý gì khác, nhưng rõ ràng đã chọc giận hai tên Hộ pháp.

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Lâm Sơ.

Chỉ thấy Hữu hộ pháp đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, phút chốc hai mắt nổi đầy huyết sắc, cả người tựa như Tu La đến từ địa ngục.

Hắn hét lớn một tiếng, song giản bay lên, thần tốc phi về bên này, cuốn theo sương máu đỏ thẫm, phảng phất như một dải cầu vồng đẫm máu.

Mà Tả hộ pháp cũng rút ra một pháp khí hình lá cờ, trong phút chốc, phong vân thiên địa biến sắc, vạn quỷ thét gào.

Hết thảy lập tức trở thành tử địa.

Dưới thực lực mạnh mẽ như vậy, đám Vu sư kia cũng vô dụng, chỉ biết châu đầu ghé tai nhau.

Hiện giờ Lâm Sơ tai thính mắt tinh, nghe rất rõ bọn chúng nói gì: “Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của hai vị hộ pháp, chắc chắn không thể phá được!”

Tuyệt kỹ thành danh?

Lâm Sơ không tránh không né, vung kiếm lên phía trước.

Một thức “Bắc Đẩu Lan Kiền”, kiếm ý ầm ầm phá tan thân kiếm, thẳng tiến xông về phía trước.

Thế công của Hữu hộ pháp như thể khai thông đất trời thượng cổ, pháp thuật triệu hoán của Tả hộ pháp như thể vạn quỷ sống dậy từ địa ngục, hai người họ quả thật đều rất đáng sợ.



Nhưng mà, công pháp Kiếm Các, tru ma, diệt tà, khắc chế chính là loại pháp thuật này!

Chỉ nghe “đang” một tiếng vang lớn, thiên địa tĩnh lặng.

Lâm Sơ bị lực xung kích phản đến tê liệt cánh tay, hô hấp ngừng một khắc, mà trên Ngân Giản của Hữu hộ pháp, cũng xuất hiện một vết rạn!

Cùng lúc đó, Lăng Phượng Tiêu phi thân bay đến, Vô Quý đao chỉ thẳng cổ họng Tả hộ pháp!

Chiến cuộc xoay chuyển, từ Lăng Phượng Tiêu bị tả hữu giáp công, biến thành ngang tài ngang sức.

Mà Vu sư Bắc Hạ vừa nói nhảm “Tuyệt kỹ thành danh” gì đó bỗng nhiên im thin thít, chẳng khác gì con gà bị bóp chặt yết hầu.

Hữu hộ pháp một kích không trúng, hét lớn một tiếng, khí thế xung quanh bạo trướng!

Lâm Sơ thu kiếm về thủ, ngăn chặn một kích như thiên lôi của Hữu hộ pháp, sau đó lùi về sau một bước, dẫn động kiếm quyết.

Kiếm quang thanh lãnh lộng lẫy lại sắc bén, tu vi hùng hậu không thua kém gì Hữu hộ pháp!

Lâm Sơ biết, cảnh giới của hắn chắc chắn không thấp, cái thiếu chỉ là kinh nghiệm thực chiến, cho nên mặc dù chiêu thức vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng may mắn công pháp Kiếm Các chuyên khắc chế tà ma, vì thế hắn có thể đánh ngang tay với Hữu hộ pháp.

Trái lại, Lăng Phượng Tiêu bên kia lại đang chiếm thế thượng phong.

Nhưng hắn biết, chắc chắn không thể kéo dài lâu!

Tụ Linh Đan thời gian có hạn!

Pháp môn “Niết Bàn Sinh Tức” của Lăng Phượng Tiêu, cũng không duy trì được trong thời gian dài!

Bọn họ cần phải tốc chiến tốc thắng.

Một khắc trì hoãn, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, Lăng Phượng Tiêu lại xuất đao!

Đao thế kia thoạt nhìn thì chậm, kỳ thật rất nhanh, tưởng chừng mơ hồ giống như lá rụng mùa thu, thực tế là không cách nào tránh được!

Tựa như gió thu cuồn cuộn, vạn vật phiêu linh, không thể phản nghịch.

Một chiêu này, Lâm Sơ từng gặp rồi.

Nhưng thế trận không cho phép hắn suy nghĩ nữa, hắn thu hồi ánh mắt, trở tay xuất kiếm, nâng mũi kiếm lên, chắn ngang thân kiếm, động tác phi thường uyển chuyển, góc độ rõ ràng tầm thường vô cùng, nhưng hàm ý trong đó lại không thể tưởng tượng.

Đây chính là thức đầu tiên của 《 Trường Tương Tư 》, Không Cốc Vong Phản!

Tiết tấu của Hữu hộ pháp, rõ ràng bị một chiêu này quấy nhiễu.

Lâm Sơ không cho hắn cơ hội để thở, lại vung kiếm sang phải.

Thức thứ hai, Bất Kiến Thiên Hà!

Thanh kiếm này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hung hăng chém lên vai Hữu hộ pháp!

Hữu hộ pháp thương càng thêm thương, phun ra một ngụm máu, lui về sau mấy bước.

Bây giờ Lâm Sơ mới hiểu, Hữu hộ pháp tuy có tu vi trác tuyệt, nhưng lại không có công pháp tuyệt thế vô song như 《 Trường Tương Tư 》!

Lại xem Lăng Phượng Tiêu bên kia, cũng giống như hắn.

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, cứ theo đà này, hai người chắc chắn có thể thoát khỏi trận chiến trước khi thực lực biến mất.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Hữu hộ pháp ngẩng đầu nhìn trời, cười lớn một tiếng.

Chẳng biết hắn lôi từ đâu ra một cây sáo xương trắng, đặt nó lên môi.

“Đại Vu tự tay chế tác, ban ta Thánh Khí bảo mệnh, vậy mà bị các ngươi bức ra!” Hữu hộ pháp cười dữ tợn: “Nhanh chóng xuống địa ngục đi!”

Dứt lời, hắn đột nhiên thổi sáo xương lên!

Âm thanh bén nhọn đến cực điểm, như thể vang vọng tận sâu trong thần hồn!

Đầu óc Lâm Sơ đột nhiên đau nhói, hai mắt trở nên đen kịt.

Tiếp đến, hắn thấy, theo tiếng sáo chói tai cực điểm, trong thiên địa hiện ra một cái lồng giam khổng lồ đỏ như máu, sức mạnh từ từ tuôn trào theo tiết tấu của tiếng sáo, lạnh buốt tê tái, chặt chẽ khóa trụ hắn, không thể nhúc nhích nổi.

Tiếng sáo càng lúc càng bén nhọn, lồng giam càng lúc càng nhỏ lại.

Xung quanh lồng giam, tràn ngập hơi thở chết chóc.

—— đây chính là pháp khí của Đại Vu trong truyền thuyết sao?

Mà Hữu hộ pháp thổi càng lúc càng chuyên chú, tựa hồ bị cây sáo này câu mất linh hồn, lồng giam cũng càng lúc càng gần, như thể sẽ nuốt chửng bọn hắn ngay lập tức.

Tuy nhiên —— chính là lúc này!

Lâm Sơ đột nhiên toàn lực thoát khỏi trói buộc, tiến một bước về phía Hữu hộ pháp!

Một bước là đủ.

Tay phải hắn, đang ấn lên ngực Hữu hộ pháp.

Giữa hai ngón tay, có một cây kim màu đen, ngay sau đó, biến mất không thấy tăm hơi.

Hữu hộ pháp đang hết sức chuyên chú thổi sáo bỗng nhiên trợn to hai mắt, tiếng sáo đột nhiên im bặt.

Lồng giam biến mất, Lâm Sơ thu tay lại, lui về phía sau.

Hữu hộ pháp ấn một tay lên ngực, cả người run rẩy dữ dội, hét lên một tiếng thảm thiết.

Đó chính là Tịch Diệt châm, phát minh của Thanh Minh ma quân, Lâm Sơ có ba cây.

Một khi vào người, kinh mạch tẫn phế, chẳng khác gì phàm nhân.

Cũng chỉ có thời khắc vừa rồi, Hữu hộ pháp chuyên tâm sử dụng Thánh Khí, vô pháp phòng thủ, Lâm Sơ mới có cơ hội sử dụng.

Ngay sau đó, hắn và Lăng Phượng Tiêu đồng thời bạo khởi, đánh úp về phía Tả hộ pháp đang đứng ngây ngốc!

Hữu hộ pháp đã phế, không người chia sẻ áp lực, một trận chiến này, kết cục đã định.

Sau trên dưới trăm hiệp, Chiết Trúc kiếm đánh nát pháp khí của Tả hộ pháp, Vô Quý đao xuyên thủng ngực của Tả hộ pháp.



Thân hình Tả hộ pháp rầm rầm ngã xuống đất!

Lâm Sơ nhìn đám Vu sư quần chúng xung quanh.

Lăng Phượng Tiêu cũng nhìn bọn chúng, vừa nhìn, vừa xé xuống một mảnh lụa đỏ, thong thả ung dung mà lau đao.

Hàm ý rất rõ ràng, một là cầu nguyện, hai là tan xác.

Không có ai nguyện ý bị tan xác cả, cho nên chẳng tên nào dám ngoan cố chống cự nữa.

Đám Vu sư hai mắt nhìn nhau, một lát sau, chạy trối chết!

—— Tả Hữu hộ pháp còn không biết sống chết như vậy, bọn chúng làm sao có thể thắng được?

Chờ đến khi hình bóng cuối cùng của Vu sư biến mất nơi chân trời phương Bắc, Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu bốn mắt nhìn nhau.

Không nói gì nữa, bọn họ tức khắc vận khởi công pháp, thần tốc bay về phương nam!

Trốn!

Tranh thủ vẫn là Độ Kiếp kỳ, trốn càng xa càng tốt!

Bắc Hạ không chỉ có Tả Hữu hộ pháp, trong thành còn có cao thủ khác, thậm chí là —— Đại Vu!

Một khi Đại Vu bắt kịp, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Tiếng gió rít gào bên tai, chẳng biết đã qua hàng trăm hay hàng vạn dặm, phương bắc sau lưng, một cỗ lực lượng cường hãn trác tuyệt đang kích động bạo phát!

Ngay sau đó, Lâm Sơ đột nhiên bị rút cạn toàn bộ linh lực, hữu khí vô lực rơi xuống.

Thời hạn của Tụ Linh Đan đã hết.

Lăng Phượng Tiêu đỡ lấy hắn: “Ngươi sao rồi?”

Đau.

Đau đến muốn ngất đi, hiện tại còn đau hơn gấp trăm lần.

Tụ Linh Đan gây ra tổn thương rất lớn cho cơ thể, lời này quả nhiên không phải là giả.

Lâm Sơ nhắm nghiền hai mắt, vô thức nắm chặt vạt áo Lăng Phượng Tiêu, kinh mạch toàn thân tựa như bị dao sắt cạo sạch, mồ hôi túa ra như mưa, cả người đều đang run rẩy.

Ý thức hắn đã gần như mơ hồ, chỉ biết bản thân đang được Lăng Phượng Tiêu ôm chặt lấy, lao nhanh về phía trước.

Sau đó, Lăng Phượng Tiêu dừng lại, nói: “Công lực của ta cũng mất hết rồi.”

Lâm Sơ biết, sau khi dùng Niết Bàn Sinh Tức, ít nhất bảy ngày sau sẽ không thể sử dụng linh lực.

Cho nên nói, bọn hắn bây giờ chính là hai tên phế nhân.

Lực lượng hùng hậu vừa nãy cảm nhận được chắc chắn là của Đại Vu. Hắn đã xuất quan, đang nhanh chóng tiến về phía nam truy tra hai người bọn họ, thiết kỵ Bắc Hạ cũng bắt đầu tìm kiếm rồi ——

Mà hiện giờ bọn họ vẫn ở trong địa phận Bắc Hạ, lúc này chẳng khác gì phàm nhân, rất dễ bị phát hiện.

Làm sao bây giờ?

Hắn nghe thấy Lăng Phượng Tiêu nói: “Trước tiên đổi trang phục đã.”

Lâm Sơ gật đầu, nhắm mắt lại.

Hắn được đặt lên một nơi nào đó. Tiếng quần áo sột soạt vang lên, sau đó lại được người ấy nhấc lên, cởi bỏ áo ngoài, mặc vào một kiện gì đó.

Hắn mở to hai mắt, nhưng tất cả đều mờ mịt, chỉ còn những mảng màu sắc to nhỏ.

Lăng Phượng Tiêu bên kia là một mảnh đen kịt, trên người hắn là một mảnh đỏ thẫm.

Không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy Lăng Phượng Tiêu cao hơn bình thường một chút.

Đau quá, đau đến mức hắn không nói nên lời, chỉ nghe thấy giọng nói của Lăng Phượng Tiêu.

Hình như không phải giọng con gái, hắn mờ mịt nghĩ, chẳng lẽ Đại tiểu thư lại cải trang thành nam nhân rồi sao?

Huyễn Đãng Sơn cải trang thành biểu ca, mộng cảnh lại dùng thân xác Tiêu Thiều, đúng là yêu tha thiết nam trang thật đấy.

—— mà hắn cho tới hôm nay, nhìn thấy đao pháp Đại tiểu thư giống y như đúc Tiêu Thiều, mới nhận ra.

Đau.

Đau quá.

Đau sắp không chịu nổi nữa.

Có người cầm lấy tay hắn, Lâm Sơ gắt gao mà nắm lấy.

Lại sau đó, hắn nghe thấy âm thanh lưỡi dao tước đứt tóc.

Một lọn tóc của hắn cũng bị tước xuống.

Hắn được ôm lấy, vô lực dựa vào người Lăng Phượng Tiêu.

Tai hắn ù quá, không nghe được rõ ràng lắm, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy: “Không biết ta và em có sống sót trở về Nam Hạ hay không, vừa lúc hôm nay em xuyên hồng y, tựa như áo cưới, ta cũng không che đậy nữa, dùng khuôn mặt chân chính gặp em.”

“Hôm nay… Cùng em kết tóc se tơ*, đời này coi như không còn gì tiếc nuối, em nguyện ý chứ?”

Trong đầu Lâm Sơ một mảnh hỗn độn, chỉ nghe thấy câu “Kết tóc”, mờ mịt gật đầu.

Bây giờ hắn đau như sắp chết, nếu như bị lôi xuống Hoàng Tuyền, vậy cũng coi như một con quỷ đã có gia đình rồi.

Ngay sau đó, hắn được bế thốc lên.

Vòng tay ôm lấy hắn vô cùng mạnh mẽ đáng tin cậy, giọng nói kia lại nhẹ nhàng cất lên: “Không đau, ngoan. Ta ở đây.”

Lâm Sơ đáp một tiếng, cố gắng thả lỏng toàn thân.

Chóp mũi hắn thoang thoảng hơi nước, còn có hương hoa mai nhàn nhạt, tinh thần cuối cùng cũng thả lỏng trong giây lát, lại nghĩ không hổ là Đại tiểu thư lúc nào cũng đáng tin như vậy, cuối cùng hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.

Kết tóc se tơ: phu thê kết tóc thể hiện lời thề gắn kết, thủy chung, trước sau như một đến chết mới thôi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv