Bắc hành: hành quân về phía bắc
Lâm Sơ không muốn thân Mỹ Nhân Ân đâu.
Nhỡ Mỹ Nhân Ân chết thì sao.
May mà Đại tiểu thư nói: “Ta nghĩ, cây này là tiên cây có linh tính, phải từng bước từng bước mới được, không thể hấp tấp.”
“Cũng đúng.” Khách quý đáp: “Vẫn là cô nương suy nghĩ chu đáo.”
Dứt lời, khách quý sai bảo: “Mậu Thất, ngươi đưa hai vị cô nương đi nghỉ ngơi đi.”
Hắc y nhân đáp: “Vâng ạ.”
Vị khách quý này tuy toàn thân đen sì, che che giấu giấu, giọng nói còn khản đặc khó nghe, không giống như người lương thiện lắm, nhưng dường như lại là một người rất dễ nói chuyện.
Mậu Thất đưa bọn hắn đến một chiếc xe ngựa rộng rãi ở phía sau.
Trong xe ngựa đặt một chiếc giường rất lớn, giữa giường là một chiếc bàn nhỏ bằng ngọc.
Lâm Sơ lập tức đem Mỹ Nhân Ân đặt lên bàn ngọc, hy vọng tiếp xúc với nó càng ít càng tốt.
Hắn vừa định hỏi Đại tiểu thư tiếp theo làm gì bây giờ, chợt thấy Mậu Thất cũng tiến vào thùng xe, ôm kiếm đứng ở một bên, nghiễm nhiên là muốn giám thị bọn họ.
Trên vách xe điểm xuyến ánh đèn, càng tôn lên vẻ đẹp tinh tế thanh cao của Mỹ Nhân Ân, tỏa sáng lấp lánh.
Mặc dù cái cây này chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, nhưng lại tỏa ra một sức sống vô cùng mãnh liệt.
Lâm Sơ chỉ hy vọng nó sống tốt thôi.
“Đêm đã khuya.” Đại tiểu thư nói: “Sơ muội, chúng ta cởi áo đi ngủ thôi.”
Vừa nói, vừa ngầm liếc mắt với Lâm Sơ.
Lâm Sơ hiểu ý, biết Đại tiểu thư đang muốn đuổi Mậu Thất đi.
—— hiện giờ bọn hắn đang là mỹ nhân của chủ nhân Mậu Thất, nếu bị hộ vệ nhìn thấy cởi áo đi ngủ, dù sao cũng không ổn lắm.
Quả nhiên, Mậu Thất lặng lẽ xoay người, rời khỏi thùng xe.
Lăng Phượng Tiêu lập tức hạ xuống một đạo kết giới cách âm.
Lâm Sơ vừa định bảo Mỹ Nhân Ân tính mạng nguy hiểm, đã nghe Đại tiểu thư ngữ tốc cực nhanh nói: “Khách quý không phải người bình thường.”
Lâm Sơ: “Tất nhiên.”
Đâu phải nhà ai cũng có máy in tiền đâu chứ, tùy tùy tiện tiện rút một phát ra 400 lượng hoàng kim.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Hộ vệ tên Mậu Thất vừa rồi, chính là phương thức đặt tên của Đồ Long Vệ.”
“Đồ Long Vệ?” Lâm Sơ rất đỗi kinh ngạc, “Là người Nam Hạ sao?”
“Không phải, cách hoàng thất đặt tên cho Đồ Long Vệ, vốn là truyền thống của Đại Hạ triều, Nam Hạ Bắc Hạ đều dùng.”
Khách quý là hoàng thất Bắc Hạ?
Lâm Sơ ngay lập tức trí tưởng tượng bay xa, Đại tiểu thư là Nam Hạ trưởng công chúa, khách quý nếu cũng là hoàng thất Bắc Hạ, vậy cũng quá thú vị rồi.
Không, bây giờ chuyện đấy không quan trọng.
Hắn nói: “Mỹ Nhân Ân ——”
Lời còn chưa dứt, cửa xe đã phát ra tiếng động, Lâm Sơ lập tức ngậm miệng, Lăng Phượng Tiêu triệt hạ kết giới.
Người tới là khách quý.
“Cả đêm chạy băng băng, ngay cả ta cũng mệt nhọc. Chỉ xe ngựa này mới có giường, hai vị cô nương không ngại tá túc một đêm ở đây chứ.” Khách quý nói.
Lời này rất có lễ nghĩa.
Chợt thấy kỹ năng diễn xuất của Lăng Phượng Tiêu tăng vọt, đôi mắt lưu sóng vừa chuyển: “Khách quý, ngài là muốn……”
“Mỹ nhân không cần lo lắng.” Thanh âm khách quý thực nhẹ.
Dứt lời, khách quý cởi áo choàng đen trên người ra, gỡ xuống mặt nạ.
Là một nam nhân khoảng 20 tuổi, diện mạo tuấn tú, đôi mắt đào hoa, mặc một bộ y phục màu tím, thần thái thong dong, mặt mày có một tia tà khí như có như không.
“Ta tên Tiêu Tuyên,” giọng nói khách quý trở về giọng nam bình thường, “Bây giờ đã vào lãnh thổ Bắc Hạ, không cần che giấu thân phận nữa.”
Lăng Phượng Tiêu: “Tiếp kiến điện hạ.”
Lâm Sơ cũng hùa theo: “Tiếp kiến điện hạ.”
Tiêu, là quốc họ của Nam Hạ.
Mà Nam Hạ với Bắc Hạ đã từng là một.
Cho nên có thể suy ra được, Tiêu, cũng là quốc họ của Bắc Hạ.
Tiêu Tuyên cười nhẹ: “Ta nghe chủ quản chợ đêm nói, lai lịch hai vị mỹ nhân có hơi khúc chiết.”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Lưu lạc Nam Hạ đã mấy năm, may mà hôm nay gặp được điện hạ, có thể trở về quê hương rồi.”
Tiêu Tuyên hỏi: “Nhà các ngươi ở phương nào?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Cáp Xa.”
“Vừa vặn, ta cũng muốn đi Vương đô Cáp Xa xem Thiên Chiếu Hội, đợi Mỹ Nhân Ân đơm hoa kết trái, hai vị cô nương có thể về nhà rồi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ điện hạ.”
Thẳng đến lúc này, Lâm Sơ mới hiểu được dụng tâm của Lăng Phượng Tiêu.
Lúc ở ngoại ô chợ đen, hai tên huynh đệ tráng hán kia từng hỏi bọn hắn nhà ở đâu.
Mà Lăng Phượng Tiêu bảo, là ở thành Cáp Xích.
Cáp Xích với Cáp Xa, phát âm rất giống nhau.
Cho nên, Lăng Phượng Tiêu bịa ra một cái tên “Cáp Xích”, chính là để thử mấy người kia.
Nếu bọn họ bảo chưa từng nghe qua thành Cáp Xích, vậy rất có khả năng là người tốt, mà Lăng Phượng Tiêu cũng có thể chữa lại, là Cáp Xa, các ngươi nghe lầm rồi.
Còn nếu bọn họ bảo là nắm rõ “Cáp Xích” như lòng bàn tay, vậy chắc chắn là không có ý tốt.
Mà hiện tại, gặp được hoàng tử Bắc Hạ, đương nhiên phải nói ra cái tên đúng là “Cáp Xa”.
Không chỉ như vậy, nghe ý tứ lời nói vừa rồi, thành Cáp Xa còn là Vương đô của Bắc Hạ.
—— Đại tiểu thư không hổ là Đại tiểu thư.
Lâm Sơ phục hồi tinh thần, nghe thấy Lăng Phượng Tiêu nói: “Điện hạ.”
Tiêu Tuyên: “Ừ?”
“Cây này thật xinh đẹp,” Lăng Phượng Tiêu nhìn Mỹ Nhân Ân: “Nó có thể làm gì vậy?”
“Nó không phải là cây tầm thường, mà là một loại linh cây,” Tiêu Tuyên nhướng mày, “Trái mà cây này kết ra, tên là ‘Nguyệt Hạ Mỹ Nhân’, bên trong ẩn chứa linh khí phi phàm.”
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Trái của nó có thể làm gì?”
Tiêu Tuyên rút một con dao nhỏ xinh từ bên hông, tay phải vuốt ve chuôi đao: “Thế nhân đều biết thú vật có thể tu thành quái vật, hóa được hình người, nhưng lại không biết binh khí cũng có thể như vậy. Thần binh có linh, nếu có ‘Nguyệt Hạ Mỹ Nhân’ điểm hoá, cũng có thế hóa được hình thể, như kiếm linh, đao linh chẳng hạn. Mỹ Nhân Ân được mỹ nhân nào chăm sóc, khí linh mà nó hóa thành sau này cũng sẽ giống như các nàng ấy.”
Lăng Phượng Tiêu như suy tư gì đó: “Đa tạ điện hạ giảng giải.”
“Ta vốn là vì bí tịch mà đến, lại thấy kỳ vật như vậy, liền thuận tay mua thôi, dự định hiến tặng cho Đại Vu, vì vậy mới mua hai vị cô nương về.” Tiêu Tuyên vừa nói, vừa cởi áo ngoài xuống, cười cười: “Chỉ có xe ngựa này mới ngủ được, đêm nay ta cũng ngủ ở đây với Mỹ Nhân Ân, chạm chạm một chút linh khí trên người hai vị mỹ nhân.”
Lâm Sơ nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là tên này muốn nằm giữa hắn với Lăng Phượng Tiêu, trái ôm phải ấp, phi thường sung sướng đây mà.
Tuy nhiên, hắn có phải ôn hương nhuyễn ngọc đâu chứ.
Đại tiểu thư ôm lấy bả vai hắn, bày tỏ với Tiêu Tuyên: “Điện hạ, đầu óc muội muội ta có chút vấn đề, rất sợ bóng tối, ta phải ngủ chung với nàng ấy.”
Tiêu Tuyên nhướng mày, nhìn nhìn Lâm Sơ.
Lâm Sơ hai mắt vô thần, làm bộ thiểu năng trí tuệ.
“Mấy năm các ngươi ở Nam Hạ, đúng là phải chịu nhiều khổ cực rồi.” Tiêu Tuyên gật đầu hiểu ý: “Nếu như thế, ta liền ngủ bên kia vậy.”
—— ngoại hình người này có hơi ngả ngớn, không ngờ cũng coi như là một chính nhân quân tử.
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ điện hạ.”
“Tại hạ là người giữ lễ, bên ngoài cũng có hộ vệ trông coi, hai vị mỹ nhân có thể kê cao gối mà ngủ.” Khóe miệng Tiêu Tuyên nhếch lên một nụ cười: “Bất quá, nếu sau này không có nơi nào để đi, tại hạ cũng có thể tiếp nhận.”
Bây giờ không phải chính nhân quân tử nữa rồi.
Xem ra, quạ đen vẫn tràn ngập khắp thiên hạ, vẫn là bản thân hắn bạch nhất.
—— bọn họ liền đi ngủ.
Để xây dựng hình tượng “Muội muội không thể rời xa ta”, Lâm Sơ vẫn là bị Đại tiểu thư ôm vào lòng ngủ.
Tiêu Tuyên nhìn Lâm Sơ bị Lăng Phượng Tiêu cất vào trong chăn, còn nhẹ nhàng ôm lấy, rất có hứng thú cảm thán: “Thật tuyệt.”
Lâm Sơ: “?”
Hắn cảm thấy nụ cười của Tiêu Tuyên có chút biến thái.
Lăng Phượng Tiêu thổi tắt ngọn nến, xe ngựa chìm vào bóng tối.
Nghe tiếng vó ngựa dội lên mặt đất, có lẽ là đang tiến về hướng bắc.
Lâm Sơ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Đại tiểu thư, rất nhanh đã buồn ngủ rồi.
—— mấy ngày qua được Đại tiểu thư ôm tới ôm lui, cơ hồ đã thành thói quen, nếu đổi thành kiếp trước, có đánh chết hắn cũng không tin, chính mình lại có thể tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, lại còn ngủ chung nữa chứ.
Hắn nương ánh trăng ngắm nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu hôn hôn trán hắn, tay phải đặt lên eo hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Không biết tại sao, Lâm Sơ cảm thấy nụ cười của Lăng Phượng Tiêu cũng có chút biến thái.