Dịch giả: Mink
Bây giờ Lý Hư Hán đã hồi phục lại một phần, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Dù Trương Hoa Lăng vẫn đang đỡ lão nhưng so với lúc nãy thì sức khỏe của lão đã tốt hơn rất nhiều rồi. Bất cứ ai nhìn thấy vết thương ở giữa ngực vẫn đang chảy máu của Lý Hư Hán cũng đều phải giật mình vì quá khủng khiếp.
Trương Hư Thánh vẫn sống dù không có trái tim vì gã đã dung hợp cơ thể mình với vô số oan hồn và tinh huyết của người khác. Chỉ cần những thứ đó không bị tiêu diệt hết thì gã vẫn bất tử. Lý Hư Hán không tu luyện tà pháp của Trương Hư Thánh, và bây giờ cũng đang không có trái tim nhưng tại sao lão vẫn sống sót?
Lung Ách Hạt tôn giả cũng đang muốn biết nguyên nhân của việc dị thường này nhưng không dám hỏi. Bởi vì lão vẫn đang xấu hổ vì không thể bắt lấy Trương Hư Thánh, và cũng suy đoán rằng việc này có thể liên lụy đến bí pháp của phái Cửu Hoa nên không dám hỏi. Lung Ách Hạt tôn giả cúi người xin lỗi Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng, đồng thời cũng nói giọng áy náy:
- Ta đã để Trương Hư Thánh chạy trốn nên đã gây ra vô số phiền phức cho lý cư sĩ và trương chưởng môn. Lão hủ không chỉ không thể cùng cư sĩ liên thủ tiêu diệt được gã, mà còn khiến cư sĩ phải chịu tổn thương nặng nề. Lão hủ thật sự thẹn với sự tín nhiệm của cư sĩ.
Âm thanh của Lung Ách Hạt tôn giả khàn khàn, mơ hồ giống như rất lâu rồi lão mới nói chuyện.
Lý Hư Hán, Trương Hoa Lăng và cả năm người Huyền Ngũ Hành đều cảm thấy hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói của Lung Ách Hạt tôn giả.
Hóa ra, lúc trước, Lung Ách Hạt tôn giả nói chuyện bằng cách dẫn động thiên địa linh khí để mô phỏng tiếng nói. Bây giờ lão lại dùng giọng nói của mình để xin lỗi.
Mọi người hoảng hốt vì bất ngờ khi họ biết rằng Lung Ách Hạt tôn giả không phải người câm. Nhưng ngay lập tức mọi người đều có thể đoán được nguyên nhân của việc này nên họ càng cảm thấy kinh hãi.
Khổ Tu cốc có một loại đạo pháp tên là “Một lời thành sấm”, được miêu tả bằng tám chữ “Một lời đã nói, Trời sẽ ứng nghiệm”. Hiệu quả của công pháp này tương tự với “Đại thiên quyết” của núi Cửu Hoa nhưng huyền diệu hơn rất nhiều. Một người đã tu luyện suốt 1300 năm “Bế khẩu thiền” như Lung Ách Hạt tôn giả là một việc cực kì gian nan. Nếu không có đại nghị lực, đại trí tuệ thì chắc chắn không thể làm được.
Lung Ách Hạt tôn giả không phải người câm nhưng đã không nói suốt hơn một ngàn năm qua. Điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất là lão đang tu luyện “Bế khẩu thiền”.
Lung Ách Hạt tôn giả đã tu luyện công pháp này từ rất lâu rồi. Bây giờ lão lại nói xin lỗi bằng giọng của mình mà không dùng sóng linh khí. Bởi vì lão cảm thấy mình mắc nợ núi Cửu Hoa quá lớn nên đã làm như vậy để tỏ rõ thành ý của mình. Nhưng cũng vì thế mà công pháp này của Lung Ách Hạt tôn giả cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Lý Hư Hán và Trương Hư Thánh cũng hiểu chuyện nên không dám tiếp tục oán trách Lung Ách Hạt tôn giả. Cả hai chỉ biết thở dài một tiếng, khom người đáp lễ và cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Lần này thực lực của núi Cửu Hoa đã bị tổn hại nghiêm trọng nên hai người cũng không muốn khách sáo nữa.
Lung Ách Hạt tôn giả nhìn thấy Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng im lặng thì đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của hai người. Thần sắc buồn bã, lão nói tiếp:
- Lần này tổn thất của núi Cửu Hoa nặng nề như vậy cũng có một phần lỗi của Khổ Tu cốc. Lý cư sĩ và Trương chưởng môn cứ yên tâm, trong vòng một ngàn năm, nếu núi Cửu Hoa gặp phải kiếp nạn, Khổ Tu cốc nhất định sẽ toàn lực cứu viện.
Tuy các quyết sách của Khổ Tu cốc đều do hội trưởng lão biểu quyết nhưng bằng địa vị của Lung Ách Hạt tôn giả bây giờ, lời nói của lão chính là quyết định cuối cùng. Với nội tình của Khổ Tu cốc, chắc chắn không có môn phái nào dám nhân cơ hội để làm khó phái Cửu Hoa.
Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng đều cảm thấy thoải mái hơn một chút khi nghe thấy những lời này của Lung Ách Hạt tôn giả. Cả hai người đều vội vàng cúi người, nói lời cảm tạ:
- Cám ơn tôn giả đã giúp đỡ.
Lung Ách Hạt tôn giả cũng vội vàng nói:
- Không dám, hai vị đạo hữu không trách lão hủ là tốt rồi.
Sau đó, Lung Ách Hạt tôn giả kể lại về một người mặc áo tím, có tu vi đại thừa kì đã cứu đi Trương Hư Thánh. Cả ba người đã cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể biết được kẻ đó là ai. Tại sao y phải mạo hiểm đắc tội cả Khổ Tu cốc và phái Cửu Hoa để giúp đỡ Trương Hư Thánh.
Ba người thảo luận cả nửa ngày vẫn không có kết quả. Lung Ách Hạt tôn giả nói:
- Sự việc lần này tương đối quỷ dị, lại liên quan đến cả Khổ Tu cốc nên nếu để chậm dễ sinh biến. Lão hủ muốn quay lại Khổ Tu cốc ngay lập tức, nên mong hai vị thông cảm.
Lý Hư Hán hiểu Lung Ách Hạt tôn giả đang rất nôn nóng trở về Khổ Tu cốc để điều tra những kẻ phản bội đi theo Trương Hư Thánh. Dù vậy Lý Hư Hán vẫn phải giữ lão thêm một lúc nữa. Lý Hư Hán nói:
- E sợ ta vẫn phải nhờ tôn giả ở lại đây thêm một chút nữa. Tu sĩ của tất cả các môn phái lớn đều sắp tới núi Cửu Hoa để truy xét việc ở Hoàn đảo. Chính vì thế nên ta mong tôn giả có thể ở lại để chứng mình sự thanh bạch cho phái Cửu Hoa. Nếu chỉ có một mình ta thì sợ là mọi người sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng.
Lung Ách Hạt tôn giả không hề do dự, mà gật đầu đồng ý ngay.
- Cũng được. Những trưởng lão Khổ Tu cốc chủ trì cuộc so tài ở Hoàn đảo chắc cũng đến hơn nửa là có vấn đề. Ta ở lại thì bọn chúng chắc chắn không thể chay trốn.
Lý Hư Hán nghe thấy Lung Ách Hạt tôn giả nói vậy thì mỉm cười gật đầu rồi vẫy tay để ra hiệu mời lão và nói:
- Đám tiểu bối kia chắc phải mất một nén nhang nữa mới có thể tới. Chúng ta về bên trong núi Cửu Hoa để chờ vậy.
Lung Ách Hạt tôn giả gật đầu nhưng cũng không hề di chuyển. Trương Hoa Lăng và huyền ngũ hành đang định bay đi thì nhìn thấy điều này nên giật mình đứng yên tại chỗ.
Bọn họ nhìn thấy Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả đều ngẩng đầu lên trời. Lý Hư Hán nói to:
- Các vị đạo hữu, nếu đã đến rồi thì tại sao không xuất hiện và ngồi lại một lát.
Lúc này, bầu trời phái Cửu Hoa vẫn trong xanh và không có một bóng người nào xuất hiện. Nhưng một loạt tiếng nói già nua, cổ lão vang lên:
- Đa tạ đạo hữu. Nhưng tại hạ chỉ vì tính hiếu kì nên mới tới đây để tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Bây giờ mọi chuyện cũng đã kết thúc nên tại hạ cũng muốn quay lại tiếp tục thanh tu.
- Đa tạ đạo hữu. Lão hủ không thích náo nhiệt, nên đành phải xin lỗi đạo hữu.
- Lão hủ còn có chuyện quan trong cần làm nên cũng không muốn quấy rầy đạo hữu.
Trương Hoa Lăng cùng huyền ngũ hành biết những người này đều có tu vi đại thừa kì. Đó là lý do duy nhất để giải thích tại sao Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả lại khách khí như vậy. Trận chiến vừa này giữa Lung Ách Hạt tôn giả cùng với Lý Hư Hán và Trương Hư Thánh đã bị bọn họ nhận ra nên đã đến đây để tìm hiểu.
Cuối cùng, hai vị tông sư đã đồng ý ở lại. Một người có thân hình cao to, râu quai nón, trông rất thô lỗ. Một người là một bà lão có gương mặt bình thường, hòa ái.
- Núi Cửu Hoa mới gặp phải hạo kiếp nên phong cảnh không còn được như trước kia. Nếu bọn đệ tử có chiêu đã không được chu đáo thì cũng cin hai vị đạo hữu bao dung.
Lý Hư Hán vừa dẫn đường cho hai vị khách, vừa nói vài lời khách sáo.
Nhưng khi nói chuyện, ánh mắt của Lý Hư Hán lại thể hiện rằng lão đang suy tính điều gì đó.
Cùng lúc này, năm thánh địa lớn liên minh cùng với Lục Hợp môn, Bát Hoang phái và mấy chục môn phái tu tiên khác đang tiến về phái Cửu Hoa. Liên minh này có đên gần mấy ngàn tu sĩ, bao gồm cả từ trưởng môn, trưởng lão của các môn phái cho đến đệ tử bình thường. Có người hưng phấn, có người vẫn không hiểu chuyện gì nhưng đều sẵn sàng diệt trừ khối u ác tính của Tu Tiên giới là phái Cửu Hoa.
Ở trên sườn núi Cửu Hoa, gió ngừng thổi và trên trời đã xuất hiện ngôi sao.
Từ Thanh Phàm nhìn cảnh Bạch Thanh Phúc và Vương Thanh Tuấn đang bị trưởng lão xách đi. Tuy hai bên là kẻ thù sinh tử của nhau nhưng khi hắn nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của hai người, hắn chỉ biết thở dài.
Từ Thanh Phàm đã uống vài viên linh đan, cùng với một trưởng lão vận công trợ giúp điều hòa chân khí nên hắn đã không còn cảm thấy đau thắt ở ngực và bụng. Ở trong cơ thể, linh khi đã vận chuyển trôi chảy nên hắn biết nội thương của mình đã tạm thời bị áp chế.
Nội thương đã bị áp chế. Trận chiến đã kết thúc. Núi Cửu Hoa đã yên tĩnh như xưa nhưng Từ Thanh Phàm vẫn cảm thấy mông lung.
Chiêm Đài, Hoàn đảo, tám đại môn phái, Phượng Thanh Thiên, Hoang Tà, Cung Thanh Nhã, núi Cửu Hoa, Nam Cung Thanh Sơn, Bạch Thanh Phúc, Vương Thanh Tuấn…
Tất cả mọi thứ, từ lúc trước cho đến bây giờ, chỉ không tới mười ngày nhưng Từ Thanh Phàm lại cảm thấy thời gian đã trôi qua mười năm rồi. Ẩn chứa trong đó là bao nhiêu khúc mắc, nguy hiểm, những lần chật vật giữa lằn ranh sinh tử khiến hắn khó có thể kể hết bằng lời. Có lẽ, từ ngữ của thế gian cũng không đủ để diễn đạt hoàn mỹ mọi thứ.
Khi hình ảnh của Bạch Thanh Phúc biến mất khỏi tầm mắt của Từ Thanh Phàm, hắn cũng không thể nhịn nổi nữa mà phải thở dài một tiếng. Nó mang theo mọi tâm tình, suy nghĩ phức tạp ở trong đầu. Hắn đứng dậy, quay lại cúi người rồi cảm ơn vị trưởng lão vừa giúp đỡ mình.
- Đa tạ sư thúc giúp đỡ.
Vị trưởng lão này cũng đang có tâm trạng cực kì nặng nề. Không biết nguyên nhân có phải vì đã uống Thiên Linh đan hay không nên y chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn và nói:
- Không tồi.
Sau đó y lại tiếp tục đi giúp đỡ một người đệ tử khác.
Từ Thanh Phàm nhìn xung quanh để tìm kiếm những người bạn đã cùng kề vai sát cánh cùng với mình. Phượng Thanh Thiên, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn đã có thể hoạt động bình thường vì vết thương khá nhẹ. Còn Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng cũng vừa mới được trị thương xong xuôi cùng thời điểm với hắn.
Năm người nhìn thấy Từ Thanh Phàm đứng lên, thì dồn dập chạy về phía hắn.
Năm người này và Từ Thanh Phàm chính là những người nổi bật nhất ở thế hệ này của núi Cửu Hoa. Trong lần hạo kiếp lần này, hơn một nghìn đệ tử trẻ tuổi của núi Cửu Hoa đã chém giết với yêu ma cấp thấp của Trương Hư Thánh. Cuối cùng sáu người bọn họ là những ngôi sao tỏa sáng nhất.
Nhưng Từ Thanh Phàm biết thực sự là bọn được gọi là đệ tử tinh anh nhưng cũng không có quá nhiều khác biệt so với đệ tử bình thường. Dù bọn họ cố gắng chiến đấu đến đâu, là thắng hay thua thì cũng không hề ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Bề ngoài bọn họ chiến đấu vì núi Cửu Hoa, nhưng thực chất bọn họ chỉ đang chiến đấu để bảo vệ mạng sống của chính mình.
Giun dế có lớn đến đâu thì nó vẫn chỉ là giun dế mà thôi.
Nó vẫn cứ không thể tự mình nắm giữ vận mệnh của mình. Từ Thanh Phàm chán ghét cái cảm giác vô lực như thế này.
Từ Thanh Phàm nhớ lại mọi việc xảy ra trong mấy ngày qua. Đột nhiến hắn muốn mình phải trở nên mạnh mẽ. Cảm xúc này đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết vào lúc này.
Nếu như lý do lúc trước khiến Từ Thanh Phàm muốn trở nên mạnh mẽ là vì hắn không phục phán đoán của Lục Hoa Nghiêm về tương lai của hắn trên con đường cầu Trường Sinh. Bây giờ Từ Thanh Phàm muốn trở nên mạnh mẽ vì hắn muốn bảo vệ chính mình và những người hắn quan tâm.
Kim Thanh Hàn và đồng bọn đi đến bên cạnh Từ Thanh Phàm. Kim Thanh Hàn hỏi:
- Từ sư huynh, thương thế của ngươi đã ổn chưa?
Từ Thanh Phàm gật đầu cười, trả lời:
- Cám ơn đệ. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Phượng Thanh Thiên nghe thấy thế thì lập tức bay đi. Y đang muốn quay về nơi ở của Phượng gia ở trên núi Cửu Hoa. Nơi đó là một trong số ít những chỗ không bị ảnh hưởng bởi hạo kiếp lần này.
Tuy Phượng Thanh Thiên tỏ ra vô cùng lạnh nhạt nhưng Từ Thanh Phàm cũng không để ý lắm. Với tính cách của Phượng Thanh Thiên, y chịu ở lại chờ đến lúc hắn chữa thương xong mới bỏ đi đã là biểu hiện cực kì quan tâm rồi. Thậm chí Từ Thanh Phàm còn cảm thấy hơi cảm kích.
Kim Thanh Hàn im lặng nhìn theo bóng lưng của Phượng Thanh Thiên bằng ánh mắt phức tạp. Vì muốn chiến thắng Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn đã vô cùng nỗ lực tu luyện trong suốt mấy năm qua. Cho dù là Từ Thanh Phàm là người thân quen nhất cũng không thể biết được hết sự khắc khổ của Kim Thanh Hàn. Nhưng vào lúc này, Kim Thanh Hàn nhìn thấy Phượng Thanh Thiên sau khi niết bàn thì gã chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người lại càng ngày càng xa. Gã bỗng cảm thấy không phục và xen cả chút cay đắng.
Lữ Thanh Thượng áy náy nói với Từ Thanh Phàm:
- Các vị sư đệ, mọi người đều không có chuyện gì nên ta cũng an tâm. Bây giờ ta muốn chạy về chỗ sư phụ nên chúng ta sẽ liên lạc sau.
Mọi người còn chưa kịp trả lời, Lữ Thanh Thượng đã vội vã bay về phía chân núi Cửu Hoa.
Sư phụ của Lữ Thanh Thượng chính là Hộ sơn trưởng lão Hầu trưởng lão, là người có địa vị chỉ đứng sau Trương Hoa Lăng và Chu Hoa Hải. Hầu trưởng lão điều khiển Cửu Cực trận nên đã bị Chu Hoa Hải dùng Nhiếp Thần thuật khống chế. Do vậy tâm thần của Hầu trưởng lão bị thương rất nặng. Dù bây giờ đã được cứu giúp nhưng có thể khôi phục lại được hay không thì vẫn còn để ngỏ.
Từ khi Lữ Thanh Thượng biết được tình trạng của sư phụ mình thì y vẫn luôn cảm thấy lo lắng bất an. Nhưng bởi vì mọi người đều đang gặp phải nguy hiểm nên y không dám biểu lộ cảm xúc của mình để tránh ảnh hưởng đến mọi người. Bây giờ núi Cửu Hoa đã trải qua kiếp nạn nên Lữ Thanh Thượng đã không thể kìm nén sự lo lắng của mình cho sư phụ. Y chỉ trị liệu sơ qua, chào hỏi mọi người rồi vội vàng đi gặp sư phụ của mình.
Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn nhìn theo Phượng Thanh Thiên và Lữ Thanh Thượng rời đi. Cả hai người đều đang ở một tình thế rất lúng túng nên tâm trạng của họ rất phức tạp. Sư tổ của hai người là Chu Hoa Hải đã phản bội lại phái Cửu Hoa cùng với rất nhiều sư huynh, sư đệ của họ. Bọn họ lại vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà đứng về phía Trương Hoa Lăng.
Điều quan trọng nhất là cả hai người lại không biết sư phụ của bọn họ là Bào Thanh Phương có tham dự vào phe phản loạn hay không. Nếu là có thì thân phận của hai người lại càng thêm lúng túng vì một ngày làm thầy, cả đời là cha. Bây giờ bọn họ không biết phải đối mặt với sư huynh đệ đồng môn và sư phụ của chính mình như nào.
Vốn dĩ hai người bọn họ hoàn toàn xứng đáng là lãnh tụ trong hàng đệ tử chữ Vũ của núi Cửu Hoa. Đáng lẽ bọn họ phải hỗ trợ các trưởng lão ổn định tình hình nhưng bởi vì thân phận lúc này của hai người nên không dám tham gia.
Từ Thanh Phàm nhìn thấy Lý Vũ Hàn cười gượng để cố che giấu sự bất lực của mình. Hắn chỉ biết thở dài trong lòng. Có lẽ hắn đã hiểu suy nghĩ trong đầu Lý Vũ Hàn lúc này.
Trước trận chiến với Bạch Thanh Phúc, gã đã buông lời trào phúng Chu Hoa Hải thực ra chưa từng thu một tên đệ tử chân chính. Câu nói này đương nhiên bao hàm cả Bào Thanh Phương. Bạch Thanh Phúc là Trương Hư Thánh nằm vùng, như vậy Bào Thanh Phương lại có thân phận gì đây. Lý Vũ Hàn chính là đang bị sự thật này dày vò.
Từ Thanh Phàm nhìn hai người chau mày vì những lo lắng ở trong lòng. Hắn lại thở dài lần nữa vì họ cũng đã hai bên đã từng là bạn bè. Hắn cười, nói:
- Bây giờ yêu ma đã bị đánh bại nhưng bên ngoài vẫn còn đang rất hỗn loạn. Hay là mọi người đến động phủ phía sau núi của ta để tĩnh dưỡng.
Ba người đều đồng ý với đề nghị này. Từ Thanh Phàm là người bay đi đầu tiên rồi ba người kia theo sau. Đột nhiên, hình ảnh gương mặt điềm tĩnh của Đình Nhi lúc đang mê man hiện ra trong đầu hắn.
Ở cách núi Cửu Hoa về phái đông mấy chục dặm, một đám mây ngũ sắc rộng đến mấy chục dặm như sắp phủ kín cả bầu trời đang từ từ bay về hướng tây.
Ở trên đó, mấy ngàn tu tiên giả đang chen chúc đứng cạnh nhau khiến cho người khác có cảm giác như gần nửa tu sĩ của tu tiên giới đang tập trung ở đây. Tất cả bọn họ đều đi từ Chiêm Đài đến núi Cửu Hoa đển hưng binh vấn tội.
Trong số họ, ba người dẫn đầu chính là Thanh Linh Tử chưởng môn Thanh Hư môn, Hư Hoàn đại sư phương trượng Từ Vân tự, Lăng Liên Tiên tông chủ Ngũ Hành tông. Đây là ba nơi của lục đại Thánh địa. Cả ba người đều đang trầm tư, im lặng.
Cả ba người đều cảm thấy sự việc ở Hoàn đảo vô cùng quỷ dị. Trương Hoa Lăng lại là người vô cùng cẩn thận nên quá nửa việc này là do người khác hãm hại. Nhưng những người phái Cửu Hoa ở Hoàn đảo lại trực tiếp thừa nhận mọi việc đều do họ làm khiến cả ba người đều cảm thấy thực sự bất ngờ. Ba người chỉ muốn mượn chuyện này để chèn ép núi Cửu Hoa một chút chứ không hề có ý làm to chuyện. Chỉ có loại người như Lê Thiên Anh mới làm việc tùy theo cảm xúc cá nhân mà không để ý đến lợi ích.
Chu Hoa Hải chính là thái thượng hộ pháp. Chính vì thế nên lời thú nhận của lão mới khiến ba người không thể không im lặng mà phải đứng ra triệu tập tất cả tu sĩ trên Chiêm Đài đến núi Cửu Hoa. Dù làm thế nhưng cả ba người vẫn không thể hiểu nổi hành động này của Chu Hoa Hải nên có cảm giác như đang bị ai đó lợi dụng.
Một số các môn chủ của các phái lớn khác mà nổi bật nhất là Cửu Tắc đạo nhân và Man Thiên điện chủ của Bát Hoang điện đứng ở ngay phái dưới người đứng đầu của ba đại thánh địa. Hai người này đều đang tỏ ra rất bình thản nhưng nếu ai để ý kĩ thì sẽ thấy sự hưng phấn ở sâu bên trong.
Đối với hai người bọn họ, sự thật là gì không quan trọng, chỉ cần núi Cửu Hoa nhận trách nhiệm thì hai phái sẽ đạt được lợi ích. Mục đích của cả hai chỉ là lợi ích nên không thèm quan tâm đúng sai.
Chu Hoa Hải và đệ tử Bào Thanh Phương đứng ngay đằng sau những trưởng môn này. Chu Hoa Hải tỏ ra hơi căng thẳng, còn Bào Thanh Phương lại lạnh nhạt, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến mình. Những đệ tử phái Cửu Hoa đứng sau hai người lại đang rất hoang mang. Đối với bọn họ, những biến cố suốt mấy ngày qua chính là nguyên nhân.
Những trưởng lão và đệ tử của các môn phái khác lại tỏ ra hưng phân hoặc căng thẳng, cũng có người lại vẫn như bình thường.
Từ xa, núi Cửu Hoa hùng vĩ đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Càng đến gần thì hình ảnh càng trở nên rõ hơn.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, sắc mặt Chu Hoa Hải càng thêm trắng xám, thậm chí còn chảy mồ hôi. Bào Thanh Phương nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hoa Hải thì chỉ hừ lạnh, và trong mắt lóe lên sự khinh thường.
Cuối cùng, vùng mây này cũng bay đến ngày trước mặt núi Cửu Hoa. Theo lời khai của Chu Hoa Hải lúc trước, bây giờ Trương Hoa Lăng đã mang theo đệ tử phái Cửu Hoa chạy trốn đến tận Đông Hải. Nhưng lúc này, mọi người lại nhìn thấy Trương Hoa Lăng đang đứng ở bên ngoài núi Cửu Hoa. Y tựa hồ rất ung dung, giống như đã đoán trước được mọi việc.
- Các vị đạo hữu, mọi người đã nói núi Cửu Hoa có một tháng để tự điều tra không phải sao? Tại sao mới được mấy ngày, các vị đã đến rồi?
Trương Hoa Lăng cũng không thèm liếc nhìn Chu Hoa Hải một lần, mà lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kĩ Bào Thanh Phương. Sau đó y mới ôm quyền, quay về phía đám người trước mặt nói.
- Hừ. Trương Hoa Lăng lão tặc, người không muốn giả vờ vô tội. Thái thượng hộ pháp phái Cửu Hoa Chu Hoa Hải đã nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Việc ở Hoàn đảo do một mình người sắp đặt, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, người còn gì để nói?
Những người khác còn chưa kịp nói gì, cung chủ Tố Nữ cung chỉ tay thẳng vào mặt Trương Hoa Lăng quát lớn. Y không hề tức giận vì hành vi vô lễ này, chỉ đưa tay phải ra dấu mời mọi người đi vào, nói:
- Mời các vị đạo hữu vào bên trong núi Cửu Hoa nói chuyện. Xà Hạc chân nhân, Hà tiên cô, Lung Ách Hạt tôn giả và sư tôn của ta đang chờ các vị ở đại điện.
Những tu si có kiến thức uyên bác giật mình khi nghe thấy lời nói của Trương Hoa Lăng. Xà Hạc chân nhân và Hà tiên cô đều là tông sư Đại Thừa kỳ từ hơn ngàn năm trước trong giới Tu Chân. Lung Ách Hạt tôn giả là tông sư già nhất của Khổ Tu cốc, lão đã bế quan từ hơn ngàn năm trước. Sư tôn của Trương Hoa Lăng là Lý Hư Hán. Có người đồn rằng Lý Hư Hán đã mất từ năm trăm năm trước, dù sao khi còn sống ông ta cũng là một huyền thoại. Bây giờ Trương Hoa Lăng lại nói Lý Hư Hán còn sống, chứng tỏ mọi lời đồn trước đây là do phái Cửu Hoa truyền ra.
Lúc này, bốn vị Đại Thừa kỳ đều đang ở bên trong phái Cửu Hoa? Nếu đây là sự thật, vậy tại sao bốn người này lại tập trung ở đây và mục đích của họ là gì? Chả lã lại vì sự việc ở Hoàn đảo?
Sau hai giờ.
Lúc này trời đã về đêm, ánh trăng nhua hòa, và rất nhiều ngôi sao tỏa sáng.
Lý Hư Hán đứng cạnh Trương Hoa Lăng ở bên ngoài núi Cửu Hoa và nhìn theo các tu sĩ đã đi xa.
Vào hai giờ trước, tu sĩ các phái đi vào bên trong núi Cửu Hoa, họ đã nhín thấy khung cảnh tan hoang của nơi này. Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, trong đó có cả yêu mà và con người. Cung điện bị phá hủy gần hết khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy sự việc lần này không đơn giản.
Khi trưởng môn các phái đi vào bên trong điện Hoa Lăng, bọn họ nhìn thấy ngay bốn vị Đại Thừa kỳ và được nghe giải thích mọi thứ. Sau đó bọn họ còn được nhìn thấy Chu Hoa Hải thật sự thì ai cũng hiểu việc ở Hoàn đảo không phải do phái Cửu Hoa là chủ mưu. Mặc dù có một số người như Cửu Tắc đạo nhân, Man Thiên, Lê Thiên Anh vẫn không cam tâm nhưng do đối diện với bốn vị Tông Sư nên không ai dám tiếp tục chất vấn.
Cuối cùng phái Cửu Hoa đã được rửa oan và đã lấy lại Huyền Vũ lệnh cùng với địa vị Thánh Địa. Lung Ách Hạt tôn giả công khai tỏ thái độ ủng hộ với núi Cửu Hoa. Xà Hạc chân nhân và Hà tiên cô lại giữ thái độ lập lờ khiến các phái muốn nhân lúc cháy nhà hôi của đành buông bỏ suy nghĩ này.
Trương Hoa Lăng và Lý Hư Hán đang quan tâm đến hai việc khác quan trọng hơn rất nhiều. Một là Lung Ách Hạt tôn giả đã phong cấm tu vi của toàn bộ tu sĩ Khổ Tu cốc để thuận tiện cho việc tra hỏi để tìm ra những ai đã nghe lời Trương Hư Thánh tham gia vào việc ở Hoàn Đảo. Hai là việc của Chu Hoa Hải và Bào Thanh Phương. Chu Hoa Hải ở đây lúc này là một tên trưởng lão của bản phái đã mất tích nhiều năm trước. Trương Hư Thánh giải phẫu và chỉnh hình để gã trở thành Chu Hoa Hải. Do thực lực của gã kém hơn Chu Hoa Hải rất nhiều nên Trương Hư Thánh đã giúp gã tăng công lực nhưng tuổi thọ lại giảm đi rất nhiều. Gã vừa trở lại núi Cửu Hoa một lúc thì đã hóa thành xương khô ở ngay trước mặt mọi người. Tình cảnh lúc đó vô cùng kinh dị.
Bào Thanh Phương không phải giả mạo nhưng gã giống như Bạch Thanh Phúc đều là yêu ma cấp dưới quyền của Trương Hư Thánh. Thiên phú Bào Thanh Phương không cao nên thực lực vẫn rất bình thường nên đã bị Trương Hư Thánh dụ dỗ. Sau khi được cải tạo, gã trở thành yêu ma cao cấp có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với tứ đại Xà Vệ. Chính vì thế gã tuyệt đối trung thành với Trương Hư Thánh.
Trái ngược với sự mềm yếu của Chu Hoa Hải giả và hai trưởng lão phái Cửu Hoa bị bắt, Bào Thanh Phương lại rất cứng rắn khi bị chưởng môn các phái tra hỏi. Sau khi gã biết được Trương Hư Thánh đã chạy thoát, gã đã ngay lập tức tự sát trước mặt tất cả mọi người.
Khi tất cả tu sĩ của các phái đã rời đi khỏi tầm mắt, Trương Hoa Lăng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Khuôn mặt vốn đang ôn hoa bỗng trở nên cực kì mệt mỏi, lo lắng.
- Ngươi đang lo lắng điều gì?
Lý Hư Hán quay đầu lại hỏi Trương Hư Thánh vì lão nhìn thấy sự ưu tư trong mắt y.
Trương Hoa Lăng trả lời:
- Sư tôn, phái Cửu Hoa đã vượt qua hạo kiếp lần này nhưng thực lực tổn thất rất lớn. Đệ tử sợ rằng nếu Trương Hư Thánh quay lại thì phái Cửu Hoa không thể phản kháng. Tuy Lung Ách Hạt tôn giả hứa sẽ bảo vệ phái Cửu Hoa nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời còn lâu dài thì vẫn không được. Thực lực phái Cửu Hoa lúc này rất yếu. Đệ tử sợ là chúng ta không chịu nổi một đòn của Trương Hư Thánh khi gã hồi phục. Thậm chí đối mặt với Lục Hợp môn, Bát Hoang điện thì địa vị Thánh Địa của phái Cửu Hoa cũng khó giữ.
Lý Hư Hán lắc đầu, nói nhỏ:
- Điều này ngươi không cần phải lo. Thực lực của Trương Hư Thánh rất mạnh nhưng trong vòng trăm năm nữa gã cũng không thể quay lại. Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng để gã đoạt lại trái tim như thế? Ta hiểu rõ Trương Hư Thánh như chính gã hiểu ta. Dù cho ta cùng Lung Ách Hạt tôn giả đồng tâm hiệp lực thì khả năng cao cũng không thể chiến thắng gã. Chính vì thế ta đã sớm lưu lại hậu thủ ở trái tim của gã. Nếu như gã không dung hợp nó vào trong cơ thể mình thì không sao, nhưng nếu gã làm thế thì trong vòng trăm năm chắc chắn sẽ không thể hồi phục lại.
Lý Hư Hán nói đến đây thì đột nhiên khó thở. Lão nghỉ một lúc rồi mới nói tiếp:
- Uy hiếp của Lục Hợp môn và Bát Hoang điện thì ngươi càng không cần phải lo. Hôm nay bọn họ đã nhìn thấy bốn vị Tông Sư Đại Thừa kỳ ở núi Cửu Hoa. Khi bọn bọ còn chưa biết quan hệ giữa phái Cửu Hoa và những người này thì chắc chắn bọn họ không dám manh động. Hơn nữa, nếu như ta đoán không sai thì Tố Nữ cung cũng sắp đến thời điểm phải suy bại. Lúc đó bọn họ sẽ để ý đến Tố Nữ cung mà không phải phái Cửu Hoa.
Trương Hoa Lăng nghe thấy Lý Hư Hán phân tích thì y vô cùng vui mừng, kích động vì sư phụ có thể tính toán mọi thứ xa đến như vậy. Lão đã lường trước được hết mọi khả năng có thể xảy ra nên đã có phương án giải quyết hết mọi việc. Có lẽ nếu lúc trước Trương Hư Thánh không tỏa ra khí thế khiến cho các cao thủ Đại Thừa kỳ khác đến đây thì Lý Hư Hán cũng sẽ làm thế để uy hiếp các môn phái khác.
Tuy Trương Hoa Lăng cũng tự phụ bản thân túc trí đa mưu nhưng nhìn thấy Lý Hư Hán bố cục mọi thứ sau y cũng không thể không tin phục và tự nhận không bằng.
Trương Hư Thánh nhìn vào miệng vết thương trên ngực Lý Hư Hán. Ánh mắt vốn đang còn chút hy vọng cũng đã chuyển sang lo lắng, rồi y hỏi:
- Sư tôn, vết thương của ngài …
Lý Hư Hán lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không sao, ta dùng Diệt Hồn thuật nên vẫn còn sống được gần trăm năm nữa. Ngươi không cần lo lắng.
Trương Hoa Lăng run nhẹ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Diệt Hồn thuật là dùng việc linh hồn bị ăn mòn dần dần để đổi lấy tuổi thọ dù cho bị bất cứ tổn thương như nào. Nếu ai đó dùng đạo pháp này thì sau khi họ chết linh hồn sẽ không còn tồn tại để có thể vào Luân Hồi. Hơn nữa mỗi giây mỗi phút họ đều phải chịu đựng nỗi đau của việc linh hồn bị xé rách. Đây chính là Đạo pháp khiến người dùng phải trả giá to lớn nhất. Lý Hư Hán chỉ muốn thủ hộ phái Cửu Hoa lâu thêm một chút mà lão không chút do dự dùng Đạo pháp này.