Trên Kỳ Lân Sơn phía nam Cửu Hoa Môn, sau khi đám yêu quái thủ hạ kia bay về phía Cửu hoa Môn, trung niên văn sĩ vẫn bảo trì tư thế ngẩng đầu nhìn về phía xa không chút nào thay đổi. Tựa hồ như Cửu Hoa Sơn trước mắt hắn có xem bao nhiêu lần cũng không đủ, hoặc cũng có thể là bộ dáng Cửu Hoa Sơn phía trước đối với hắn mà nói thì chỉ cần nhìn một lần như vậy.
Có lẽ, bên trong nội tâm của hắn vẫn còn một chút không đành lòng?
Mà mười mấy tu sĩ nhân loại cùng yêu quái bên cạnh hắn chứng kiến thần sắc như vậy của trung niên văn sĩ cũng biết hiện tại không phải là lúc nhiều lời, cho nên chỉ đứng khoanh tay, không dám phát ra chút thanh âm nào.
Một lúc lâu sau, trung niên văn sĩ rốt cuộc cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt xa xăm của hắn, trên khóe miệng nổi lên một ý cười tựa như có như không, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Không nghĩ nhiều năm như vậy rồi, một đời tuổi trẻ đệ tử cũng xuất hiện được vài người, vô luận là Chu Hoa Hải, Trương Hoa Lăng hay Tiêu Hoa Triết đều không phải là hạng người đơn giản, hôm nay lại chết như vậy, thật sự rất đáng tiếc.
Những lời này tựa như hắn nói với người bên cạnh, vừa giống như hắn đang lẩm bẩm nói một mình. Trong giọng nói không có chút than thở nào, cũng không có chút tiếc hận mà ngược lại còn có một tia hưng phấn.
Không nghĩ tới trung niên văn sĩ này mặc dù tướng mạo không lớn, nhưng khẩu khí không ngờ lại tự phụ như vậy. Bối chữ “Hoa” của Cửu Hoa Môn có thể nói là những người trụ cột của môn phái, môn hạ đồ tôn đều có vài ba người, nhưng trong miệng văn niên trung sĩ này, dĩ nhiên lại chỉ là “Một đời đệ tử tuổi trẻ của Cửu Hoa Môn” mà thôi.
Một xà nhân nịng nọt cười nói:
- Rít… Người pháp lực thông thiên, trí tuệ lại càng là thiên hạ vô song.. Rít.. Cho dù là Trương Hoa Lăng hay Chu Hoa Hải có thế nào thì mọi việc cũng dễ như trở bàn tay mà thôi..
Nghe thấy rõ ràng điệu vuốt mông ngựa, trên mặt trung niên văn sĩ vẫn chỉ như trước vô hỉ vô lo, chỉ là thản nhiên nói:
- Người của ta đã tới Cửu Hoa Sơn rồi, như vậy cũng ta cũng đến hộp họp góp vui đi.
Vừa nói trung niên văn sĩ cũng không để ý tới những người bên cạnh, dẫn đầu ngự vân bay về phía Cửu Hoa Sơn.
Chỉ thấy tường vân màu trắng dưới chân hắn xuất ra thất thải hà quang, bạch y trên người bị gió đêm lay động chập chờn không ngừng, cộng thêm diện mạo anh tuấn, khí chất vô tư tự tại kèm theo chút cô đơn thoáng qua của hắn nhìn xa xa có phần giống tiên nhân. Nhưng nào có ai nghĩ đến chính hắn lại bày ra kế hoạch nhằm hủy diệt một môn phái đâu?
Mà tốc độ ngự vân của hắn trông tựa hồ nhẹ nhàng, nhìn chỉ như là chầm chậm phi hành, nhưng trong nháy mắt đã bỏ xa đám người trên núi Kỳ Lân.
Chứng kiến động tác của văn niên trung sĩ, đám người khác hơi sửng sốt một chút, cũng vội vàng ngự vân đi theo hắn bay về phía Cửu Hoa Môn.
Mà một gã xà nhân lại tăng tốc càng nhay bay đến bên người trung niên văn sĩ, thấp giọng nói:
- Rít… Tứ Thập Nhất Hào hiện tại còn không trở về, trên người hắn còn bao nhiêu nhiệm vụ mà chủ nhân tự mình dặn dò giao cho hắn, không biết có hoàn thành hay chưa. Chúng ta có phải chờ hắn không?
Trên khóe miệng trung niên văn sĩ hơi nổi lên một tia cười lạnh, tay phải nhẹ nhàng gõ vào tay trái, nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta đoán không sai, nhiện vị của hắn hẳn đã hàon thành, chỉ bất quá sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó hắn còn muốn tìm sư huynh năm nào để báo thù thôi. Cho nên sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp trở về gặp ta.
Ngưc khí của trung niên văn sĩ mặc dù thanh nhạt, nhưng xà nhân này lại biết trong lòng chủ nhân mình thật sự đã nổi giận. Đối với chủ nhân cao thâm khó lường này của hắn mà nói, đã là người hầu thì nên đem nhiệm vụ mà văn sĩ trung niên giao cho coi như một nhiệm vụ trọng yếu nhất, mà tuyệt đối không thể có một tia tư tâm nào ở đây.
Mà Tứ Thập Nhất Hào làm như vậy cũng đã làm phạm vào điều tối kị của trung niên văn sĩ. Khi động tác dùng tay phải nhẹ nhàng gõ vào tay trái chính là thói quen trước khi giết người của hắn. Điều đó càng chứng minh trong tim hắn đã trỗi dậy sát tâm rồi.
“Sợ rằng Bắc Vệ trong Tứ Xà Vệ lại muốn đổi người rồi”. Tên xà nhân lạnh lùng nghĩ đến.
Khi tên xà nhân còn đang đăm chiêu suy nghĩ, trung niên văn sĩ lại bắt đầu hỏi một gã xà nhân khác vẫn trầm mặc từ đầu tới giờ ở phía sau:
- Thất Hào! Ta bảo ngươi đem tư liệu của những người tham gia Tân nhân tỉ thí giao cho Tứ Thập Nhất Hào, ngươi đã đưa chưa?
Thất Hào trậm mặc một chút, sợ hãi trong lòng đột nhiên kéo tới mãnh liệt, nhưng sắc mặt vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Không có.
- Nói như vậy, Tứ Thập Nhất Hào cũng không biết việc Từ Thanh Phàm đã sơ bộ luyện hóa được cành Ngô Đồng?
- Đúng ạ.
Nghe Thất Hào trả lời, tất cả mọi người xung quanh thân thể chợt chấn động, ánh mắt nhìn về phía Thất Hào như thể đang nhìn một người đang chờ chết.
Trung niên văn sĩ ngược lại không có tỏ ra vẻ gì đặc biệt, ngược lại thản nhiên vừa cười vừa nói:
- Không có cũng tốt, để cho tên Từ Thanh Phàm kia ra tay giết hắn đi. Cũng đỡ cho các ngươi phải một phen động tay chân.
Nghe trung niên văn sĩ nói thế, mặc dù trên mặt hắn xuất hiện nụ cười nhu hòa thân thiết như vậy, nhưng trong lòng mọi người vẫn không nhịn được mà phát lạnh.
Mà sau khi dừng lại một chút, hắn còn nói thêm:
- Trong hàng bối chữ “Thanh”, đứng đầu cũng là Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên, Lữ Thanh Thượng bốn người mà thôi. Mặc dù hiện tại không đủ để cho ta phải sợ hãi, nhưng lần này một khi để cho bọn họ chạy thoát thì tương lai cũng sẽ là một phiền toái. Thất Hào, sau khi ngươi tới Cửu Hoa Môn, việc gì cũng không cần quản, chỉ cần cùng Tứ Hào, Tam Thập Tam Hào cùng nhau giết chết bọn họ đi.
Thân thể Thất Hào hơi hơi chấn động, trên khuôn mặt dữ tợn đó hiện lên một tia mê mang, nhưng không có chút dũng khí nào phản đối, đành phải cúi đầu đáp:
- Vâng.
Hai tên xà nhân khác cũng khom người cúi đầu với trung niên văn sĩ nói:
- Chủ nhân yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ làm được.
Trung niên văn sĩ hơi hơi gật gật đầu, xoay người tiếp tục hướng về Cửu Hoa Sơn bay đi.
Trước mắt, Cửu Hoa Sơn nguy nga hiểm trở đã gần trong gang tấc.
******
Liên tiếp phát ra những tiếng ầm vang lên phía hậu sơn Cửu Hoa Môn phá tan vẻ yên tĩnh nơi đây. Mà trận chiến giữa Nam Cung Thanh Sơn cùng Từ Thanh Phàm vẫn đang được tiếp tục duy trì.
Mặc dù Thực Nhân Hoa của Từ Thanh Phàm cũng không có tạo thành tổn thương lớn gì cho Nam Cung Thanh Sơn, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thụ được vết đau trên thân thể. Vì thế hắn phẫn nộ vô cùng.
Từ sau khi hắn bị chủ nhân cải tạo thân thể, mặc dù chán ghét chính khuôn mặt của mình, nhưng đổi lại hắn có được thực lực cực lớn cùng sự tự tin. Cho nên lần này hắn tìm Từ Thanh Phàm báo thù cũng mang theo ánh mắt khinh thường cùng tâm tính cao ngạo cực điểm.
Vốn hắn tưởng rằng với thực lực của mình, việc giết Từ Thanh Phàm cũng chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại không có ngờ đến Từ Thanh Phàm không chỉ liên tiếp đỡ được công kích của hắn, ngược lại còn phản công làm cho bộ dáng của hắn trở lên chật vật như vậy.
- Vốn ta muốn bớt phiền hà mà nhanh chóng giết ngươi, nhưng hiện tại có lẽ ta phải chiêu đãi ngươi một chút mới được.
Nam Cung Thanh Sơn hung hăng nhìn chằm chằm Từ Thanh Phàm mà lạnh lùng nói.
Khi vừa nói xong, Nam Cung Thanh Sơn nhanh chóng đi về phía Từ Thanh Phàm, vốn tưởng rằng Từ Thanh Phàm sẽ giống như lâm phải đại địch mà lập tức chạy xa, nhưng không nghĩ tới Từ Thanh Phàm chỉ là dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn một cái rồi tựu nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống đất.
Mà thái độ này của Từ Thanh Phàm lại càng làm cho Nam Cung Thanh Sơn giận dữ không thể tha thứ.
Sau khi tới chỗ cách Từ Thanh Phàm ba trượng, Nam Cung Thanh Sơm cũng không nói nhiều, chiếc đuôi rắn ba đầu giương lên, nhất thời kéo dài ra hơn ba trượng, hướng về phía Từ Thanh Phàm hung hăng đâm tới.
Đồng thời, trên tay Nam Cung Thanh Sơn chỉ quyết cũng kết lại, mới vừa rồi khi đối phó với Từ Thanh Phàm hắn cũng không có sử dụng đạo pháp nào. Nhưng hiện tại thầm nghĩ trong thời gian ngắn nhất phải làm cho Từ Thanh Phàm chết không được tử tế, cho nên hắn bất chấp việc bảo trì “phong phạm của một cao thủ” vốn có, trừ bỏ chiếc đuôi rắn ba đầu ra thì chính hắn cũng tự mình công kích.
Lần này chiếc đuôi rắn ba đầu của Nam Cung Thanh sơn công kích khác với lần trước rất nhiều, ngoại trừ sự lợi hại cùng tính linh hoạt tăng lên do nguyên nhân khoảng cách ra thì nó còn mang theo hàn khí vô cùng mãnh liệt. Khi chiếc đuôi rắn huy động lên, đất đai phương viên mười trượng xung quanh nhanh chóng kết xuất lại thành một tầng băng sương.
Chỉ là khi Từ Thanh Phàm ngồi xuống đã đưa một đại lượng linh khí lớn vào “Thanh Linh Hộ Tí” cho nên mặc dù uy lực của chiếc đuôi rắn có tăng lên, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có đột phá được phòng tuyến của hắn.
Nhưng chiếc đuôi rắn ba đầu này của Nam Cung Thanh Sơn dù sao cũng là một trong những đòn sát thủ của hắn, bên trên còn có tỏa hàn khí uy lực vô cùng nữa. Dưới sự ảnh hưởng của hàn khí, con thanh sắc trường long quấn quanh Từ Thanh Phàm kia tốc độ ngày càng chậm, việc phòng thủ ngày càng trở lên vô lực. Mà hàn khí kinh khủng đó còn làm cho thân thể thanh long thay đổi, khi chiếc đuôi rắn liên tục công kích đến, nó dĩ nhiên lại xuất hiện nhiều vết rách nhỏ trên người.
Đối với Từ Thanh Phàm mà nói, uy hiếp từ trên người Nam Cung Thanh Sơn so với chiếc đuôi rắn của hắn còn lớn hơn nhiều. Hiện tại trên người hắn đang viện sinh ra linh khí ba động, cộng với thời gian thi pháp lâu càng chứng tỏ đạo pháp này của Nam Cung Thanh Sơn sẽ kinh khủng như thế nào.
“Đáng tiếc, ngươi đã không có cơ hội để thi triển đạo pháp này rồi”.
Từ Thanh Phàm đột nhiên mở mắt, nhìn Nam Cung Thanh Sơn nghĩ tới.
Khi Từ Thanh Phàm đồng thời mở cả hai mắt ra, thân thể hắn hồng quang đại thịnh. Trên đầu một nhánh cây có hình dáng giống như cây trâm cài tóc đột nhiên bay ra, ở trên không trung nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt to hơn ba trượng. Cùng với lúc biến lớn ra, hỏa diễm mãnh liệt từ trên nhánh cây tỏa ra, trong thiên địa mơ hồ có tiếng phượng minh vang lên.
Nhánh cây này chính là linh ngự vật của Từ Thanh Phàm – cành Ngô Đồng.
Sau khi cành Ngô Đồng xuất hiện dị biến, Nam Cung Thanh Sơn đang thi pháp thì đột nhiên động tác chợt dừng lại, một ngụm máu màu xanh từ trong miệng phun ra. Mà chiếc đuôi rắn ba đầu đang công kích thì lui về sau lưng hắn rồi run rẩy không ngừng.
Phượng Hoàng ăn mật rắn, đó chính là khắc tinh trời sinh trong thiên hạ của rắn. Mà đối hàn tính trên cơ thể Hư Nguy Xà lại càng như vậy, bởi vì Phượng Hoàng không chỉ là thiên địch của nó, mà Phượng Hoàng linh hỏa cũng khắc chế với Huyền Băng hàn khí của nó.
Đạo thuật dung hợp Nam Cung Thanh Sơn với Hư Nguy Xà dĩ nhiên là thần diệu, không chỉ chiếm được năng lượng của Hư Nguy Xà mà đồng thời còn có được tất cả dị năng của nó. Nhưng như thế cũng sẽ có được sự sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn của Hư Nguy Xà đối với Phượng Hoàng.
Khi Từ Thanh Phàm thi triển cành Ngô Đồng xong, Phượng Hoàng linh khí từ trên nó cùng với trên người Từ Thanh Phàm mạnh mẽ được toát ra. Mà cảm nhận được cỗ khí tức này xong, Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi kinh khủng từ trong đáy lòng xuất hiện mà hắn lại không thể ngăn cả. Dường như loại sợ hãi này đã khắc sâu vào trong linh hồn của Nam Cung Thanh Sơn, giống như được truyền thừa qua mấy đời.
Dưới sự quấy nhiễu của loại đạo pháp kinh khủng này, Nam Cung Thanh Sơn vốn đang thi triển đạo pháp đột nhiên không khỏi dừng lại, kết quả bị đạo pháp cấn trả, dính phải nội thương không nhẹ.
Nhưng Nam Cung Thanh Sơn hiện tại cũng bất chấp nội thương của mình, sự sợ hãi từ trong đáy lòng hắn đã khống chế cả thân thể lẫ tinh thần của hắn, cho nên không tự chủ được mà lùi vài bước.
Ngay tại lúc này, từ hai mắt của Từ Thanh Phàm phát ra hại đạo hồng mang chói mắt, trong miện phun ra một khẩu máu huyết vấy vào trên cành Ngô Đồng. Dưới sự tương trợ của máu huyết Từ Thanh Phàm, Phượng Hoàng linh hỏa trên cành Ngô Đồng lại càng phát ra mãnh liệt.
Trong liệt hỏa, tiếng phượng minh càng thêm rõ ràng, một con Phượng Hoàng gương cánh từ trong đó bay ra, dưới sự khống chế của Từ Thanh Phàm rất nhanh đánh tới.
Chứng kiến Phượng Hoàng được hình thành, đồng tử hai mắt Nam Cung Thanh Sơn chợt co rút lại, nhất thời ngay cả tiếng người cũng không nói được, trong miệng không ngừng vang lên tiếng “Rít...Rít” sợ hãi giống như là từ miệng rắn phát ra.
- Ầm Ầm…
- Rítttt!!!!
Dưới sự thân thể Nam Cung Thanh Sơn không thể di động được, Liệt Hỏa Phượng Hoàng trong nháy mắt đánh vào người hắn, nhất thời xung quanh hắn bị Phượng Hoàng linh hỏa đầy trời bao phủ.
Trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh vang lên, xà ngữ do Nam Cung Thanh Sơn phát ra vô cùng thảm thiết cũng vang theo.
Đồng thời trong đó cũng còn có tiếng thờ dài của Từ Thanh Phàm.
- Kết thúc rồi!
Đúng vậy, đã kết thúc.
Một đoạn ân oán dây dưa hơn bốn mươi năm, một đoạn nội tình của sư môn, một đoạn báo thù cùng tái báo thù, một đoạn cực đoan cùng sự đúng sai… rốt cục cũng đã kết thúc.
Nhưng lúc này một đoạn chiến đấu chân chính thảm thiết cũng mới được bắt đầu.