Hậu sơn Cửu Hoa Môn lúc này so với ký ức của Từ Thanh Phàm không có một chút thay đổi nào, vẫn là sự yên tĩnh, thanh bình, dường như không hề chịu ảnh hưởng của của sự hỗn loạn ở phía trước núi, cây cối xanh mát, đá xanh trải rộng, gió nhẹ vi vu, quả đúng là cảnh thế ngoại đào viên.
Nhìn thấy sự yên bình ở hậu sơn, Từ Thanh Phàm vốn đang vội vã chạy tới, trong lòng có chút buông lỏng.
- Xem ra biến cố Cửu Hoa Môn cũng không có ảnh hưởng đến phía sau núi, Đình Nhi hiện tại hẳn là cũng không có xảy ra chuyện gì!
Từ Thanh Phàm vừa ngự khí phi hành vừa thầm nghĩ.
Dù nghĩ vậy nhưng tốc độ ngự khí phi hành của Từ Thanh Phàm cũng không hề giảm đi mà ngược lại còn tăng lên, bởi vì cho dù Đình Nhi có thể không có chuyện bất trắc, nhưng nỗi nhớ đối với Đình Nhi vẫn không hề giảm bớt. Khi cảm giác lo lắng giảm bớt thì loại nhớ nhung này lại càng trở nên rõ rệt hơn.
Từ Thanh Phàm sinh sống ở hậu sơn hơn mười năm, đối với nơi này hết sức quen thuộc, dưới tình huống toàn lực phi hành chỉ cần hơn mười tức thời gian đã đến động phủ của mình.
Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến Từ Thanh Phàm chấn động.
Chỉ thấy “Tam Nguyên Trận” Từ Thanh Phàm bố trí cách đây hai năm đã biến mất không thấy tung tích, trên mặt đất là một phiến bừa bãi, hỗn loạn.
Không có trận pháp phóng ra sương trắng ngăn cản, Từ Thanh Phàm cũng có thể nhìn thấy rõ hai gian mộc ốc bản thân đã ở trong mười năm qua. Nhưng mà trong hai gian nhà gỗ này, có một gian đã bị hủy hoại một góc tường.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không hề trì hoãn, đẩy tốc độ lên mức nhanh nhất có thể, lắc mình tiến vào gian phòng của Đình Nhi. Nhưng chỉ phát hiện được là ngoại trừ góc phòng bị phá hủy ra, trong phòng mọi thứ khác đều bình thường. Đồ dùng trong nhà không bị đổ ngã, bàn ghế vẫn đặt tại vị trí cũ, ngay cả cái chăn cũng được xếp đặt gọn gàng, ngoài việc bị phá hủy một góc, chỉ là không thấy Đình Nhi đâu.
Mặc dù Từ Thanh Phàm lúc này phi thường lo lắng cho sự an nguy của Đình Nhi, nhưng vẫn bắt mình phải tỉnh táo. Vì hắn biết lúc này đây lo lắng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn có thể làm mình bỏ lỡ đi một tia cơ hội.
Sau khi bắt buộc bản thân tự bình tĩnh lại, Từ Thanh Phàm bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, cân nhắc đến các khả năng có thể xảy ra.
Phía bên ngoài góc phòng bị phá hủy, Từ Thanh Phàm cẩn thận điều tra các vết tích để lại, phát hiện thấy vết tích bị cháy đen, hiển nhiên là do bị lửa thiêu cháy. Mà trong vết tích đó còn chứa một tia ma khí ba động yếu ớt, đây rõ ràng là kết quả do hỏa ma màu đen của Đình Nhi gây ra.
Mà ngoại trừ chỗ này ra thì các địa phương khác không hề có điểm dị thưởng nào, hiển nhiên là do Đình Nhi sau khi phát hiện có người tiến vào đã thi triển hắc sắc ma hỏa công kích, nhưng không những không đả thương được hắn ta mà còn bị đối phương trong nháy mắt chế trụ.
Mặc dù tu vi hiện tại của Đình Nhi chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng không những có thể thi triển hắc sắc hỏa ma có uy lực cường đại mà thiên phú lại cực tốt, có thể khống chế đạo pháp đến mức xuất thần nhập hóa, cho dù là Từ Thanh Phàm mười năm trước cũng không bằng, hơn nữa sau khi bị Ma châu cải tạo, lục thức trở nên cực kỳ nhạy bén. Có thể trong nháy mắt chế trụ Đình Nhi thì tu vi tối thiểu phải là Tích Cốc hậu kỳ.
Trên Tích Cốc hậu kỳ có ba cảnh giới lần lượt là: Linh tịch kỳ, Kết Đan kỳ và Đại Thừa kỳ.
Từ Thanh Phàm trước tiên loại trừ khả năng do chính Đại Thừa kỳ tông sư ra tay.
Ngày trước, hắn đã bố trí “Tam Nguyên Trận”, mặc dù không thể tính là trận pháp cao thâm gì nhưng uy lực cũng không tầm thường, lại có trận bàn gia trì nên uy lực càng được đề thăng, do đó trừ phi là với tu vi Đại Thừa kỳ mới có thể vô thanh vô tức đem trận pháp đó phá vỡ.
Nhưng người có tu vi Đại Thừa kỳ trên cả toàn bộ tu tiên giới cũng cực kỳ ít ỏi, trước mắt chỉ biết đến mười vị, thêm vào các vị tu sĩ ẩn thế cũng tuyệt đối không vượt quá năm mươi vị. Còn vị tổ sư có tu vi Đại Thừa kỳ của Cửu Hoa Môn năm trăm năm trước cũng đã sớm thăng về cõi tiên rồi.
Cho nên khả năng do cao thủ cấp bậc tông sư ra tay là khó có thể xảy ra. Thậm chí cho dù là tông sư Đại Thừa kỳ hạ thủ thì cũng không hạ thấp bản thân mà ra tay đối với một tiểu cô nương như Đình Nhi.
Mà từ việc căn phòng bị phá hủy thì nhất định là khi kẻ xâm nhập phá trận đã khiến Đình Nhi phát giác.
Nghĩ đến hiện trường hỗn độn ở bên ngoài “Tam Nguyên Trận”, Từ Thanh Phàm cũng dần an tâm một chút, bởi vì kẻ xâm nhập này phải hao phí nhiều công sức mới phá vỡ được trận pháp, chứng tỏ hắn cũng chưa đạt tới tu vi Kết Đan kỳ. Bởi nếu là do cao thủ Kết Đan kỳ phá trận thì dù không thể vô thanh vô tức phá hủy trận pháp nhưng tuyệt đối có thể nhanh chóng phá hủy trận pháp một cách gọn gàng.
Sau khi tổng hợp phân tích các tình huống có thể xảy ra, Từ Thanh Phàm cơ bản xác định kẻ bắt Đình Nhi có tu vi Linh Tịch kỳ. Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu là do tu tiên giả Linh Tịch kỳ ra tay thì Từ Thanh Phàm có lòng tin có thể hoàn hảo vô khuyết cứu thoát Đình Nhi.
Mặc dù Từ Thanh Phàm cũng chỉ có tu vi Linh Tịch trung kỳ nhưng vô luận là đạo pháp hay là pháp khí, lẫn kinh nghiệm chiến đấu đều mạnh hơn tu tiên giả Linh Tịch kỳ bình thường, đấy là chưa kể đến việc Từ Thanh Phàm còn có cành Ngô Đồng làm vũ khí bí mật nữa.
Sau khi xác định tại gian phòng của Đình Nhi đã không tìm ra chứng cớ gì nữa, Từ Thanh Phàm bước nhanh ra phía ngoài gian phòng, liếc mắt nhìn xung quang, trong đầu chỉ nghĩ xem rốt cuộc thì Đình Nhi bị đã bị bắt đi đâu rồi.
Mặc dù nơi góc gian nhà gỗ bị phá hủy vẫn còn linh khí ba động, thể hiện rõ là thời gian Đình Nhi bị bắt đi cũng chưa quá lâu, nhưng đối với tu tiên giả tu vi Linh Tịch kỳ thì khoảng thời gian này cũng đủ để hắn đi xa gần trăm dặm.
Huống chi lúc này đây đến phương hướng hắn rời đi Từ thanh Phàm cũng không biết được.
Nhưng ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị thi triển “Phiêu Nhứ Hoa” để truy tìm dấu vết trong phương viên mười dặm thì động tác trên tay đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nghe thấy vừa có tiếng động từ trong căn nhà gỗ phía sau truyền tới.
Chính là từ căn phòng Từ Thanh Phàm đã ở.
Chẳng lẽ hung thủ còn trốn tại đây mà chưa kịp rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng động lạ, Từ Thanh Phàm nhanh chóng lao tới gian phòng của mình, đồng thời truyền linh khí vào pháp khí Thanh Linh Tí Thuẫn, một tiểu long màu xanh xuất hiện, quấn quanh người Từ Thanh Phàm đề phòng trường hợp có người đột nhiên ra tay đánh lén.
Nhưng khi nhìn thấy hiện trạng gian phòng của mình, Từ Thanh Phàm lại một lần nữa trong lòng cả kinh.
Cứ nghĩ Đình Nhi đã bị kẻ khác bắt đi nay đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình thường, nhưng đối với việc Từ Thanh Phàm xông vào lại không hề cảm giác thấy, rõ ràng là đã bị hôn mê.
Ở trên chiếc bàn đặt trước giường ngủ đã đặt sẵn hai chén nhỏ, bên cạnh là một người thanh niên thần thái thản nhiên đang độc ẩm, âm thanh vừa nãy mà Từ Thanh Phàm nghe thấy là âm thanh rót rượu vào chén.
Nhìn tướng mạo người này thì lại chính là sư đệ của Từ Thanh Phàm, hung thủ đã giết chết Nhạc Thanh Nho rồi biến mất từ lâu- Nam Cung Thanh Sơn.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, Từ Thanh Phàm đột ngột dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn Nam Cung Thanh Sơn.
Mười năm trước Từ Thanh Phàm đã tự tay phế bỏ tu vi của Nam Cung Thanh Sơn, hủy hoại Linh Hải khiến cho cơ thể hắn yếu nhược, đến người bình thường cũng không bằng. khả năng do hắn tới bắt Đình Nhi là không lớn.
Nhưng từ tình hình tại đây mà xem thì Đình Nhi bị hôn mê chính là do hắn xuất thủ.
Nghĩ vậy, Từ Thanh Phàm bắt đầu cẩn thận quan sát Nam Cung Thanh Sơn, phát hiện thấy mặc dù hắn có khuôn mặt trắng nõn nhưng hoàn toàn không có biểu hiện yếu nhược, càng không có vẻ như là đã bị hủy đi Linh Hải.
Hơn nữa, mặc dù trên người Nam Cung Thanh Sơn không hề có linh khí ba động cũng như khí thế uy hiếp người khác, nhưng Từ Thanh Phàm lại có thể cảm nhận rõ ràng khi tức cực kỳ nguy hiểm.
Có khả năng khiến cho một kẻ có tu vi Linh Tịch kỳ cảm thấy nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng Từ Thanh Phàm cảm giác được khí tực cực kỳ nguy hiểm trên người hắn dường như mình đã từng gặp qua, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
- Ngươi tới rồi? Ngươi đến muộn so với ta nghĩ khoảng một khắc thời gian.
Nam Cung Thanh Sơn nhìn thấy Từ Thanh Phàm tiến vào, nhưng trên mặt không hề có chút khẩn trương hay là biểu tình cừu hận. Mà ngược ại chỉ thản nhiên uống rượu như cũ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói.
- Ngươi đã làm gì Đình Nhi? Ngươi đã sớm biết ta đến? Nói vậy, người cũng biết sự việc phát sinh ở Cửu Hoa Môn?
Từ Thanh Phàm nhìn thấy bộ dáng của Nam Cung Thanh Sơn thì những nghi vấn trong lòng càng nhiều hơn.
Trước tiên không nói đến việc tại sao sau khi bị hủy đi Linh Hải Nam Cung Thanh Sơn vẫn không hề bị hư nhược, cũng không nói đến việc khí tức nguy hiểm trên người hắn từ đâu mà có, nhưng từ phản ứng cùng thần thái mà xem ra thì rõ ràng tính cách của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nếu nói trước đây Nam Cung Thanh Sơn âm trầm thì hiện tại hắn vẫn âm trầm như cũ, nhưng lại đem sự âm trầm đó giấu kín trong lòng.
Trong trí nhớ của Từ Thanh Phàm, ấn tượng về Nam Cung Thanh Sơn chính là kẻ phản đồ, sau khi bị mình đánh bại đã gào thét đòi báo thù, chính là tên hỗn đản mười năm trước cười lạnh lẽo gây ra vết thương chí mạng đối với Nhạc Thanh Nho, cũng chính là tên ác đồ xuất khẩu cuồng ngôn trước khi quyết đấu với Từ Thanh Phàm .
Nhưng bộ dáng hiện tại của Nam Cung Thanh Sơn lại không hề có chút quan hệ nào với hình ảnh tên phản đồ đê tiện ngày xưa, dường như hắn đã trở thành một con người khác, hoặc là hắn đã đem sự ác độc đó chôn dấu kỹ trong lòng khiến người khác không thể phát hiện.
Nếu như nói trước kia Nam Cung Thanh Sơn dùng sự cuồng vọng để thể hiện nội tâm yếu nhược thì hiện tại hắn lại vì rất tự tin mà có vẻ thản nhiên, một lòng tin tuyệt đối vào thực lực của bản thân.
- Đúng vậy! Ta đã sớm biết ngươi tới. Sự thật là, ta hết sức hiểu rõ mọi chuyện xảy ra đối với ngươi trong những năm qua, hiểu rõ hơn cả mắc ngươi tưởng tượng.
Nói tới đây, Nam Cung Thanh Sơn dừng lại mỉm cười rồi tiếp tục nói:
- Vốn dĩ ta đã chuẩn bị một bình rượu nhạt, muốn uống cùng ngươi, nhưng không ngờ ngươi tới chậm quá nên ta dành uống hết.
Vừa nói Nam Cung Thanh Sơn vừa lắc nhẹ bình rượu trong tay, không trả lời câu hỏi thứ hai của Từ Thanh Phàm.
- Ngươi đã làm gì Đình Nhi?
Từ Thanh Phàm vẫn kiên trì hỏi.
- Đình Nhi? Chính là tiểu cô nương này?
Nam Cung Thanh Sơn cuối cùng cũng đáp trả Từ Thanh Phàm:
- Chủ nhân của ta đối với nàng rất có hứng thú nên đã sai ta tới để bảo hộ nàng, không để sự hỗn loạn của Cửu Hoa Môn gây ra chuyện gì ngoài ý muốn đối với nàng, sau đó đem Đình Nhi tới gặp người.
Từ Thanh Phàm nghe tới chủ nhân trong lời nói của Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng đột nhiên nghĩ tới kẻ bày mưu trên Hoàn Đảo, cũng như “kẻ đó” trong cuộc đối thoại giữa Trương Hoa Lăng và Chu Hoa Hải.
Mà Nam Cung Thanh Sơn lúc này lại tiếp tục nói:
- Vốn ta đã chuẩn bị mang theo tiểu cô nương này lập tức rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới việc sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp nên cố ý ngồi lại chỗ này chờ ngươi, ôn lại chuyện cũ.
Nói tới đây, Nam Cung Thanh Sơn dường như rất vui, hướng về Từ Thanh Phàm mỉm cười.
Mà Từ Thanh Phàm trong lòng cũng minh bạch cái gọi là ôn lại chuyện cũ của Nam Cung Thanh Sơn là cái gì.
Hắn chính là muốn tìm mình báo thù ân oán hơn mười năm qua.