Nam Cung Cẩm giơ tay bắn một phát, tụ tiễn liền mạnh mẽ đâm vào tảng đá trên vách núi, khiến cho cơ thể nàng treo trên vách đá dựng đứng, mà một tay khác, lấy ra thanh đao, hung hăng đâm vào một tảng đá khác, để ổn định thân hình lại! Bách Lý Kinh Hồng1cũng rơi xuống cùng nàng, nhưng vì có nội lực và khinh công, nên không cần dùng dao găm để ổn định thân thể. Hai người nhìn quanh, trên dây leo cách đó không xa, cũng chính là hai người Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt không thể sai được! Bọn hắn cũng không8ngờ tới Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm lại đuổi theo như thế, thế nên, liền tạo thành khung cảnh cả bốn người đều bị treo trên không trung, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên cảm thấy phiền muộn hay thú vị! Trọng lượng của súng máy RPK cũng không nhẹ, bọn2hắn phải ôm ở giữa không trung tuyệt đối là tốn sức. Nam Cung Cẩm bỗng nhiên nhìn bọn hắn mà cười, trong nụ cười có sự trào phúng vô hạn! Nụ cười này, khiến cho thần sắc hai người đang nghiêm túc, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhất là Đạm Đài Minh Nguyệt, hắn4thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì?” “Ta cười, vì không biết hai vị, có cảm thấy bản thân giống mấy kẻ cướp gà trộm chó hay không! Cứ như thế mà ôm đồ của người ta, còn vô cùng đáng thương mà treo người giữa không trung ôm đồ, thật xấu hổ cho các ngươi!” Thực ra trong lòng Nam Cung Cẩm đang nóng như lửa, tuy nói vũ khí này không phải là cái đầu tiên nàng sáng tạo ra, nhưng đây là ở cổ đại, lại là nàng phải mất vài ngày mới nghiên cứu ra được, cũng coi như là người đầu tiên chứ? Hiện nay nàng luôn có cảm giác như là bị người khác ăn cắp mất tâm huyết của mình vậy! Hai người kia nghe thế, lại cười lạnh một tiếng, Mộ Dung Thiên Thu nói: “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, mà từ trước tới nay, vì mục đích, trẫm đều không từ thủ đoạn! Chuyện này, đã tính là gì?” Loại người giết sạch cha mẹ, anh em của mình để chiếm lấy quyền lực chỉ cao vô thượng mà nói, chuyện này thật đúng là không đáng gì cả! Còn Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng chỉ nói một cách rất lạnh nhạt:”Người Mạc Bắc chúng ta, vốn khác với người Trung Nguyên các ngươi, bất kỳ đồ vật gì, bất kể là có phải của ngươi hay không, nhưng chỉ cần ngươi có bản lĩnh cướp được nó, thì nó chính là của ngươi! Cho nên trẫm cũng không cho rằng trẫm làm thế là có gì không đúng. Hoàng hậu Nam Nhạc nếu không hài lòng, có thể thử cướp lại từ trong tay trẫm xem!” Lời này của Đạm Đài Minh Nguyệt không phải là giả dối. Mạc Bắc Vốn là vùng đất man hoang, cường giả vi tôn, đồ ăn, đất đai, đàn bà phụ nữ, đều là ai cướp được thì chính là của người đó! Cho nên người Trung Nguyên mới thường xuyên nói người Mạc Bắc là Man tộc. “Vậy thì tốt, hôm nay bản cũng sẽ lĩnh giáo hai vị một phen!” Nam Cung Cẩm vừa nói xong thì giật tay lại, rút tụ tiễn từ trong đá ra, bắn vào một chỗ khác. Sau đó đạp mạnh vào vách núi, bay tới chỗ Đạm Đài Minh Nguyệt cách đó không xa, thanh đao trong tay trực tiếp chém vào đối phương! Cùng lúc đó, thân thể Bách Lý Kinh Hồng như một làn sương trắng, đánh ập về phía Mộ Dung Thiên Thu! Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt đều đang ôm súng máy trong tay, nên tự nhiên là động tác tránh né nhiều hơn động tác phản kích. Dây leo ở giữa không trung văng tứ tán, thân hình mấy người nhanh chóng chuyển đổi qua lại giữa không trung Nam Cung Cẩm đánh một chiều không trúng, lại kéo tụ tiễn ra, bắt đầu chiều thứ hai! Đạm Đài Minh Nguyệt quyết đoán buông dây leo đang nắm, bay vụt đến một sợi dây leo khác! Hắn chợt cảm thấy có chút khâm phục cô gái này, phía dưới bọn hắn là sườn núi cao vạn trượng, vậy mà cô ta ở đây lại mặt không đổi sắc, kể cả một người đàn ông như hắn lúc tránh công kích của nàng, cũng có chút lo lắng sẽ rơi xuống, nhưng cô ta có vẻ như không hề lo lắng, hoàn toàn chắc chắn là có thể cố định thân thể ở trên vách núi này! Đúng là Nam Cung Cẩm hoàn toàn chắc chắn, vì kiếp trước huấn luyện sát thủ tuyệt đối là khắc nghiệt hơn so với huấn luyện lính đặc chủng! Cho nên kiểu quyết đấu thế này, dưới sự giúp đỡ của tụ tiễn, đối với nàng mà nói, thật sự không tính là gì cả! Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không ngồi chờ chết, hắn kéo dây leo, bay lên không, cả người như đại bàng giương cánh, đạp một cước, tung ra vô số nội lực để bay vụt lên! Nam Cung Cảm thấy tình thế không ổn, lúc này mới xoay người một cái, khó khăn lắm mới né được, sau đó lại chém một đao tới hắn! Ở bên kia, Mộ Dung Thiên Thu và Bách Lý Kinh Hồng đang quyết đấu trên gần đỉnh núi! Vạt áo hai người bị gió thổi tung lên, tùy ý mà bay! Biểu lộ của hai người cũng vô cùng nghiêm túc, mãi mãi cũng không chủ quan khinh địch, là đặc tính của Bách Lý Kinh Hồng, còn Mộ Dung Thiên Thu thì xưa nay luôn là gặp kẻ mạnh sẽ càng mạnh hơn, cho nên hắn lập tức dốc toàn lực ứng phó! Hai người triển đấu ở giữa không trung, gió và sức mạnh cùng bốc lên, khí thế thậm chí như muốn nghịch thiên. Đã là giữa trưa, mặt trời treo cao, gió núi thổi bay những giọt mồ hôi trên mặt mấy người, khiến cho bọn họ nhìn cũng không quá chật vật Nhưng bốn cánh tay của họ lại không khỏi bị thấm ướt bởi mồ hôi, dù là nắm dây leo hay tụ tiễn, đều không có ngoại lệ mà có chút trơn trượt. Vẻ mặt mấy người đều nghiêm túc, nếu như nhiệt độ càng ngày càng cao, mà bọn họ chỉ có thể nắm lấy mấy thứ này để triều đấu trên không trung, tất nhiên sẽ có lúc trượt tay, vậy thì bọn họ sẽ rơi từ trên cao xuống mà chết! Núi Thái Hành rất cao, lại hiểm trở, tuyệt đối không phải loại như núi tuyết có thể so sánh được! Nếu như mà ngã xuống, rồi ở giữa chừng không có chỗ nào mượn lực, tất nhiên sẽ thịt nát xương tan. “Đủ rồi! Đừng đánh nữa!” Đạm Đài Minh Nguyệt mở miệng ngăn lại trận quyết đấu trên sườn núi này. Ba người đều dùng công kích, lẳng lặng nhìn hắn. “Tiếp tục đánh nữa, cũng không có lợi ích gì, kết quả duy nhất, chính là chúng ta đều rơi xuống vách núi, đồng quy vu tận mà thôi!” Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt giờ phút này hơi mang theo vẻ bất đắc dĩ, nếu cứ đánh nhau thế này, chỉ sợ là khó phân ra thắng bại, nhưng ông trời lại không cho bọn hắn thời gian để quyết định. Nam Cung Cẩm nghe thế, cười mà như không cười nhìn hắn: “Thể không biết Mạc Bắc Hoàng cho là chúng ta hiện nay nên làm thế nào?” Môi Đạm Đài Minh Nguyệt giật giật mấy cái, vừa muốn nói gì thì chợt cảm thấy ngọn núi rung động! Vẻ mặt mấy người đều kinh biến, Nam Cung Cẩm lại càng khẽ nguyền rủa một câu: “Fuck! Núi lở sao?” Xem ra, ông trời cũng muốn làm khó dễ bọn họ! Toàn bộ dãy núi đều lắc lư dữ dội, còn có nhiều tảng đá rơi từ phía trên xuống. Mà tảng đá bọn họ dùng để ổn định thân thể cũng bắt đầu lung lay. Cuối cùng thì “Ầm ầm” một tiếng vang lên thật lớn. Tảng đá rơi từ trên cao xuống, bốn người cùng nhau rơi xuống sườn núi! Nhưng hướng rơi lại không giống nhau, sau khi va chạm, mỗi người đều như một chấm đen nhỏ rơi từ trên cao xuống! Trên đường rơi xuống, Nam Cung Cẩm không ngừng phóng tụ tiễn ra, mỗi lần đều hơi dừng thân thể lại một chút trên những tảng đá, núi đang rung lắc dữ dội, miễn cưỡng duy trì được vài giây yên ổn, nhưng cũng không có gì quá nguy cấp. Sau vài lần phóng tụ tiễn, trông thấy càng ngày càng gần đáy vực, nàng cũng dần yên lòng lại. Mấy lần ngã xuống núi trước đây, đều vì không có tụ tiễn, cho nên phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, thậm chí nhiều lần suýt nguy hiểm đến tính mạng
Cho nên sau khi trở về, nàng đã bỏ công nghiên cứu công cụ thoát thân một phen, mới nghiên cứu chế tạo ra cái tụ tiễn này, dùng phương pháp mượn lực để rơi xuống, hẳn là nàng sẽ không có quá nhiều lo lắng đến tính mạng. Nhưng, điều khiến nàng lo lắng chính là Bách Lý Kinh Hồng Tuy nàng tin tưởng khả năng của hắn, chắc chắn sẽ không có gì trở ngại, nhưng nhớ tới chuyện tuyết lở lần trước, đúng là nàng có chút không yên lòng được! Rất nhiều thứ rơi từ trên cao xuống trong phạm vi rộng, còn có những tảng đá lớn rơi xuống, nhiều lần suýt nữa rơi trúng đầu nàng! Cuối cùng, trông thấy chỉ còn khoảng mười mét nữa là tới chân núi, Nam Cung Cẩm liền bay vụt xuống, định lăn trên mặt đất mấy vòng để giảm lực va chạm tránh tổn thương, nhưng lại không quan sát, khiến cho vạt áo của nàng vướng vào nhánh cây! Fuck! May mà không chết, nhưng trên trời lại có một tảng đá lớn cùng lúc đó rơi xuống phía nàng! Nàng quyết định thật nhanh, chém một đao vào nhánh cây, nguyện vọng cả người bình yên rơi xuống đất đã bị nhánh cây này hóa thành bọt biển! Thân hình nàng ở giữa không trung xoay một độ công không thể tưởng tượng được, tránh thoát được tảng đá kia, nhưng cũng đã làm cho nàng không tiếp đất được an toàn! “A!” Nàng kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khổ cực rơi xuống đất! Mặc dù đã rất cố gắng khống chế tổn thương ở mức độ thấp nhất, nhưng vẫn rất khổ sở vì bị thương ở chân! Nàng kiểm tra một chút, hiển nhiên là gãy xương! Nhưng trên không trung vẫn còn rất nhiều tảng đá đang rơi xuống, Nam Cung Cẩm đau đớn kéo chân của mình, tiến lên thật nhanh, di chuyển ra xa mấy trăm mét, cuối cùng mới trốn ra khỏi khu vực đá lăn xuống, dần dần, ngọn núi cũng thôi không lắc lư nữa! Nhìn tình hình này, là ngọn núi bị lở, nhưng thiệt hại chủ yếu xảy ra ở mặt khác, không phải ở bên bọn họ, cho nên chỉ lắc lư trên phạm vi lớn rồi khôi phục bình tĩnh. Khi Nam Cung Cấm dừng chân, nàng đã di chuyển được đến một thảm cỏ xanh, mà cách đó không xa, là một con sống. Trong lòng nàng không khỏi có chút buồn bực, nếu như bản thân rơi xuống sông thì tốt biết mấy, như thế chân sẽ không bị gãy! Ngay lúc nàng đang phiền muộn, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ vang, một quả pháo hoa nở rộ đầy diễm lệ, Nam Cung Cẩm nhếch môi cười nhẹ, xem ra, hắn không bị làm sao! Nàng cũng lấy ra từ trong tay áo một quả pháo hoa giống như thế, chĩa lên không rồi châm lửa, chờ pháo hoa nổ. Sau đó, nàng chật vật di chuyển chân mình, định đi tìm ván gỗ để nẹp lại chân của mình. Đi chưa được mấy bước, nàng lại trông thấy một đoạn vải nhấp nhô trên dòng sông, Nam Cung Cẩm nhíu mày, chẳng lẽ có người rơi xuống nước? Nhưng rất nhanh, nàng liền thu hồi ánh mắt, đi sang hướng khác, người khác rơi xuống nước nàng không quan tâm, nhưng, sau khi đi được mấy bước, nàng dừng chân lại, nơi này là đáy vực núi Thái Hành, mà bên này chắc chắn là mặt phía Nam, cho nên có thể rơi xuống nước, thì có đến tám phần chính là con dân Nam Nhạc! Chuyện này... Nàng mà không cứu thì có vẻ như không được ổn lắm nhỉ?! Thế nên, nàng cố gắng nâng chân mình lên, đau đến nhe răng trợn mắt, nghiêng đầu nhìn tới chỗ áo bào đang nhấp nhô trên mặt nước cách đó hai mươi mét, cũng không biết người đó đã nổi lên như thế, là đã chết hay còn sống! Nếu là chết, cứu được thì thật đúng là không có lời, nhưng nếu còn sống thì sao? Khóe miệng nàng giật một cái. Cắn răng, nhảy xuống! Dòng nước chảy rất siết, hầu như là đẩy thân thể Nam Cung Cấm đi chỗ khác, Nam Cung Cẩm càng bơi càng phiền muộn, tại sao nàng lại phải chịu đựng cái chân đang đau kịch liệt để cứu một người nàng không hề quen biết chú? Đã bị gãy xương, mà còn muốn bơi trong nước cần ý chí cực lớn! Nếu không phải kiếp trước nàng đã trải qua huấn luyện vô cùng tàn khốc thì bây giờ đã sớm chìm xuống đáy sông! Đang lúc phiền muộn, một cơn sóng to vỗ tới, nước văng tứ tung, xối từ trên đầu Nam Cung Cẩm xuống, khiến cho tóc nàng ướt sũng, búi tóc bị xổ tung ra, còn có mấy sợi dính lên trên mặt nàng! Lần này, sắc mặt Nam Cung Cẩm càng đen thui lại! Nàng thật là khờ, mới đi gánh cái trách nhiệm Thánh Mẫu Nam Nhạc gì gì đó này! Sau khi bơi một lúc, nàng đã đến được chỗ ống tay áo kia, cũng không xem người kia hình dạng thể nào, thực tế là, tóc đã che khuất khuôn mặt nàng, nàng giơ tay lên vén mấy sợi tóc, sau đó nhìn xem dáng dấp của hắn thế nào? Nàng nắm lấy hắn, sau đó kéo hắn bơi về phía bờ, sau lưng vẫn là tiếng nước chảy mãnh liệt, Nam Cung Cẩm tăng nhanh tốc độ bơi, không bao lâu sau, nàng đã rời khỏi mặt nước lên bờ! Nàng quăng mạnh người trong tay về phía xa! Sau đó há miệng to mà thở hổn hển! Người kia bị Nam Cung Cẩm ném xuống đất như thế, nên rên lên một tiếng, hiển nhiên còn chưa chết! Nhưng vẻ mặt của Nam Cung Cẩm rõ ràng là cứng ngắc lại một chút, nàng nhanh chóng vuốt sạch những sợi tóc đang che mắt của nàng, nhìn tới người bị nàng ném cách đó không xa, người đó mặc một bộ trường bào màu tím nhạt, thân hình này, dáng vẻ này, y phục này, không phải là Đạm Đài Minh Nguyệt chứ?! Thế nhưng lúc trước Đạm Đài Minh Nguyệt rơi xuống, cách nàng không xa, không có lý do gì lại bị văng xa như thế! Đúng rồi, ngọn núi lắc lư như thế, có vẻ cũng có khả năng này! Còn người kia sau khi bị nàng ném xuống đất không hề nhẹ nhàng, thì đang hung hăng ho khan vài tiếng, sặc ra khỏi lồng ngực rất nhiều nước! Rơi từ trên vách núi xuống, vậy mà lại rơi xuống nước! Mà hắn xưa nay không giỏi bơi lội, dưới ảnh hưởng của dòng chảy xiết, rất nhanh hắn đã mất đi ý thức, súng RPK trong tay cũng không biết thất lạc trong nước lúc nào
Trong mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy có một bàn tay kéo mình vào bờ! Sau khi tỉnh táo lại, hắn vuốt mặt mình một cái, phát hiện ra tấm mặt nạ kia đã biến mất từ lúc nào! Mày kiếm hơi nhíu lại, cúi người chuẩn bị, đồng thời lúc này cũng thấy Nam Cung Cẩm đang ngẩn ngơ đứng ở không xa! Lúc Nam Cung Cảm thấy hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia! Gương mặt đó từng ở Dương Châu, khi rơi vào trong nước còn muốn hung hãn kéo nàng chết theo, rõ ràng chính là người trước mặt này! Mà nàng cũng xác định đến tám mươi phần trăm người này chính là Mạc Bắc Hoàng luôn đeo mặt nạ quỷ, không dùng gương mặt thật tiếp xúc người khác, Đạm Đài Minh Nguyệt! Còn có chuyện gì hố hơn là cứu kẻ thù của mình nữa sao?! Nàng tự trách mình sao lại ngớ ngẩn muốn làm cái gì mà Nam Nhạc Quốc Mẫu, cái gì mà tấm lòng Thánh Mẫu, lại thêm cơn sóng đáng chết kia khiến cho búi tóc xổ ra, làm cho nàng không nhìn rõ hình dáng của hắn! Khổ nhất chính là hiện nay nàng đang gãy chân, mà hắn đã tỉnh, cho nên rõ ràng nàng không phải đối thủ của hắn! Trong lòng của nàng còn có một người đang tùy tiện đứng chống nạnh mắng chửi nàng: Nam Cung Cẩm, mày đúng là đồ ngớ ngẩn! Nhưng trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, vội vàng chuyển từ vẻ ngẩn ngơ sang kinh ngạc: “Lại là ngươi à?” Tốt nhất là đừng nên để cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết nàng đã nhận ra hắn, như vậy thì sẽ không vạch mặt nhau, có lẽ nàng có thêm hy vọng sống! Đạm Đài Minh Nguyệt hiển nhiên cũng khá kinh ngạc, không ngờ nàng lại cứu hắn! Trong lúc nhất thời cũng ngổn ngang cảm xúc, hai lần rơi xuống nước vì nàng, cũng hai lần được nàng cứu, đầy cuối cùng là ngẫu nhiên hay là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu phải thế? Nghe nàng hỏi như vậy, có vẻ như nàng không nhận ra hắn, hắn mới nhếch môi mỏng lên, cười nhạt một tiếng, trên mặt còn có nước và mấy sợi tóc, sau khi nở nụ cười này, hắn đã bộc lộ ra hết phong độ mỹ nam, đẹp trai và ấm áp! “Là ta!” Nàng không nhận ra mình, là tốt nhất! Hiện nay cho dù nói thế nào, cũng là nàng cứu mình, nếu mình ra tay lấy oán trả ơn, hiển nhiên không phải là phong cách của Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng khó tránh được xấu hổ. Không bằng cứ giả vờ như không biết thì tốt hơn! Nam Cung Cẩm đang rất là khó chịu, mặt đen lên nói: “Ngươi thật đúng là có mặt khắp mọi nơi, ở Tây Võ có thể gặp ngươi, giờ ở Nam Nhạc cũng có thể gặp ngươi!” Vẻ mặt của nàng giả vờ rất đúng lúc đúng chỗ, nhưng trong lòng thì đang gào thét, Tiểu Hồng Hồng, Tiểu Hồng Hổng thân yêu của ta, mau mau tới đây cứu mạng ta đi! Đạm Đài Minh Nguyệt dùng một chút, đứng dậy, cười nói: “Mệnh lệnh của chủ nhân, sao ta có thể không đến!” Hắn vừa nói xong, trên mặt Nam Cung Cẩm đã hiện ra chút hoài nghi, chủ nhân? “Chủ nhân của ngươi là ai? Không phải là Đạm Đài Minh Nguyệt chứ?” Trước đó nàng đoán, tên này không phải là Đạm Đài Minh Nguyệt, thì cũng chính là thủ hạ của Đạm Đài Minh Nguyệt. Nhưng về sau vì giọng nói và thân hình quen thuộc, nên mới kết luận thân phận của đối phương. “Đúng!” “Phụt, khục, khục...” Thật là đóng giả quá tốt mà! Nam Cung Cẩm không chịu được, ở trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với hắn! Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thấy nàng ho khan, dưới đáy mắt sinh ra vẻ hoài nghi, chẳng lẽ nàng nhận ra mình: “Ngươi sao thế?” Do đó Nam Cung Cẩm liền biết được bản thân khốn khổ giả vờ cũng đã không cẩn thận suýt bị bại lộ rồi! “, ta chỉ đang bực mình, sao lại cứu được thủ hạ của tên khốn Đạm Đài Minh Nguyệt kia chứ!” Nam Cung Cẩm ra vẻ buồn bực nói, trên mặt biểu lộ rất rõ ràng sự không vui! Đạm Đài Minh Nguyệt cười khẽ một tiếng, cũng không tức giận vì bị mắng, ngược lại hắn lại nhấc chân chậm rãi bước về phía Nam Cung Cẩm: “Có lẽ là duyên phận!” “Kiểu nghiệt duyên thế này không cần cũng được! Dừng lại, ngươi lại đây làm gì?” Trong lòng Nam Cung Cẩm không khỏi cảnh giác, tay phải cũng không khỏi nắm chặt thanh đao. Đạm Đài Minh Nguyệt cười nhạt, hắn dùng nội lực rất nhanh làm cho nước trên người và quần áo bốc hơi hết, chậm rãi bước đi trên đường, những sợi tóc cũng bay trong gió, nhìn qua như có tư thế gió cuốn trăng mà đến. Hắn tới trước mặt Nam Cung Cẩm, ngồi xuống rồi hỏi: “Chân của ngươi sao thế, gãy xương à?” “Phải thì sao?” Mắt phượng nheo lại, tràn ngập vẻ lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cần hắn đi thêm một bước, nàng sẽ liều mạng mà đồng quy vu tận với hắn! Chân gãy xương không phải là đối thủ của hắn, nhưng tay của nàng thì không gãy, mà đối phương lại tự đưa đến trước mặt nàng, công kích trong tầm tay là thiên hạ của Nam Cung Cẩm, chỉ cần hắn tới gần thêm một chút nữa thôi! Nàng vừa dứt lời, Đạm Đài Minh Nguyệt lại cười: “Không cần để phòng như thế, ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên sẽ không lấy oán báo ơn!” “Đúng thế, trước đến nay người đã thiếu ta hai lần ân cứu mạng! Ngươi biết không, rõ ràng ta chính là phụ mẫu tái sinh của ngươi, nếu người muốn giết ta để khoe mẽ lấy lòng với chủ nhân của ngươi thì ngươi chính là cầm thú!” Sắc mặt Nam Cung Cẩm không vui nói, nàng rất hối hận, vô cùng hối hận tại sao bản thân lại bỗng nhiên nổi lòng từ bi, để cứu được một phiền toái to lớn thế này! Nếu như là ban nãy, nàng còn có thê lê cái chân bị gãy mà đi, nhưng hiện giờ, sau khi cố gắng bơi trong nước rất lâu, chân của nàng giờ mà muốn bước, muốn chạy đi, hậu quả chính là tàn phế nửa đời sau! Khóe môi Đạm Đài Minh Nguyệt tự nhiên co quắp một chút, đúng là ân cứu mạng như phụ mẫu tái sinh. Nhưng câu nói này lẽ ra nên là hắn phải nói mới đúng chứ? Sao lại có người tự chụp câu này lên đầu để nói? Hắn chợt nhớ ra đức hạnh của cô gái này chính là như thế, lập tức cũng cảm thấy biểu hiện hiện nay của cô ta không có gì là kỳ quái, hắn đưa tay ra... Nam Cung Cẩm đang muốn ra tay, thì giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn vang lên: “Đừng nhúc nhích!” Sau đó, đôi tay đầy vết chai của hắn kéo lại chân của nàng, hắn ném một cây phi đao từ trong ống tay áo ra, vòng ở trên không trung một vòng rồi quay về, khiến cho một cành cây rơi xuống chỗ chân hắn! Sau đó, hắn rút một thanh loan đao khảm bảo thạch ở bên hông, bổ cành cây có đường kính khoảng chừng nửa mét đó ra! Mặt không đổi sắc! Quả thật là trời sinh thần lực, làm việc lại vô cùng tàn nhẫn và bá đạo, không khác gì so với Nam Cung Cẩm! Chuyện này khiến cho ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn hắn cũng không khỏi sâu thêm mấy phần. Chỉ chốc lát sau, hắn đã gọt xong một thanh nẹp, không nói câu nào, liền buộc vào chân Nam Cung Cẩm. Mà Nam Cung Cẩm cũng không có nguyện vọng làm người tàn phế, cho nên không có động tác gì, nhưng mắt phượng vẫn luôn híp lại, có chút để phòng nhìn hắn. Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn rất tận tâm, động tác cũng vô cùng thuần thục, có vẻ như đã thường xuyên làm chuyện này, sau đó không lâu, hắn đã băng bó kỹ cho nàng! “Chuyện này có tính là ta đã trả cho người được một ân tình không, phụ mẫu tái sinh của ta?” Bên trong giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn có ý cười nhẹ nhàng, nghe đầy mị hoặc và dụ dỗ, nhưng Nam Cung Cẩm không phải là người bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn bộ dạng này của hắn, ở trong lòng nàng chỉ cảm thán một câu, khó trách tên này nhất định phải mang mặt nạ trên chiến trường, nếu không chẳng phải giống như Bách Lý Kinh Hồng, chỉ cần cười một cái là khiến người ta văng máu mũi khắp nơi sao? “Xem như trả được một chút lợi nhuận thôi!” Nam Cung Cẩm cũng không chút khách khí mà trả lời. Đạm Đài Minh Nguyệt lại cười một tiếng, xem ra, tâm trạng của hắn rất tốt, cười thật lâu mới ngừng lại, khiến cho Nam Cung Cẩm trong lúc nhất thời cũng không biết tên này đang suy nghĩ gì. “Ở Mạc Bắc chúng ta, nếu như một cô gái cứu được một chàng trai, sẽ có thể yêu cầu một chuyện, yêu cầu này, xem như ta nợ ngươi! Nhưng người phải nhớ kỹ, yêu cầu này, chỉ có thể liên quan tới người, không thể liên quan đến quốc gia!” Đạm Đài Minh Nguyệt cười rồi đứng dậy. Nam Cung Cẩm nhíu mày, ngửa đầu ra vẻ là một cô gái đáng yêu để xóa đi sự đề phòng và ý muốn giết người của đối phương: “Vậy sao người chỉ nợ ta một cái yêu cầu thôi? Lần trước cũng là ta cứu được người, đây rõ ràng là hai cái mà!” “Lần trước không tính” Lần trước nếu không phải nàng ra tay, hắn cũng sẽ không rơi xuống nước, vậy thì sao mà có thể xem như hắn nợ ân tình nàng được! Nhìn bộ dạng này, có vẻ như tình hình tốt đẹp, Nam Cung Cẩm cũng cảm nhận sâu sắc rằng mình có đến tám phần sẽ an toàn! Thế nên nàng buông xuống trái tim nhỏ đang đập loạn trong ngực, nhưng vẫn cảm thấy rất hối hận vì đã không cẩn thận mà cứu người này, nàng nói: “Một lần thì một lần, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, nhớ kỹ là người nợ ta ân tình sâu nặng đấy!” “Ừm! Nhớ kỹ, hứa hẹn này, suốt đời đều có hiệu lực!” Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu cười. Nam Cung Cẩm buộc lại đầu tóc ẩm ướt của mình lên cao, sau đó mới cảm thấy với một chút cảm giác bực bội, lại nhìn người đàn ông đang cười vô cùng cợt nhả trước mặt mình, càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ của hắn vô cùng quen måt! “Sao thế? Có phải phát hiện ra ta rất đẹp trai, không kém chút nào so với Bách Lý Kinh Hồng phải không?” Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt, mang theo đầy vẻ phóng khoáng và ý cười.