Một trong số đó là Đại Tư mã Vi đại nhân, hắn đang không cao hứng, bướcnhanh mấy bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên Thu “Hoàng thượng, mặc dù lànhư thế, nhưng người này mang theo nhiều người như vậy, cầm kiếm tiếncung, đây là có ý đồ gây rối. Hơn nữa hắn là do Thừa tướng đại nhân mang tới, tâm tư của Thừa tướng hiện tại cũng không rõ, Hoàng thượng tấtnhiên là không nên khoan thứ cho bọn họ, nếu không Thừa tướng đại nhânchỉ biết ngày càng vô pháp vô thiên”
“Yến khanh có thể vì Trẫmđứng ra chắn kiếm, ngươi có thể sao? Nếu không phải có Yến khanh thì giờ Trẫm còn đứng đây sao?” Ánh mắt màu lục lập lòe u quang, cực kỳ khôngvui nhìn Đại tư mã.
Tay này rất là không thức thời, tiếp tục lảinhải “Người này do Thừa tướng đưa đến, nói không chừng đang cùng Thừatướng diễn khổ nhục kế!” Chúng đại thần nghe vậy, nghĩ nghĩ, cũng cảmthấy rất có khả năng.
“Vi đại nhân, bản quan mang người theo ámsát Hoàng thượng, sau đó xông lên chắn kiếm, ngài không thấy khổ nhục kế như vậy quá phiền phức sao?” Âm thanh trong trẻo của Nam Cung Cẩm vanglên.
Mọi người yên lặng! Đúng vậy, võ công nam nhân này cao cường như thế, Thừa tướng muốn diễn kịch cứ kêu hắn lẻn vào hoàng cung khôngtốt hơn sao? Mắc gì đích thân mang vào, không phải tự mình tìm phiềntoái sao?
“Bất kể nói gì thì người này là do Thừa tướng mang vào, ngài không thể chối tội của mình được” Đại Tư mã quyết tâm mượn cơ hộithu thập tiểu tử coi trời bằng vung này một chuyến. Cả năm qua hắn quácàn rỡ. Chỉ một năm, hắn thăng chức bằng cả đời mình phấn đấu mà chưa bò tới được. Thừa tướng đứng đầu Tam công, hắn làm nguyên lão hai triều,thấy đứa trẻ ranh này còn phải gọi một tiếng ‘Đại nhân’ a, vụ này khiếnhắn uất nghẹn bấy lâu nay!
Lời này quả thật đánh vào trọng tâm,nói gì thì nói, người này do Yến Kinh Hồng mang đến, cho nên Thừa tướngkhông thể thoái thác tội của mình. Sau đó, mắt mọi người đều dồn hết lên người Mộ Dung Thiên Thu, tới bước này, chuyện này, phải đợi Hoàng đếquyết định.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô địch của Đế vương nở ra một nụcười mát mẻ tà mị, cười như không cười cảm thán “Xem ra Vi ái khanh giàthật rồi, Trẫm cho phép ngươi cáo lão hồi hương”
Đại Tư mã suýtchút ngất xỉu tại đương trường! Hoàng thượng làm gì mà sủng tín Yến Kinh Hồng đến mức độ này chứ? Cái này có được xem là mình không cẩn thậnđụng phải họng súng hay không? Rất nhanh cúi đầu nói “Khởi bẩm Hoàngthượng, thần tuy già rồi nhưng càng già càng dẻo dai, còn có thể tậntrung với người vài năm nữa, cáo lão hồi hương, thần hiện giờ chưa vội!”
Tác phong đó giờ của Yến Kinh Hồng chính là bỏ đá xuống giếng, hơn nữa kẻrơi xuống giếng lần này còn là người thường xuyên khiến mình không thoải mái, cho nên càng muốn khuyến mãi cho một cục đá to hơn! Vì vậy Yến đại nhân lập tức tiến lên một bước mở lời gián ngôn “Hoàng thượng, Vi đạinhân xác thật là càng già càng dẻo dai. Có một câu gọi là ‘tuổi già chíchưa già, chí ở ngàn dặm!’ Vi đại nhân cũng thuộc dạng lão mã có chílớn, cho nên thỉnh Hoàng thượng xem xét!”
Các đại thần khóe miệng không nhịn được mà run rẩy một hồi, tha thứ cho bọn họ, bởi vì đây làlần đầu tiên bọn họ nghe được một kiểu cầu tình đầy ‘tính nghệ thuật’đến như vậy. Cái gì mà ‘tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm’ vậy không phải đang nói Đại tư mã có tư tưởng trở thành một thế hệ kiêu hùng, vấn đỉnh đế vị hay sao? Nếu bảo Yến Kinh Hồng không hiểu rõ ý nghĩa nhữnggì y đang nói thì đánh chết họ cũng không tin. Hãm hại trắng trợn đếnvậy thì chỉ có Yến tiểu nhân kia mới có thể chính khí lẫm nhiên mà thựchiện thôi!
Đại Tư mã tức giận đến suýt chút nữa là thổ huyết,tiểu tử vô sỉ này, vậy mà dám ngang nhiên hãm hại mình như vậy! Có điềucâu ‘càng già càng dẻo dai’ là do chính mình vừa nói đã bị hắn đơm đặtthành mình còn tráng niên, có thể làm được rất nhiều chuyện khiến chobây giờ muốn phản bác cũng không cách nào!
Nhìn Đại tư mã nhàmình đang tức giận đến thở phì phò, Mộ Dung Thiên Thu cũng cảm thấy buồn cười. Điểm này ở bé con làm hắn thích nhất, có thể dùng dăm ba câu liền khiến đối thủ tức chết đi được, không nói lại cũng không phản bác nổi,khiến người xem trò khôi hài cũng cảm thấy có ý tứ!
Cuối cùng,tất cả mọi người đều yên lặng, Đại Tư mã rất suy sụp thều thào “Thầnlĩnh chỉ cáo lão hồi hương” Cho dù bây giờ không đi thì vài năm nữa cũng phải đi. Coi bộ Hoàng thượng đã chán ghét bộ xương già của mình lắmrồi. Hơn nữa, cáo lão còn đỡ hơn ôm tội danh mưu đồ gây rối không phảisao? Nhưng, hắn không cam lòng, vừa nói hắn vừa đánh mắt cho các lãothần ở phe ngoan cố, ý bảo bọn họ giúp mình cầu tình.
Dưới sự dẫn dắt của Thái phó đại nhân, đang muốn xin xỏ “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng…”
“Hoàng thượng, nhất định không thể để Vi đại nhân ra đi a! Nếu ngài ấy đi rồithì trong triều ta còn có ai đủ tài đủ đức để xử lý mọi việc? Thần erằng, chậm nhất là trong vòng ba ngày, triều cương tất đại loạn!” YếnKinh Hồng ngắt lời Thái phó. Muốn lấy lui làm tiến? Nằm mơ đi!!!
Phe phái những người trẻ tuổi lập tức cúi đầu, suýt chút nhịn cười muốnđiên! Thừa tướng quá trâu bò, lời này không phải nói Đại Tư mã hết sứctrọng yếu, nếu rời xa, Hoàng thượng sẽ không thể làm gì được nữa haysao? Triều đình chỉ vì thiếu một đại thần mà trở nên rối loạn, cho dùthật sự là thế thì Hoàng đế ngồi ở đó để làm gì? Đây là cố tình nâng Viđại nhân lên để hắn rơi xuống càng thảm hơn!
Mỗ Hoàng đế thừabiết Yến tiểu tử đang đánh chủ ý lên mình, nhưng nghe xong những lời này cũng khiến đồng tử hắn co lại đôi chút. Đế vương kiêng kỵ nhất là thầntử có địa vị siêu việt hơn mình, chuyện như vậy đừng nói là xảy ra, chodù là nghe thì cũng không muốn nghe! Vì thế sắc mặt lạnh đi vài phần“Chuẩn tấu Vi ái khanh”
Lúc này, các lão già thuộc phái bảo thủcảm thấy đất trời sụp đổ. Ánh mắt giết người toàn bộ đều quét về hướngYến Kinh Hồng. Còn có cửa cho người ta cầu tình nữa sao? Cả đám già cỗitrong đầu đều tụng chung một câu nguyền rủa ‘cầu cho hắn chết không tửtế!’
Sau khi quyết đoán thịt Vi đại nhân xong, Yến Kinh Hồng tiếp tục mở miệng “Hoàng thượng, vị trí Tam công không thể bỏ trống, thầncho rằng Mạnh Hạo Nhiên đại nhân có thể gánh vác được chức vụ Đại tư mã”
Sax máu, có kẻ đã đạt được mục đích rồi, giả bộ cũng không thèm giả bộ,người kế nhiệm chức vụ cũng giúp Mộ Dung Thiên Thu nghĩ ra luôn nữa chớ! Các vị đại thần hoài nghi, chuyện hôm nay chắc chắn là có dự mưu, cáigì nam sủng đánh nhau với Hoàng thượng bla bla… đều là vì lừa Đại Tư mãnhảy vào, bằng không thì làm thế nào tống khứ được một vị nhất phẩm đạithần chứ?
Mạnh Hạo Nhiên đứng xem kịch, khơi khơi bị điểm danhcũng hoảng hồn, ngây người ra một thoáng. Thật sự không nghĩ ra được vìsao Yến Kinh Hồng lại đề cử mình? Tuy cả đám chơi chung có vẻ hợp, nhưng trên triều đình hắn đứng ở phe trung lập, bên nào đúng thì hắn ủng hộchứ không nghiêng hẳn về phía họ Yến kia. Hơn nữa, hắn dựa vào thực lựcbản thân, tuổi trẻ mà lên đến chức Thượng thư thì kỳ tích chỉ đứng thứhai sau Yến Thừa tướng mà thôi. Bây giờ còn có thể lên được tới vị tríTam công? Hắn choáng rồi! Nghĩ ngợi một lúc liền nhanh chân bước ra,kinh sợ thoái thác “Hoàng thượng, chức Đại Tư mã, thần sợ không đủ nănglực đảm nhiệm!”
Phe phái thanh niên cũng dại ra, vốn tưởng Thừa tướng sẽ tiến cử phe nhà ai dè hắn lại tiến cử Mạnh Hạo Nhiên.
Ánh mắt Đế vương nhìn về phía nàng toát ra một tia ấm áp. Trong triều, dưới sự phóng túng của hắn, hai phái đều cân bằng, nhưng có không ít làngười của hắn, họ Mạnh là một trong số đó. Vị trí Đại tư mã vốn dĩ cũngmuốn giao cho Hạo Nhiên, chỉ sợ tư lịch y còn thấp, không ai ủng hộ.Thêm vào đó, tên này cũng không giỏi như Yến tiểu tử, nếu trên phươngdiện ngoại giao, đối nội, đại sự trong triều nhiều lần lập đại công thìcũng phá lệ cất nhắc y, nhưng quả thật y không tranh đua như họ Yến.Hiện tại có lời này của Yến khanh, tương đương trên triều cướp đoạt thếlực giúp hắn, đây không phải chứng minh bé con rất chân thành với hắnsao?
“Mạnh đại nhân không cần tự xem nhẹ mình, thần có thể dùngđầu bảo đảm, Mạnh đại nhân nhất định sẽ làm tốt chức vụ này!” Yến KinhHồng cam đoan.
Mà Mộ Dung Thiên Thu chờ, cũng chính là những lời nói này!
Nhoẻn miệng cười, lập tức mở miệng “Nếu Thừa tướng đã nói vậy, Mạnh ái khanhngày mai nhận chức đi. Sau khi yến hội kết thúc, Lễ bộ đưa quan bào vàquan ấn đến Mạnh phủ”
Lễ bộ thượng thư nhanh chóng đứng dậy “Vi thần tuân chỉ”
“Cái này...” Mạnh Hạo Nhiên bỗng có một loại cảm giác không chân thực, có phải hắn đang nằm mơ hay không?
“Mạnh đại nhân còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn!” Nam Cung Cẩm nhắc nhở.
Lúc này Mạnh Hạo Nhiên mới phản ứng lại, quỳ xuống “Tạ ân điển Hoàngthượng, thần nhất định không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và Thừa tướng”
Mạnh Hạo Nhiên lập tức biến thành người thứ hai ở Tây Võ bị hâm mộ ghen ghét đủ loại! Thậm chí có người bắt đầu vô sỉ tưởng tượng, phải chăng Mạnhđại nhân đã không cẩn thận bảo vệ được cúc hoa của mình, bị Thừa tướngvấy bẩn, nên hôm nay Thừa tướng mới tiến cử hắn ta?
Thế là trò khôi hài này cuối cùng được Mạnh Hạo Nhiên nhặt hết tiện nghi đã kết thúc như thế đó!
Ám vệ của Bách Lý Kinh Hồng cũng rút đi từ sớm.
Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn quân thần bọn họ ì xèo một trận, cảm thấy lòng mình hụt hẫng, dường như tất cả bọn họ là chung một quốcgia, mình chỉ là người ngoài cuộc, cũng chỉ là một khán giả đứng xem!
Lãnh Tử Hàn đi đến trước mặt Hồng mỹ nhân quét mắt về phía hắn “Bách Lý Kinh Hồng, đường còn rất dài!” Lời này mang theo ý vị của kẻ xem kịch vui,một chút khiêu khích, còn có rất nhiều điểm vui sướng khi người gặp họa. Lúc trước ở Nam Nhạc hắn lựa chọn thoái lui, lựa chọn ở bên cạnh bảo hộ để cuối cùng đổi lấy là cái gì? Là tin tức tiểu Cẩm rơi xuống vực! Hắnnhớ rất rõ, lúc đó hắn cho rằng nàng đã chết, loại đau đớn đó hắn khôngmuốn nhớ lại, cái cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, trái tim dường như vỡ nát, cả người như một cái xác không hồn. Cho nên giờ này hắn quyếtsẽ không lùi bước, nếu Bách Lý Kinh Hồng không đủ năng lực bảo hộ nàng,vậy hắn sẽ đến bảo hộ!
Không tranh đoạt là muốn nàng hạnh phúc.Nhưng sau khi rút lui, hậu quả lại đáng sợ như vậy, nên hắn tự nhiên làmuốn tham gia trận náo nhiệt này!
Bách Lý Kinh Hồng nghiêngđầu nhìn hắn một cái, nói cũng không nói. Đường còn rất dài, ý hắn làmình cùng Cẩm nhi muốn bên nhau đường còn rất dài? Nhưng… “Đường dù dài, cũng không có người sống nào chen chân vô lọt”
Một câu, khiến Lãnh Tử Hàn nghẹn lời!
Bọn hạ nhân nhanh chóng thu thập một phen, mọi người lần nữa ngồi xuống.Lúc này ánh mắt các quý nữ nhìn Bách Lý Kinh Hồng đã khác xưa. Trướcghét bỏ vì hắn là nam sủng, nhưng Dạ Mạc Sơn Trang đó, chỉ cần người cókiến thức có đầu óc đều hiểu, nếu gả cho Trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang, thể diện chỉ sợ còn ngon hơn gả cho Hoàng thượng làm Quý phi a! Hơn nữa,người này lớn lên anh tuấn xinh đẹp như vậy, đứng bên cạnh Liệt vươngtuyệt đối không thua kém chút nào, tâm làm sao mà không động được chớ?Một đám động lòng hoài xuân, liền quên mất luôn sự kiện người ta đanglàm nam sủng!
Mọi người ngồi còn chưa nóng mông, sự kiện khác lại ập tới.
Một trường kiếm hướng về phía Nam Cung Cẩm phi đến.
Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu vừa muốn ra tay thì Nam Cung Cẩm đãtrước họ một bước. Vươn nhanh hai ngón tay với một tốc độ mắt thườngkhông nhìn thấy, kẹp lại mũi kiếm. Sau đó nhẹ nhàng gập lại, một tiếnggiòn rụm vang lên, thanh kiếm gãy đôi mà không hề thấy nàng dùng chútnội lực nào. Hắc y nhân mắt trừng to, hóa đá!
Mọi người không ngờ thân thủ của Yến Kinh Hồng tốt đến vậy. Họ chỉ kịp thấy hắc y nhân vung kiếm lao đến, ai đó xoay người đứng lên, chỉ một chiêu liền chế trụ cổgã.
Ném một ánh mắt cho nam nhân áo tím bên cạnh, anh chàng hiểu ý, tung một tia nội lực thi triển cách không điểm huyệt khiến tên kiakhông động đậy được nữa.
“Buông ra! Ngươi là gian tướng, ông đây hôm nay phải giết chết ngươi!” Tên kia gân cổ chửi ầm lên.
Cô nàng kéo khăn che mặt của y xuống, nhìn nhìn, cảm thấy lạ hoắc, căn bản là chưa từng quen biết, bực mình nhíu mày hỏi “Ai phái ngươi tới?”
“Chả ai phái ông tới, ông đây chính mình tới!”
Nàng cười trào phúng “Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật cung khai, cứ tỏthái độ không hợp tác thế này, ta làm sao yên tâm mà thả cho ngươi rờiđi được!”
Thả hắn đi? Không chỉ các vị đại thần kinh ngạc, ngaycả hắc y nhân cũng ngây ngốc đứng hình. Tiến vào Hoàng cung ám sát thựcra là hạ sách, nhưng Yến Kinh Hồng mỗi lần ra ngoài đều mang theo mộtđống người hầu, không ai có thể tới gần được. Hôm nay mình theo một vịđại nhân lẻn vào cung, tới giết hắn! Vào trong cung hắn rất rõ ràng, cho dù ám sát được hay không thì cũng mất mạng. Nhưng Yến Kinh Hồng vừa nói gì kia? Thả hắn đi?
Mộ Dung Thiên Thu không kiên nhẫn, ra lệnh“Lôi xuống địa lao, dùng nghiêm hình tra tấn, chừng nào hắn khai ra tênchủ mưu thì mới thôi”
“Hoàng thượng, để thần trực tiếp thẩm vấn!” Tính nết hàng này, sợ là càng đánh sẽ càng không khai. “Nói đi, tại sao muốn mạng bản quan?”
“Ngươi giết phụ thân ta, thù giết cha không đội trời chung!”
Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mặt tên này một hồi, cũng cảm thấy có điểm quen quen “Phụ thân ngươi là Kinh Triệu phủ doãn?”
“Ừ” Trong mắt tràn đầy sát ý.
Cô nàng không chút thú vị chép miệng, Kinh Triệu phủ doãn có một đứa contrai từ nhỏ đã đưa lên núi học võ, từ lâu chưa từng trở về thăm nhà,chắc là người này đây!
“Đó là do ngươi không biết những chuyệntốt do cha ngươi gây ra. Chỉ cần ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút làbiết hắn có đáng chết hay không!”
“Chiếm đoạt ruộng tốt, ức hiếpbá tánh, ngầm đoạt của công. Hình bộ và Đại lý tự đều có chứng cứ phạmpháp của hắn. Một hai tội thì còn nói bản quan muốn vu hãm, nhưng nhiềutội danh như vậy bản quan có thể làm bộ được sao?”
Nghe đến đây,gã hắc y ngẩn ra một chút, hóa ra mình còn không biết phụ thân đại nhângây ra nhiều chuyện tốt đến vậy! Quả thật hắn cũng có nghe chút hơi gióvề hành vi không phù hợp của cha già, nhưng hắn lại nghĩ, biết đâu đâylà lời đồn do tên gian tướng kia gây ra thì sao, có điều Yến Kinh Hồnghiện tại luôn khẳng định, chứng cứ đang nằm ở Hình bộ và Đại lý tự, cáinày… chắc không phải giả!
“Nhớ kỹ, Yến Kinh Hồng ta trước giờ chỉ giết người đáng giết mà thôi!” Khí thế thập phần lạnh lẽo “Nói đi, aimang ngươi vào? Xem bộ dạng này của ngươi bất quá cũng là do bị người ta kích động xúi giục, bằng không cũng không vì bản quan mà đến”
Trong lòng gã kia giãy giụa một chút, không biết là nên nói hay không, dù sao cũng là do mình cầu xin người ta!
Nam Cung Cẩm mắt sắc lạnh liếc nhìn toàn trường, lại thấy Lễ bộ thị langcúi đầu, thần thái còn có chút khẩn trương. Cũng đúng, hắn là môn sinhcủa Ngự sử đại phu, có làm ra loại chuyện này kể cũng không kỳ quái! Chỉ cần biết là kẻ nào làm, sau này nàng sẽ tùy tiện tìm một lý do hại chết hắn, cơ bản gã kia có nói hay không cũng không sao!
“Ta không thể nói!” Gã cắn răng nhưng thật ra nhìn rất khí phách.
Nàng ra vẻ chả sao cả gật gật đầu “Tùy ngươi. Hoàng thượng, hành thích trong cung, ngài có thể xử trí hắn rồi!”
“Cái gì?” Gã không tin tưởng trừng lớn mắt “Mới rồi không phải ngươi nói có thể thả ta sao?”
“Ta nói hồi nào?” Vẻ mặt hết sức mê hoặc.
“Ngươi nói ta không hợp tác, ngươi làm sao yên tâm …” Tới đây hắn liền ngừnglại, hình như người ta đâu có nói muốn thả hắn a, tuy có thể lý giải như vậy, nhưng thực tế là chưa có nói à!
Nam Cung Cẩm gật gật đầu“A, ngươi nói là cái đó hả? Lúc đó ta chỉ muốn thả mồi, mục đích là chongươi tĩnh tâm lại, sau đó kiên nhẫn tiếp thu sự dạy dỗ của ta!”
“…” Hắc y nhân tức giận đến ngất xỉu!
“…” Hồng mỹ nhân, anh em nhà Mộ Dung, Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên ho khan không ngừng!
“…” Các đại thần khóe miệng run rẩy lợi hại!
Cuối cùng hắc y nhân đang xỉu bị người ta đưa đi mất!
Qua ba tuần rượu, thưởng hoa yến tuyên bố kết thúc, các đại thần từng người ra về. Yến Kinh Hồng đứng dậy, mỗ Hoàng đế liền đến trước mặt nàng,liếc Hồng mỹ nhân một cái, mày kiếm nhướn nhướn, trong giọng nói mangtheo nhiều phần cố tình “Yến khanh, trên người ngươi thật thơm!”
Nghe xong, đồng tử Bách Lý Kinh Hồng co rút lại, sắc mặt Yến Kinh Hồng tốisầm. Tâm tình ai đó phi thường tốt, cười lớn, nghênh ngang rời đi…
Nam Cung Cẩm thấp thỏm nhìn Bách Lý Kinh Hồng đang làm cái mặt cự tuyệtngười ngoài ngàn dặm, tâm thần kinh hách, lê từng bước theo sau.
“Thừa tướng đại nhân dừng bước!” Có tiếng gọi nàng từ phía sau.
Nàng dừng lại, ngoái đầu nhìn liền thấy phe ta là Thái thường tự khanh Lý Lâm Mộc bèn hỏi “Chuyện gì?”
“Hôm nay đại nhân tiến cử Mạnh đại nhân là có ý gì?” Y hỏi nhỏ. Bọn họ suynghĩ rất lâu nhưng vẫn không ra được đáp án, nên cuối cùng đành làm mặtdày chạy theo.
Nàng cười, cũng nhỏ giọng đáp “Chỗ tốt có rấtnhiều! Đầu tiên, ngươi phải biết rằng, đá một người trong đám bảo thủ sẽ khiến Hoàng thượng phải đi an ủi bọn họ, còn phải bảo trì cân bằng trên triều, cho nên Đại tư mã mới tất nhiên sẽ là người đối chọi với chúngta. Không bằng cử Mạnh Hạo Nhiên, tốt xấu gì hắn ở phe trung lập, tậntrung với Hoàng thượng sẽ không chống chúng ta! Thứ đến, nếu thực sựtiến cử phe ta thì sẽ bảo toàn được sự phát tiển an toàn nhưng bù lại sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không đồng ý.Hiện giờ, bên kia mất một Đại tư mã, triều chính đang mất cân bằng, nếudùng người của Hoàng thượng ém vào sẽ khiến người dễ chịu vô cùng. CònMạnh Hạo Nhiên là người chính phái, giao du với chúng ta không cạn, naytặng hắn nhân tình này, về sau thế nào cũng sẽ báo đáp. Cuối cùng, namsủng của ta hôm nay gây chút chuyện, Hoàng thượng tuy nói không so đonhưng khẳng định trong lòng có khúc mắc, không bằng mượn hoa hiến Phật,cấp vị trí này cho người của ngài, chẳng những hóa giải lửa giận tronglòng còn làm cho ngài biết sự chân thành của chúng ta. Một hòn đá trúngtới mấy con chim, tại sao lại không làm?
Lý Lâm Mộc nghe xongnhất thời trừng lớn, cái mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi! Hắn cũngđoán ra vài nguyên nhân, nhưng đều không cảm thấy đủ để bỏ qua khối thịt mỡ ngon lành đó, giờ nghe Thừa tướng phân tích, hắn mới phát hiện cónhiều chỗ tốt như vậy, hơn nữa, chức vụ Đại tư mã kia không phải làmiếng thịt bò mà là một khúc xương trâu thập phần khó gặm, siêu nguyhiểm! “Thừa tướng, ngài không hổ là Thừa tướng, hạ quan bái phục! Cóđiều lời đồn về ngài và Mạnh đại nhân…” E là ngày mai sẽ phát tán xônxao a!
Nàng cà lơ phất phơ cười cười “Người chính là như vậy.Thấy người khác đạt được thứ mình tha thiết ước mơ mà lại không đạtđược, hoặc thấy người khác nhặt được đại tiện nghi, hoặc phát hiện người khác tốt hơn mình liền thích ác ý hãm hại, tùy tiện suy đoán để cânbằng áp lực của nội tâm. Nói trắng ra, những lời đồn đại đó là do sựghen ghét khiến tâm lý vặn vẹo biến thái. Nếu chúng ta để ý, có phải hay không sẽ khiến bản thân phiền não bất tận?”
Lý Lâm Mộc ngẩn ra, lập tức cười nói “Thừa tướng rộng rãi, hạ quan thụ giáo!”
Nam Cung Cẩm thoải mái tiếp nhận sùng bái xong bỗng phát hiện người bên mình đâu mất!
“Tướng gia tìm vị công tử kia sao? Lúc chúng ta nói chuyện đã đi trước rồi!” Lý đại nhân giải thích.
Nàng nghe vậy gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Đã đi trước? Hơn nữa nãy giờmình nói chuyện rất cao hứng mà quên để ý hắn! Kỳ này xong rồi, hắn mànổi giận… tình huống coi như nghiêm trọng! “Bản quan về trước!”
“Thừa tướng đại nhân,mời!”
Nàng lên xe, phân phó xa phu nhanh chóng đuổi theo, mãi cho đến trước cửaphủ Thừa tướng mới thấy bóng dáng màu tím nhạt kia. Nhảy xuống xe, nàng lật đật chạy nhanh vào phủ, nhắm mắt theo đuôi phía sau. Đến trước cửaphòng hắn, nàng vừa mở miệng “Cái đó…”
Bách Lý Kinh Hồng đi vào. “Rầm!” một tiếng, cửa phòng đóng lại, suýt chút nữa kẹp luôn mũi nàng.
Mỗ nữ đầu đầy hắc tuyến, vẻ mặt thê ai đứng trước cửa. Vừa giận liền đóng cửa không cho vào, nàng phải làm sao bây giờ?!?