Đều do lão làm ư? Bách Lý Ngạo Thiên chợt hiểu ra hết! Hắn vẫnluôn hận mình, hận mình năm đó hạ độc làm mù mắt hắn, mà tất cả nhữngviệc hắn làm, chỉ vì muốn trả thù thôi! “Bách Lý Kinh Hồng, dù ta có sai thì ta cũng là phụ hoàng của ngươi!”
“Phụ hoàng ư?Đã chết từ mười sáu năm trước rồi!” Hắn chợt cười, trăm hoa đều mất đivẻ đẹp, nhưng trong nụ cười đó lại chứa đựng sự thống khổ mà không ainhìn thấy được. Từ trước tới giờ, sự yếu ớt của hắn cũng chỉ dành chomột mình nàng nhìn thấy thôi. Hắn không hận phụ hoàng đưa hắn đi ĐôngLăng vì sự an nguy của Nam Nhạc, mà hận lão vì muốn đề phòng mình quayvề trả thù mà độc ác hạ độc làm mù mắt hắn. Nếu vẫn không tìm thấy viênBích ngọc hồi hồn đan cuối cùng kia, đến khi hắn thành kẻ mù lòa, thìbiết lấy tư cách gì đứng bên nàng nữa?!
Không chờBách Lý Ngạo Thiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên tiếp: “Nợ ta, sớm muộn gì cũng phải trả. Nếu ôngkhông động đến Cẩm nhi, ta còn có thể học cách tha thứ, cũng sẵn lòngtha thứ. Nhưng Cẩm nhi rơi xuống vực vẫn không có tung tích gì, ta không tìm thấy nàng, đi đâu cũng không tìm được nàng. Ông nói xem, ta phảilàm sao bây giờ? Ông nghĩ, nếu như ta giết ông để báo thù này, liệu nàng có cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi quay về bên ta không?”
Thì ra là vì người phụ nữ kia! Bách Lý Ngạo Thiên vội giải thích: “Khôngphải ta, mục tiêu của ta là Mặc Khiếu, nàng bị Mặc Khiếu kéo xuống! Hơnnữa, người phụ nữ đó cũng không tốt như ngươi nghĩ đâu. Nàng nói, sẵnlòng giúp ta giám sát ngươi, nên ta mới quyết định giữ lại mạng củanàng. Người phụ nữ như thế cũng không xứng đáng được ngươi đối xử nhưvậy!”
“Ông nhầm rồi.” Ba chữ vang lên từ miệng hắn, giống như vầng trăng treo trên chín tầng trời làm người ta say mê.
Nhầm ư?! Bách Lý Ngạo Thiên thoáng sững sờ rồi biến sắc: “Ý ngươi là, ngườiphụ nữ đó lừa ta sao?” Không thể nào, lão đã gặp biết bao nhiêu người,có hạng người nào mà lão chưa từng gặp qua đâu. Lúc ấy vẻ sợ hãi và nịnh bợ của người phụ nữ đó đều vô cùng chân thực!
Thấylão kích động như vậy, Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhếch môi cười giễu cợt,thản nhiên đáp: “Ta không biết có phải nàng lừa ông hay không. Nhưng mà, dù nàng có làm gì thì cũng đều đúng. Dù nàng làm gì, ta cũng sẽ khôngtrách nàng, dù nàng muốn lấy mạng ta, ta cũng không chớp mắt lấy mộtcái.”
Cái gì?! Bách Lý Ngạo Thiên chợt cảm thấy như bị đập một gậy vào đầu! Luận điệu kiểu gì đây?
“Không hiểu à? Vì ông không có tình yêu, nên ông không thể hiểu được.” Nói tới đây, hắn như nhớ ra gì đó, lại nói, “Sao ta có thể quên được nhỉ, thậtra ông có tình yêu đấy chứ. Ông yêu cái ngai vàng của mình. Ông làm choCẩm nhi mất tích, ta cũng sẽ giành lấy ngai vàng ông yêu nhất, sau đóchúng ta cùng đau khổ, ông thấy có được không?”
“Bách Lý Kinh Hồng, ngươi điên rồi sao?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Bách Lý NgạoThiên chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn phát điên rồi, dường như đã hoàn toànbị ma nhập vậy!
Nghe lão nói vậy, ánh mắt hắn nhìnBách Lý Ngạo Thiên lại dịu đi vài phần, một lúc lâu sau mới nói: “Không, như vậy mới công bằng!”
Công bằng! Quả thực rất công bằng, cùng mất đi thứ mà mình yêu quý nhất thì sao có thể nói là khôngcông bằng được! Nhưng Bách Lý Ngạo Thiên không thể chấp nhận được lý dokhiến mình mất ngai vàng lại là như vậy: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi cótừng nghĩ đến hậu quả khi ngươi làm như vậy chưa? Trẫm tuyệt đối khôngthể viết chiếu truyền ngôi được. Dù ngươi có làm Hoàng đế, ngươi cũngchỉ có thể gánh tiếng xấu soán ngôi đoạt vị trên lưng mà thôi!’
“Tiếng xấu à, là cái gì?” Mặt hắn thoáng có vẻ nghi hoặc như thực sự khônghiểu rõ câu nói kia có ý gì, sau đó lại tự nói tiếp, “Ông nghĩ, nếu mọingười trong thiên hạ đều mắng ta, liệu Cẩm nhi có vì thương ta mà bấtchấp tất cả để quay về không?”
“Ngươi…” Bách Lý NgạoThiên không còn biết phải nói gì, Bách Lý Kinh Hồng nói rất đúng, lãokhông có tình yêu, cả đời này đều không có, nên lão không hiểu được cảmgiác đó như thế nào, nhưng điên cuồng đến mức này thì còn là con ngườinữa sao? Rõ ràng là một kẻ điên, điên từ đầu đến chân!
Ai ngờ, Bách Lý Kinh Hồng nói xong lại tự gật gù, môi khẽ nở nụ cười,dường như còn mang theo chút ngọt ngào: “Nếu mọi người trong thiên hạđều chửi mắng ta, chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng. Ông nghĩ, nếu ta giếthuynh giết cha, liệu thiên hạ có sỉ vả ta gay gắt hơn nữa không?”
“Ừ, giết huynh giết cha, giết huynh giết cha…” Giọng nói lành lạnh trongtrẻo vang lên trong đại điện, không ngừng lặp đi lặp lại.
“Điện hạ!” Hủy nhíu mày gọi một tiếng, tiếng gọi này như sét đánh giữa trờiquang, nổ to trong đại điện! Lúc này thần trí của Bách Lý Kinh Hồng mớichậm rãi khôi phục chút tỉnh táo, ánh mắt mơ mơ hồ hồ cũng chợt lấy lạivẻ trí tuệ thường ngày, dường như hắn đã giãy dụa thoát ra khỏi cảm giác điên cuồng vừa rồi. Hắn nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi mới từ từmở ra, nhìn ‘phụ hoàng’ của mình, nói: “Muốn viết thì viết. Không muốnviết cũng không sao. Ngai vàng này ta nhất định phải có. Sau này, ông và ta… cùng tiếp tục tồn tại…” Khi nói ra những lời này, hắn hầu như không còn nghe thấy tiếng tim đập của mình nữa. Tim hắn… đã sớm hòa thành một thể với nàng. Nàng không ở bên cạnh, tim hắn làm sao có thể đập đượcnữa?!
Dáng vẻ này khiến lòng mấy đại ám vệ đều nhóiđau, bọn họ có thể dám chắc rằng nếu vừa rồi Hủy không gọi điện hạ, chắc chắn điện hạ sẽ phát điên, chắc chắn sẽ phát điên!
Bách Lý Kinh Hồng nói xong cũng không nghe âm thanh sau lưng mình nữa, bướcthẳng ra khỏi điện. Nhìn theo bóng hắn, mấy đại ám vệ cũng không biếtphải làm thế nào. Dường như điện hạ lạnh lùng hơn lúc trước. Khi còn ởĐông Lăng, cảm giác cô độc tuyệt tình đó là vì trong lòng còn oán hận.Nhưng hiện giờ, hắn như mất đi trái tim vậy. Điện hạ như thế khiến bọnhọ cảm thấy vừa lạ lẫm vừa xa xôi.
“Vẫn đâu?” Hủy liếc nhìn mấy người kia một cái rồi hỏi.
Sắc mặt của Diệt hơi phức tạp: “Sau khi trở về, biết Thái tử phi xảy rachuyện, Vẫn vô cùng áy náy, đã chạy đi tìm Thái tử phi rồi!” Mấy ngày đó Thái tử phi luôn hôn mê, bên phía Nhạc Trọng tướng quân lại có chuyệnnên Vẫn phải rời đi, không ngờ hắn ta đi không bao lâu thì Thái tử phitỉnh dậy.
“Ta cứ cảm thấy tiểu tử kia có gì đó hơi là lạ.” Tu nhíu mày nói. Mấy người bọn họ lớn lên bên nhau, bình thường cứ có gì đó hơi khác lạ là không thể thoát khỏi mắt của mấy người còn lại.
Trong lòng Phong lại hiểu rõ: “Được rồi, có gì mà lạ với không lạ, hiện tạinên nghĩ cách làm thế nào tìm được Thái tử phi thì hơn! Điện hạ như vậycũng không phải là cách tốt.”
Người của họ đã tìmkhắp cả thiên hạ nhưng không tìm thấy một chút tin tức nào. Vì căn bảnkhông có ai vô duyên vô cớ vào được núi Tuyết còn mang cả một thi thể đi mà không để lại chút manh mối nào. Như vậy chứng tỏ có người cố tìnhxóa dấu vết. Nhưng ai mà phải làm thế chứ?! Bọn họ đều rà soát hết mộtlượt, nhưng cuối cùng cũng đều bị phủ định hết! Họ thậm chí còn khôngbiết bây giờ Thái tử phi có còn sống hay không. Dù sao ngã từ nơi caonhư vậy xuống, tỷ lệ còn sống thật sự quá thấp.
BáchLý Kinh Hồng vừa ra khỏi đại điện, một con sói nhỏ màu vàng đột ngộtchạy về phía hắn. Nó dừng lại trước mặt hắn, một người một sói cứ thếnhìn nhau.
Vàng cũng muốn đi tìm chủ nhân nhưng nó là sói Mạc Bắc, hoàn toàn không thể đánh hơi được chút nào trong núiTuyết. Mùi bên trong núi Tuyết chỉ có sói tuyết mới ngửi thấy được. Ngày đó nó đi theo mọi người vào trong, còn suýt nữa đóng băng mà chết, sauđó được đưa về nhà tĩnh dưỡng tới giờ mới bình phục.
Nó bước tới bên chân Bách Lý Kinh Hồng, cọ cọ vài cái, ngửa đầu nhìn hắn:“À… ú…” một tiếng, đôi mắt xanh lục ẩn chứa những tia sáng óng ánh. Nóvốn không thích Bách Lý Kinh Hồng, vì khi chủ nhân còn ở bên cạnh nó,hắn cứ hở một tí là lại ném nó đi. Nhưng không biết vì sao, sau khikhông tìm được chủ nhân, cứ nhìn hắn là nó lại cảm thấy thân thiết đếnlạ thường.
Bách Lý Kinh Hồng nhìn nó làm sao lạikhông cảm thấy thân thiết lạ thường chứ?! Trong một khoảnh khắc, hắn còn như nhìn thấy hình ảnh nàng ôm Vàng, nhoẻn miệng cười thật tươi. Hắnngồi xổm xuống, bế Vàng lên, nhìn vào đôi mắt xanh lục của nó, nhẹ nhàng nói: “Nàng sẽ không bỏ chúng ta lại đâu, đúng không?”
Dường như Vàng hiểu lời của hắn, khẽ gật gật cái đầu nhỏ xinh của mình.
Hắn vốn có bệnh cuồng sạch nhưng lúc này lại đưa bàn tay trắng nõn ra nhẹnhàng vuốt đầu Vàng, rồi sau đó ôm lấy nó không hề có chút ghê tởm nào:“Cứ tin ta. Ta sẽ tìm được nàng…”
“À… ú….”
…
Nửa đêm, Tô Cẩm Bình bật người ngồi dậy, chợt cảm thấy không thể hít thởnổi! Vừa rồi, nàng nằm mơ thấy hắn. Mơ thấy hắn ép vua thoái vị, mơ thấy hắn ôm Vàng nói sẽ tìm được nàng. Mấy ngày không gặp, sự nhớ nhung đếnkhắc cốt ghi tâm trào dâng từ đáy lòng, trói chặt lấy trái tim, vô cùng khó chịu. Nhìn Mộng phi nằm trên giường cách đó không xa, Tô Cẩm Bìnhđứng dậy đi ra ngoài cửa. Chưa biết chừng có thể trốn đi được, dù nàngbiết tỷ lệ không lớn, nhưng không thử thì sao biết được?
Nàng rón rén đi ra cửa điện của mình, trong lòng thầm rủa xả tên thối nátQuân Lâm Uyên, không biết hắn cho nàng ăn cái gì mà không thể dùng đượcchút khí lực nào. Lát nữa ra đến tường bao, e rằng cũng chỉ có thể vấtvả trèo tường thôi.
Lẩn trốn được lớp hộ vệ dày đặc,cuối cùng cũng tới bức tường bao quanh cung, nhìn bề mặt tường nhẵn nhụi kia, nàng lại cảm thấy bất lực! Tô Cẩm Bình trèo lên gốc đại thụ bêncạnh, sau đó phi người nhảy sang tường! Có điều, tường rất cao — nênnàng ngã sõng xoài xuống đất!
Tô Cẩm Bình ‘phì phì’ nhổ bùn đất trong miệng ra, kìm nén cảm giác muốn gào lên chửi bới xuống, lại chuẩn bị trèo lên lần nữa!
Nàng chạy như điên tới bên cái cây kia, trèo được hai cái, một giọng nói dudương lạnh lùng mang theo bốn phần cười cợt và năm phần trào phúng vanglên: “Tô Cẩm Bình, ngươi định làm gì vậy?”
“…” Vì sao có người tới mà nàng không hề có chút cảm giác nào cả?! Chẳng lẽ lớntuổi rồi nên tai cũng nghễnh ngãng sao?! Còn một cách giải thích nữa đólà võ công của đối phương quá cao cường! Nàng đờ đẫn quay đầu lại, chỉcó một mình hắn, không có cung nhân. Nhìn gương mặt diễm lệ của hắn, TôCẩm Bình lại bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Hoàng thượng, đêm nay trăngthật sự quá đẹp, tiểu nhân chỉ muốn thưởng thức chút cảnh đêm, nên mớitrèo lên cây cho gần bầu trời hơn, nhìn rõ hơn thôi!”
Nghe nàng nói lung tung, hắn cũng không tức giận, vì có tức giận đến mấy thì vừa rồi nhìn thấy cú ngã kia của nàng cũng đã tiêu tan gần hết rồi,trong lòng hắn hiện giờ chỉ cảm thấy cực kỳ hả hê! “Trăng à?! Đêm nay có trăng sao?! Sao trẫm không thấy nhỉ?” Bầu trời đêm đen kịt, đừng nói là trăng, ngay cả sao cũng không có lấy một ngôi nào.
“Trăng sáng ở trong lòng ta mà! Nhưng Hoàng thượng, nửa đêm ngài không ngủ còn ra ngoài làm gì vậy?” Kế hoạch chạy trốn thất bại, đương nhiên nàng rất bực tức.
“Chẳng qua trẫm nhìn thấy một con chuộtkhông an phận đang trèo cây, nên mới qua xem thôi.” Giọng điệu đầy vẻchâm biếm và khinh thường, đôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng lạnh, muốnchạy à? Nàng coi Quân Lâm Uyên hắn là người chết sao?
Chuột?! Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy máu dâng lên tận họng, quay lại nhìn hắn, togan nói: “Hoàng thượng, ngài đã bao giờ thấy chuột biết leo cây chưa?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải à?” Sát khí xuất hiện trong mắt hắn, ẩn trong bóng đêm càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Vì thế, sự gan dạ khó khăn lắm mới trỗi dậy của Tô Cẩm Bình, lập tức bịsát khí kia đánh bay, nhưng bảo nàng thừa nhận mình là chuột thì đúng là hạ nhục nhân cách của mình: “Rõ ràng là khỉ mà, giống chuột bao giờ?!”Nói xong, nàng cũng thầm gạt nước mắt trong lòng. Tuy vẫn rất mất mặt,nhưng ít nhiều gì cũng cứu vãn được một chút đúng không?
“…” Quân Lâm Uyên á khẩu! Khỉ? Chuột? Sững sờ một lúc hắn mới giễu cợt: “Dù sao cũng không phải là người!”
“Đương nhiên rồi, đối với rất nhiều người, sự tồn tại của nô tỳ không phải làngười, mà là thần!” Câu này hoàn toàn là nói thật, trong giới sát thủ,nàng là một vị thần không ai có thể vượt qua, chỉ có thể ngẩng đầu nhìnlên!
Vừa nói xong câu này, sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh đi vài phần: “Vậy sao?”
Nhận ra sự uy hiếp trong giọng nói của hắn, Tô Cẩm Bình vội lên tiếng nịnhnọt: “Nô tỳ chỉ đùa chút thôi mà, ngài biết đấy, nô tỳ thích nhất là nói đùa!”
“Tô Cẩm Bình, trẫm thật sự có chỗ không hiểunổi ngươi!” Cô gái này giỏi biến sắc mặt, giỏi bao biện, rõ ràng là trăm năm hiếm có, ít nhất cho tới thời điểm hiện tại, hắn cũng chưa từng gặp người nào như thế! Nghĩ vậy, sát khí trong mắt hắn càng dày thêm, người mà hắn không hiểu được, vẫn nên diệt trừ thì an toàn hơn.
Nghe hắn nói vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng Tô Cẩm Bình rung mạnh, vộinói: “Hoàng thượng, thật ra bản thân nô tỳ rất dễ hiểu, thật đấy. Tuy có đôi lúc nhìn ta có vẻ rất thâm sâu, khiến người khác không đoán đượcgì, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi! Nếu lúc nào Hoàng thượng cảm thấy khó hiểu thì cứ hỏi nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ nói hết không giấu diếm gì!”
Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó run lên vài cái, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình càng có vẻ ngẫm nghĩ, thâm trầm hơn, nhưng sát khí lại biến mất nhiều:“Ngươi rất thông minh, nếu sự thông minh của ngươi không phải dùng đểđối đầu với trẫm thì trẫm sẽ rất tán thưởng một người con gái như ngươi! Nhưng mà…” Nhưng nàng đã đắc tội hắn triệt triệt để để, dù có thôngminh mấy thì hắn cũng chỉ thấy căm hận nàng thôi!
TôCẩm Bình vội lên tiếng: “Hoàng thượng, ai rồi cũng sẽ thay đổi mà. Saunày nô tỳ sẵn lòng làm bạn với ngài, thật đấy! Ta xin thề sẽ không baogiờ đối đầu với ngài nữa!” Nàng giơ ba ngón tay lên trời, thề thốt vớivẻ rất chân thành. Thật ra nàng biết, dù bây giờ nàng có quỳ xuống trước mặt Quân Lâm Uyên thì hắn cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nhưng hắn đãnói đến mức vậy mà nàng không phối hợp một chút, thì chắc chắn sẽ phảiđón nhận cái chết!
Quân Lâm Uyên cười lạnh thành tiếng: “Vậy ngươi có thể nói cho trẫm biết, tay kia của ngươi đang làm gì không?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy Tô Cẩm Bình, tay kia của nàng đangvòng ra sau lưng, chĩa thẳng ba ngón tay xuống đất, phủ định lời thề của mình. Người này có cần phải thông minh quá đáng như thế không, ngay cảviệc tay kia của nàng đang làm gì mà hắn cũng đoán được, “Ha ha, tay kia của tiểu nhân đang gãi… đang gãi…”
Quân Lâm Uyênnghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng: “Trẫm quên không nói cho ngươi biết,mấy ngày nữa sẽ có khách tới, đến lúc đó chắc ngươi sẽ rất cao hứng!”
“Không biết vị khách đó là ai?” Vì cái lông gì mà nghe câu đó xong nàng chỉ có cảm giác là mấy ngày nữa sẽ vô cùng mất hứng nhỉ?
Nói tới đây, Quân Lâm Uyên chợt biến sắc, một cơn ho khan kịch liệt vanglên như muốn long cả phổi ra ngoài. Hắn đưa tay che miệng, dù trong bóng đêm Tô Cẩm Bình cũng có thể nhìn thấy máu đỏ dính trên ngón tay hắn.Cơn ho của hắn vô cùng nghiêm trọng, vẻ mặt cũng trở nên rất khổ sở,thậm chí còn đứng không vững.
Tô Cẩm Bình bước lênmấy bước, lại thấy ánh mắt đầy vẻ cảnh giác của hắn bắn về phía mình, cứ như chỉ cần bước thêm một bước nữa, hắn sẽ ra tay vậy. Nàng khẽ nhíumày rồi không cử động nữa. Một lúc lâu sau, tiếng ho của hắn mới dần nhẹ đi, cùng lúc đó, mấy cung nhân chạy tới, nhìn có vẻ như đã tìm hắn rấtlâu. Một tay thái giám vừa thấy hắn liền chạy nhanh tới nói: “Hoàngthượng, đêm khuya rồi, ngài nên về mau thôi, còn ở đây nữa nô tài sợ cơthể của ngài sẽ không chịu nổi.”
Quân Lâm Uyên khôngnói nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình một cái, tia sáng lạnh trongmắt vô cùng sắc bén. Tô Cẩm Bình mím môi, hiểu ngay hắn có ý gì, rất tựgiác đi về hướng phòng mình, trong lòng cũng rất hoang mang. Không phảiQuân Lâm Uyên là bế môn đệ tử của thần y sao? Mình ngã từ vách núi caonhư vậy xuống mà còn bình yên vô sự dưới sự chữa trị của hắn, sao ngượclại bệnh của hắn lại nghiêm trọng như vậy? Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn bệnhthế này, chắc chắn Tô Cẩm Bình sẽ vui sướng phán một câu ‘quả báo’,nhưng đây lại là Quân Lâm Uyên. Nói gì thì nói nàng cũng làm phiền người ta khá nhiều, hơn nữa dù thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng củamình, hai chữ ‘báo ứng’ kia quả thực không thể nói được thành lời!
Kế hoạch chạy trốn hoàn toàn thất bại, nàng quay về phòng ngủ của mình, có điều, rốt cuộc người khách mà Quân Lâm Uyên nhắc đến là ai? Nàng mải mê suy nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ…