Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 61: Chương 26.2 Mộ Dung gia bị hủy diệt!



Nhìn tình hình trước mặt, Bách Lý Nghị nhíu mày, dường như tình cảnh có vẻ bất lợi với mình: “Mộ Dung Hạo, bây giờ ngươi muốn thế nào?”

“Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, đương nhiên ngươi phải đền mạng cho đại ca ta!” nói xong, hắn ta phi thân lao về phía Bách Lý Nghị.

Võ công của Bách Lý Nghị cũng cực kỳ lợi hại. So đấu một hồi, Mộ Dung Hạobại trận. Sự thua kém này không làm giảm đi nhuệ khí của hắn ta, ngượclại còn khiến lửa giận trong lòng hắn ta càng sâu hơn. Đại ca chết rồi,thể diện của mình cũng mất hết, hắn ta nghiến răng cười lạnh: “Ngườiđâu! Bắn tên!”

Cái gì?! Đám lính không dám động đậychút nào, sợ hãi trợn trừng mắt nhìn! Bách Lý Nghị cũng hoảng hốt, vộikêu lên: “Mộ Dung Hạo, ngươi điên à?”

Mộ Dung Hạoquay đầu nhìn quân lính: “Bắn tên!!! Xảy ra chuyện gì, một mình bảntướng quân chịu! Nhưng nếu cãi quân lệnh, các ngươi biết hậu quả chưa?!”

Hắn ta dứt lời, mấy vạn quân lính đồng loạt rút mũi tên ra, bắn thẳng vềphía Bách Lý Nghị. Bách Lý Nghị nhón chân nhảy vài cái, lao nhanh vàophủ Hoàng tử. Đám hạ nhân lập tức đóng cửa lại. Dưới sự chỉ huy của MộDung Hạo, đám lính lại bắt đầu phá cửa, Bách Lý Nghị lập tức dùng bồ câu gửi tin cho ngoại công của mình, nhưng bồ câu chỉ vừa bay qua tường đãbị bắn chết.

Không bao lâu sau, Kinh Triệu phủ doãnnghe tin chạy tới, nhưng binh mã trong tay ông ta không địch lại được Mộ Dung Hạo, nên không ngăn được trận chiến này!

“Rầm”một tiếng, cửa phủ Thất hoàng tử bị phá, mặt Bách Lý Nghị xám ngoét,dung nhan tuấn tú đầy vẻ lo lắng tức giận, quát Mộ Dung Hạo: “Mộ DungHạo, ngươi có biết ngươi làm thế này sẽ có hậu quả gì không?”

“Cùng lắm là chết, Mộ Dung Hạo ta không sợ!” Vừa dứt lời, hắn ta đang địnhnói tiếp thì một tiểu tướng chạy tới, “Tướng quân, không hay rồi, chúngta bị Lý Trụ Quốc bao vây!”

Lý Trụ Quốc và gia chủ Lý gia, cũng là ngoại công của Bách Lý Nghị, nghe tin này Bách Lý Nghị yên lòng hơn nhiều! Chắc là ngoại công nghe tin tức xôn xao bên ngoài nênđưa người tới cứu mình.

Mộ Dung Hạo lại cười lạnh:“Đến thì đã sao? Chỉ là một lão già hết hơi, ông còn sợ lão sao?” Nóixong, hắn ta quay đầu nhìn Bách Lý Nghị một cái rồi bước nhanh ra ngoài.

Bách Lý Nghị vốn cho rằng Mộ Dung Hạo lùi bước, ai ngờ lại nghe bên ngoàivang lên tiếng chém giết! Chân hắn nhũn ra suýt ngất xỉu! Ngoại công đưa quân đến giúp mình tuy cũng vi phạm quốc pháp, nhưng xét trên phươngdiện ngoại công tới vì muốn cứu mạng mình, phụ Hoàng cũng sẽ không phạtnặng. Nhưng hiện giờ ngoại công giao đấu với Mộ Dung Hạo ở ngoài kia, dù không tính là âm mưu tạo phản, thì chắc chắn cũng là tội chết! Dù phụhoàng không trách phạt, quốc pháp cũng không buông tha! Nếu ngoại côngchết, chuyện mình ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện trong mơ!

Thật xấu hổ cho hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng lại không dự đoán được sự tình sẽ diễn biến như thế này! Nếu biết trước, hắn đã nghe lời cancủa mưu thần. Hắn quay sang nhìn mưu thần đang cúi đầu trách: “Vì saolúc trước ngươi không khuyên can bản cung thêm vài lần chứ?”

Vì ta bị người ta dùng nợ uy hiếp mà! Nhưng lời nói phát ra lại thành:“Điện hạ thứ tội, hạ quan nhất thời hồ đồ, cảm thấy Mộ Dung gia đáng bịgiáo huấn một chút, nên…”

Bách Lý Nghị không phải kẻngu ngốc, hắn âm u nhìn gã một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Hừ, chờ chuyện này kết thúc, bản cung sẽ điều tra kỹ càng!!! Nhưng hắnđâu biết rằng, hắn đã không còn cơ hội điều tra đối phương nữa.

Lý Trụ Quốc cũng không ngờ Mộ Dung Hạo không cần cả mạng sống, lao tớigiằng co với mình. Lão vốn tính toán đối phương chưa đến một vạn binhmã, lão dẫn tới đây hai vạn binh mã có thể đe dọa uy hiếp được hắn ta,sau khi giữ được mạng cho ngoại tôn thì sẽ tới xin chịu tội với Hoàngthượng, cùng lắm chỉ bị phạt bổng lộc nửa năm này nọ thôi. Ai ngờ MộDung Hạo vừa lao ra đã ra tay ngay, lão không thể ngồi chờ chết được,không có cơ hội nói lời nào đã làm cho sự việc phát triển tới mức này!

Trận đấu này y như chiến tranh, đánh một lúc lâu tin tức mới lọt vào Hoàngcung. Khi Lão hoàng đế nghe được tin này, cả kinh thành máu đã chảythành sông! Cuối cùng, hai bên binh mã bị mười vạn binh mã phụng mệnhbao vây, áp giải vào cung, mà người áp giải chính là Bách Lý Kinh Hồngtrong tay đang nắm giữ hai mươi vạn binh mã. Lúc này Bách Lý Nghị mớibiết mình trúng bẫy của ai, thảo nào, lần trước mình động thủ với hắn,nhưng hắn vẫn luôn im lặng không đáp trả gì. Thì ra hắn chờ đến ngày hôm nay!!! Nhưng dù Bách Lý Nghị hắn có thông minh đến đâu, cũng không thểđoán được kết cục này!

Bách Lý Nghị không phạm pháp,nên Bách Lý Kinh Hồng không cần bắt hắn ta, nhưng vì hắn ta muốn cầu xin cho ngoại công mình nên tự đi vào cung theo.

Vừa bước vào ngự thư phòng, tiếng quát giận dữ vang lên: “Các ngươi to gan lớn mật thật!!!” Hoàng thượng nổi trận lôi đình.

Lý Trụ Quốc sợ hãi run chân, quỳ vội xuống. Mà dường như cũng đến lúc nàyMộ Dung Hạo mới bị tiếng quát đó đánh thức, đầu óc tỉnh táo hơn mộtchút, cuối cùng cũng cảm thấy hơi hoảng sợ!

Thời khắc này, văn võ bá quan đều đứng đầy đủ trong Ngự thư phòng. Bị triệu tậpkhẩn cấp, trong lòng họ đều cảm thấy chuyện hôm nay quá hoang đường! Nam Nhạc khai quốc mấy trăm năm nhưng lần đầu xảy ra chuyện này! Hai tướngquân dẫn mấy vạn binh mã đánh nhau trong kinh thành, thật là…

“Hoàng thượng, thần biết tội rồi, xin Hoàng thượng…” Hai người cùng lên tiếng.

“Biết tội à?! Các ngươi coi mạng người là trò đùa sao?! Hay các ngươi nghĩbinh mã của trẫm là tài sản riêng của nhà hai ngươi, có thể lôi ra đểđấu đá với nhau?” Bách Lý Ngạo Thiên tức giận đến đứng cũng không vững.

Câu nói này của lão rất nặng, coi quân đội là tài sản riêng, không phải là âm mưu phản loạn sao?

“Hoàng thượng, thần tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”

“Đủ rồi! Trẫm không muốn nghe nữa! Người đâu, truyền chỉ của trẫm, Lý TrụQuốc và Mộ Dung Hạo cầm trọng binh trong tay lại ngang nhiên đấu đá vớinhau tạo ra thảm cảnh như thế, tổn thất mấy vạn binh mã của trẫm. Bắthết toàn bộ phủ Trụ Quốc và phủ Mộ Dung, xử trảm toàn tộc!” Giọng nói uy nghiêm pha lẫn sự giận dữ nồng đậm vang lên!

Triềuthần vội quỳ xuống cầu xin cho hai phủ: “Hoàng thượng, hai vị tướng quân chỉ nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ!”

Nhưng Bách Lý Ngạo Thiên nghe vậy cũng không hề dao động. Bách Lý Nghị liềnlên tiếng: “Phụ hoàng, xin cho nhi thần nói một lời!”

Lão Hoàng đế nhìn hắn ta một cái mới kiềm chế được một chút cơn giận vừarồi, Lý Trụ Quốc phạm tội lớn như vậy, đáng chết vạn lần, nhưng nếu mình thực sự diệt trừ Lý gia, thì người mà lão coi trọng nhất hiện giờ sẽmất hậu thuẫn để tranh đoạt ngôi vị: “Nói!”

“Thật rađây đều là lỗi của Mộ Dung gia…” hắn giải thích hết đầu đuôi câu chuyện, Mộ Dung Hạo muốn phản bác nhưng lại không thể nói được, dù sao trongtay hắn ta không hề có chứng cứ chính xác chuyện Bách Lý Nghị hại đại ca nhà mình, hơn nữa Mộ Dung Phong vốn đã ‘chết’ từ ngày đại hôn, nếu bịlôi ra chuyện đến bây giờ mới chết, thì phủ Mộ Dung bọn họ sẽ còn phảigánh thêm cả tội khi quân nữa.

Cả ngự thư phòng hoàntoàn yên tĩnh, nếu đúng như Thất hoàng tử nói, thì quả thật hành vi củaLý Trụ Quốc cũng có thể hiểu được, nhưng hậu quả của việc này thật sựđáng sợ, dù có lý do đó cũng không thể gỡ tội được!

Một người trước giờ chưa từng lên tiếng trên triều như Bách Lý Kinh Hồnglại đột ngột lên tiếng: “Tính mạng của Thất hoàng đệ quả thật quan trọng hơn tính mạng của mấy vạn tướng sĩ nhiều.”

Mấy lờinày không khác gì cầm lửa châm vào kíp nổ! Nếu dùng phương pháp giá trịđể phân tích, không phải là Lý Trụ Quốc vì muốn cứu tính mạng của mộtmình Thất hoàng tử mà hy sinh mấy vạn tướng sĩ sao? Chưa bàn đến chuyệnmạng của Hoàng tử quan trọng, hay mạng của mấy vạn tướng sĩ quan trọng,nhưng câu vừa rồi của hắn lại châm bùng lửa giận của các võ tướng, chẳng lẽ mạng của họ không đáng giá sao?! Trấn quốc Đại tướng quân bước lênnói: “Hoàng thượng, tuy hành động này của Lý Trụ Quốc có thể lý giảiđược, nhưng quốc pháp khó dung tha, xin Hoàng thượng xử phạt theo quốcpháp!”

“Xin Hoàng thượng xử phạt theo quốc pháp!” Các võ tướng đồng loạt quỳ xuống. Không ít quan văn đứng đây đều thầm giơngón tay cái với Bách Lý Kinh Hồng, hay cho một chiêu giết người khôngcần dao!

Ánh mắt lão hoàng đế nhìn Bách Lý Kinh Hồngcàng thâm sâu hơn, cân nhắc một lúc lâu, càng ngày càng nhíu chặt mày,nhưng vẫn không muốn bỏ rơi Bách Lý Nghị. Nghĩ vậy, lão quay sang nhìnĐại Tư Không bình thường luôn bênh vực Bách Lý Nghị trong mọi tìnhhuống, nói: “Y khanh, khanh thấy thế nào?”

Lúc này Bách Lý Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, Đại Tư Không là người của mình, hỏi ông ta có khác nào mở cho mình đường sống.

Nhưng chuyện khiến hắn ta không tin được lại xảy ra: “Hoàng thượng, cựu thầncho rằng ngài nên xử lý nghiêm Lý Trụ Quốc và Thất hoàng tử!”

Cái gì?! Trừ Bách Lý Kinh Hồng, mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, sao Đại Tư Không lại nói như vậy?

“Ái khanh nói vậy là sao?” Lão hoàng đế nhíu mày, dù Lý Trụ Quốc có tội thì cũng đâu liên lụy đến tiểu Thất?! Chuyện này tiểu Thất rõ ràng là người bị hại!

Đại Tư Không quỳ xuống nói: “Hoàng thượng,cựu thần có tội, biết rõ Thất hoàng tử có ý đồ phản loạn nhưng lại lầnlữa không bẩm báo với ngài! Thất hoàng tử không chỉ một lần nói với cựuthần rằng hắn muốn làm Hoàng đế, oán giận Hoàng thương sao không mau…mau… Dù cựu thần khuyên can thế nào, hắn cũng không hề hối cải. Chuyệncủa Lý Trụ Quốc hôm nay cũng là do bình thường Thất hoàng tử quá ngôngcuồng nên ảnh hưởng tới Lý Trụ Quốc! Do cựu thần lo lắng cho mình nênkhông bẩm báo sớm mới tạo ra đại họa thế này!”

“Nói láo! Bản cung nói như thế bao giờ?!” Bách Lý Nghị bừng bừng lửa giận.

“Thất hoàng tử điện hạ, dù ngài có thừa nhận hay không, thì những lời cựuthần nói đều là thật. Cựu thần dám thề rằng, nếu như có nửa lời nói dối, cựu thần chết không toàn thây!” Nói xong, Đại Tư Không vội cúi đầu.Thật ra, mấy lời của lão hoàn toàn là nói dối, Thất hoàng tử vốn khônghề nói như thế, nhưng thằng con trai mất nết Y Băng Khả của lão lạitrúng độc, mời rất nhiều danh y cũng không giải được. Khi y sắp khôngqua khỏi, lại đột nhiên nhận được một tờ giấy nói nếu lão làm theo lờiđối phương thì có thể giữ được mạng của con trai mình. Lão làm thế nàycũng chỉ vì không còn cách nào khác thôi!

Người xưađều rất coi trọng lời thề, Đại Tư Không thậm chí còn thề độc như vậy,đương nhiên không còn ai nghi ngờ là lão nói dối nữa!

Lão Hoàng đế nghe xong suýt không đứng vững, lão hoàn toàn không ngờ đứacon mà lão coi trọng nhất lại luôn ao ước mình chết sớm một chút! Cơngiận của lão nhất thời không kiềm chế được, quát: “Nghiệp chướng! Súcsinh!!! Người đâu, lôi Thất hoàng tử cùng bọn họ ra ngoài chém hếtđi!!!”

Mọi người đều ngẩn ra, không ai dám cầu xincho Thất hoàng tử nữa. Đã đến nước này rồi, nếu còn cầu xin chẳng khácnào bọn họ cũng mong lão Hoàng đế chết sớm!

“Phụhoàng, nhi thần bị oan, Phụ hoàng, có người hãm hại nhi thần, phụhoàng!” Nhìn thấy có người kéo mình xuống, Bách Lý Nghị sợ hãi trắngbệch mặt mũi vội kêu lên thanh minh cho mình.

Lãohoàng đế cười lạnh: “Oan à? Nếu người khác nói thì trẫm còn tin là ngươi bị oan, nhưng Đại Tư Không trước giờ luôn bảo vệ ngươi cũng nói nhưvậy, thì ngươi còn oan uổng gì nữa?! Lôi xuống!!!” Đại Tư Không lànguyên lão hai triều, sao có thể vô duyên vô cớ hãm hại người khác? Đặcbiệt lại còn là Bách Lý Nghị mà lão hỗ trợ bấy lâu nay nữa?!

“Không, phụ hoàng — nhi thần bị oan mà phụ hoàng…”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, cựu thần…”

“Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha cho mọi người của phủ Trấn quốc công, đây là lỗi của một mình thần, Hoàng thượng…”

Ngàn vạn lời nói cũng không xoa dịu được cơn giận của Lão Hoàng đế! Cho đếnkhi bọn họ đều bị kéo ra ngoài chém, cấm vệ quân đi đến Lý gia và MộDung gia bắt người, tinh thần của Lão hoàng đế mới tỉnh táo hơn mộtchút. Lão quét mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng, hiện giờ lão chỉ còn hai đứacon trai, một là Bách Lý Kinh Hồng, một là Bách Lý Hề. Về lý về tình mànói thì lão nên lựa chọn Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không hiểu sao, từtrước tới giờ lão không thích đứa con trai quá ưu tú này, truyền ngôiHoàng đế cho ai lại trở thành một vấn đề lớn!

Cũngkhông lâu sau, Thống lĩnh cấm vệ quân bước vào: “Hoàng thượng, đã bắthết mọi người của phủ Trấn quốc công về thụ án, chỉ còn lại Mộ Dung Song đang ở phủ Đại hoàng tử. Đại hoàng tử nói Mộ Dung Song đã mang thai,xin Hoàng thượng tha cho một mạng.”

Mộ Dung Song vàĐại hoàng tử làm mấy chuyện đồi phong bại tục như vậy, bây giờ chưa gảđã có thai, thật đúng là đê tiện đến cùng cực! Trong đầu lão Hoàng đếvốn đang do dự xem nên chọn ai kế vị, vừa nghe câu nói này, lập tứckhông còn chút do dự nào nữa, chỉ có lửa giận ngập trời, tên nghiệt tửnày hoàn toàn không xứng với sự mong đợi của mình: “Một kẻ lòng dạ đànbà như vậy làm sao xứng là người của Hoàng gia ta!!! Truyền chỉ củatrẫm, chém Mộ Dung Song, Đại Hoàng tử không phân biệt phải trái, khôngbiết lễ nghĩa liêm sỉ, biếm làm thứ dân!”

Hiện giờnghe ý chỉ của lão, Bách Lý Kinh Hồng lại không hề cảm thấy bất ngờ. Đôi môi mỏng cong lên cười châm biếm, nếu là những vị đế vương khác, có lẽsẽ thực sự tha cho Mộ Dung Song vì cốt nhục của Hoàng gia, nhưng vị phụhoàng này của hắn, ngay cả con trai ruột mà lão còn hạ độc mù mắt rồiđưa đi làm con tin, tính cách tàn độc như vậy làm sao có thể bận tâm đến một đứa cháu còn chưa chào đời?! Hành động này của Bách Lý Hề chỉ khiến cho người này vô cùng căm ghét mà thôi!

Mọi ngườiđều nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng theo phản xạ, mấy vị Hoàng tử, ngườithì chết, người thì bị phế, hiện giờ chỉ còn lại một mình Tam hoàng tử!Ngôi vị hoàng đế này…

Dường như lão hoàng đế cũngnghe được tiếng lòng của họ, dù không thích Bách Lý Kinh Hồng thì hiệngiờ lão cũng không thể không thừa nhận rằng đối phương là người thíchhợp nhất để kế thừa ngôi vị, hơn nữa, giờ lão cũng không còn lựa chọnnào khác. Lão hít sâu một hơi, nói: “Chiêu cáo thiên hạ, phong Tam hoàng tử làm Hoàng thái tử, chờ trẫm băng hà sẽ đăng cơ kế vị!”

“Tạ ơn phụ hoàng.”

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chúng đại thần đều quỳ xuống.



Khi nghe Dĩ Mạch báo lại kết quả chuyện này, Tô Cẩm Bình rất hài lòng. Nàng vốn định để Mộ Dung Hạo giết Bách Lý Nghị, rồi sắp đặt cho Mộ Dung Hạobao vây hoàng cung. Không ngờ Bách Lý Kinh Hồng sửa lại kế hoạch đểngười ta cố tình phao tin đến tai Lý Trụ Quốc nên sự tình mới diễn biếnnhư thế này.

Với kế hoạch của nàng, lần này có thểdiệt trừ được Bách Lý Nghị và Mộ Dung gia, báo mối thù lần trước Bách Lý Nghị muốn bắn chết nàng và Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cái tên lòng dạhiểm độc kia muốn kéo toàn bộ Lý gia vào theo, diệt cỏ tận gốc, vô cùngtàn nhẫn!! Không hổ là người đàn ông mà nàng nhìn trúng! Hoàng đế banthưởng phủ Thái tử tuy không rực rỡ khí phách như phủ Tam hoàng tử hiệnnay, nhưng cũng coi như là uy vũ, trang nghiêm.



Ngoài chợ, Mộ Dung gia và Lý gia bị xử tử, Tô Cẩm Bình mặc nam trang, tâmtrạng rất tốt, ôm Vàng ra xem. Mấy trăm người của hai gia tộc, kể cả gia đinh, ám vệ đều không thoát khỏi! Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Dung Song nhưphát điên đứng bật dậy lao về phía này: “Tô Cẩm Bình, tiện nhân nhàngươi, ngươi…”

Tô Cẩm Bình đứng từ xa làm khẩu hình nói với ả ta: “Là do ngươi tự chuốc lấy! Giết người của ta lại không muốn trả giá đắt sao?”

Mộ Dung Song ngẩn người, lại chợt bật cười. Nụ cười này khiến Tô Cẩm Bìnhkhẽ nhíu mày: “Ha ha ha… Tô Cẩm Bình, ngươi muốn báo thù cho Thiển Ứcđúng không, Ha ha ha… Thì ra ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm, ha haha…” Cười đến đây, ả cũng không mở miệng ra nữa, ánh mắt nhìn Tô CẩmBình đầy vẻ giễu cợt. Ả biết mình không tránh được tai họa lần này,nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng đối phương dồn ép mình hết lần này đếnlần khác, lại chỉ vì một nha đầu kia. Tô Cẩm Bình, cuộc đời này cũng cólúc ngươi tính toán sai!!! Mặt Mộ Dung Việt cũng đầy vẻ suy sụp, khôngngờ tính mạng cả gia tộc nhà mình lại chôn vùi trong tay một tiểu nhađầu chưa tới hai mươi tuổi!

Nghe Mộ Dung Song nói mấy lời này, thêm vẻ giễu cợt trong đáy mắt, Tô Cẩm Bình nhíu mày ngẫmnghĩ, trong đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u ám, ả có ý gì?!

Còn đang suy nghĩ, nàng lại cảm giác có người đứng cạnh mình, xiêm y trắngmuốt khuynh thành, mắt ngài mày phượng, vừa xuất hiện đã cướp đi hô hấpcủa mọi người. Ánh mắt sáng như ánh trăng lẳng lặng nhìn những đầu người rơi xuống trên đài cao, lãnh đạm nói: “Người của Mộ Dung gia bị diệtrồi!”

Tô Cẩm Bình khó hiểu nhìn hắn, vậy thì sao?!

Thấy nàng còn chưa hiểu ra, hắn nhất thời ủ rũ: “Nàng đã hứa với ta…”

“Hứa cái gì?” Nàng cong môi cười gian xảo.

Biết nàng lại trêu chọc mình, hắn mới bình tĩnh một chút, ánh mắt tràn ngậpchân tình, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ thành thân.” Dứt lời, trong lòng hắn hơi căng thẳng, lòng bàn tay cũngướt đẫm mồ hôi.

Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt cong môi cười khẽ: “Được!”

Hết chương 26

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv