Đến tận buổi chiều, khi mặt trời lặn về phía Tây, bóng đêm buông xuống, sắp đến giờ ăn cớm tối, buổi huấn luyện quét sân này của Huyền các mới chấm dứt. Giờ thì không chỉ là một nhóm nhỏ học thần công vung chổi nữa, màhầu như ai cũng học xong rồi, tính toán ban đầu của Tô Cẩm Bình cũng cóthể hủy bỏ, vì tất cả mọi người đều kiên quyết, để khổ luyện thần côngnày, hơn nữa, cũng không khiến cho mình lười biếng vì một thời gian dàikhông luyện tập, không thể trở nên mạnh mẽ hơn để cống hiến cho điện hạ, mọi người đều quyết định sau này mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đềumang theo một cây chổi nhỏ bên người, ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụxong, sẽ lập tức giải quyết hậu quả tại chỗ!!!
Còn bên Địa các cũng bị sự huấn luyện ma quỷ của Tô Cẩm Bình giày xéo cảmột ngày dài, từ luyện binh pháp đến quyết chiến thực tế, thực lực củamọi người đều có vẻ nâng cao hơn!
Hiên Viên Dĩ Mạch biết hết nội tình, nhìn năm vị đại nhân Hủy, Diệt, Phong,Tu, Vẫn mà trước đây mình luôn sùng bái vừa học binh pháp, vừa cầm chổiquét đến mồ hôi đâm đìa, khóe môi cô vừa run vừa giật! Thật ra, nămngười này cũng không ngu ngốc đến mức mắc mưu của nàng, nhưng vừa rồi cả điện hạ cũng gật đầu nói mình không đấu lại được thần công vung chổinày, thử hỏi ai dám tin rằng vị điện hạ thần thánh trong lòng bọn họ lại nói dối chứ?! Đương nhiên họ đều thật lòng học hỏi. Hơn nữa, đúng làđiện hạ cũng không nói sai… Cô ấy thầm cảm thấy may mắn vì ngày ấy mìnhđứng ngay ngoài cửa nghe thấy toàn bộ quá trình điện hạ bị đánh, nếukhông bây giờ cô cũng ngu ngốc ra sức vung chổi như mấy người kia rồi!
“Được rồi, ăn cơm thôi!” Mặc Khiếu thong thả đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng mình,ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng đầy vẻ tán thưởng, cô gái này thật ra cũng rất có bản lĩnh, không phải là bản lĩnh lừa gạt người ta, mà là nàngbiết lợi dụng sự tin tưởng tuyệt đối của mọi người trong phủ Tam hoàngtử dành cho Bách Lý Kinh Hồng, khiến họ đi theo con đường mà mình đãvạch sẵn. Đầu óc rất nhanh nhẹn, thông minh!
“Cụ già đã đói bụng rồi sao?” Giọng nói đầy vẻ châm biếm của Tô Cẩm Bình vang lên.
Nghe vậy, ánh mắt xem thường của mọi người đều nhìn về phía ông ta, dù mọingười đều biết ông ta là sư phụ của điện hạ, nhưng cũng không khống chếđược cảm giác khinh bỉ trong lòng mình. Bọn họ mệt mỏi cả ngày, huấnluyện cả ngày còn chưa thấy đói, mà người ngồi xem không thôi lại thấyđói bụng, thật sự khiến bọn họ có muốn không khinh bỉ cũng không được!Ngay cả ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng nhìn sư phụ nhà mình cũng có chútlà lạ!
Vì vậy, Mặc Khiếu lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người! Chỉnói có năm chữ mà lại bị mọi người phỉ nhổ thế này, thực sự khiến ôngtức chết!
Tô Cẩm Bình thầm cười khẩy trong lòng, lão già hư hỏng này vừa đến đã bàymưu tính kế với mình, rõ ràng là biểu hiện thèm bị ăn đòn, nếu khôngchọc tức lão một chút, thì không phải phong cách của Tô Cẩm Bình nàng!
Mặc Khiếu cười khổ, không ngờ cô nhóc này còn thù dai như vậy. Ho khan vàitiếng, ông lại ngại ngùng giải thích cho câu nói ban nãy của mình: “Tasợ các ngươi đói bụng mà!”
Nói câu này xong, vẻ khinh bỉ trong mắt mọi người càng sâu hơn, họ ngốc mới tin câu này! Thế nên, Mặc Khiếu càng xấu hổ hơn!
…
Sau khi ăn tối xong, Tô Cẩm Bình nói với Hiên Viên Dĩ Mạch trước mặt Mặc Khiếu: “Dĩ Mạch, đưa ta về phòng!”
Hiên Viên Dĩ Mạch hơi ngẩn người, không hiểu ý nàng ra sao, không phải hômqua cô đã nói là cô nương không có phòng, phải ngủ cùng điện hạ sao?
Cô không hiểu, nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại hiểu rõ. Sư phụ ở đây là trưởng bối, mà hai người họ còn chưa thành thân. Để trưởng bối biết họ ở cùngphòng đương nhiên không ổn chút nào! Hắn lẳng lặng cắn chặt răng, cố kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, nói với Hiên Viên Dĩ Mạch: “Đông Uyển, Cẩm Tú các.”
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ đắc ý, còn điện hạ nhà mìnhtuy không tỏ thái độ gì nhưng lại có vẻ không vui lắm, Mặc Khiếu thìngẩng đầu nhìn họ nghi hoặc. Sau khi nhìn cả ba người một lúc lâu, cômới hiểu ra, thì ra là thế, chiêu này của cô nương, quá cao tay!!!
…
“Điện hạ, Lãnh Tử Hàn phái người tới tặng quà cho Hoàng tử phi!” Phong bướcvào thư phòng bẩm báo. Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng đang cúi đầu đọc tàiliệu Thiên các truyền về, nghe mấy lời ấy, hắn hơi dừng lại rồi thảnnhiên nói: “Không phải là chính hắn ta đến, thì cứ thả vào đi.” Nếu đểCẩm nhi biết có người tặng quà mà bị hắn ngăn lại, với tính cách yêutiền của nàng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng nếu là chínhLãnh Tử Hàn tới thì dù nàng có giận mình, hắn tuyệt đối cũng sẽ khôngcho hắn ta vào.
“Vâng!” Phong lui ra.
Chỉ một lát sau, Phá ôm một chiếc hộp đi tới cửa phòng Tô Cẩm Bình, nói với cô gái xinh xắn đáng yêu ngoài cửa: “Phiền cô nói với cô nương nhà côbiết, giáo chủ phái ta tới tặng quà!” Y còn nhớ rõ lần trước ở ThanhPhong các, nha đầu này chửi mình là ngu ngốc. Bản thân y không có đặcđiểm gì, nhưng bản lĩnh thù dai thì không ai bằng. Món nợ đó, sớm muộngì y cũng sẽ đòi lại!
Hiên Viên Dĩ Mạch vốn không thích Lãnh Tử Hàn cứ tranh giành cô nương vớiđiện hạ nhà mình, cũng không thích người đàn ông não tàn trước mặt, vìthế ngẩng đầu nhìn y, cười gian xảo, không thèm khách khí nói: “Phủ Tamhoàng tử chúng ta không thiếu gì cả, giáo chủ nhà các ngươi nhiều chuyện quá. Có điều, cô nương nhà chúng ta cũng không cần hắn nhiều chuyện như vậy!”
Phá nghe thế cũng không giận, quay đầu đi thằng: “Biết rồi, ta sẽ chuyểnlời của cô nương cho giáo chủ. Mấy ngày nữa giáo chủ có gặp cô nương nhà cô, hẳn sẽ hỏi thăm vài câu! Chà, không biết cô nương nhà cô mà biếtmình từ chối bảo bối tốt như vậy thì liệu có giận dữ gây ra chuyện gìkhông đây?”
Hiên Viên Dĩ Mạch tái mặt, mấy lời này của y đâu phải là cảm thán với tự nhủ chứ, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn: “Đứng lại!”
“Hôm nay chân tại hạ không được ổn lắm, không đứng được!” Phá vừa đáp vừa đi ra ngoài, mắt ẩn giấu nụ cười xảo quyệt! Hôm nay y nhất định phải khiến nha đầu thối này cầu xin mình ở lại mới được! Chửi mình ngu à? Đúng làkhông biết trời cao đất dày!
Đôi mày liễu của Hiên Viên Dĩ Mạch dính vào nhau, phất tay áo, một con bọcạp độc lập tức bay về phía Phá, đuôi nhắm thẳng vào chân y, cũng may võ công của Phá rất cao cường, nên vội lách người sang một bên mới khôngtrúng chiêu! Y quay đầu nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch, mặt lạnh đi: “Cô nương,có cần phải xuống tay độc ác như thế không?” Bọ cạp độc, chẳng lẽ cô ấychính là “Độc tiên tử” nổi danh giang hồ?!
“Không phải chân của ngươi không khỏe sao? Không khỏe tức là không thoải mái,bản tiên tử phế nó đi giúp ngươi, để ngươi đỡ đau đớn không tốt hơnsao?” Hiên Viên Dĩ Mạch nghiêm mặt nói.
Phá tức khí! Nha đầu thối này!!! Nếu không phải hôm nay trên tay mình đangcầm thứ không thể va đập được, thì y nhất định sẽ trừng trị cô ấy! Ythầm tự nhủ với mình — mình là đàn ông, là đàn ông, không được đánh nhau với phụ nữ, một lúc lâu sau mới có thể kìm nén ý muốn rút kiếm xuống! Y quan sát Hiên Viên Dĩ Mạch từ trên xuống dưới một lần, mới nở nụ cườichâm chọc, miệng phát ra âm thanh quái dị: “Ọe!… Tiên tử á? Cô á?! Để ta nôn một canh giờ đã nhé…” Nói xong, y quay người chạy sang một góc sânkhác, dáng vẻ như sắp nôn ra đến nơi.
Mặt Hiên Viên Dĩ Mạch biến đổi đủ loại màu sắc, đang định lên tiếng châmchọc lại, thì giọng nói của Tô Cẩm Bình đã vang lên: “Ồn ào gì thế?”Trời tối rồi, không biết mình đang buồn ngủ sao?!
Lúc này Dĩ Mạch mới kiềm nén lửa giận ngập tràn cõi lòng, hung hăng trừngmắt nhìn Phá một cái rồi mới nói: “Giáo chủ Ma giáo phái người tới tặngquà cho cô ạ!”
“Tặng quà à?! Mau cho vào đi!” Giọng điệu vô cùng kích động.
Một vạch đen chảy dài sau gáy Hiên Viên Dĩ Mạch, cô nương, cô có cần phảithể hiện như thế không? Dù cao hứng cũng đừng trắng trợn vậy chứ? Cô làm thế, thuộc hạ đi theo cũng mất mặt lắm!!!
Phá đi qua người Hiên Viên Dĩ Mạch, cười giễu cợt, như đang cười nhạo danhxưng ‘tiên tử’ của cô, khiến Hiên Viên Dĩ Mạch tức đến nghiến răngnghiến lợi, lửa giận bốc lên tận trời dẫn y vào trong: “Cô nương, thuộchạ dẫn gia súc vào rồi!”
“Dù là gia súc cũng không mặt dầy tự xưng tiên tử!” Phá đốp lại.
“Ngươi!”
Tô Cẩm Bình nhìn hai người bọn họ, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, khẽ cười hỏi: “Lãnh Tử Hàn đưa gì tới vậy?”
Nàng vừa dứt lời, Phá đã đặt chiếc hộp trên tay mình xuống, mở ra: “Đây làcá Thiên Tư Tuyết mà Giáo chủ của chúng ta tìm suốt một ngày một đêm,trải qua hai mươi ba công đoạn mới chế biến thành, mời cô nương nếmthử!”
…
Khi chuyện này rơi vào tai Bách Lý Kinh Hồng đang ngồi ở thư phòng, ngườinào đó bóp gãy luôn cây bút lông sói đang cầm trong tay, Lãnh Tử Hànchết tiệt này, vẫn còn dây dưa không chịu thôi! Hắn ta thấy lần trướcmình không thể học được cách nấu ăn cho nàng, nên cố tình chèn ép khôngbuông tha sao?!
Diệt đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Điện hạ, chẳng qua chỉ là cá Thiên Tư Tuyếtthôi mà, chúng ta mời ngự trù tới làm là được, chắc chắn sẽ không kémhơn Lãnh Tử Hàn!” Cho nên ngài hãy tha cho bếp của phủ Tam hoàng tử đi,lần trước ngài đã đốt mất hai gian bếp của phủ Tề quốc công rồi, may màngười ta tốt tính, nể mặt người thân nên mới không đòi chúng ta bồithường!
“Bản cung cũng không thể thua Lãnh Tử Hàn được.” Hắn đặt bút xuống, đi thẳng xuống bếp. Hắn không tin Bách Lý Kinh Hồng hắn không học được cách nấuăn!!!
…
Trong bóng đêm, một người đàn ông cầm quạt lông vũ trong tay, nhìn sao trêntrời, nhanh tay bấm độn. Mặc Khiếu, nhìn sao đoán được thiên mệnh, trong thiên hạ này hầu như không có chuyện gì ông ta không thể tính ra được,nhưng lần này, ông ta khẽ nhíu mày giống như gặp chuyện gì đó rất khókhăn! Ông ta nhắm mắt lại, tốc độ bấm độn càng lúc càng nhanh, nhưngcuối cùng lại phun ra một nhúm máu…
Ông ta chán nản hít sâu một hơi, mở mắt ra. Chuyện duy nhất mà ông ta không tính được, là mạng của chính mình. Nhưng hôm nay, lại xuất hiện thêmmột người nữa, đó là cô gái vừa gặp kia! Thế cục vốn có của thiên hạnày, là hai vị vua tranh đoạt với nhau, một người ở phía Đông, một người ở phía Nam, khó phân thắng bại, nhưng vì một ngôi sao phượng hoàng mệnh Thiên sát phá hỏng hướng đi của tương lai! Trăm nghìn năm qua, chưatừng xuất hiện sao đế vương hay sao phượng hoàng có mệnh Thiên sát,nhưng Tô Cẩm Bình này lại là ngoại lệ.
Mệnh thiên sát, vốn là mệnh khắc chết tất cả mọi người xung quanh mình,nhưng mệnh cách của nàng dường như lại bị người ta cố tình sửa lại, nênthoáng hiện lên chút tia sáng may mắn, giấu đi sát khí, vì thế mới không liên lụy đến những người xung quanh nàng. Nhưng mối nguy hại vẫn còntồn tại, ông bấm độn rất lâu cũng chỉ có thể biết được quá khứ của nàng, không thể biết trước tương lai. Như vậy, liệu sẽ phát sinh biến cố thếnào?
Ông ta nhìn chằm chằm bầu trời đêm một lúc lâu, lại chợt thấy một tia sángtím lóe lên, trong mắt ông ta thoáng hiện lên vẻ mơ hồ khó hiểu…
—o0o—
Tác giả lảm nhảm:
Ngày mai sẽ diệt hoàn toàn Mộ Dung gia.
P/s: Hôm qua có độc giả bình luận rằng mấy chương gần đây ca viết hơi rườmrà, nhưng ca có thể trách nhiệm mà nói rằng, trong truyện này không cómột chi tiết hay nhân vật nào thừa thãi. Tất cả đều có tác dụng riêng,sau này mọi người sẽ hiểu ý ca. Muốn diệt một thế gia trăm năm cũng cầncó thời gian, không thể vì muốn ‘ngắn gọn’, muốn ‘nhanh’ mà giáng chomột tia sét xuống đánh chết hết họ được đúng không? Thế nên, cần phảitiến hành từng bước từng bước một. Việc nam chính đăng cơ cũng khôngphải là uống một ly rượu, cũng cần phải nói đến quá trình một chút chứ(Hơn nữa, ca cũng đã viết đấu đá cung đình gì đâu, chỉ nói chút về binhquyền thôi mà). Lại thêm một số nhân vật mới xuất hiện, ca dám thề rằng, tuyệt đối đều có tác dụng! Không nói nhiều nữa, sau này sẽ không nói về những điều này nữa, chỉ có một câu thôi — tin ca thì hãy đi theo, go go go!!! Không tin thì cứ việc ra đi, ca có thể theo dõi ở thông báo người đọc, cho nên cũng không cần cố tình vào khu bình luận để thông báo đâu. Tha cho trái tim thủy tinh của ca đi mà, cảm ơn rất nhiều!!!