“Chàng chắc chứ?!” Tô Cẩm Bình cười gian xảo nhìn hắn, tuy bên tay vẫn vang vọng tiếng nói của lão phu nhân về chuyện Vân Lam, nhưng nàng cũng không đến mức vì sợ hãi một chuyện gì đó mà không dám làm gì cả. Hơn nữa… chuyện Lãnh Tử Hàn cũng không chỉ mình hắn bực bội, nàng cũng rất buồn bực, ầm ĩ thêm vài lần nữa, hắn lại hiểu lầm thêm vài lần nữa, ai biết được hai người bọn họ sẽ biến thành thế nào? Đương nhiên, quan trọng nhất là, ăn người này dường như cũng không tệ lắm.
Nhìn nụ cười này của nàng, đôi môi của hắn bất giác tách rời môi nàng một chút, ngẩn người ra một lát, sắc mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhớ đến biểu hiện càn rỡ vừa rồi của mình, hắn hơi hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ một chút thôi, hắn lại bình tĩnh lại, giọng nói lành lạnh vang lên: “Chắc chắn.”
“Chắc chắn thì được!!!” Vừa dứt lời, nàng liền hôn ngược lại hắn, nhiệt tình như lửa, thật ra, có nhiều lý do hơn nữa cũng chỉ là lấy cớ, hôm nay nàng chủ động như vậy, chẳng qua là vì chính bản thân nàng nổi hứng mà thôi!
Nụ hôn kéo dài, từng sợi chỉ bạc lấp lánh sáng kết nối giữa môi hai người, tay nàng ôm lấy cổ hắn, quấn quít trằn trọc như cố gắng giành quyền chủ động. Mà hắn cũng chưa từng phản kháng, chỉ lặng lẽ đón nhận, phối hợp, ai trên ai dưới, ai giành thế chủ động, mấy vấn đề này, để sau khi nấu gạo thành cơm rồi tính sau đi, lúc này hắn thực sự không muốn chỉ vì quyền chủ động mà hỏng việc lớn.
Nụ hôn vừa dứt, Tô Cẩm Bình đứng dậy, một tay kéo vạt áo hắn, ném thẳng lên giường không chút thương hoa tiếc ngọc nào, cười tà một tiếng: “Mỹ nhân, hôm nay gia sẽ từ từ thỏa mãn chàng!!!”
Hắn ngẩn ra một chút, đôi môi mỏng cong lên: “Được.”
Nàng bước nhanh vài bước tới, tay móc lên, vạt áo bên hông hắn liền bung ra, nụ cười thô lỗ xuất hiện trên mặt Tô Cẩm Bình, bàn tay trắng nõn nà kéo một cái, làn da màu mật ong lập tức lộ ra trước mắt nàng. Nàng quan sát một hồi, lên tiếng bình luận: “Cơ ngực, qua. Cơ bụng rắn chắc, da như mỡ cừu, sờ rất mịn màng, không tồi!”
Sau gáy hắn thoáng xuất hiện vài vạch đen, nàng đang đánh giá cơ thể của hắn sao? Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lóe lên những tia sáng xanh nhưng lại không có bước tiếp theo, hắn bỗng lên tiếng, chậm rãi phun ra vài từ lạnh tanh như thường: “Sử dụng… cũng không tồi!” Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu đi, trên mặt không dấu được sắc hồng.
“Vậy để ta thử xem!” Nói xong nàng liền áp sát về phía hắn, gặm gặm mút mút trên làn da mịn màng của hắn, còn hắn, y phục bung ra, vai lộ ra một nửa, mái tóc đen xõa xuống ngực, thoáng che đi chút cảnh xuân. Nhưng cũng chính vì dáng vẻ như ẩn như hiện này khiến hắn càng trở nên mê hoặc quyến rũ hơn, cũng càng kích động thú tính trong lòng cô nàng nào đó hơn.
Đôi môi đỏ mọng di chuyển trước ngực hắn, khẽ mút vào, tiếng hắn hít khí lạnh vang lên bên tai nàng, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề hơn.
“Mỹ nhân, muốn không?” Tô Cẩm Bình cười sung sướng.
Nghe câu hỏi này, trong lòng hắn ngượng ngùng đến lạ thường, xấu hổ vì mình vừa hít khí lạnh, mặt cũng dần đỏ ửng lên, khuôn mặt vốn như ngọc trắng lại bị nhuộm đỏ, đẹp hơn hẳn cảnh sắc nhân gian. Hắn lặng lẽ cắn môi dưới một chút, nhìn ánh mắt trêu chọc của nàng vẫn dừng lại trên người mình, lúng túng nói: “Muốn.” Giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nói xong, mặt hắn vốn đỏ lại càng đỏ hơn, rực rỡ như lửa, đẹp như rặng mây hồng.
“Ta không nghe thấy!” Lại nghĩ một đằng nói một nẻo này! Muốn thì nói muốn, còn xấu hổ cứ như đại cô nương lần đầu làm chuyện này ấy, rõ ràng nàng mới nên là đại cô nương thẹn thùng chứ?
Đôi mày đẹp nhíu lại, sắc đỏ trên mặt dần phai đi, đôi mắt sáng nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt thoáng hiện lên chút ấm ức, sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn.” Giọng nói lạnh lùng mà kiên định. Sao lại không muốn chứ, hắn có ý đồ này từ nhiều nhiều ngày trước rồi, nếu lần trước không phải vì Lãnh Tử Hàn phá hỏng thì đã thành công rồi!!!
“Tùy theo ý chàng!” Nói xong, Tô Cẩm Bình liền bắt đầu chuẩn bị đến bước tiếp theo, lại gặm lại cắn, nhưng không ngờ, ngay lúc đó —
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên!!!
Vì thế, sắc mặt cô nàng nào đó chợt cứng lại, sắc mặt của người đàn ông nào đó cũng vô cùng khó coi! Cảm giác của hai người lúc này y như có người dội cho một chậu nước lạnh, lạnh đến tận tim phổi!
“Tiểu Cẩm, không phải nói muốn đi đạp thanh sao? Xe ngựa xuất hành cũng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi!” Giọng nói cuồng ngạo của Lãnh Tử Hàn vang lên ngoài cửa.
Bách Lý Kinh Hồng lẳng lặng cắn chặt răng, nắm đấm cũng bất giác siết chặt lại, lại là tên Lãnh Tử Hàn chết tiệt này!
Tô Cẩm Bình nhìn người vô cùng quyến rũ xiêm y bung ra ở trên giường, rồi lại quay đầu nhìn ra cửa, rối rắm một lúc lâu liền nói với người bên ngoài: “Huynh đi đi, chúng ta không đi!” Nói xong nàng lại sờ soạng trên lồng ngực trơn mịn của hắn một hồi, miếng thịt béo dâng lên tận miệng rồi, không ăn không phải là rất đáng tiếc sao? Đạp thanh gì chứ? Có gì hay mà đạp?
Lãnh Tử Hàn ở ngoài cửa nghe thấy vậy, lông mày dựng lên, dự cảm không lành chợt dâng lên cuồn cuộn, nhớ đến hình ảnh mà mình nhìn thấy mấy hôm trước ở trong vườn, hắn ta cười lạnh: “Tiểu Cẩm, muội không đi, ta cũng không đi nữa! Hai người đang làm gì vậy?”
“Khụ khụ… chúng ta đang nói chuyện phiếm!” Tô Cẩm Bình trợn mắt nói dối.
Nghe tiếng ho khan gượng gạo này, Lãnh Tử Hàn càng xác định chắc chắn bên trong có vấn đề: “Nói chuyện phiếm? Nói gì thế? Ta cũng muốn nghe! Ta vào nhé…”
“Đừng —.” Giọng nói thanh lãnh vang lên, hai gò má ửng hồng, nếu để tình địch nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, sau này hắn không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Lãnh Tử Hàn nữa.
Tô Cẩm Bình cũng vội vàng nhảy từ trên giường xuống, chạy thẳng ra cửa, hai tay chặn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bách Lý Kinh Hồng mau chỉnh trang lại y phục: “Đợi… đợi chút!”
Cửa bị chặn, Lãnh Tử Hàn không vui hỏi: “Tiểu Cẩm, muội chặn cửa làm gì? Chẳng lẽ hai người đang làm chuyện gì xấu xa sao?”
“Huynh nói vớ vẩn nhiều thế làm gì?” Tô Cẩm Bình nghiến răng đáp, mẹ kiếp, phá hỏng chuyện tốt của mình, còn đốt nhà tiểu Hồng Hồng, Lãnh Tử Hàn chết băm chết vằm, bà đây không để huynh được yên đâu!!!
Nghe câu nói không thiện cảm của Tô Cẩm Bình, Lãnh Tử Hàn cũng hơi nhíu mày, dù có đang làm gì thật bị mình cắt ngang, thì với tính cách của tiểu Cẩm, cũng không đến mức nói với mình mấy lời này mới phải chứ?! Ánh mắt hắn ngưng tụ lại, trong con ngươi đen như mực đầy vẻ lạnh lùng, chẳng lẽ tên tiểu nhân đê tiện kia lại nói gì với tiểu Cẩm?!
Không bao lâu sau, y phục của Bách Lý Kinh Hồng đã được sửa sang chỉnh tề, lúc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hơn nữa, ý định vốn có càng ngày càng kiên định hơn… Nhất định hắn phải diệt trừ Lãnh Tử Hàn!!! Nhất định phải làm! Hơn nữa, càng nhanh càng tốt!!!
“Kẹt!”… cửa mở ra, sắc mặt Tô Cẩm Bình cực kỳ xấu, chẳng khác gì vật thể không thể nói rõ tên nào đó ở trong nhà xí, mắt phượng nhìn chằm chằm vào dung nhan như điêu khắc của Lãnh Tử Hàn, chợt cười lạnh một tiếng rồi quay đầu đi mất, trong mắt ngoài vẻ tức giận ra còn có cả sự thù hằn nữa.
Sự thù hằn rõ rệt này khiến trong lòng Lãnh Tử Hàn căng thẳng, nâng mắt nhìn sang, chạm ngay vào ánh mắt xám bạc, tia lửa trong mắt hai người tóe ra, thiêu đốt lẹt xẹt trên không trung! Ánh mắt Lãnh Tử Hàn như muốn nói: Giỏi cho Bách Lý Kinh Hồng nhà ngươi, quả nhiên hãm hại bản tôn với tiểu Cẩm, đê tiện!
Bách Lý Kinh Hồng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi ánh mắt đó, chỉ thờ ơ quay đầu đi, sắc mặt như không có chuyện gì, hắn vốn đâu có nói dối câu nào?! Cẩm nhi hỏi có phải Lãnh Tử Hàn phóng hỏa không, hắn cũng nói không phải. Còn về phần nàng hiểu như thế nào, đương nhiên chẳng có liên quan gì đến hắn, sao lại nói hắn hãm hại Lãnh Tử Hàn chứ?
Ngay khi hai người đang giương cung bạt kiếm thì Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng đi tới, vừa thấy họ liền cười nói: “Nghe tổ mẫu nói mọi người muốn ra ngoài đạp thanh, nếu không ngại thì cho chúng ta đi cùng với, đông người cũng vui hơn!”
Nhìn hai người đầy vẻ hào hứng, Tô Cẩm Bình cũng không tiện từ chối họ, lại lườm Lãnh Tử Hàn một cái nữa rồi mới bước ra ngoài: “Đi thôi!”
…
Hai chiếc xe ngựa chạy trên đường cái.
Trong xe phía trước là ba người Bách Lý Kinh Hồng, Lãnh Tử Hàn và Vân Dật. Bách Lý Kinh Hồng vốn có bệnh thích sạch sẽ, định đi xe ngựa riêng của mình, nhưng dưới ánh mắt khiêu khích của Lãnh Tử Hàn, hắn vẫn bước lên xe. Vì thế, trong chiếc xe này tràn ngập mùi thuốc nổ.
Lãnh Tử Hàn nghiêng người dựa vào một bên, một chân co lên đặt trên ghế, cánh tay vắt qua đầu gối, vạt áo hơi hé mở có thể nhìn thấy làn da màu lúa mạch, tóc đen buông xõa, nụ cười lạnh đầy tà tứ vẫn treo trên môi, đôi mắt đen như mực đầy ý lạnh, nhìn người đối diện mình.
Còn Bách Lý Kinh Hồng chỉ lẳng lặng ngồi đó, một lọn tóc đen buông trước ngực, thường khẽ bay lên theo chuyển động của xe ngựa, dung nhan tuyệt trần đầy mê hoặc, con ngươi xám bạc lãnh đạm nhìn Lãnh Tử Hàn, trên mặt không có chút cảm xúc nào nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được ngọn lửa đang bừng bừng lên trong người hắn, như muốn thiêu đốt cả đối phương.
Vân Dật ngồi trong xe nhìn hai bên, một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy, rốt cuộc hai người này có chuyện gì? Đang chọi gà sao?! Trong lòng hắn ta cũng hơi hối hận, nếu biết trước là sẽ gặp phải tình huống này, thì hắn ta ở lại trong phủ ngủ một giấc còn tốt hơn bây giờ! Hắn ta ho khan mấy tiếng, muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng trong xe ngựa, nhưng tiếng ho khan của hắn ta dường như không hề có chút ảnh hưởng nào đối với hai người kia, họ vẫn nhìn nhau như vậy, yên tĩnh mà kỳ dị!!!
Trong lòng mỗ Dật bất giác chảy dài hai dòng nước mắt, dù cảm giác tồn tại của hắn ta có thấp đến đâu, thì cũng không đến mức vô hình chứ?!!!
Ở xe ngựa phía sau, Vân Lãnh Ngưng nhìn Tô Cẩm Bình cười: “Biểu muội, nhìn Tam hoàng tử điện hạ có vẻ rất thích muội!” Tuy thái độ rất lãnh đạm nhưng ai cũng có thể thấy hắn rất quan tâm đến nàng.
Tô Cẩm Bình khẽ cười không đáp, mà trêu ngược lại: “Biểu tỷ và Tứ hoàng tử cũng là một đôi trời sinh mà, nhưng không biết hôn sự là khi nào ạ?” Nếu Vân Lãnh Ngưng gả cho Bách Lý Thần thật, thì phủ Tề quốc công sẽ trở thành hậu thuẫn của Tứ hoàng tử, nàng không tự kỷ đến mức nghĩ rằng một đứa cháu họ vừa tới phủ Tề quốc công vài ngày mà lại quan trọng hơn con gái ruột quý giá như Vân Lãnh Ngưng. Có điều, sau khi mình gả cho Bách Lý Kinh Hồng, chẳng lẽ sẽ đối đầu với phủ Tề quốc công sao? Chuyện đó nàng không hề muốn, cũng không muốn nghĩ đến…
Nghe nàng nói vậy, dường như Vân Lãnh Ngưng hơi trầm xuống, gượng cười nói: “Tứ hoàng tử điện hạ là người của Hoàng gia, chỉ có Hoàng thượng mới có thể quyết định hôn sự cho chàng được, sao đến lượt ta chứ.” Lời nói của phụ thân vẫn còn quanh quẩn bên tai, trước giờ phủ Tề quốc công không nhúng tay vào chuyện tranh đấu của hoàng thất, nên nàng ấy không thể gả cho Tứ hoàng tử được, nếu không chính là thể hiện rõ lập trường của phủ Tề quốc công, kéo cả Vân gia vào cuộc chiến triều đình, để nàng ấy sớm từ bỏ tình cảm, phụ thân chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm cho nàng ấy một vị hôn phu như ý.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì. Nhìn Vân Lãnh Ngưng thế này, có lẽ đã bị cữu cữu tạo áp lực, đang định khuyên giải vài câu, đã có người vén màn xe lên: “Nhị tiểu thư, biểu tiểu thư, tới rồi ạ!”
Hai người nhìn nhau cười rồi xuống xe ngựa. Vừa ra khỏi xe, nàng lại không hề bất ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ như gà chọi của hai người kia. Khóe môi Tô Cẩm Bình giật lên, quay đầu sang chỗ khác.
“Phong cảnh ở đây rất đẹp, Tam hoàng tử, biểu huynh, hay là chúng ta cùng vẽ tranh được không?” Vân Dật cất lời đề xuất.
Lãnh Tử Hàn nhún vài nói: “Vẽ tranh có gì thú vị đâu, ta hứng thú với luận võ hơn, không biết ý Tam hoàng tử điện hạ thế nào?”
“Biểu huynh, để hai người bọn họ đứng đây luận võ đi, chúng ta qua bên kia đi dạo một chút!” Giọng nói trong trẻo của Tô Cẩm Bình vang lên, trong mắt đầy vẻ chán nản.