Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dạ kinh hãi: “Nàng muốn động thủ với ả sao?” Giọng điệu của hắn đầy vẻ không tán đồng, nếu Mộ Dung Song bị ám sát ở Đông Lăng, thì Đông Lăng bọn họ không thể thoát được trách nhiệm.
Tô Cẩm Bình nửa cười nửa không nhìn hắn, rồi ghé sát vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, lạnh lùng cong khóe môi: “Sao hả? Huynh nghĩ ta là người có thù không báo sao?” Sát khí trên người nàng dần lan tỏa.
Mặt hắn cứng đờ, mày hơi nhíu lại, trong đôi mắt màu tím nhạt thoáng lóe lên, hơi sợ hãi khi nhìn gương mặt xinh xắn trước mắt mình. Hắn chưa từng cảm giác được hơi thở như Tu La này ở bất kỳ người nào khác, giống như ma quỷ đẫm máu vậy! Nhưng dù kinh hãi, hắn cũng không thể hiện quá nhiều, lẳng lặng nhìn sâu vào mặt nàng, cuối cùng hắn cũng phải thừa nhận --- nàng hoàn toàn nói thật, không hề đùa chút nào!
Do dự một chút, hắn hơi nhướng đôi mày kiếm, nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, hay là, nàng cho bản vương xin một ơn huệ đi. Tạm thời tha cho ả trước, rồi để bản vương ra tay, dạy dỗ ả. Được không?” Tự hắn động thủ thì còn cân nhắc nặng nhẹ, nếu để cô nhóc kia ra tay, chỉ e sẽ mất mạng, chiến tranh bùng nổ mất. Dù Bắc Minh chưa chắc đã khai chiến vì một quận chúa khác họ, nhưng hắn cũng vẫn phải tính toán kỹ càng, nếu xử lý không tốt, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Tô Cẩm Bình khẽ cười, không giống với dáng vẻ khát máu vừa rồi, mà lại trầm tĩnh hơn rất nhiều. Nàng nâng ly rượu, đặt bên môi, đôi mắt phượng sóng sánh như nước hồ, sáng lấp lánh khiến Hoàng Phủ Dạ nhìn mà động lòng, nàng nói: “Dạ vương, thật ra, còn có một cách khác, có thể diệt trừ triệt để sự lo lắng khổ tâm của ngài!”
Mắt hắn căng thẳng, rồi thoáng giận dữ nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, sao nàng phải nói những lời này chứ?” Nàng nói diệt trừ triệt để sự lo lắng khổ tâm, chính là muốn ám chỉ hắn có thể xuống tay giết nàng. Đây không phải là uy hiếp hắn sao? Nếu là trước kia, hắn tất nhiên sẽ không do dự mà làm như vậy. Nhưng hiện giờ, sao hắn có thể hạ thủ được chứ?
“Ha ha, đừng tức giận. Ta chỉ đùa chút thôi mà. Chuyện của ta, ta sẽ tự giải quyết, huynh không cần phải nhúng tay vào. Cứ vui vẻ đứng xem là được rồi. Huynh yên tâm, ta sẽ không hạ thủ ngầm để gây phiền phức cho các huynh. Dù sao, Hoàng Phủ Dạ huynh cũng là bằng hữu của ta!”
Câu nói đó của nàng chẳng qua chỉ muốn thử một chút. Nếu vừa rồi chỉ cần Hoàng Phủ Dạ có chút do dự, hoặc nổi sát khí, chắc chắn nàng sẽ làm thịt Mộ Dung Song, sau đó hắt bát nước bẩn đó vào hoàng thất Đông Lăng. Dù sao, nàng nhìn cả Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đều không vừa mắt, đều là những người muốn mạng của nàng. Có điều, với người bằng hữu Hoàng Phủ Dạ này, nàng quyết định sẽ lùi một bước nhỏ vậy.
“Nàng định làm thế nào?” Nếu không hạ thủ ngầm, chẳng lẽ là ngang nhiên hạ thủ sao?!
Tô Cẩm Bình cười đầy bí ẩn, lại mang theo vẻ đùa ác, nói: “Huynh cứ chờ xem, tuyệt đối sẽ là một kinh hỉ không nhỏ đâu. Có thể sống được hay không, còn phải chờ xem mạng ả ta lớn đến đâu! À, có điều, nếu có thể sống sót, thì chắc thể diện cũng mất sạch ấy nhỉ?”
Nàng dứt lời, Hoàng Phủ Dạ lại cong miệng cười: “Thôi, nàng muốn làm gì thì làm. Ta cũng chẳng ngăn được. Có điều, nàng phải cẩn thận một chút, đừng để mình gặp xui xẻo!” Nói xong, không chờ nàng đáp lại, hắn lại cầm ly rượu, ‘say lảo đảo’ quay về chỗ mình.
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, nhìn theo bóng áo đỏ kia, đôi môi cong lên một nụ cười khó hiểu, Hoàng Phủ Dạ, sao huynh phải khổ vậy chứ?!
Giọng nói đầy ghen tức của các vị tiểu thư vang lên sau lưng nàng: “Dạ vương cũng thật là, lại vừa mắt một cung nữ có thân phận thấp hèn, lời nói cử chỉ cũng thô lỗ hèn kém như thế. Trong yến hội cũng chẳng thèm quan tâm có bao nhiêu người ở đây, còn chạy lại nói chuyện với nàng ta nữa chứ. Không biết mắt ngài ấy để đi đâu rồi!”
“Ta lại nghĩ á, có lẽ vì Dạ vương điện hạ hái hoa tươi nhiều rồi, nên lần này muốn đổi khẩu vị sang mấy ngọn cỏ héo đấy mà!” Lại một giọng nữ khác vang lên đầy vẻ ghen tị.
“Thôi được rồi, nghe cô nói chua chưa kìa. Ai mà không biết cô thầm yêu Dạ vương điện hạ đã lâu chứ? Dạ vương tung hoành trong bụi hoa bao nhiêu năm như vậy, đã thấy ngài ấy động tâm bao giờ chưa? Chẳng qua cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, lẽ nào hoàng thất có thể để một cung nữ nhỏ bé làm Vương phi hay sao?” Người này là thiên kim của một vương gia khác họ của hoàng triều Đông Lăng, Mục Tử Lăng.
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, một cô nàng khác lại nói: “Tử Lăng à, cô cũng đừng giả vờ như không có chuyện gì thế. Việc cô thích Dật vương điện hạ cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai chứ. Nhưng hình như Dật vương cũng có hứng thú với Tô Cẩm Bình kia thì phải, ban nãy còn xin Hoàng thượng tứ hôn nữa đấy!”
Cô nàng tên Tử Lăng nghe nàng ta nói vậy cũng không nổi giận, ngược lại còn kiêu ngạo nói: “Vậy thì đã sao? Dù Dật vương điện hạ có có ghét ta, thì cũng không thể nào thực sự thích một cung nữ được. Chỉ là một cung nữ thấp hèn, có gì mà dám so với bản quận chúa ta đây chứ!”
Nghe nàng ta nói vậy, mọi người cũng chỉ cười hùa theo.
Đương nhiên Tô Cẩm Bình đều nghe rõ những điều các nàng vừa nói, nhưng nàng không quan tâm. Ở nơi đông người, xuất hiện một vài bà tám cũng là chuyện bình thường, nhưng dạy dỗ họ một chút, chắc cũng không sao chứ nhỉ? Nàng đang định lên tiếng, thì một giọng nam thanh nhã, lịch sự vang lên: “Các vị tiểu thư đang nói gì vậy? Có hứng thú nói cho bản vương nghe cùng không?”
Mục Tử Lăng vừa quay đầu, nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú của Dật vương, mặt nàng ta liền đỏ bừng lên, không dám nhìn vào đôi ngươi màu hổ phách của hắn, ấp úng một lúc cũng không biết nên nói gì. Mấy vị cô nương khác cũng hơi thẹn thùng, cầm khăn tay cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn lén hắn mấy lần.
Tô Cẩm Bình quay đầu, ung dung điềm đạm nhìn bọn họ, nhưng trong mắt lại có vẻ trêu tức như có như không.
Hoàng Phủ Dật đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn chỉ khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú tiêu dao của hắn nhìn vô cùng phóng khoáng, xuất trần, sau đó nói với đám tiểu thư: “Bản vương nghe nói nhóm các cô gái cao quý của Đông Lăng đều là tiểu thư khuê các, là thục nữ thập toàn thập mỹ, sao lại nói xấu sau lưng người khác chứ?”
Hắn vừa dứt lời, mặt mấy cô gái kia liền trắng bệch! Dật vương điện hạ rõ ràng đang đánh vào thể diện của họ! Nhưng người ta là thân vương, dù có thật sự đánh thẳng vào mặt mình, thì họ cũng chỉ có thể cười xin lỗi, không thể nào cất lời đôi co được.
Mục Tử Lăng gượng cười, giọng nói mềm mại vang lên: “Dật vương điện hạ hiểu lầm rồi, vừa rồi ta và các vị tiểu thư cũng không phải là nói xấu sau lưng người khác, chỉ là...”
“Quận chúa Tử Lăng đang nghi ngờ thính lực của bản vương sao?” Hắn thản nhiên nhìn nàng ta, nhưng nếu quan sát thật kỹ, sẽ không khó để phát hiện ra vẻ chế giễu và khinh thường trong đáy mắt hắn.
Ai cũng biết tính tình Dật vương vốn thoải mái, phóng khoáng, ghét nhất là những người đặt điều thị phi sau lưng người khác, nhưng hôm nay nàng ta lại cố tình phạm phải, còn bị bắt tại trận, trong lòng Mục Tử Lăng thầm kêu trời cho sự xui xẻo của mình! Mấy người kia đang nói chuyện của Dạ vương, nàng ta lại nhảy vào làm gì không biết! Nghĩ vậy, nàng ta vội làm ra vẻ vô cùng oan ức nói: “Dật vương điện hạ, Tử Lăng hoàn toàn không có ý đó, ta...”
Tiếc là Hoàng Phủ Dật còn không cho nàng ta được nói hết lời, mặt hắn tươi cười đầy vẻ chế giễu, đứng dậy phe phẩy cây quạt thủy mặc trong tay. Gió nhẹ chợt thổi qua, khiến vạt áo hắn khẽ lay động, ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng như thần tiên trên trời. Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn Mục Tử Lăng một cái, nhấc chân quay về chỗ ngồi của mình, đồng thời cũng không quên tặng cho Tô Cẩm Bình một cái lúm đồng tiền. Nụ cười đó khiến không ít các tiểu thư tim đập thình thịch, chỉ mình Tô Cẩm Bình là ngồi thờ ơ, khẽ gật đầu xem như cảm ơn hắn lộ diện giúp mình.
Mục Tử Lăng tức đến tái mặt, chỉ hận không thể tự tát cho mình vài cái! Nàng ta biết rõ nội lực của Dật vương điện hạ thâm hậu, dễ dàng nghe thấy những gì nàng ta nói. Đúng là nàng ta ngu ngốc đến cùng cực mới đi lên tiếng nói mấy chuyện này! Hiện giờ, chắc chắn ấn tượng của Dật vương điện hạ về nàng ta sẽ vô cùng xấu xí! Nàng ta giận dữ đặt cạch cái ly lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Tô Cẩm Bình, giống như đang châm chọc nàng ta tự làm tự chịu vậy! Gương mặt xinh đẹp của nàng ta vặn vẹo, chỉ muốn băm vằm cô nàng kia ra thành trăm ngàn mảnh.
Trong đám thiên kim vừa rồi bị Hoàng Phủ Dật châm chọc, cũng có nhiều người ái mộ Hoàng Phủ Dật, người thì trắng bệch mặt, người thì rơm rớm nước mắt, thậm chí, có một vài người tâm lý yếu đuối, còn đứng dậy nói cơ thể không được khỏe, vội vội vàng vàng cáo bệnh về nhà trước.
Mộ Dung Song và phu nhân của Trấn Nam tướng quân Viên thị lúc này đang được hạ nhân đưa sang phòng bên thay y phục, sửa sang lại dung nhan, tóc tai. Tuy Hoàng thượng đã nói việc này coi nhưu xong, nhưng dù sao cũng quá thất lễ.
Chờ Hoàng Phủ Dật quay về chỗ mình, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cười nói: “Vừa rồi Tiểu Cửu trò chuyện với quận chúa Tử Lăng vui vẻ thật, có suy nghĩ muốn kết thân không?” Bọn họ nói chuyện gì, đương nhiên không thể lừa được hắn, nhưng hắn nghĩ, phải dạy dỗ tên nhóc Tiểu Cửu này một phen, để cho tên nhóc này kiềm chế tình cảm một chút. Dù thế nào, thì Tô Cẩm Bình cũng chỉ là một cung nữ, không thể trở thành chính phi thân vương được.
“Hoàng thượng, hôn sự của thần đệ, ngài không cần quá để tâm. Thần đệ tự có nhận định riêng!” Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Dật dùng thái độ này để nói chuyện với Hoàng Phủ Hoài Hàn, đương nhiên vị đế vương cũng không hề vui vẻ gì.
Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Hy vọng đệ biết chừng mực, nếu không...” Nói tới đây, hắn dừng lại không nói thêm nữa, hoặc nói đúng ra là, hắn không biết phải nói gì với đệ đệ của mình! Tuy Dạ làm việc quái đản, nhưng phàm chuyện gì cũng biết chừng mực, chỉ có tên nhóc thối Tiểu Cửu này, được nuông chiều thành tính, khó tránh khỏi việc tùy hứng, ương ngạnh. Hắn ta làm gì cũng do hứng thú, không hề để tâm tới thể diện của hoàng thất. Dù thế nào, hắn cũng phải lên tiếng cảnh cáo hắn ta một chút.
“Hoàng huynh yên tâm.” Hắn ta nhún nhường đáp lại. Tuy bản thân hắn ta có chủ kiến riêng về chuyện này, nhưng đối với đại hoàng huynh, hắn ta vẫn vô cùng kính trọng.
Quân Lâm Uyên nhạy bén nghe ra được ý tứ khác trong câu chuyện của hai huynh đệ, hắn khẽ cười, giơ cao ly rượu, có ý mời Tô Cẩm Bình đang đứng ở phía xa. Trong đôi mắt phượng hẹp dài đầy vẻ âm u, lạnh lẽo, khóe môi còn đọng nụ cười châm biếm như có như không. Hành động của hắn, nếu là người khác sẽ cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ, hoàng đế một quốc gia tự mời rượu mình, một cung nữ bé nhỏ như nàng có tài đức gì mà được trân trọng như vậy chứ?!
“Tô Cẩm Bình phải không? Trẫm mời ngươi một ly!” Giọng nói ôn hòa mang theo vẻ lạnh lùng tàn khốc, khiến người ta nghĩ ngay đến một con rắn hổ mang chuẩn bị phóng độc vậy.
Mọi người nghe hắn nói vậy đều hít khí lạnh, hoàn toàn không hiểu nổi hành động này của Bắc Minh hoàng! Biểu muội của hắn vừa rồi bị hạ nhục trên tay Tô Cẩm Bình bao nhiêu lần, bây giờ hắn còn tự hạ thấp thân phận mình mà mời rượu một cung nữ bé nhỏ sao? Nếu không phải là tấm lòng rộng rãi, thì sẽ là nụ cười ẩn giấu lưỡi đao!
Thực ra, Tô Cẩm Bình lại hiểu rất rõ mục đích hắn mời rượu mình, chẳng qua hắn chỉ đang châm chọc thủ đoạn mê hoặc người khác của nàng, có thể cùng một lúc khiến cả hai huynh đệ Hoàng Phủ gia mê mẩn mà thôi. Nàng cười lạnh đáp lại hắn, cũng giơ ly rượu trong tay, mắt đầy ý khiêu khích, dường như không hề e ngại đối với sát khí của hắn, ngược lại, còn nâng ly rượu của mình lên cao hơn một chút, đáp lễ từ xa: “Vậy, nô tỳ mà từ chối thì quá bất kính rồi!”
Ai cũng biết khi mời rượu, nếu địa vị của người đối diện cao hơn mình một chút, hoặc ngang hàng, thì để tỏ vẻ khiêm nhường, ta sẽ nên nâng ly thấp hơn đối phương một chút. Nhưng hiện giờ Tô Cẩm Bình lại làm ngược lại, rõ ràng là cực kỳ thiếu tôn trọng Quân Lâm Uyên! Quân Lâm Uyên cũng nhận ra, đây không chỉ đơn thuần là nâng ly nữa, mà là tuyên chiến!
Khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười âm hiểm, nhìn Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa, sự hiếu chiến trong lòng đã bị khơi dậy, bùng cháy như núi lửa tuôn trào! Cô nàng này, rất to gan. Nàng thực sự có thực lực, hay là không biết sống chết? Hừ, dù là loại nào, thì bức thư khiêu chiến này, hắn sẽ nhận! Hắn đặt ly rượu lên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch!
Tô Cẩm Bình cũng rất phóng khoáng, uống cạn rượu trong ly. Dù sao, thù hằn giữa nàng và Bắc Minh hoàng đã kết sâu rồi, nếu nàng thỏa hiệp, chỉ e sẽ phải đón nhận sự truy đuổi, dồn ép của đối phương. Nếu đã vậy, thà rằng tỏ ra mạnh mẽ một chút, dù có liều chết với nhau, thì cũng có thể kéo thêm một vài kẻ làm đệm lưng cho mình, tội gì không làm?!
Rượu này khá mạnh, nhưng Tô Cẩm Bình uống hết một hơi mà mặt không đổi sắc, đương nhiên cũng khiến nụ cười của Quân Lâm Uyên càng sâu hơn! Hắn quay đầu, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, cung nữ trong cung của huynh thật thú vị. Trẫm đích thân mời rượu, đã không hành lễ tạ ơn thì thôi, lại còn giơ ly rượu cao hơn trẫm, cô nàng này, thật không nói nổi nữa rồi!”
Mọi người còn đang buồn bực vì Quân Lâm Uyên mà lại mời rượu Tô Cẩm Bình, lúc này nghe hắn nói vậy mới chợt hiểu, thì ra hắn còn có chiêu bài phía sau này. Đây không phải là chờ uống hết ly rượu, tội danh của Tô Cẩm Bình càng khó gỡ hay sao? Đắc tội quận chúa, còn có thể lấp liếm cho qua, nhưng đắc tội hoàng đế, chỉ có chết mới có thể giữ được giao tình của hai nước! Tất cả đều thầm cảm thán, quân vương Bắc Minh đúng là nham hiểm, trước thì nhẫn nhịn hạ mình nâng ly, sau đó mới quay sang cắn ngược lại một cái.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi lạnh đi. Vừa rồi hắn biết Quân Lâm Uyên mời rượu không hề đơn giản, nhưng cô nàng này cũng quá kiêu ngạo, dù có to gan đến đâu, cũng phải biết chừng mực chứ!
Chưa chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng, Tô Cẩm Bình đã đầy vẻ ‘hoảng hốt’, đứng bật dậy nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, khi còn ở nhà, nô tỳ chỉ là con gái của thiếp thất, mặc dù phụ thân cũng không đối xử quá khác biệt với các vị tỷ tỷ, nhưng từ nhỏ nô tỳ vốn không ngoan, học hành lễ nghi thi thư cũng lười biếng, nên không biết những điều này, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Bảo nàng quỳ xuống dập đầu với Quân Lâm Uyên xin tha tội thì không thể nào, nhưng đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng làm rất thuần thục! Tuy hai người đều là hoàng đế, tuy cả hai cư xử với nàng cũng chẳng thân thiết gì, nhưng xét cho cùng, Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn đáng yêu hơn một chút.
“Ý ngươi là, trẫm nên tha cho ngươi sao?” Quân Lâm Uyên cất lời, như cười như không, nhưng ẩn sâu trong giọng nói có vẻ ôn hòa đó là sự lạnh lùng tàn khốc đến cực điểm. Trong bóng đêm, đôi mắt phượng hẹp dài như thoáng lóe những tia sáng lạnh, khiến không ít thiên kim vốn đỏ mặt liếc trộm hắn, lúc này cũng cảm thấy kinh hãi.
“Không biết hoàng thượng Bắc Minh có từng nghe câu này chưa, người không biết không có tội. Sở dĩ nô tỳ phạm lỗi lớn, đều không phải do nô tỳ chủ tâm làm thế, mà vì nô tỳ không biết. Nếu hoàng thượng Bắc Minh cứ nhất quyết đòi hoàng thượng nước ta cho ngài một lời rõ ràng, vậy xin hoàng thượng cứ giết nô tỳ đi, chỉ e, người trong thiên hạ sẽ dèm pha về khí phách của hoàng thượng Bắc Minh thôi!” Tô Cẩm Bình nói liền một hơi, mặt không hề tỏ ra sợ hãi.
Thái độ của nàng khiến không ít các vị vương công đại thần tỏ ra khâm phục, chỉ là một cung nữ bé nhỏ mà lại to gan như vậy, còn nói rất đúng lý hợp tình. Hiện giờ, nếu Quân Lâm Uyên nhất quyết trị tội nàng, chính là tự quàng vào mình cái tiếng nhỏ mọn, hẹp hòi. Một vị hoàng đế mà có tiếng xấu như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự, cai trị cũng không thuận tiện. Chiêu giết người không thấy máu này thật quá hiểm ác, nhưng cũng vô cùng mạo hiểm, vậy mà nàng cũng dám liều! Thảo nào cả hai vị vương gia đều nhìn trúng nàng!
“Ha ha ha... nhanh mồm nhanh miệng lắm, đúng là trẫm xem thường ngươi rồi!” Tiếng cười của hắn khiến mọi người nghe đều cảm thấy âm u kinh khủng khó nói được thành lời. Nghe giọng điệu của hắn, có lẽ là định nuốt xuống cơn tức này.
“Hoàng thượng Bắc Minh quá khen rồi. Nô tỳ chỉ là một ả cung nữ bé nhỏ, ngài cũng không cần phải quá đề cao nô tỳ đâu!” Nghe nàng nói có vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra lại đắc ý khó giấu nổi.
“Được rồi, quay về bàn mình đi. Nếu còn không biết chừng mực nữa, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị!” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên là cũng hơi tức giận vì Tô Cẩm Bình liên tiếp chọc giận khách.
Tô Cẩm Bình không hề phật lòng, lẳng lặng quay về bàn mình. Thật ra, nàng thoáng có thể cảm nhận được, sở dĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn luôn dễ dàng tha thứ cho nàng, tuyệt đối không phải vì hắn rộng lượng, mà vì hắn muốn lợi dụng nàng làm gì đó. Nhưng mà, nàng có thể giúp hắn làm gì chứ?
Nhìn biểu cảm của Tô Cẩm Bình, Quân Lâm Uyên bỗng cười, nụ cười này là nụ cười thật lòng của hắn. Xem ra, tiểu cung nữ này không chỉ không để mình vào mắt, mà ngay cả Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không lọt được vào mắt nàng! Có lẽ, vị đế vương cao ngạo không ai sánh bằng của Đông Lăng này, cũng chịu ấm ức khá nhiều dưới tay cô nàng này rồi. Nghĩ như vậy, hắn lại thấy lòng mình cân bằng hơn nhiều.
Đúng lúc này, Mộ Dung Song và Viên thị đều quay lại, hai người đương nhiên không vừa mắt nhau, vô tình đụng mặt trên hành lang, cả hai đều không hẹn mà hừ lạnh một tiếng, rồi quay phắt đầu đi, thể hiện sự chán ghét đến cùng cực đối với đối phương. Mộ Dung Song cũng chỉ thể hiện thái độ với bà ta một chút, rồi lại chuyển sự tức giận lên người Tô Cẩm Bình!
Thanh danh thiên hạ song xu của ả, tuyệt đối không phỉa là thùng rỗng kêu to! Vừa rồi, khi ở phòng thay đồ, chỉ cần suy nghĩ một chút, ả đã hiểu ngay tất cả đều do Tô Cẩm Bình sắp đặt. Đều là con gái của một gia tộc lớn, đương nhiên ả biết con thiếp thất và con chính thê thường bằng mặt không bằng lòng với nhau, vừa rồi nàng mượn tay ả đánh tỷ tỷ ruột thịt Tô Cẩm Thu, không những tránh được tội, còn có thể xả giận! Hơn nữa, nàng cũng đoán chắc với tính cách của ả, nếu một đòn chưa trúng, ắt sẽ tìm người để trút, cuối cùng lại vướng vào phu nhân của Trấn Nam tướng quân, thể diện vốn không còn lại bao nhiêu, giờ hoàn toàn mất sạch!
Tô Cẩm Bình này, tâm địa quá độc ác! Ả trợn trừng mắt, hung hăng nhìn cô gái đang nhìn mình cười rạng rỡ kia, lửa giận lại bùng lên trong lòng như muốn thiêu đốt ả thành tro bụi! Hay cho Tô Cẩm Bình ngươi, đoạt mất trái tim vị hôn phu của ta, còn làm nhục ta như vậy. Mộ Dung Song ta thề, nhất định sẽ băm vằn ngươi thành trăm nghìn mảnh! Nhưng ả làm sao ngờ được, đây chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi, phía sau, vẫn còn nhiều trò thú vị hơn rất nhiều đang chờ đợi ả!
Ả bước nhanh chân ra giữa sân, sửa lại dáng vẻ ung dung, cao quý, không còn một chút hình ảnh nào của người đàn bà chanh chua ban nãy nữa, khẽ cười nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Vừa rồi Mộ Dương thất lễ, xin Hoàng thượng và các vị đại nhân lượng thứ.”
Sự xin lỗi nhún nhường như vậy cũng khiến ấn tượng của mọi người dành cho ả tốt lên rất nhiều. Dù sao, một cô gái tốt mà bị từ hôn trước mặt mọi người, thì hành vi hơi khác thường một chút cũng không có gì là lạ. Vì thế, trong lòng họ đều cảm thấy thông cảm với hành động của ả.
“Quận chúa Mộ Dương từ xa tới tức là khách, trẫm sao có thể trách móc nặng nề chứ. Mời ngồi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ cười, khóe môi thoáng có vẻ châm biếm, giễu cợt, nhưng vì trời quá tối nên không mấy người có thể nhìn ra.
Mộ Dung Song nghe vậy, liền cúi người hành lễ, lên tiếng tạ ơn, rồi quay đầu nói với phu nhân Viên thị của Trấn Nam tướng quân: “Tưởng phu nhân, vừa rồi là do Mộ Dương quá kích động, xin hãy lượng thứ.”
Nói là xin lỗi, nhưng lại chỉ nhắc đến Tưởng phu nhân chứ không hề đề cập tới Tưởng tiểu thư, rõ ràng là không hề áy náy vì đã đánh Tưởng Bảo Nhi. Vị phu nhân Viên thị này lại yêu con gái như báu vật, dù có mất hết thể diện, cũng không muốn con gái mình phải chịu một chút ấm ức nào hét. Nhưng Mộ Dung Song cũng đã ra mặt tạ lỗi, nếu còn tiếp tục lằng nhằng không chịu buông, thì lại biến thành nhà họ Tưởng bọn họ cố chấp, hẹp hòi. Bà gượng cười, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ muốn xông lên vả vào khuôn mặt xinh đẹp kia mấy bạt tai, nói: “Quận chúa đừng nói vậy, thần phụ cũng có lỗi, mong quận chúa bao dung!”
Hai người ‘xóa tan hiềm khích’, không cần biết là giả hay là thật, thì ít nhiều cũng khiến hình tượng đẹp hơn nhiều. Vì thế, tất cả đều gượng cười, nói mấy lời khách sáo như là, oan gia nên giải không nên kết, không khí trong điện lại sôi động hẳn lên.
“Xem ra, Mộ Dung Song này cũng không phải quá ngu.” Không biết Mộc Nguyệt Kỳ đã quay về bên cạnh Tô Cẩm Bình từ lúc nào, nhỏ giọng nói.
Nàng khẽ nhướng đôi mày liễu, ngẩng đầu nhìn nàng ta, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Nếu ả thật sự ngốc đến hết thuốc chữa, ta đã mặc kệ ả rồi!” Lời này của nàng hoàn toàn là thật, với tính cách của Tô Cẩm Bình, nếu phải đối phó với người không có chút lực sát thương nào, thì nàng sẽ tìm cách thẳng tay cắt cổ đối phương là xong rồi. Nhưng đối với Mộ Dung Song, nàng lại tốn một chút tâm tư đối phó, chứng tỏ nàng đã coi ả là đối thủ của mình.
Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bây giờ ả không chỉ kéo lại được thanh danh vừa bị mất do đánh nhau, còn để lại ấn tượng tốt đẹp, khiêm nhường trong lòng mọi người nữa, cô định làm thế nào?” Trực giác nói cho nàng ta biết, người con gái bên cạnh mình không dễ nói chuyện như vậy, đã đắc tội nàng, thì chưa biết được phía trước sẽ là sóng gió phong ba gì đang chờ.
Nói chuyện với người thông minh, đương nhiên không cần phải quanh co lòng vòng nhiều. Nàng khẽ cười: “Lát nữa cô sẽ biết, không chỉnh chết ả, thì cũng khiến ả khó mà ngẩng đầu lên nhìn thiên hạ được.”
“Cô thực sự nắm chắc thế sao?” Mộ Dung Song cũng không phải nhân vật dễ đối phó, hơn nữa ở đây nhiều người như thế, động thủ có vẻ cũng không tiện lắm.”
Tô Cẩm Bình chỉ cười mà không đáp. Thật ra, nãy giờ nàng luôn cố gắng chống đỡ, chứ mí mắt đã muốn sụp xuống rồi. Hai ngày hai đêm không ngủ, đối với cơ thể kiếp trước của nàng thì chỉ là việc nhỏ, nhưng thân thể mà nàng đang sống nhờ này vẫn hơi yếu. Đã buồn ngủ muốn chết đi được, lại vướng phải hai tên quỷ đáng ghét chằm chằm nhìn nàng, chỉ tìm lúc để đâm cho nàng một kích trí mệnh, nên nàng cũng không thể lộ ra chút sơ hở nào.
Mộ Dung Song quay về chỗ của mình, thoáng liếc trộm Quân Lâm Uyên xem hắn còn tràn ngập lửa giận với mình hay không. Quân Lâm Uyên cũng quay sang rất đúng lúc, ném cho ả một ánh mắt cảnh cáo. Rốt cuộc ả cũng không ngốc đến cùng cực, nên hắn cũng có hứng mà cảnh cáo ả một chút. Mộ Dung Song thấy vậy, liền thoáng yên lòng.
Sau đó, mọi người đều ồn ào cười nói, chúc rượu. Qua ba tuần rượu, mọi người đều hơi say và choáng váng. Sắc mặt Tưởng Bảo Nhi cũng tỏ ra rất bồn chồn lo lắng. Ý kiến của Tô Cẩm Bình thật sự quá mạo hiểm, nếu bị phát hiện, chỉ e không riêng gì nàng ta, mà toàn bộ Tưởng gia đều bị liên lụy vào, khiến nàng ta cũng rất lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, nàng ta ngẩng đầu lại bắt gặp một đôi mắt sáng như cười như không nhìn nàng ta chằm chằm, trong mắt còn ẩn chứa sự châm biếm, như đang cười nhạo nàng ta nhát gan sợ phiền phức. Ánh mắt này, chính là của Tô Cẩm Bình.
Nàng ta tức giận nghiến răng, nhưng lại bỗng cảm thấy toàn thân tràn ngập dũng khí. Tưởng Bảo Nhi nàng là tướng môn hổ nữ (con gái nhà tướng), sao có thể nhát gan thua cả một cung nữ như Tô Cẩm Bình chứ? Huống chi vừa rồi Mộ Dung Song kia dám đánh nàng, bây giờ trên mặt vẫn còn thoáng tê tê đau đau. Tuy các tiểu thư, phu nhân không nói thêm gì, nhưng ánh mắt họ nhìn nàng ta đầy vẻ giễu cợt, còn có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa nữa! Thù này không báo, nàng ta nuốt không trôi!
Nghĩ vậy, nàng ta liền hạ quyết tâm. Tô Cẩm Bình đã nói, chỉ cần phối hợp với nàng, chuyện giải quyết hậu quả, nàng sẽ chịu trách nhiệm. Nàng là một cung nữ không có chỗ dựa mà còn không sợ gì, thì sao nàng ta phải sợ chứ!
Gần giờ tý, Hoàng Phủ Hoài Hàn cười nói: “Yến hội hôm nay tới đây thôi. Đêm đã khuya, quay về dịch quán sợ không an toàn. Trẫm muốn mời Lâm Uyên huynh và quận chúa Mộ Dương chịu thiệt thòi ở lại hoàng cung một đêm, không biết Lâm Uyên huynh nghĩ thế nào?”
Lẽ ra, Mộ Dung Song là quận chúa chưa chồng, ở lại hoàng cung hắn cực kỳ không ổn. Nhưng có Quân Lâm Uyên ở đây, thì cũng không phải chuyện gì lớn. Quân Lâm Uyên khẽ cười, gật đầu nói: “Vậy trẫm cũng không khách khí với Hoài Hàn huynh!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười gật đầu, rồi nói với mọi người: “Đêm đã khuya, chúng ái khanh cũng kết thúc yến tiệc đi!”
Mọi người đứng dậy hành lễ: “Cẩn tuân thánh dụ của Hoàng thượng, chúng thần cáo lui!” Tuy nói là cáo lui, nhưng đương nhiên phải chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn đi trước, rồi bọn họ mới đuổi theo sau. Đúng lúc này, Tô Cẩm Bình khẽ liếc Tưởng Bảo Nhi, truyền đạt suy nghĩ qua ánh mắt.
Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên sóng vai đi phía trước, sau đó là Mộ Dung Song và đám phi tần, Tô Cẩm Bình là cung nữ trong cung, đương nhiên phải nhanh chân đi theo nhóm các chủ nhân, sau đó là đại thần nhất phẩm cùng với gia quyến, rồi đến các đại thần khác theo thứ tự giảm dần.
Đi qua hành lang rực rỡ vàng son, bắt đầu cuống cầu thang, đám thái giám đứng dọc hai bên luôn miệng nhắc mọi người cẩn thận. Nhưng mọi người cũng không quá bận tâm, hàng năm đều đi xuống như thế này, đâu xảy ra chuyện gì, hơn nữa, mỗi nhà lại đi cách nhau một tầng cầu thang, thì có chuyện gì được chứ?
Mộc Nguyệt Kỳ đi bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ, thấy ánh mắt đối phương vẫn chăm chú nhìn theo bóng cô gái ở cách đó không xa, trong mắt khó giấu được vẻ dịu dàng, ấm áp, còn có sự khổ tâm không nói rõ được, nàng ta khẽ thở dài một tiếng, đang định cất lời nói gì đó, lại cảm giác có một lực đẩy mạnh từ đằng sau đánh úp về phía mình.
Khó khăn lắm nàng ta mới giữ vững được thân người, lại bị dồn về phía trước, rồi gạt sang một bên. Không ít các vị đại nhân, phu nhân, tiểu thư ở phía sau đều bị đẩy nên đứng không vững, đành phải chạy xuống vài bậc để đứng vững lại. Phía trước cũng ngả ngả nghiêng nghiêng theo, đúng như câu nói kéo một sợi tóc, động đến cả người! (rút dây động rừng) Tình cảnh này nhanh chóng lan cả tới đám phi tần hậu cung, những tiếng hét liên tiếp vang lên.
Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên cùng quay đầu, bước lên vài bậc định xem chuyện gì xảy ra, Mộ Dung Song lại thành người đứng ở xa nhất, trên mặt thoáng có vẻ bực bội. Hôm nay ả đã gặp quá nhiều phiền phức rồi, không biết đám người kia còn ầm ĩ gì nữa! Những người khác đều vô cùng kinh hoàng, không có thời gian nhìn về phía bên này. Mộ Dung Song nhướng đôi lông mày thanh tú, mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, định quay lại xem. Nhưng đúng lúc này, Tô Cẩm Bình bay lên tung một cước, đạp vào mông tiện nhân đang đứng trước mặt mình, sau đó, thân thể ả lao thẳng xuống cầu thang! Nàng nhanh chóng lẻn sang bên cạnh, tạo chứng cứ vắng mặt hoàn hảo...
Những người phía sau thấy cả hai vị hoàng đế đều quay đầu, sợ hãi vội vàng dừng bước, nên đội hình cũng ổn định lại! Nhìn sắc mặt u ám của hoàng thượng, trong lòng mọi người đều run lên. Đang có hoàng đế nước khác ở đây, vậy mà bọn họ lại để xảy ra chuyện lúc đi cầu thang, thật quá mất mặt mà! Ngay khi mọi người đều yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở, một tiếng va đập lớn vang lên.
Thị tỳ Thiên Mặc bên cạnh Mộ Dung Song cũng hét “A” lên một tiếng thảm thiết!
Mọi người đều quay đầu, thấy Mộ Dung Song mặc áo gấm hoa đang lăn dọc xuống từng bậc cầu thang như một quả bóng da, vừa lăn vừa hét thảm thiết không ngừng. Cuối cùng, ả ngã thành hình chữ đại, giơ cả bốn vó lên trời, nằm bẹp xuống đất! Khiến người ta cảm thấy khó chấp nhận nhất là, ả lăn vòng xuống cầu tháng khiến vạt áo tung lên, lộ cả quần trong. Tuy thời đại này, mọi người mặc quần áo rất nhiều lớp, nhưng ở cổ đại coi trọng trinh tiết danh dự hơn cả mạng sống mà nói, thì dáng vẻ này của ả, cũng giống như mặc váy ở hiện đại mà bước xuống cầu tháng, váy bay lên, sau đó lộ hết tất cả bên trong vậy.
Chỉ trong giây lát, mọi âm thanh đều triệt tiêu hoàn toàn, không ai dám nói nhiều thêm một câu!
Khóe miệng Hoàng Phủ Dạ và Mộc Nguyệt Kỳ đều hơi co rút. Tuy bọn họ không phát hiện gì, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, chuyện này không thể nào không liên quan tới Tô Cẩm Bình! Nhưng nàng cứ thô lỗ đẩy người ta xuống cầu thang như vậy, không sợ sẽ càng phiền phức sao?
Rốt cuộc Thiên Mặc cũng có phản ứng, ả ta hoảng hốt, lúng túng vội vàng chạy xuống, xem chủ nhân nhà mình có sao không. Đúng lúc này, giọng nói vô cùng kinh hoàng của Tô Cẩm Bình vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh hiện tại: “Ôi chà! Quận chúa bị gió thổi bay!”
Giọng nàng không lớn cũng không nhỏ, nhưng không khí xung quanh đang hoàn toàn yên lặng, khiến mọi người đều nghe rõ ràng. Khóe mắt mọi người không hẹn mà cùng giật mạnh, bị gió thổi bay á? Ngay cả Tưởng Bảo Nhi cũng nhất thời không kịp phản ứng.