Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Trang Phi không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nhất thời sửng sốt. Gương mặt tươi cười của Thẩm Vũ gần ngay cạnh, Trang Phi cảm thấy vô cùng chói mắt, nàng mở miệng ra, nhưng cuối cùng không thể nói nên lời. Trong cổ nàng dường như có xương cá, không khạc ra được, nuốt xuống cũng chẳng xong.
"Uyển tỷ tỷ chưa kịp nói gì, nhưng muội có rất nhiều chuyện muốn nói với Trang tỷ tỷ đây. Nhưng mà nơi này nhiều người lắm miệng, nói ra không tốt lắm, mời đi bên này!"Thẩm Vũ thấy nàng ta mãi vẫn không đáp lại, ý cười nhạt đi vài phần, duỗi tay về phía thiên điện làm động tác mời.
Trang Phi nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn đi theo hướng nàng chỉ, Thẩm Vũ theo phía sau, một trước một sau bước vào thiên điện.
Đã sớm có cung nhân an bài ổn thỏa, trên bàn nhỏ đặt sẵn trà nóng và vài món điểm tâm. Thẩm Vũ bước vào, khoát tay cho cung nữ lui xuống.
"Bổn cung đã thông báo chuyện này với Hoàng thượng, có gì mau nói đi!" Trang Phi dựa vào ghế, cầm chung trà khẽ nhấp một ngụm, lạnh giọng nhắc nhở.
Nàng ta vừa dứt lời, đôi mày của Thẩm Vũ đã nhíu lại, sắc mặt cũng dần lạnh xuống.
"Trang tỷ tỷ thật đúng là gấp không chờ nổi! Vội vã nói cho Hoàng thượng như vậy, không sợ gió lớn tạt đầu lưỡi sao!" Thẩm Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh nàng ta, trong lòng cảm thấy không thoải mái với việc làm này của Trang Phi, lời nói cứ thế tuôn ra không e ngại.
Đối với loại công kích vô lý này, sắc mặt Trang Phi lạnh đi, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt vô cùng âm trầm.
"Xu Tu nghi mới thật sự là người nói lung tung. Chuyện gió lớn tạt đầu lưỡi này Xu Tu nghi là người nên cẩn thận mới phải!" Trang Phi không chút khách khí phản kích lại, nhưng ngón tay cầm chung trà đã trắng bệch, rõ ràng là do dùng sức quá mạnh.
"Đã như vậy, ta cũng không ngại nói rõ. Ta không biết ngươi đã nói với Uyển tỷ tỷ điều gì để tỷ ấy phải diễn cùng ngươi vở kịch này, nhưng vở kịch này vốn không có khả năng hoàn toàn lật đổ Thụy Phi. Trong những người đã mời hôm nay, có bao nhiêu người sẽ ra mặt giúp đỡ? Ít nhất, người thông minh như Phỉ An Như sẽ không dễ sử dụng, thậm chí còn có thể đứng về thế lực tân quý của Thụy Phi, cắn ngược lại một cái!" Thẩm Vũ không nói lời vô nghĩa, nàng bắt đầu phân tích, đưa ra các bằng chứng cụ thể.
Nếu sáng hôm nay, Trang Phi không gọi Phỉ An Như đến, không chừng chuyện này còn dễ làm một chút. Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, ghìm cương trước bờ vực, mong rằng vẫn chưa muộn.
Thẩm Vũ vừa nói xong, Trang Phi liền nhíu mày, sau khi cẩn thận tự hỏi một lát mới lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Đương nhiên ta có nghĩ tới điểm này, đây là lỗ hổng của kế sách, vậy nên mới giữ Vũ muội muội lại, đến lúc giằng co trước mặt Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng tin, tất nhiên sẽ có tác dụng, ta không tin sẽ không đánh bại được Phỉ An Như!" Trang Phi thấy nàng biết rõ mọi việc cũng không muốn che dấu nữa, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích với nàng.
Thẩm Vũ ngẩng đầu, chỉ biết tức nghẹn với nụ cười tự đắc của Trang Phi. Với suy nghĩ này của Trang Phi, nàng không khỏi cười khẩy, thấp giọng nói: "Từ khi nào Trang Phi tỷ tỷ lại thú vị như vậy? Không hề hỏi qua ý kiến đã trực tiếp lợi dụng! Thứ nhất, ta không đồng ý làm mất đứa bé của Uyển tỷ tỷ; thứ hai, càng không đồng ý việc tỷ ấy vứt bỏ Thẩm gia, chỉ vì liên thủ cùng ngươi; thứ ba, đối với tỷ muội Thẩm gia ta, hãm hại Thụy Phi không có bất kỳ chỗ tốt nào. Cho dù nàng ta rớt từ Phi vị xuống, vị trí đó cũng không đến tay chúng ta!"
Thẩm Vũ nói rất hùng hồn, lúc nàng nói những lời này, ánh mắt luôn chuyên chú nhìn Trang Phi, từng câu từng chữ đều xuất phát từ lợi ích của mình. Đến khi nàng ngừng lại, cả đại điện rơi vào cảnh tĩnh lặng.
Trang Phi có chút kinh ngạc nhìn nàng, khi phản ứng lại thì trên mặt đã có ý cười trấn định tự nhiên, nàng ta nhẹ nhàng nâng tay sửa lại búi tóc, ôn nhu nói: "Vậy thì thế nào? Đã không còn đường lui nữa rồi. Đỗ Viện phán đã tự mình bắt mạch, nguyên nhân Uyển muội muội đột nhiên sảy thai chắc chắn không thoát khỏi đôi mắt của ông ta. Bây giờ có lẽ khắp nơi trong Kỳ Hoa điện đều có mùi xạ hương rồi! Nếu không giúp Thẩm Uyển, nàng ta sẽ bị Thụy Phi và Phỉ An Như liên thủ tính kế!"
Trang Phi cười lạnh một tiếng, không để lời Thẩm Vũ vào mắt. Cuối cùng tựa như không muốn dây dưa nữa, trực tiếp chuẩn bị đứng lên đi ra cửa.
Thẩm Vũ nhìn bóng dáng nàng ta, híp mắt lại, ánh mắt âm độc, cao giọng lạnh lùng nói: "Vậy phải khiến Trang Phi tỷ tỷ thất vọng rồi, bởi vì túi thơm có thêu hoa sen tịnh đế kia đã sớm bị thiêu hủy, dù có tra ra cũng không làm được gì!"
Thẩm Vũ vừa nói vừa đứng dậy, khi nàng nói xong câu cuối vừa hay đã đứng ngang bằng với Trang Phi. Nàng ta quay lại nhìn nàng, nét mặt không tin nổi, đôi mắt trừng lớn, giọng nói căm hận: "Thiêu hủy? Vậy chẳng phải đứa bé của Thẩm Uyển ra đi vô ích sao!"
"Ngươi cứ mơ mộng xuân thu đi! Đứa bé của Uyển tỷ tỷ vẫn chưa đi, cho dù có đi, cũng phải kéo ngươi xuống nước trước!" Thẩm Vũ lạnh lùng ngắt lời nàng ta, sau khi hung hăng nói hai câu như vậy cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Vừa bước chân khỏi điện, không khí nóng ẩm đã tràn ngập trong phổi, cơn giận to lớn trong lòng mới giảm bớt một ít. Trang Phi cho rằng đứa nhỏ của Uyển tỷ tỷ sẽ thật sự mất đi như vậy sao? Muốn bỏ là bỏ, muốn giữ là giữ? Càng đáng giận hơn chính là nàng ta lại có ý kéo nàng xuống nước, quả thật là khinh người quá đáng!
Trong lòng Trang Phi cũng vô cùng giận giữ, ở hậu cung, nàng vẫn luôn là phi tần đứng đầu, cho dù là tính tình như Thụy Phi cũng phải để cho nàng ba phần mặt mũi, vậy mà Thẩm Vũ này lại để nàng khổ sở như vậy. Huống hồ mọi chuyện đều do Thẩm Uyển đồng ý, Thẩm Vũ lại muốn làm anh hùng! Khiến mọi chuyện thật sự hỏng bét!
Đợi đến khi hai người một trước một sau bước vào chủ điện, một nam nhân mặc long bào, vẻ mặt buồn bực không vui đã sớm ngồi ở ghế chủ vị, trong tay cầm chung trà nhưng chưa uống ngụm nào. Đôi lông mày anh khí nhíu lại thật chặt, nét mặt chớ lại gần, làm cung nhân xung quanh run sợ trong lòng.
"Ái phi, ái tần, cuối cùng hai người cũng chịu gặp trẫm?" Chung trà đang trong tay nam nhân đột nhiên bị ném lên bàn nhỏ, choang một tiếng vỡ tan, nước trà văng khắp nơi, thậm chí còn có vài giọt bắn lên ống tay áo của nam nhân.
Giọng điệu của Hoàng thượng vô cùng hung ác, vừa nhìn đã biết đang tức giận. Hai người vừa đến, không hiểu đến tột cùng đã chọc giận hắn chỗ nào.
Hai người vội cúi người hành lễ, thái độ khiêm tốn, không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy đã sớm không còn, chỉ cụp mắt hạ mi, chỉ sợ lửa giận của Hoàng thượng lan đến người mình.
"Trẫm mặc kệ các ngươi tính kế cái gì, tốt nhất là cứ đấu đến chết hết, thiên hạ sẽ được yên tĩnh thái bình! Nhưng trẫm có một điểm mấu chốt không thể chạm vào, đó chính là con nối dõi của hoàng gia!" Hiển nhiên Tề Ngọc đã nổi giận thật sự, vỗ bàn thật mạnh, nơi tiếp xúc giữa bàn tay và mặt bàn phát ra âm thanh trầm đục, làm màng tai rung đến phát đau.
Tất nhiên các nàng không dám tiếp lời, dù sao cũng không biết Hoàng thượng đã biết được bao nhiêu, nói nhiều sai nhiều. Lúc này Trang Phi mới hối hận đã mời Hoàng thượng tới, nếu sớm biết Thẩm Vũ nửa đường đổi ý, nàng đã không mời tới, để xuất hiện tình trạng xấu hổ như bây giờ. Thật sự là thỉnh Phật dễ đưa Phật khó!
"Nếu đứa bé của Uyển Tu viện giữ được, mọi chuyện đều dễ xử lý. Nhưng nếu không giữ được, đừng nghĩ sẽ trốn được! Đừng lầm tưởng sự khách khí của trẫm với các ngươi là phúc khí, trẫm có thể trở mặt bất cứ lúc nào!" Nam nhân thấy các nàng không nói lời nào, nét mặt càng mất kiên nhẫn, mày nhíu càng chặt, lạnh lùng cảnh cáo.
Hai người nhẹ giọng tuân lệnh, sau đó đại điện lại một lần nữa rơi vào yên lặng. Tề Ngọc không muốn nhìn mặt các nàng nữa, chỉ đơn giản nhắm mắt ngồi nghỉ, chờ tin của Đỗ Viện phán.
Chuyện Thẩm Uyển ra huyết đã kinh động đến Thái hậu. Vị Thái hậu ngày thường không ra cửa điện này bây giờ lại ngồi kiệu đến Kỳ Hoa điện, vừa tiến vào đã thấy Hoàng thượng như tượng Phật ngồi ở ghế chủ vị, còn Trang Phi và Thẩm Vũ lại như phạm phải sai lầm ngập trời, rũ mắt cụp mi đứng sát tường.
Thấy Thẩm Vũ không còn bộ dáng ương ngạnh như ngày thường, trong lòng Thái hậu vô cùng thoải mái! Bà được Xuân Phong đỡ ngồi xuống ghế cạnh Hoàng thượng.
"Sao mẫu hậu lại tới đây, chẳng phải trẫm đã thông báo với Thọ Khang cung sao? Đợi lát nữa có kết quả sẽ lại thông báo với người!" Nét mắt âm trầm của Hoàng thượng lúc này mới thu lại, ngữ khí cũng dịu hơn, nhưng giọng nói lại cứng nhắc đến mức ai cũng nghe ra.
“Thôi thôi, ai gia biết Hoàng thượng đang tức giận. Ai gia cũng nghe từ Lệ Phi mới biết được, chỉ là tỷ muội các nàng ở cùng chỗ tâm sự, tặng quà mà thôi, không có gì ghê gớm!" Thái hậu phất tay, thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Hoàng thượng cũng an ủi vài câu, nét mặt tươi cười.
Thái hậu vừa nói xong, sắc mặt Tề Ngọc càng thêm khó coi. Hắn không khỏi nhếch miệng cười lạnh, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Vũ: "Ồ! Thì ra là tặng quà! Bản lĩnh thật lớn, xem ra có thể lật được trời, không có việc gì thì khơi ra."
Thái hậu đã đạt được mục đích liền ngậm miệng không nói nữa. Bà thật đúng là nghe từ chỗ Lệ Phi, tuy rằng ban đầu không nhìn ra động tác nhỏ của Trang Phi, nhưng Thẩm Uyển và Thụy Phi vừa trao đổi tín vật đã xảy ra chuyện như vậy, ai tin là chuyện trùng hợp!
Trang Phi và Thẩm Uyển muốn đối phó với Thụy Phi, thật đúng là không liên quan đến Thẩm gia. Thái hậu âm thầm đắc ý trong lòng, tiếp tục ở lại xem diễn.
"Mẫu hậu vậy mà còn rõ chuyện này hơn trẫm, các nàng còn chưa nói với trẫm đâu! Mẫu hậu còn biết cái gì, vừa hay nói cho trẫm biết!" Hoàng thượng vừa quay đầu đã dùng khuôn mặt đầy ý cười, khẽ nheo đôi mắt nhìn Thái hậu, vốn chỉ là lời làm nũng, bị hắn nói như vậy lại toát ra ý vị vô cùng châm chọc.
Thái hậu vốn còn có tâm tình nhàn nhã chuẩn bị xem kịch vui, tức khắc đã bị biến thành bọt nước. Hoàng thượng luôn có một khả năng, nếu hắn không vui, nhất định cũng sẽ làm mọi người không vui.
Hiện tại, từ trên xuống dưới, từ chủ tử đến nô tài, không ai có tâm tình vui sướng mà đều là khuôn mặt khổ sở, đợi Hoàng thượng hành hạ.