Edit: Huyền Thục dung.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tin tức Viễn Dung hoa đã chịu loại đãi ngộ không phải dành cho người chưa bao lâu đã lan truyền khắp hậu cung.
Sau khi mọi người biết không khỏi líu lưỡi. Xu Tu nghi cũng quá độc ác, thế mà lại đối xử với Hứa Khâm như vậy.
Lúc tin tức truyền đến Thọ Khang cung Thái hậu đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sau khi Xuân Phong nói xong, bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn trừng trừng, ném chung trà trên bàn nhỏ ở giữa giường ra ngoài, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Ngu xuẩn. Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Bây giờ lại bị Thẩm Vũ chơi cho một vố, khi nào thì nó mới có thể nhớ lâu hơn.”
Thái hậu gân cổ lên chửi bới, nhưng vì quá kích động, lại ho khan liên tục, sắc mặt nghẹn lại đỏ bừng.
Hứa ma ma vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh vội vàng tiến lên vài bước, duỗi tay ra vỗ vỗ vào sau lưng Thái hậu giúp bà nhuận khí, trong lòng thở dài liên tục. Thẩm Vũ này giống như là tử địch của Hứa gia, thường xuyên cản đường, Thái hậu và Hứa Khâm đều bị thiệt trong tay nàng ta.
“Thái hậu, xin người bớt giận, tức giận vì ả không đáng.” Hứa ma ma châm thêm ly trà mới, hầu hạ Thái hậu uống thêm hơn phân nửa ly, giọng nói mềm nhẹ mà khuyên giải, an ủi bà.
Thái hậu vẫy vẫy tay, chặn những lời mà bà còn chưa nói xong, trên mặt vẫn vô cùng tức giận, giọng nói lạnh băng: “Ngươi đừng khuyên ai gia, lần nào cũng đều nói những lời này. Hiện giờ Thẩm Vũ đang giữ phân vị cao hơn, Khâm nhi không dám phản kháng lại nàng ta. So sánh với Thẩm Vũ, Khâm nhi vẫn còn quá non, rõ ràng đều là đại cô nương, sao lại chênh lệch lớn như vậy?”
Vẻ ảo não và không cam lòng hiện trên mặt Thái hậu càng thêm rõ ràng, bà cắn chặt hàm răng, như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Vũ.
Chân mày Thái hậu nhíu chặt lại, âm thầm nghĩ đến biểu hiện của Thẩm Vũ từ sau khi tiến cung, mới kinh ngạc phát hiện ra mặc dù là nha đầu vừa cập kê, nhưng lại chưa hề đi đường vòng một lần nào.
Từ cơ hội được gặp Hoàng thượng ở Thọ Khang cung, sau đó là một đường bằng phẳng, bay nhanh trên con đường phân vị. Hơn nữa khi bị người khác làm khó dễ, cũng từng chút từng chút biến nguy thành an. Đến cả Trang Phi có sức ảnh hưởng với các phi tần nhiều năm nay, cũng phải cẩn thận khắp nơi, kẹp chặt đuôi làm người, nhưng một Thẩm Vũ mới ra đời, lại mang tư thế nghé con không sợ cọp, một đường qua cửa chém tướng, làm cho không ít phi tần trong hậu cung mất hết thể diện, ngay đến cả Thái hậu là bà cũng chưa từng để trong mắt.
Hứa ma ma thấy Thái hậu cau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì, bà không kìm được hỏi một câu: “Lần này Viễn Dung hoa chịu thua thiệt lớn, Thái hậu có muốn giúp nàng một lần, lấy lại thể diện không?”
Hứa ma ma mang theo vài phần dò xét, tuy Thái hậu tức giận với Hứa Khâm, nhưng dù sao cũng vẫn là họ Hứa, dù đánh gãy xương cốt nhưng vẫn còn gân mạch, sao có thể thật sự bỏ mặc được.
Đôi chân mày Thái hậu nhíu chặt thành đường thẳng, hiển nhiên bà cũng đang suy xét đến vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng chỉ xua xua tay.
“Khâm nhi bây giờ xem như ném hết mặt mũi, bị tiêu chảy làm náo loạn đến toàn bộ hậu cung đều biết được, nó đúng là người đầu tiên. Loại mất mặt như thế này không phải ai gia muốn giúp là có thể giúp nó lấy lại được. Ngày sau ai gia già không thể động đậy, trong hậu cung này, nếu không đấu lại Thẩm Vũ thì con bé có thể tìm ai khóc, tất cả mọi chuyện đều phải tự dựa vào chính mình đấu tranh.”
Thái hậu nói vài câu liền muốn kết thúc chuyện này, vẻ mặt vô cùng kiên định, rõ nàng bà vô cùng quyết tâm.
“Nhưng mà thủ đoạn của Xu Tu nghi vô cùng cực đoan, dù sao Viễn Dung hoa cũng là cô nương Hứa gia, chưa từng bị người nhục nhã như thế này, chỉ sợ sẽ suy nghĩ không thông, tinh thần sa sút.” Hứa ma ma có chút lo lắng nói, trở thành trò cười của hậu cung như thế không phải người bình thường nào cũng có thể thừa nhận được. Huống chi từ nhỏ Hứa Khâm đã tâm cao khí ngạo, có thể hiểu được trong lòng chịu đả kích như thế nào.
“Hiện tại ai gia kiên quyết không giúp nó. Do tầm mắt của con bé quá cao nên mới để chuyện này xảy ra. Tục ngữ nói rất hay, ngã một lần khôn hơn một chút. Lần trước chuyện túi thơm, hại ai gia thảm hại như vậy mà vẫn để cho Thẩm Vũ thoát được, ai gia còn chưa tính sổ với nó. Hơn nữa nó đến chỗ Hoàng thượng hầu hạ, tính khí cao ngạo như thế có ích sao? Vừa lúc nhân cơ hội này tôi luyện một lần, để cho con bé biết có đôi khi phải thực hiện từng bước một, mới có thể đạt được điều mình mong muốn.”
Thái hậu trở mình quay lưng về phía Hứa ma ma, rõ ràng là không muốn nói tiếp về chuyện này.
Trong thời gian ngắn Hứa Khâm trở thành đối tượng nhạo báng cho cả hậu cung, Thái hậu không ra tay giúp nàng, Hoàng thượng thì căn bản không quan tâm đến nàng. Cẩm Nhan điện trở thành cấm địa trong mắt các phi tần, những phi tần có phân vị thấp, sợ ngày nào đó bị Thẩm Vũ kéo đi, sau đó vô cùng chật vật mà đi ra.
Trong nội điện Long Càn cung, Tề Ngọc ngồi trước bàn nghiêm túc phê duyệt đống tấu chương. Lúc hắn phê duyệt đến một quyển tấu chương, ánh mắt đảo một lượt nhìn nội dung, đôi mày anh khí không tránh khỏi nhíu lại thật chặt.
“Lý Hoài Ân, có phải sứ thần Hung Nô đã đến rồi không?” Nam nhân buôn bút lông trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa nắn vai trái, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi.
Lý Hoài Ân cẩn thận suy nghĩ một chút, mới thấp giọng trả lời: “Ngày mai sẽ đến ạ, trong cung cũng đã bắt bắt đầu chuẩn bị mở tiệc, tiếp đãi sứ thần là do Lễ Bộ đảm nhiệm.”
Tề Ngọc nghe xong lời hắn nói, đôi mày nhướng lên, lại cúi đầu nhìn tấu chương. Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Người Hung Nô đến là muốn tìm người hoà thân, đem tin tức này truyền ra bên ngoài, để mẫu hậu, Trang Phi và Thụy Phi cùng tìm người ra ứng tuyển.”
Cả người Lý Hoài Ân sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt hứng thú bừng bừng của Hoàng thượng. Hắn vội vàng thấp giọng nhận mệnh, rồi cúi người hành lễ lui ra ngoài.
Hung Nô và Đại Tần luôn luôn như nước với lửa, cơ hồ gần như mỗi năm đều phải đánh nhau. Bởi vì hằng năm đều xảy ra chiến tranh, nên chuyện hòa thân liền được đề ra. Nhưng mà hiện giờ Thiền vu tuổi già, nhiều bệnh, mắt thấy nay đang là thời buổi loạn lạc, nhi tử của lão Thiền vu lại đông, người có năng lực tranh đoạt vị trí của Thiền vu cũng có vài tên. Hung Nô sợ trong lúc xảy ra nội loạn, lão oan gia Đại Tần lại nhân cơ hội tấn công bọn họ, bèn đi trước một bước, phái sứ thần đến chuẩn bị thành lập minh ước tốt đẹp. Để tỏ rõ thành ý bèn đề ra chuyện hòa thân, như là muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp lâu dài.
Tề Ngọc rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, nhấc bút viết xuống hai chữ “Hung Nô”. Nơi man di, tính tình người dân hung hãn, đối với nữ tử yếu đuối ở Đại Tần, ai gả đến đó đúng là xui xẻo.
Vào lúc tin tức truyền đến hậu cung, trong lòng mọi người đều cảm thấy không hề dễ chịu. Ý này của Hoàng thượng, khẳng định sẽ không để Công chúa xuất giá hòa thân, chỉ biết sẽ chọn lựa một cô nương từ các gia đình thế gia hoặc quan viên. Hơn nữa ngày mai người Hung Nô đã đến đây, thời gian gấp gáp, thật không biết cô nương nào xui xẻo sẽ bị chọn trúng.
Ba người Thái hậu vội vàng bắt đầu xuống tay điều tra xem nhà ai còn cô nương chưa xuất giá, trước bữa tối thì danh sách đã được đưa đến. Đương nhiên ba người không thương lượng trước, chỉ đem những người mà trong lòng mình xem là thích hợp để đưa lên.
Hoàng thượng nhìn ba cái tên trước mặt, mỉm cười mỉa mai. Ba cái tên mà ba người họ đề lên đều là những cô nương thuộc thế lực của đối phương, trong đó Tề Ngọc có chút ấn tượng với một người, đó là người lần trước bị hắn tuỳ hứng vẽ vài vòng rồi loại ra ngoài.
“Lý Hoài Ân, nói cho ba người họ biết, ba cô nương này đều không thích hợp. Quy củ lễ nghi không qua được, vẫn nên chọn từ trong cung đi. Không phải vẫn còn có một đám tú nữ, trẫm không sủng hạnh lại không an bài cho chức vị nữ quan nào sao? Chọn lựa từ đám các nàng ra một người đi.”
Tề Ngọc vò danh sách mà ba người kia trình lên thành một cục, ném đến chân Lý Hoài Ân, giọng nói lạnh lẽo, không mang theo chút do dự nào.
Hoàng thượng vừa dứt lời, Lý Hoài Ân đã bị làm cho hoảng sợ.
Những tú nữ còn được giữ lại trong cung thật ra cũng không được mấy người, đại đa số đều được phân phó công việc trong cung, còn lại mấy người là do trước đây Hoàng thượng xem trọng, hơn nữa được hắn lưu lại thẻ bài. Trong đó có Thẩm Vận của Thẩm vương phủ, còn có tỷ muội song sinh Thôi gia. Vậy là Hứa gia có thể kê cao gối mà ngủ, lúc tuyển tú chỉ đưa một người là Hứa Khâm vào cung.
Khi tin tức của Hoàng thượng truyền đến tai của ba người Thái hậu, tất nhiên là sẽ có người vui có kẻ buồn. Trang Phi nhìn những cái tên mà nàng viết ra trên giấy, thật sự là vào thế khó xử. Cho dù có chọn như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi những cô nương gia đình thế gia, hơn nữa Thẩm vương phủ và Thôi gia là hai thế lực trung kiên vững chắc.
Sau khi hạ quyết tâm ra quyết định, nàng liền phái người cho mời bốn vị cô nương Thẩm gia trong cung đến. Lập tức trong Lan Lăng cung xuất hiện bốn vị cô nương dung mạo có vài phần giống nhau, rộn ràng náo nhiệt vô cùng.
Mở đầu là tiết mục tỷ muội đoàn tụ, bốn người các nàng nhìn nhau, tất nhiên bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm. Vào nội điện cũng không tranh giành, dựa vào người nào nhiều tuổi hơn sẽ ngồi trước. Trên mặt Thẩm Vũ mang theo ý cười nhu hoà, không hề ái ngại vì đáng lẽ vị trí đầu tiên là dành cho nàng đã bị Thẩm Kiều chiếm mất, rất yên tâm thoải mái ngồi ở vị trí thứ ba.
Thẩm Vận ngồi bên cạnh còn có chút không hiểu tại sao nàng lại được triệu đến đây. Nhưng nhìn thấy các tỷ tỷ nhà mình, ý cười trên mặt vẫn không thể nào ngăn được.
“Không nói nhiều lời vô nghĩa, hiện tại Hoàng thượng muốn chọn những tú nữ ở trong cung chưa được thị tẩm đi hòa thân Hung Nô, rõ ràng chính là nhắm đến những gia đình thế gia. Ở đây tổng cộng có vài vị cô nương, Hứa gia không có, thế lực tân quý cũng chỉ có hai vị cô nương không quá quan trọng, nhưng thế gia lại có ba vị. Đợi lát nữa ta viết tên đề cử dâng lên Hoàng thượng, chắc chắn là người của thế lực tân quý, nhưng mà nói trước để đề tỉnh các ngươi, bên Thái hậu và Thụy Phi chưa chắc sẽ không nghĩ đến.”
Trang Phi đặt tờ giấy Tuyên Thành có viết tên của năm vị cô nương được chọn lên bàn nhỏ, bốn người Thẩm Kiều truyền nhau xem, mỗi người mang vẻ mặt khác nhau.
Khoé môi cong cong của Thẩm Vận đã biến mất từ sớm, nàng cầm tờ giấy Tuyên Thành trên tay, đôi tay run run. Tới lui cũng chỉ có năm cái tên, có lẽ là bị giác quan thứ sáu của nữ tử quấy phá, nàng như có thể nhìn thấy người hòa thân đến biên cương xa xôi kia sẽ chính là nàng.
Thẩm Vũ cau mày, ngón trỏ của nàng khẽ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Trong thời gian ngắn cả nội điện rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị, mới vừa rồi trước khi tiến vào điện, không khí tỷ muội tình thâm gặp nhau hàn huyên đã biến mất từ sớm không thấy đâu nữa.
Qua một lúc lâu sau, tiếng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Kiều truyền đến, phá vỡ không khí trầm mặc: “Có lẽ là Trang tỷ tỷ lo lắng quá nhiều, trên đây tốt xấu gì cũng có đến năm cái tên, không nhất định đó chính là Ngũ muội. Hơn nữa người đi đến Hung Nô sẽ trở thành Vương hậu, cũng không đến lượt của Ngũ muội, chúng ta không cần quá lo lắng.”
Lời nói của Thẩm Kiều cũng không biết là an ủi nhiều hơn, hay là muốn đả kích Thẩm Vận. Tóm lại sau khi nàng ta nói xong, Thẩm Uyển và Thẩm Vũ không tránh khỏi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ngay cả Trang Phi cũng không nhịn được mà giơ tay véo nàng ta một cái.
“Sao có thể nói như thế? Tóm lại tình huống này trước hết cần nói cho tỷ muội các ngươi biết. Nếu Thẩm vương phủ có thể đi lại một chút cũng sẽ tốt hơn. Chỉ sợ Thái hậu và Thụy Phi đề cử là cùng một người, đợi lát nữa bổn cung còn phải nói chuyện với tỷ muội Thôi gia, vậy không giữ các ngươi nữa.” Trang Phi khẽ thở dài một hơi, thấy bốn người các nàng đều trầm mặc, nên cho cung nữ tiễn các nàng đi ra ngoài.
Nữ nhân đưa đến Hung Nô hòa thân, tuỳ tiện chọn từ trong phủ của quan viên cấp thấp ra một vị cô nương là xong. Nhưng Hoàng thượng lại muốn chọn ra từ trong số tú nữ trong hậu cung, đây rõ ràng không phải là không có việc gì tự tìm việc sao. Đương nhiên dụng ý chân chính của Hoàng thượng, cũng không ít người có thể nhìn thấu.