Edit: Trang dung hoa
Beta: Huyền quý tần
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Vũ dậy muộn hơn so với thời gian thỉnh an bình thường. Lan Hủy và mấy cô cung nữ chờ đợi đã lâu, xiêm y, trang sức, chậu rửa mặt các loại lần lượt được mang vào.
Thẩm Vũ nhẹ quay đầu, nhìn mấy bộ xiêm y để chọn, cái nào cũng đẹp đẽ thu hút, màu sắc mộc mạc trước nay hầu như chưa từng xuất hiện. Hiển nhiên nàng rất hài lòng với sự thay đổi này, tiện tay chọn một bộ thêu hình bướm vờn hoa thủy tiên. Minh Ngữ đứng sau lưng nàng, cầm lược gỗ giúp nàng chải tóc.
Đúng lúc này, Trụy Nhi cầm một chiếc túi thơm đi vào. Thẩm Vũ đương nhiên khích lệ không chút ngần ngại, trên túi thơm còn thêu một chữ “Thọ” bằng chỉ vàng, đơn giản, tao nhã, lại thu hút tầm mắt.
“Thêu rất đẹp. Lát nữa bản tần sẽ bảo Lan Hủy thưởng cho ngươi, cả Trương Thành tiến cử ngươi cũng có thưởng.” Thẩm Vũ cầm túi thơm thích vô cùng, vẻ mặt vui mừng.
Trụy Nhi chỉ cúi đầu, thấp giọng đáp lời, không nói nhiều, chỉ là ánh mắt lóe tia tàn độc.
Thẩm Vũ đem khoe cái túi thơm này, để mỗi cung nữ nhìn một lượt rồi mới cầm đi Thọ Khang Cung.
Đã trễ đến giờ này, Thẩm Vũ đương nhiên là người đến muộn nhất. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vẻ mặt Thái Hậu đã khá hơn nhiều. Tuy nhiên, sau khi Thẩm Vũ bước vào, mặt bà vẫn không kìm được vẻ hiểm độc, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ hận nàng.
“Xu Dung Hoa quả nhiên vẫn là người đến trễ nhất, không sợ chuyện này truyền ra ngoài ư? Rõ ràng là đến hầu bệnh lại dám chậm trễ, không sợ bị kẻ khác chê cười!” Thái Hậu tuy cực kỳ nhẫn nhịn không nổi nóng, nhưng lời này nói ra vẫn chứa vài phần tức giận khiến người khác nhận ra cơn tức của bà chưa tiêu.
Thẩm Vũ nghe xong, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó như nghe chuyện gì buồn cười lắm, nàng bật cười thành tiếng. Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông, chỉ là vào đến tai mấy người trong điện lại cực kỳ chói tai, khiến người ta chán ghét.
“Thái Hậu nói vậy mới là trò cười đấy.” Thẩm Vũ cầm khăn gấm nhẹ nhàng che lại khóe miệng, tỏ rõ vẻ e thẹn của tiểu cô nương.
Trong điện chìm vào yên tĩnh một cách kì dị, tất cả mọi người cùng nhìn Thẩm Vũ, vẻ mặt cứng ngắc. Xu Dung Hoa, ngươi dám! Xem đến lúc đó ngươi có chết không?!
Dám nói lời Thái Hậu là trò cười, Thẩm Vũ chắc chắn là người đầu tiên. Ngay cả Hoàng Thượng còn chưa dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.
“Miệng là của người ta, nếu đã muốn mang ai ra làm trò cười, cho dù có là thần tiên chuyển thế cũng không thay đổi được suy nghĩ của họ. Giống như… nếu có người có ý muốn hại tần thiếp, tần thiếp cũng không thể khiến người ra mất ý định này ngay được. Cho dù là chó cắn người cũng phải từ từ dạy dỗ mới có thể thay đổi được thói hư tật xấu.” Thẩm Vũ thấy đã có gần đủ thù hận rồi mới lạnh mặt, khẽ cao giọng nói.
Cằm của nàng khẽ nâng lên, khóe mắt hơi nhếch, dáng vẻ kiêu căng gợi đòn lại xuất hiện.
Hơn nữa lời nói của nàng khiến hơn nửa người trong điện cảm thấy chột dạ, vì vậy không ai mở miệng phản bác. Cuối cùng lại thuận theo nàng, mắng hơn nửa người trong hậu cung.
Thái Hậu không muốn tiếp tục nghe nàng phí lời, nói chuyện với Thẩm Vũ quả thực làm bà ta tức chết.
Hứa ma ma thấy được ánh mắt Thái Hậu liền tự mình mang mâm ngọc đến trước mặt Thẩm Vũ, dịu dàng nói: “Xu Dung hoa, túi thơm của hai vị Dung Hoa đã ở đây, còn của ngài?”
Thẩm Vũ hơi mím môi, cười dịu hiền với Hứa ma ma, lấy túi thơm từ ống tay áo ra ném vào trong mâm ngọc.
“Được rồi, Thái Hậu, đã đủ ba cái túi thơm rồi. Màu xanh lam của Viễn Dung Hoa, màu xanh lục của Cẩn Dung Hoa, cái cuối cùng bên này là của Xu Dung Hoa.” Hứa ma ma chậm rãi mang mâm ngọc đi tới trước mặt Thái Hậu, dâng ba chiếc túi thơm vừa được thêu, nói rõ ràng.
Thái Hậu khẽ liếc mắt một cái, không tiếp tục nhìn, gật đầu, có vẻ tương đối hài lòng.
“Ai gia mệt rồi, các ngươi vừa làm xong thì lui xuống trước đi. Chờ sau này ai gia có thiếu mấy thứ lặt vặt sẽ nhờ các ngươi làm mấy cái.” Sau khi vật đến tay, hiển nhiên Thái Hậu không muốn tiếp tục dính dáng đến các nàng nữa, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Vũ, gân xanh của bà đã nổi thình thịch nên bèn cho các nàng lui ra.
Thẩm Vũ cũng vui vẻ khi được thanh nhàn, nàng cũng không muốn thấy khuôn mặt già nua của Thái Hậu. Thảnh thơi ngồi trên kiệu trở về Cẩm Nhan Điện, đặc biệt gọi chút đồ ăn từ Ngự Thiện Phòng về, chờ xem Thái Hậu định giở trò làm khó như thế nào.
Quả nhiên gần đến chập tối, Thọ Khang Cung truyền tin đến. Thái Hậu bỗng nhiên nôn mửa, đồng thời toàn thân co giật, có vẻ như mắc bệnh nguy kịch, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động.
Bên phía Thái Hậu một mực khẳng định không có ăn nhầm thứ gì, cũng không sờ loạn lung tung, duy chỉ có ba cái túi thơm do ba vị Dung Hoa thêu.
Ba người Thẩm Vũ tất nhiên bị mời đi qua, Thái Hậu nằm trên giường rên khẽ, thanh âm đứt quãng như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Nam nhân mặc long bào màu đen an vị trên ghế ở tiền điện, vẻ mặt u ám. Ba người Thẩm Vũ nối đuôi nhau bước vào, hành lễ quy củ, mỗi người đều nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Tề Ngọc đã sớm mất kiên nhẫn, một kẻ thích tìm đường chết thì thôi, bốn kẻ thích tìm đường chết tụ lại một chỗ thì nhất định phải làm vài chuyện ngu si. Chuyện Thái Hậu muốn ba người các nàng làm túi thơm, Tề Ngọc tất nhiên là có nghe thấy, thậm chí một loạt chuyện bên Thẩm Vũ, sự việc có Minh Âm và Minh Ngữ tham dự, hắn cũng biết rõ ràng.
Ha ha, tất cả mọi người mời hắn lại đây để chuẩn bị sử dụng như một cây thương. Hôm nay nếu không độc chết một người hoặc không oan uổng chết một người, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ngày sau hắn cũng sẽ tự mình nghĩ kế độc chết một người lại oan uổng một người. Đừng coi thường Hoàng Đế!
Mục cô cô dẫn theo Xuân Phong đi ra trước tiên, Hoàng Thượng chống cằm, lạnh giọng hỏi: “Mẫu hậu thế nào rồi? Còn có gì đáng lo không?”
Hai người vừa nghe Hoàng Thượng hỏi, đầu gối lập tức mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Mong Hoàng Thượng làm chủ! Mở túi thơm ra Thái y thấy bên trong túi thơm của Xu Dung Hoa có cánh hoa, đã chắc chắn trong đó có độc.” Mục cô cô bò tới bên chân Hoàng Thượng, không ngừng dập mạnh đầu.
Trán dùng sức đập mạnh lên mặt đất, phát ra tiếng vang “bộp” có vài phần nặng nề.
Tề Ngọc nỗ lực kìm nỗi kích động muốn nhấc chân đá nàng, trong lòng khó chịu giống như có hàng trăm móng vuốt đang cào. Hết cách, trước đây quen đá rồi, rất muốn đá người nha. Hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy khuôn mặt Mục cô cô lộ vẻ đau buồn, viền mắt ửng hồng, nước mắt cũng chảy xuống, khóc đến mức khàn cả giọng. Nếu như hắn đá một cước xuống, có phải là tội danh bất hiếu sẽ đổ xuống đầu hắn không? Quan trọng nhất còn là giúp Thẩm Vũ? Không được, nhất định không thể để cô nàng kia chiếm lời.
Lúc hắn nghĩ đến đó, Xuân Phong thấy Hoàng Thượng không tức giận, lá gan cũng to hơn, quỳ xuống bên chân Hoàng Thượng, giật nhẹ vạt áo long bào của hắn, thấp giọng cầu Hoàng Thượng làm chủ.
Đến đây thì Tề Ngọc không nhịn được nữa, hắn đột nhiên đứng lên, thuận tiện liền đá một phát. Xuân Phong còn chưa mở miệng, đã bị nam nhân đã ngã ngồi trên đất.
Người trong điện vốn đang chờ xem Thẩm Vũ bị xui xẻo, lại bị một cước của Hoàng Thượng làm buồn bực theo rồi.
Hoàn toàn yên ắng, nam nhân bước vội về phía trước vài bước lại đối mặt với ánh mắt tò mò khó hiểu của Thẩm Vũ, hắn không khách khí trợn mắt nhìn.
Bên trong điện có ít nhất tiếng lòng của ba người giống nhau: chân thật tiện!
“Xu Dung Hoa, ngươi có gì muốn giải thích?” Nam nhân ho khẽ, liên tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ, vẻ mặt đen như đáy nồi.
“Không biết Mục cô cô nói thái y vừa thấy hoa này liền khẳng định có độc, sau đó có cẩn thận kiểm tra lại hay không?” Thẩm Vũ trên mặt không chút hoang mang, ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi một câu.
Hứa Khâm đứng một bên đã bắt đầu nghiên cứu vẻ mặt nàng từ lâu, giờ thấy Thẩm Vũ không những không kinh hoảng mà còn như đoán trước được mọi chuyện, trong đầu không khỏi mất đi mấy phần chắc chắn. Lòng bàn tay cũng thoáng một lớp mồ hôi lạnh.
Phỉ An Như tuy không biết toàn bộ quá trình, bất quá nghe lời của Mục cô cô cũng biết đây là âm mưu, mục đích là để lật đổ Thẩm Vũ.
Mục cô cô không ngờ Thẩm Vũ sẽ phản ứng bình tĩnh như thế, nhất thời nghẹn lời.
“Thái y cũng không cẩn thận nghiệm chứng, đương nhiên là bị lời nói của ai đó lừa gạt. Ban đầu lợi dụng nói bên trong túi thơm của ba người kia nhất định có độc, sau nếu có người khéo léo dẫn dắt ý nghĩ của bọn họ, thái y sẽ dễ dàng bị quấy nhiễu.” Thẩm Vũ nói tới việc này, trên mặt còn có nụ cười bình tĩnh như là đang quan sát ngay tại chỗ, thậm chí bắt đầu phân tích mọi chuyện một cách lí trí.
Nhất thời toàn bộ người trong đại điện đều nhìn nàng, Thẩm Vũ chưa có chứng cứ chứng minh trong sạch đã đẩy hết sang người Thọ Khang cung này, biến họ từ người bị hại thành người mưu hại.
Mục cô cô hơi sửng sốt, cố gắng bình tĩnh lại rồi lạnh giọng chất vấn: “Xu Dung hoa đang chối tội ư? Bắt đầu ăn nói linh tinh, còn học kẻ xấu cáo trạng trước đấy!”
Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cũng trầm xuống, lạnh giọng mở miệng hỏi: “Cáo trạng trước là Mục cô cô ngươi mới đúng chứ? Xin hỏi cô cô một tiếng, rốt cuộc thái y nói như thế nào?”
“Hoa đỗ quyên phân ra nhiều màu sắc khác nhau, màu đỏ có công hiệu chữa ho trị đàm bình thở, nhưng Dung Hoa không dùng đỗ quyên màu đỏ mà chọn đỗ quyên màu vàng có độc, đây là lời Thái y nói, đỗ quyên màu vàng có độc, chính xác mười phần. Xu Dung hoa tự mình nhìn thứ trong túi thơm của ngài đi.” Mục cô cô căm hận nói hết mớ dược lý vừa được ra, sau cng nói xong, bà đột nhiên nâng tay, ném túi thơm vàng nhạt Thẩm Vũ trình lên cho nàng.
Phía trên túi thơm có cắt một lỗ hổng hẹp dài, bị Mục cô cô ném mạnh như vậy, cánh hoa màu vàng rơi ra không ít, rơi lả tả trên mặt đất. Ánh mắt mọi người nhìn sang, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Trên mặt Thẩm Vũ thoáng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên có chút khó có thể tin được lời của Mục cô cô. Mấy người liên tục nhìn chằm chằm vào nàng thấy loại vẻ mặt này trong lòng có tính toán. Đặc biệt là Hứa Khâm, vẻ mặt rốt cuộc thả lỏng một chút, đây mới là vẻ mặt Thẩm Vũ nên có.