Edit: Watanabe Aya
Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Gió đêm hiu quạnh, tên tiểu thái giám kia ở bên ngoài Tế Nguyệt điện ngó dáo dác trong chốc lát, chờ đến khi thị vệ tuần tra thay ca hắn mới chạy đến cửa sau. Hắn vừa giơ tay gõ một cái, cửa liền mở ra, một cung nữ đã sớm đợi ở đó.
“Sao bây giờ mới đến? Chủ nhân đã chờ một lát rồi!” Cung nữ kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, mang theo hắn một đường đi đến tiền điện, không khỏi nhỏ giọng oán giận một câu.
Tiểu thái giảm kia nhìn xung quanh một lần, thấy chung quanh không có ai, hiển nhiên là đã sớm an bài xong, trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Lá gan cũng lớn lên, nhẹ giọng oán giận: “Đừng thấy vị chủ nhân kia bề ngoài đối với Cẩm Nhan điện không quan tâm, trên thực tế mấy đại cung nữ dưới tay nàng canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa vị trí này của ta không phải muốn đi là đi được, Lan Hủy thỉnh thoảng còn đi tìm ta! Ta đâu dám đi tùy tiện cơ chứ!”
Đến khi sắp tới trong điện, hai người đều im miệng, rón ra rón rén đi vào. Trong điện chỉ thắp hai ngọn nến, Hứa Khâm nằm trên giường nhẹ nhàng nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.
“Chủ nhân, nô tài đến rồi.” Lúc này thái giám kia mở miệng trước, một bên nói một bên quỳ xuống, đối với người đang nằm trên giường hành đại lễ.
Người trên giường đột nhiên ngồi dậy, trên người nàng vẫn mặt la quần màu trắng mặc ban ngày, hiển nhiên là đã chờ ở chỗ này từ sớm.
Ngọn nến trên bàn đã sắp cháy hết, ba người nói chuyện một lát, cung nữ liền đưa thái giám kia đi ra ngoài. Hứa Khâm ở trên giường đứng lên, đem áo khoác cởi ra, nằm ở trên giường nhưng lại không ngủ được. Ả bỗng trợn to hai mắt nhìn về phía trướng đỉnh, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.
Trong Cẩm Nhan điện, một tiểu thái giám từ trong phòng mơ mơ màng màng mò mẫm, chuẩn bị đi nhà xí, nửa đường lại gặp được Đại thái giảm chưởng cung Trương Thành, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm một câu:”Đại tổng quản xưa nay luôn diễu võ dương oai sao lại đi mặc xiêm y của tiểu thái giám?”
Trương Thành vội vàng đi vào bên trong, cũng không chú ý nghe rõ ràng hắn nói cái gì.
Ngày thứ hai Thẩm Vũ dậy rất muộn, bên chỗ thái hậu cũng không gọi nàng đến. Lại nghe nói Hứa Khâm sáng sớm đã qua hầu hạ, Thái Hậu cứ như đã bị Thẩm Vũ làm cho nản lòng thoái chí, rốt cục cũng biết được chỗ tốt của Hứa Khâm, giữ Hứa Khâm lại mãi đến lúc dùng bữa tối.
Sau khi Thẩm Vũ biết được tin tức này, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề để chuyện này trong lòng. Không có Thái Hậu gây khó dễ, lại khỏi đi chăm bệnh cho bà ta, ngày tháng Thẩm Vũ trôi qua có thể nói là ung dung tự tại. Không còn phải phiền lòng sự tình bên ngoài, đối với chuyện bên trong Cẩm Nhan điện nàng liền chú ý hơn rất nhiều.
Gần đây trong điện Lan Hủy điều vào môt tiểu cung nữ hầu hạ mới, tên là Trụy Nhi, cũng chỉ phụ trách bưng trà rót nước mà thôi. Nhưng mà Thẩm Vũ nhìn tiểu cung nữ này, mặt mũi dung nhan cực kì đẹp đẽ, tay chân cũng nhanh nhẹn, thường ngày không nói một lời, rất hợp lòng người.
Thẩm Vũ thấy nàng thú vị, nên thỉnh thoảng gọi nàng nói vài câu. Vậy mới biết nha đầu này có tay nghề thêu rất tốt, chỉ cần có châm tuyến trong tay, thì có thể thêu hoa hòe chim chóc sống động như thật. Thẩm Vũ cũng thấy thú vị, bắt đầu cầm vải vóc và kim chỉ thêu chung với nàng ta cho vui.
Có mấy lần Minh Âm nhìn thấy, lông mày của nàng nhíu chặt. Tranh thủ lúc Trụy Nhi ra ngoài làm việc, nàng sẽ ý kiến với Thẩm Vũ “Dung Hoa, nha đầu này chỉ mới đến gần đây, mặc dù là do Lan Hủy cô cô điều đến nhưng ngài không thể để nàng ta làm nhiều như vậy được. Mấy xiêm y quan trọng này cũng đừng để nàng làm, nếu không đến lúc đó lại xảy ra sự cố gì lại chẳng tốt”
Thẩm Vũ chưa bao giờ che giấu Minh Âm và Minh Ngữ cái gì, bởi vậy hai người bọn họ rất trung thành với nàng. Dù sao Minh Âm cũng đã ở trong cung thời gian lâu, nàng rất sợ những cung nữ mới đến như vậy. Ở hậu cung, dù là chị em tốt cũng phải cẩn thận đề phòng một chút, không sợ trộm chỉ sợ trộm chú ý! Lòng người còn cách một cái bụng dày, ai biết Trụy Nhi có ngoan ngoãn như ngoài mặt của mình thể hiện hay không?
Đây là lần đầu Thẩm Vũ không nói gì với lời nhắc nhở của nàng, chỉ nháy mắt nghịch ngợm với nàng một cái, giống như đang giấu diếm cái gì đó. Chẳng qua, mỗi khi Trụy Nhi làm món đồ xinh đẹp nào, Thẩm Vũ đều hào phóng đưa cho các cung nhân trong điện xem xét một lượt mới để Minh Tâm giữ lại.
Nhàn nhã được mấy ngày như vậy, thân thể của thái hậu có vẻ đã tốt hơn một chút, bắt đầu muốn giày vò các nàng, cho nên cho người đến gọi.
“Xu dung hoa, thái hậu đã bảo rồi, muốn ngài thêu một túi thơm, sáng mai phải đưa đến!” Người truyền lời vẫn là Xuân Phong, giọng nói của nàng ta càng khó chịu hơn trước, thậm chí còn có mấy phần hung hăng. Chắc chắn là đám người này vẫn còn giận điên nàng vì việc nàng dằn vặt thái hậu hôm trước.
Thẩm Vũ vẫn nằm nhắm mắt trên giường, Minh Ngữ ngồi quỳ ở cuối giường, nhẹ nhàng đấm chân cho nàng. Xuân Phong nói rất lâu mới nghe được tiếng ‘ừ’ qua loa của Thẩm Vũ.
Xuân Phong chờ một lát vẫn không thấy Thẩm Vũ nói gì, cắn răng lùi ra. Đợi đến khi ra khỏi Cẩm Nhan điện, nàng ta mới nhổ một bãi nước bọt xuống đất, căm giận nói “Đắc ý cái gì chứ? Sắp tới ngươi cũng chết thôi!”
Xuân Phong nhổ hai bãi nước bọt mới cảm thấy thoải mái trong lòng, nàng ta dùng ống tay áo lau miệng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc hằng ngày, bước về Thọ Khang cung.
Đợi đến khi nàng ta biến mất hoàn toàn, bóng người đằng sau cây mới xuất hiện. Minh Ngữ há to mồm, vẻ mặt khó tin, sững sờ một lát mới nói “Nếu không phải Dung hoa bảo ta đi ra thì không biết. Không ngờ Xuân Phong tỷ lại thô tục như vậy, còn không bằng một dã phụ nông thôn nữa!”
Nàng lầm bầm nói vái câu rồi mới phản ứng được, không khỏi nhổ mấy ngụm nước bọt về phía Xuân Phong rời đi “Hừ, còn muốn khiến Dung hoa chúng ta chết à? Cả nhà ngươi mới đi chết ấy! Không đúng, là đều chết hết ấy! Hừ hừ hừ!”
Sau khi mắng xong, nàng lại nhổ mấy ngụm nước bọt về phía đó mới thấy đã nghiền. Mãi đến tận khi miệng khô, không thể tiếp tục nhổ nữa mới ngoan ngoãn ngậm miệng. Nàng lấy khăn gấm trong tay áo ra lau miệng, nhất thời cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Ừ, lúc nãy còn nhổ nhiều hơn Xuân Phong, báo thù được cho Dung hoa rồi!
Vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt phẫn hận lập tức biến mất không còn một mảnh, trên mặt lộ ý cười phơi phới, vui vẻ trở về.
Sau một lúc, một tiểu cung nữ quét dọn đến đây, nhìn thấy trên đất có một bãi nước đọng, trong lòng còn buồn bực. Hôm nay nàng còn chưa vẩy nước đâu, sao lại nhiều nước đọng như vậy?
Thẩm Vũ nằm trên giường nhỏ, nghe Minh Ngữ căm tức giận kể lại câu chuyện lúc nãy, lại nói mình thay Thẩm Vũ báo thù như thế nào. Nước bọt vừa phun ra ngoài, Minh Âm một bên nghe xong, không nhịn được nhíu chặt mày: Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không thấy mất mặt sao? Chỉ dám ở sau lưng người ta nhổ nước bọt, ngươi có gan nói cùng Xu Dung Hoa như thế thì chạy đến nhổ vào mặt nàng ta đi!
“Làm không tệ!” Thẩm Vũ trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, nha đầu này cũng thật khôi hài.
Minh Ngữ vừa nghe Thẩm Vũ khen nàng, ngay lập tức cảm thấy ý nghĩa cuộc đời của mình được thể hiện, miễn cưỡng chuyển động cái đầu không tính là linh quang của mình, bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt kích động, gấp gáp hỏi:” Dung Hoa, nô tỳ thấy Thái Hậu nhất định là muốn làm khó ngài, ai lại hơn nửa đêm còn không ngủ đi làm túi thơm chứ? Khẳng định bà ta đố kị người tuổi trẻ lại xinh đẹp, muốn làm ngài thức đêm dể dằn vặt ngài! Ngài đừng lo, cứ giao cho nô tỳ! Tài thêu thùa của nô tỳ không tệ, sáng mai đảm bảo có thể giao cho ngài một cái túi thơm đẹp đẽ!”
Minh Ngữ nói tới đây, không khỏi ưỡn bộ ngực bằng phẳng của mình lên, hai mắt lóe sáng, mặt đầy biểu tình “ngài mau khen nô tì đi”.
Minh Âm thấy Thẩm Vũ xoa tay, không khỏi dừng lại, vội vàng rụt tay về. Nàng sợ mình lỡ tay, chỉ có thể bất đắc dĩ để tay lên đùi Thẩm Vũ. Nàng đã không còn gì nói với Minh Ngữ nữa rồi: Haha, cút đi được chưa? Ai cần ngươi chứ!
Thẩm Vũ không khỏi nở nụ cười, lại đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo một cái trên má Minh Ngữ, dịu dàng nói: “Ngươi không nói sớm, bản tần đã đem nhiệm vụ này giao cho Trụy Nhi rồi.”
Nàng vừa nói xong, gương mặt chờ được khen của Minh Ngữ lập tức cứng lại. Nàng ta nhỏ giọng nói “Vâng” rồi cúi đầu xuống.
“Đi gọi Lan Hủy cô cô đến, sau đó bản tần có chuyện quan trọng khác cho ngươi làm.” Thẩm Vũ không nhịn được cười ra tiếng, vỗ mặt nàng một cái rồi bảo.
Minh Ngữ vừa nghe còn có chuyện quan trọng hơn, sa sút trên mặt lập tức liền tiêu tan, một lần nữa tinh thần phấn chấn, như làn khói chạy ra ngoài.
Minh Âm nhìn bóng lưng như con thỏ nhỏ của nàng, không khỏi cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Dung Hoa, ngài lại muốn tìm chết sao? Với trí thông minh này của Minh Ngữ, còn có thể giao nhiệm vụ cho nàng? Ai, nhìn vào trí tuệ của Minh Ngữ, nàng có thể mơ hồ nhìn ra tương lai của chính mình. Xu Dung Hoa đáng lo, toàn bộ Cẩm Nhan điện cũng rất đáng lo.
Chờ sau khi Lan Hủy đi vào, vẻ mặt Thẩm Vũ liền khô phục lạnh nhạt ngày thường, nàng thưởng thức vòng vàng trên tay, thấp giọng hỏi một câu: “Sao nha đầu Trụy Nhi kia lại lọt vào mắt của cô cô vậy?”
Lan Hủy nghe câu đầu tiên của nàng, cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng bắt đầu tính toán, trả lời cũng mang theo vài phần cẩn thận.
“Trụy Nhi nha đầu kia làm gì sai, chọc Dung Hoa mất hứng rồi sao?” Lan Hủy thăm dò hỏi một câu, trên mặt vẫn không thay đổi.
Thẩm Vũ liếc nàng chằm chằm trong chốc lát, trên mặt có ý cười, vẻ cứng ngắc rút đi một chút, như là tuyết lớn bị hòa tan.
“Đâu có, bản tần thấy nàng rất khéo léo, bây giờ lại đang thêu đồ cho bản tần. Đang nghĩ ban thưởng cho nàng thế nào mới tốt” Thẩm Vũ nhẹ nhàng khoát tay một cái, giọng nói cũng trở nên dịu dàng,
Lan Hủy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhỏ giọng nói:” Dung Hoa nói như vậy làm nô tỳ sợ hãi. Phận sự của nô tỳ là làm chủ nhân đỡ suy nghĩ nhiều. Nha đầu Truỵ Nhi là do Trương Thành đề cử cho nô tỳ, nô tỳ thấy nàng ta vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, thấy Cẩm Nhan điện đang thiếu người nên cho nàng ta vào làm việc. Nếu ngài thấy ổn thì tốt rồi”
Thẩm Vũ nhẹ gật đầu cười, lại nói thêm hai câu liền cho nàng rời đi. Chờ bóng người Lan Hủy hoàn toàn biến mất ngoài điện, vẻ mặt Thẩm Vũ cũng hoàn toàn lạnh lùng.
“Đã đến lúc phải dọn dẹp cái điện này cho tốt rồi” Thẩm Vũ vẫn xoa nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, đôi môi đỏ rực mấp máy nói mấy lời lạnh lẽo vô tận.