Edit: Rika
Beta: Huyền Vũ
Nghe Hoàng Thượng hỏi thế, Thẩm Vũ rõ ràng hơi sửng sốt. Một Hoàng hậu cả đời không con và một sủng phi sinh được hoàng tử? Khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nét cười châm biếm, hoàng hậu thống lĩnh hậu cung nắm giữ vinh quang vô thượng so với một sủng phi có mệnh sinh con nhưng mất mạng, cái nào có sức hấp dẫn hơn?
Kỳ thực thân là phụ nữ đều muốn một điều như nhau. Dù sao với nàng, là người phụ nữ mà không thể làm mẹ thì chính là một điều tiếc nuối lớn trong đời.
Đáng tiếc nàng không thích câu hỏi này, vì nàng muốn cả hai thứ!
“Hoàng Thượng nói đùa, vị trí ấy há là thứ thần thiếp muốn là được?” Thẩm Vũ thẳng lưng, đưa tay bó lấy búi tóc, vén lọn tóc rối ra sau tai, ý cười trên mặt thoáng vài phần bất đắc dĩ và cay đắng.
Chân mày Hoàng Thượng cau lại, cũng không vội nói gì thêm mà lại rót một chén rượu. Một tay cầm rượu, một tay chống cằm, khẽ híp mắt nhìn về phía nàng.
“Nếu trẫm ngươi một cơ hội lựa chọn thì sao?” Nam nhân từ từ nói, nhả từng chữ thật chậm rãi. Nghe qua như đang nói thật lòng với Thẩm Vũ.
Nét cười của Thẩm Vũ tắt hẳn, vẻ trấn định thong dong trên mặt cũng mất đi mấy phần. Hoàng Thượng là ai cơ chứ? Đấng cửu ngũ chí tôn của Đại Tần, kiếp trước nàng dùng năm năm cũng chẳng chiếm nổi một góc nhỏ trong tim hắn, đời này nàng chỉ mới ở bên hắn có hai tháng. Nàng có bao nhiêu tài cán, Hoàng Thượng không lần ra hết thì cũng đoán được gần hết rồi, dù giờ chọn cái gì đi nữa thì nhất định vẫn còn lời sau đó chờ nàng.
“Thần thiếp không chọn, Hoàng Thượng cho cái nào, thần thiếp nhận cái đó!” Thẩm Vũ suy nghĩ thấu đáo, ý cười ôn hòa mà lạnh nhạt lại xuất hiện, hai mắt cong cong toát lên vẻ thanh lệ khó nói.
Hoàng Thượng thoáng sửng sốt, ý cười đầy mặt, đột nhiên nâng ly uống cạn. Hắn vỗ tay tán dương: “Được, không hổ là ái tần, nói năng khéo léo, nhìn như trả lời vấn đề của trẫm, cẩn thận nghĩ lại thì hóa ra chẳng trả lời gì cả, không có lấy nửa câu thật lòng.”
Nam nhân vẫn cứ vỗ tay, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng đậm, độ cong nơi khóe môi tiết lộ tâm tình vui vẻ của hắn lúc này, nhưng lời nói ra lại trào phúng quá đỗi.
Thẩm Vũ vẫn đứng đó, nhìn hắn vui cười, âm thầm cân nhắc, nói không chừng lát nữa hắn trở mặt.
“Nhưng trẫm thích!” Hoàng Thượng dừng lại, giơ hai tay về phía Thẩm Vũ, ý cười trên mặt thoáng thu liễm.
“Đến đến, ái tần tới uống cùng trẫm vài chén nào.” Cổ tay hắn bỗng xoay một cái, trong chớp mắt trong tay liền có thêm một chén rượu.
Thẩm Vũ chớp mắt, không biết hắn lấy rượu từ đâu ra, nhưng nàng đã bước tới ngay lập tức, bước tới cạnh bàn, không chút do dự ngồi về phía góc bàn.
“Ai, ái tần hôm nay đeo gì vậy? Để trẫm nhìn một cái.” Không đợi Thẩm Vũ ngồi xuống, nam nhân đã cất lời, vừa nói hắn vừa đưa bàn tay ra, như muốn bảo nàng giơ tay lên cho hắn nhìn.
Thẩm Vũ có chút ngạc nhiên, không biết Hoàng Thượng lại định diễn kịch gì. Nàng theo bản năng giơ cổ tay lên, phủ trên cổ tay trắng như tuyết là găng tay trắng bạc bằng tơ tằm, găng tay làm bằng bạc không phải thứ hiếm lạ gì trong hậu cung. Trong lòng nàng tuy thầm nói vậy nhưng cũng không chống lại ý Hoàng Thượng, bước sang phía bên hai bước, đưa cổ tay tới.
Nam nhân vô cùng tự nhiên nắm tay nàng, kéo về phía mình, nhẹ nhàng nheo mắt lại, hơi cúi đầu tựa như đang nghiên cứu vòng trên tay nàng. Thẩm Vũ cũng buông mắt nhìn theo, chỉ là không đợi nàng nhìn rõ hoa văn trên vòng tay, cổ tay chợt bị kéo, cơ thể theo lực kéo nghiêng về phía trước.
Hoàng Thượng vô cùng tự nhiên ưỡn thẳng người đỡ nàng, Thẩm Vũ bị kéo xuống, ngã vào lồng ngực hắn. Mùi Long Tiên Hương hòa với mùi rượu trên người nam nhân lập tức lan tỏa khắp khứu giác nàng. Nàng bị xoay tới hơi chóng mặt, đến khi kịp phản ứng lại đã cảm nhận được nhiệt độ trên người Hoàng Thượng và bắp đùi đang chống đỡ cân nặng của chính mình.
“Ngồi xa như vậy làm gì! Hôm nay, trẫm muốn cùng ái tần uống say mới thôi!” Hoàng Thượng liếc qua bộ dáng cau mày thảm đạm, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười, vừa nói ngả về phía trước, eo nhỏ của Thẩm Vũ cứ vậy tì lên cạnh bàn.
Hoàng Thượng tự mình giơ bầu rượu, đổ đầy ra hai chén, im lặng cầm một chén, nhét vào trong tay Thẩm Vũ.
“Nào, ái tần, uống.” Nam nhân một tay ôm eo nàng, một tay khác giơ chén rượu lên, đưa cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhếch khóe môi, khẽ cười, không chút do dự giơ nâng ly cụng với hắn. Tiếng vang lanh lảnh truyền vào tai như là báo trước thứ gì đó. Hai người đối diện nhau một chút bèn động thời ngửa cằm, uống cạn ly rượu. Nam nhân uống xong bèn cúi đầu, Thẩm Vũ cũng vừa uống xong, vì ngồi trong lòng hắn nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng Thượng thoáng nheo mắt lại, trên mặt thoáng vẻ ngạc nhiên. Rượu này rất ngấm, Thẩm Vũ uống một chén mà mặt không đổi sắc, ánh mắt tỉnh táo, không có vẻ gì lạ.
Tề Ngọc càng quan sát nàng kĩ hơn, hắn từng tìm nữ nhân cùng uống rượu, tuy rất ít nhưng cũng từng có vài người lọt vào mắt hắn. Ngay cả Trang phi vốn luôn trầm ổn kín đáo, uống một chén rượu vào bụng đã ho khan liên tục, sau đó còn tố tội với hắn. Thế rồi hắn cụt hứng, Trang phi thì vì chén rượu mà hoàn toàn thất sủng.
Hoàng Thượng nghĩ tới đây bèn “Xì” một tiếng, nở nụ cười. Lớp mặt nạ của nữ nhân chốn hậu cung, hắn đại thể đều có thể nhìn thấu. Trang phi khổ tâm mưu tính mới làm hắn có chút mong chờ, nào ngờ lại thua vì một chén rượu. Tính ra giờ trạng thái của Trang phi cũng không tốt mấy.
“Hoàng Thượng đang nghĩ gì vậy? Không phải muốn uống say sao?” Thẩm Vũ vừa nói vừa giơ tay, cánh tay tựa ngó sen lên, mặt đượm ý cười, mị nhãn như tơ. Hoàng Thượng không nâng ly nữa, ghé tới ly của nàng, nhấp một ngụm rượu. Tuy rượu vẫn vậy nhưng Tề Ngọc lại cảm thấy rượu này, hình như thơm hơn lúc trước.
Hắn không khỏi thầm than trong lòng, quả nhiên là rượu ngon đi với mỹ nhân, tuyệt đến không gì tả nổi.
Thẩm Vũ tiếp hắn liên tiếp ba chén, dù nàng tự xưng tửu lượng không tồi cũng khó tránh khỏi mặt mũi đỏ ửng. Khi Hoàng Thượng lại muốn rót rượu, Thẩm Vũ bèn khẽ giữ tay hắn lại.
“Hoàng Thượng, ngày mai người còn phải thiết triều, đừng nên uống nhiều” Tay nàng khẽ đặt lên lòng bàn tay nam nhân, thanh âm dụ hoặc, khóe mắt khẽ nhướn nhuốm nét phong tình.
Tay Tề Ngọc đặt trên eo nàng liền bắt đầu không an phận. mỹ nhân, rượu ngon, thần trí hắn bắt đầu mơ hồ.
Hai người đồng thời uống vài chén rượu vào bụng, lại thêm cố sức quyến rũ lẫn nhau, lửa này muốn tắt cũng khó.
“Không sao, trẫm đồng ý lại vì ái tần chuế triều [1] một hôm!” Hoàng Thượng chợt trầm giong, cúi đầu nhìn nàng thâm tình.
[1] Chuế triều (缀朝): chỉ việc quân chủ bị vi thần nắm trong tay, có danh mà không có thực quyền
Hai người kề gần nhau, gần đến mức chỉ cần nàng ngẩng đầu là có thể thấy ảnh của nàng, trong đôi mắt kia, tựa như cả thế giới của hắn chỉ có mình nàng.
Giữa lúc Thẩm Vũ đang sững sờ, Hoàng Thượng đã nhấp một ngụm rượu, nhưng hắn không uống mà chạm lên môi đỏ của Thẩm Vũ.
Đầu lưỡi nam nhân hoành hành trong miệng nàng, khuấy đảo khắp chốn, rượu không kịp nuốt rớt xuống làm ướt cổ và vạt áo nàng. Thẩm Vũ không khỏi giơ tay vòng qua cổ hắn, tựa như lưu luyến hương rượu trong miệng hắn, lại như đang nhiệt tình đáp lại nụ hôn kia.
Nụ hôn vừa kết thúc, Thẩm Vũ đã sớm hổn hển không ngừng, nhưng nam nhân kia hiển nhiên đang trong trạng thái hưng phấn. Hắn hôn từ môi xuống cằm nàng, men theo dấu rượu, hôn xuống phía dưới.
Tư thế ngồi của hai người hiển nhiên có gây chút hạn chế, nam nhân đột nhiên ôm lấy nàng, đưa tay quét toàn bộ bàn rượu xuống đất. Đôi tay sau lưng nam nhân khẽ dao động, cơ thể nàng vốn luôn mẫn cảm, cảm giác trên cổ rất rõ ràng.
Môi và lưỡi của hắn hiển nhiên không định tha cho nàng, thoáng chốc lại khẽ liếm cổ nàng. Tình cờ làn da mềm mại trên cổ nàng bị hàm răng của hắn miết qua, mang đến cả giác nửa đau đớn nửa tê dại.
Giờ bị nam nhân này nửa ôm nửa đỡ, Hoàng Thượng một tay chống mặt bàn, một tay khác mân mê nơi eo nàng. Bởi nam nhân khom lưng ôm nàng, nên giờ Thẩm Vũ đang trong trạng thái lơ lửng, hai chân nàng theo bản năng quắp chặt lấy hắn, để hai người hợp làm một.
Dường như Hoàng Thượng rất thích cảm giác gắn kết chặt chẽ này, cắn cổ nàng ngày càng mạnh. Sức lực toàn thân Thẩm Vũ giờ khắc này đều dồn cho việc ôm chặt trên người trước mắt, chợt trên cổ thoáng nhói đau. Tiếng rên của nàng bị chặn trong cuống họng, Hoàng Thượng nhe răng, cắn cổ và cằm nàng một cách tàn bạo.
Sau đau đớn ngắn ngủi, nam nhân thả lỏng, lè lưỡi từ từ liếm qua vết cắn, tựa như an ủi nàng. Thẩm Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nếu Hoàng Thượng cắn khí quản của nàng, có khi nàng sẽ chết luôn tại chỗ ấy chứ.
Nhưng không đợi nàng vui mừng xong, nam nhân đã cắn nàng một lần nữa. Cùng vị trí, cùng độ mạnh, hàm răng nghiến lên da thịt nàng, còn khẽ cọ hai lần rồi mới buông ra. Rồi đầu lưỡi lại liếm đúng chỗ đó. Tiếng hét của Thẩm Vũ vẫn bị nàng kìm nén, đáy lòng thoáng lạnh toát, trên người cũng rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, Hoàng Thượng tựa như đã tìm thấy một trò chơi thú vị, miệng dừng lại trên cổ Thẩm Vũ. Trước nhe răng cắn một cái tàn nhẫn, sau đó dùng lưỡi liếm liếm. Sau khi liên tục lặp đi lặp lại động tác này không dưới mười lần, rốt cuộc nam nhân tha cho cái cổ của nàng.