Edit: Lily Carlos.
Beta: Moonmaplun.
Lời nói của Thẩm Vũ rất có khí phách, qua phân tích của nàng hai vị kia cũng biết nàng đây cũng không phải là nói láo.
Đại điện nhất thời yên tĩnh, hiển nhiên ba người đều có tâm tư riêng, âm thầm suy tính thiệt hơn.
“Ngươi nói những lời này có chứng cớ gì không? Không phải là lại lừa gạt ai gia!” Sau một lúc lâu Thái Hậu mới mở miệng nói, giọng điệu đã bớt tức giận, hiển nhiên là đã tin bảy tám phần.
Trong lòng Thẩm Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại không hiện ra nửa phần, nàng phúc thân một lần nữa ôn nhu nói: “Nếu Thái Hậu không tin có thể phái người đi điều tra, tối hôm qua Hoàng Thượng chỉ là đến Cẩm Nhan Điện nghỉ ngơi, thực sự là không làm gì khác! Không có chuyện hoan hảo gì cả, người đến Cẩm Nhan Điện chỉ là để ngụy trang mà thôi. Kính xin Thái Hậu minh giám.”
Lời Thẩm Vũ nghe vô cùng chính trực, Thái Hậu nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, với cái tính ghét bỏ người lạ của hắn nếu chỉ ngủ không thôi thì cần gì phải tới Cẩm Nhan Điện, trực tiếp trở về Long Càn Cung không phải là tốt hơn sao? Có lẽ Thẩm Vũ nói đúng.
“Aiiii,Hoàng Thượng không hổ là người Tiên Đế chọn lựa, dũng cảm túc trí!” Thái Hậu không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói một câu mỉa mai, trong giọng nói dường như mang theo vài phần oán hận và không cam lòng.
Trong người rõ ràng chảy một nửa dòng máu của Hứa gia nhưng lại đối với người của Hứa gia chán ghét đến cực điểm.
Đang ở trên Điện Quang Minh, Hoàng Thượng đang nghe các đại thần không ngừng tranh luận chợt cảm thấy cái mũi ngứa ngáy như muốn hắt xì một cái. Đôi lông mày anh khí nhăn lại, đáy lòng phiền chán đến cực điểm: nước miếng của đám người loạn thần tặc tử này nhiều đến nỗi có thể nhấn chìm Quang Minh Điện mà còn chưa nói xong.
Thẩm Vũ hoàn toàn yên lòng, khi Thái Hậu đã nói những lời này hiển nhiên là đã muốn tin tưởng nàng. Cũng không uổng công nàng nói nhiều như vậy để dập tắt lửa giận của Thái Hậu.
“Thù Uyển Nghi nói như vậy vốn là không để cho nô tỳ xen miệng vào, có điều nô tỳ có vài nghi hoặc mong được Uyển Nghi giải đáp!” Ngược lại Hứa Khâm ở một bên lại mở miệng, thanh âm của nàng đã khôi phục lại sự lạnh nhạt ban đầu, trên mặt cũng treo một nụ cười yếu ớt rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.
Thẩm Vũ cười cười nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
“Uyển Nghi đã có nỗi khổ tâm như thế tại sao lại phải mặc y phục rạng rỡ như vậy giống như là đặc biệt làm cho người ta ghen ghét! Không thể tin được là Uyển Nghi là người đang ở trong hiểm cảnh mà giống như là ỷ sủng mà kiêu vậy!” Mặc dù trên mặt Hứa Khâm vẫn duy trì nụ cười, chỉ là giọng nói lại hung hăng dọa người đặc biệt bén nhọn.
Thẩm Vũ không khỏi nâng lên đôi mày thanh tú, Thái Hậu nghe Hứa Khâm nói như vậy cũng nheo nheo mắt lại, nhìn về phía Thẩm Vũ, hiển nhiên là đang chờ câu trả lời của nàng.
“Hứa cô nương nói đùa, trời sinh ta đã yêu thích những thứ này, có lẽ là thứ nữ trong phủ nên phải ăn mặc một cách dè dặt cẩn thận từng li từng tí luôn sợ vượt qua trưởng tỷ. Mà trong hậu cung chỉ cần không mặc vượt quá phẩm vị của mình là được, cho nên liền trở về đúng bản tính của mình. Hứa cô nương là nữ nhi dòng chính, có lẽ sẽ không hiểu được tâm tư này của ta. Ta mặc như vậy tới đây không phức tạp như lời cô nương nói. Nếu như chuyện nào cũng có âm mưu trong đó thì đây chẳng phải là nếu có ý tốt cũng thành giả tạo sao, đáp lại thế nào cũng trở thành qua loa lấy lệ?” Thẩm Vũ cười khẽ một tiếng, hiển nhiên nàng không để vấn đề của Hứa Khâm vào mắt.
Thẩm Vũ nàng chỉ vì là ưa thích trang điểm chưng diện mà bị người ta ghi hận sao! Dù sao sau này nàng ta cũng là người của hậu cung, Thẩm Vũ muốn nàng ta mỗi lần trông thấy cô nương nào trong hậu cung có hào quang chói lọi đều nhớ tới mỹ nữ ở Cẩm Nhan Điện kiều mị nhất hậu cung này!
Hứa Khâm nhìn Thẩm Vũ không biết xấu hổ mà nói những lời này, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi nhưng đáy lòng lại dâng lên vài phần khinh bỉ ôn nhu trả lời: “Ta hiểu rõ Hứa hầu phủ cũng có thứ nữ. Người đẹp vì lụa.”
Đối với giọng nói của nàng Thẩm Vũ cũng không để ý, vẫn cười nhạt mà chống đỡ.
“Thái Hậu, đã đến giờ thỉnh an.” Mục cô cô từ ngoài đi vào nhẹ nhàng nhắc nhở.
Thái Hậu khẽ gật đầu một cái, vung tay lên nói với Thẩm Vũ: “Thù Uyển Nghi ra ngoài từ thiên môn đi, ra ngoài đó chờ một lát rồi cùng các phi tần kia cùng nhau vào, miễn cho người ta hoài nghi. Về phần lời nói vừa rồi của ngươi, ai gia sẽ xem xét suy nghĩ lại.”
Thẩm Vũ cúi người thi lễ một cái rồi từ từ lui ra ngoài.
Đợi đến khi nàng hoàn toàn rời khỏi, Hứa Khâm mới thở phào nhẹ nhõm, chút ý cười nhàn nhạt trên mặt đã biến mất hầu như không còn một vết, chỉ lưu lại vài phần thần sắc âm lãnh.
“Thái Hậu, lời của Thẩm Vũ không thể tin. Hoàng Thượng chính là người tùy tiện, từ sau khi Thẩm Vũ tiến cung, Hoàng Thượng đối với nàng bất đồng, toàn bộ hậu cung này đều quá rõ ràng…” Giọng nói của Hứa Khâm có chút vội vàng, hiển nhiên đây là những lời giấu ở thật sâu trong lòng nàng.
Có vài người không cần tiếp xúc nhiều lần vẫn có thể mơ hồ đoán ra bản lĩnh của đối phương. Hứa Khâm chỉ cần một lần tiếp xúc với Thẩm Vũ là trong lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nàng luôn tự xưng là có thể bình thản tự nhiên đối phó với người khác, cuối cùng lại có một ngày chính mình lại có cảm giác này.
“Khâm, ngươi không cần phải gấp gáp như vậy. Hoàng Thượng đang cưng chiều nàng, vốn là Hoàng Thượng đối với Hứa gia đã có thành kiến, nếu là chỉ vì quần áo cách ăn mặc mà tranh cường háo thắng, lỡ như chọc giận vị phi tần phẩm vị cao nào thì lúc đó Hứa gia lại càng trở thành cái gai trong mắt. Về phần lời vừa rồi của Thẩm Vũ, mặc dù không thể tin hoàn toàn nhưng cũng nhắc nhở ai gia. Thế gia có lớn đi nữa, nếu không đi lên ngôi vị chính cung Hoàng Hậu thì trong hậu cung này, lời nói sẽ trở nên không có trọng lượng. Không thể để cho Tân Quý đắc thế được!” Thái Hậu phất tay cắt đứt lời nói của Hứa Khâm, trên mặt mang theo vài phần ý cười như là đã định liệu trước.
Hứa Khâm hiển nhiên là chưa bỏ ý định nhưng là nhìn thấy bộ dáng kiên định của Thái Hậu nàng biết cũng không nên mở miệng.
Các phi tần chờ ở ngoài Thọ Khang Cung đứng tốp năm tốp ba ghé vào một chỗ nhỏ giọng nghị luận về chuyện buổi tối hôm qua Hứa Khâm phải uổng công chờ đợi. Hứa gia bên kia tự nhiên không giữ được thể diện, Thụy phi vốn bình thường thích bàn chuyện giờ phút này cũng hoàn toàn mất hứng.
Ngẫu nhiên có mấy phi tần nghị luận âm thanh có hơi lớn, lời nói tự nhiên là không dễ nghe. Thụy phi vẫn là không nén nổi tính khí, uốn éo quay mặt về phía các phi tần kia hô: “Các ngươi nói như thế thì được gì, nếu là hâm mộ Thù Uyển Nghi thì ngay bây giờ đi nói chuyện với Thái Hậu đi!”
Nàng vừa nói dứt lời tiếng nghị luận rõ ràng ngưng một chút, sau đó thì nhỏ đi không ít. Xác thực Thù Uyển Nghi bây giờ đang bị Thái Hậu mời đi uống trà đấy, cũng không biết là muốn trách phạt như thế nào.
Một đám người đang nghĩ ngợi thì thấy Thẩm Vũ một đường rêu rao dắt hai cung nữ đi tới, nhất thời ngoài điện xôn xao hẳn lên.
Đã sớm biết Thẩm Vũ xưa nay rất xinh đẹp nhưng vừa rồi không phải đi bồi tội sao? Sao lại ăn mặc diễm lệ như vậy, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Làm cho chúng phi tần kinh ngạc tự nhiên không chỉ có vậy, Mục cô cô và Thái Hậu lại không có nửa điểm gây khó dễ với Thẩm Vũ. Cả nội điện của Thọ Khang Cung bao trùm không khí bình thản, bởi vì dù sao cũng là giữ thể diện cho Hứa gia nên chúng phi tần đều rất quy củ cố gắng chọc cười, những thứ tranh đấu bát nháo kia không dám biểu lộ ra trước mặt Thái Hậu, thậm chí còn ra vẻ là tỷ muội hòa thuận.
Cho đến khi đi ra từ Thọ Khang Cung không ít người vẫn như trước cảm thấy không thể tin được. Hứa gia bị một phen mất mặt lớn như vậy mà người khởi xướng là Thẩm Vũ vẫn bình yên vô sự lông tóc vô thương! Ngược lại còn diễu võ dương oai!
Không ít người đối với Thẩm Vũ nhượng bộ lui binh, nàng mặc trên mình bộ y phục và đạo cụ ‘diễm áp quần phương’ (khí thế áp đảo) ai mà dám tiến tới! Huống chi nữ nhân này là một cái yêu tinh, không chỉ chiếm lấy Hoàng Thượng mà giờ phút này còn mê hoặc cả Thái Hậu.
Lúc Thẩm Vũ trở về Cẩm Nhan Điện, Lan Hủy đã đợi ở ngoài cửa cung. Thẩm Vũ vỊn vào tay nàng xuống kiệu, từ từ đi vào nội điện.
“Uyển Nghi, vừa rồi Minh Ngữ đã đi qua thúc giục Ngự Thiện Phòng làm món bánh táo xong rồi. Chỉ là không biết bao giờ hoàng thượng mới đến, nếu để nguội ăn không ngon lại sợ người trách tội!” Lan Hủy nhẹ giọng hồi báo, nói đến câu cuối cùng thì ghé sát vào tai nàng sợ bị người khác nghe thấy lại gặp họa.
Thẩm Vũ khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng hỏi: “Sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, lát nữa nếu Hoàng Thượng đến thì có thể ăn.”
Lan Hủy đưa nàng vào nội điện liền vội vã đi xuống an bài. Trong lúc rảnh rỗi lấy hộp gỗ hôm qua treo vào dây đeo chưa thắt hết.
Nàng vừa thắt xong, thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Minh Ngữ xách theo hộp cơm vội vã chạy đến. Mới bước vào trong nội điện nàng đã ngửi thấy mùi bánh táo nhàn nhạt, có thế thấy là Ngự Thiện Phòng tốn không ít tâm tư rồi.
“Uyển Nghi, lúc nô tỳ xách bánh táo về thì thấy Kiều phi nương nương đang ngồi kiệu đi về phía này. Nô tỳ không dám trì hoãn nên vội vã chạy về đây!” Minh Ngữ vừa thở hổn hển vừa hồi báo, hiển nhiên là Thẩm Kiều đã đến trước Cẩm Nhan Điện.
Thẩm Vũ nhìn bộ dáng thở không ra hơi của nàng ta không khỏi cười cười nhếch khóe miệng. Lấy một cái khăn gấm từ trong tay áo đưa cho nàng ta. Minh Ngữ có chút thụ sủng nhược kinh (được thương mà sợ) trừng lớn tròng mắt nhìn khăn gấm, lại nhìn về phía Thẩm Vũ với vẻ mặt khó tin.
“Cầm lấy mà lâu mồ hôi!” Thẩm Vũ nhẹ giọng nói một lần.
Minh Ngữ liền vội vàng khom lưng cầm bằng cả hai tay như đang cầm vật chí bảo vậy. Trong lòng kích động vạn phần, khó trách Minh Âm hay trước mặt nàng nói Uyển Nghi tốt, đây quả thực là rất tốt mà! Có nên bỏ gian tà theo chính nghĩa không nhỉ, lần tới chuyện của Cẩm Nhan Điện cũng không nói cho Hoàng Thượng biết, vừa lúc không phải đi Long Càn Cung chịu ngược đãi.
Ừ, quyết định như vậy đi, chỉ cần sau này Uyển Nghi không vụng trộm với nam nhân khác, những chuyện khác đều không cần chủ động báo cáo với Hoàng Thượng!
Minh Ngữ cầm khăn gấm lau mồ hôi trên trán liền âm thầm ra quyết định. Thẩm Vũ tự nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng của Minh Ngữ, nhưng vừa rồi thấy nàng ta hơi buồn cười nên tiện tay đưa cho nàng ta một cái khăn tay mà thôi, làm sao có thể biết được chỉ như vậy đã mua chuộc được lòng người rồi.
Chỉ có thế nói người trong cung có thể sống được bên cạnh Hoàng Thượng đều không bình thường.
“Uyển Nghi, bánh táo này có nên giấu đi không? Đợi lúc nữa Kiều phi các nàng đến muốn ăn, lát Hoàng Thượng mà tới lại không có!” Minh Ngữ chủ động bắt đầu thay Thẩm Vũ phân ưu nhẹ giọng nhắc nhở.