Tiến Công Sủng Phi

Chương 248: Lâm Phong hồi kinh



Edit: Phương Thục viện.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Lưu Di chết đã làm Hoàng thượng nhớ tới Lê Phi, nhớ rằng tiên hoàng đã không bảo vệ Lê Phi chu toàn. Vậy nên Tề Ngọc cũng sợ hãi, nếu Thẩm Vũ có tính cách như vậy, chỉ sợ hắn còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, Thẩm Vũ đã cách xa hắn mãi mãi.

Thẩm Vũ được hắn ôm vào lòng, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến giọng nói của Hoàng thượng, hai cánh tay hắn ôm chặt lưng nàng, vô cùng dùng sức, hiển nhiên Hoàng thượng đang sợ hãi, sợ sẽ mất đi nàng.

Hoàng thượng vẫn đang nói ra suy nghĩ của mình, nói rằng may mắn thay Thẩm Vũ không phải là nữ tử giống mẫu phi hắn, nếu không nhất định sẽ bị toàn bộ phi tần hậu cung này liên thủ giết chết. Nghe từng tiếng nỉ non bên tai, Thẩm Vũ bỗng có chút thất thần. Nàng chưa từng nghĩ đến, ở kiếp này, việc Lưu Di xuất hiện chưa hẳn đã là chuyện xấu, Hoàng thượng vậy mà lại thông qua cái chết của Lưu Di, suy nghĩ ra nhiều chuyện như vậy.

Nàng nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, cố gắng trấn an. Không biết vì sao, rõ ràng Thẩm Vũ đã bị ép chết một lần, nhưng nghe những lời này của hắn, nàng lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Những phẫn hận ở kiếp trước, dường như cũng vì vậy mà chậm rãi tan đi.

Tay Thẩm Vũ kề sát sau lưng hắn, phần ngực cảm nhận được độ ấm của hắn. Sau đó chậm rãi lan ra toàn thân, chỉ trong nháy mắt này, thậm chí nàng còn không biết rõ, trọng sinh một đời này, đến tột cùng là vì báo thù, hay là vì giành lấy trái tim của hắn!

Khi khẩu dụ của Hoàng thượng được truyền khắp hậu cung, không ít phi tần đã yên tâm trở lại. Tuy nói phân vị Lưu Di không cao nhưng chuyện quang minh chính đại giết người như vậy, khó tránh sẽ làm các nàng có chút chột dạ. Bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu không nhúng tay vào, chỉ cho người theo phân vị mà hạ táng nàng ta, rõ ràng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.

Mãi đến tháng tám, đoàn người Hoàng thượng mới hồi cung. Lâm Phong Tướng quân thống lĩnh Lang Huy quân cũng chuẩn bị khởi hành hồi kinh.

Lần này là các tướng sĩ biên quan chiến thắng trở về nghỉ ngơi, chỉnh đốn đội ngũ, Hoàng thượng hiển nhiên vô cùng coi trọng, vừa hồi cung đã lập tức triệu tập đại thần, bắt đầu thương thảo việc nghênh đón.

Chuyện lớn như vậy đã sớm truyền khắp trên duới Đại Tần, mà Lâm Phong Tướng quân thống lĩnh Lang Huy quân, đã dần trở thành đại anh hùng khắp đầu đường cuối ngõ. Vị Lâm Phong Tướng quân này đã hai mươi mấy, vậy mà vẫn độc thân một mình, ngay cả thị thiếp cũng không có. Không ít thế gia đại tộc đã bắt đầu cân não, vì muốn cô nương nhà mình gả cho hắn, đã không ngừng phái người tra xét gia thế của hắn, lấy lòng mọi người trong nhà hắn.

Nào biết không tra thì thôi, tra rồi mới biết gia thế của vị Lâm Phong này quả là tường đồng vách sắt. Có mấy nhà tra được Lâm Phong tòng quân ở Lưỡng Quảng, thậm chí còn tra ra Lâm Phong được Tổng đốc Phỉ gia ở Lưỡng Quảng thu lưu, nhưng Phỉ gia cách xa kinh đô như vậy. Hơn nữa cũng không biết Lâm Phong có thật sự quen biết hay không, vậy nên việc thăm hỏi những thứ Lâm Phong yêu thích quả thật rất khó khăn.

Dù sao Lâm Phong đã rời Phỉ gia năm sáu năm, từ một thiếu niên ốm yếu trở thành danh tướng một đời. Loại nhân vật cấp cao như vậy, để quân địch không có cơ hội bắt được điểm yếu, tất cả đều che dấu đi thứ mình yêu thích, thậm chí còn trực tiếp từ bỏ.

Sau khi Thẩm Vũ trở về, hậu cung vẫn luôn vô cùng yên tĩnh. Bởi vì chuyện của Lưu Di, không ít người vẫn còn sợ hãi trong lòng, không ai dám làm gì, miễn cho lại chọc giận Hoàng hậu nương nương.

Thẩm Vũ lại trở nên bận rộn, Hoàng thượng đã cho Lý Hoài Ân dẫn người đưa tới chỗ nàng một rương gỗ to, bên trong là danh sách các cô nương thế gia đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn còn là khuê nữ. Gia thế, quê quán, tất cả đều được ghi chép vô cùng rõ ràng, nhìn như vậy thấy long trọng không khác gì Hoàng thượng tuyển tú.

“Hoàng Hậu nương nương, lần trước Hoàng thượng đã đề cập với ngài, muốn ngài thay Lâm Tướng quân chọn cho ngài ấy một vị phu nhân. Tất cả những cô nương vừa đến tuổi đều ở đây, Hoàng thượng muốn ngài chọn ra vài người thuận mắt một chút, sau đó sẽ đưa qua để Lâm Tướng quân tự mình chọn!" Lý Hoài Ân hành lễ, lanh lảnh nói khẩu dụ của Hoàng thượng.

Thẩm Vũ nhìn rương lớn bên chân, đôi mày không khỏi giật giật. Nàng phất tay cho Lý Hoài Ân lui xuống, sau đó ngồi lên ghế chủ vị, bắt đầu lật danh sách.

Nàng thở dài một hơi, lần này Hoàng thượng thật đúng là muốn làm bà mối. Trước kia lúc Hoàng thượng nhắc qua với nàng, nàng vốn không để trong lòng, bây giờ lại phái người đưa danh sách đến đây, đủ để thấy được quyết tâm của Hoàng thượng đối với hôn sự của Lâm Tướng quân, nhất định bắt hắn cưới vợ rồi sau đó mới rời đi.

"Mau tìm Lương phi đến đây!" Thẩm Vũ ném danh sách ra, tựa lưng vào ghế, nét mặt có chút mệt mỏi.

Lúc trước nàng bàn điều kiện với Phỉ An Như, đã lấy vị Lâm Tướng quân này làm gỗ chắn. Nếu Thẩm Vũ cứ như vậy chọn ra phu nhân Tướng quân, nói không chừng Phỉ An Như sẽ trở mặt với nàng.

Lúc Phỉ An Như tiến vào, mới đầu bước chân còn chững lại một chút, sau đó mới chậm rãi đến bên người Thẩm Vũ, cẩn thận hành lễ.

Thẩm Vũ vẫy lui cung nhân hầu hạ, ngón tay chỉ vào ghế dựa bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó mở miệng nói: "Hoàng thượng muốn tuyển phu nhân cho Lâm Tướng quân, danh sách các cô nương đều ở chỗ này. Ngươi có cách gì ngăn việc này lại không? Ngăn cản được mới có thể nghĩ tiếp bước tiếp theo, hoặc ngươi có cách nào tốt hơn không? Có thể nhất lao vĩnh dật[1] rời cung, cùng Lâm Tướng quân song túc song phi[2]?

[1] Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả để cả đời không lo lắng.

[2] Song túc song phi: Nam nữ yêu đương thắm thiết khồn muốn phân ly.

Lời Thẩm Vũ nói vô cùng thẳng thắn, vừa chống cằm vừa nhìn về phía Phỉ An Như bằng ánh mắt nghiêm túc, hiển nhiên đang đợi câu trả lời.

Đối với lời nói không hề quanh co lòng vòng này của Thẩm Vũ, Phỉ An Như rõ ràng đã sửng sốt. Một lúc sau mới hồi phục tinh thần, ánh mắt dừng lại trên rương gỗ lớn, nét mặt lúc sáng lúc tối.

"Ta không hỏi ngươi đã liên hệ với Lâm Tướng quân chưa nhưng Lang Huy quân rất nhanh sẽ hồi kinh, nghỉ ngơi ở kinh đô nửa tháng, nhiều nhất ta có thể giúp ngươi có thêm một nửa thời gian. Phía Hoàng thượng không ngừng thúc giục, ngươi cứ nhìn là biết. Nếu các ngươi vẫn còn nhớ nhau, ngươi muốn xuất cung, ta có thể giúp ngươi một tay. Nếu Lâm Tướng quân không muốn, ra đi hay ở lại đều tùy ngươi định đoạt!" Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ này liền biết Phỉ An Như trong chốc lát chưa thể đưa ra quyết định, dứt khoát đưa ra thời hạn.

Tất cả đều phải do Phỉ An Như tự mình định đoạt, lựa chọn cách làm nào, Thẩm Vũ sẽ không nhúng tay.

Phỉ An Như gật đầu, thần trí thoạt nhìn đã có chút không thanh tỉnh, hiển nhiên đang tính toán trong lòng. Thẩm Vũ không giữ nàng lại nữa, bảo cung nhân tiễn nàng ra ngoài.

Tốc độ của Lang Huy quân vô cùng nhanh, đầu tháng chín đã đến kinh đô. Tề Ngọc dẫn theo văn võ bá quan, tự mình tới Tuyên Võ môn nghênh đón tướng sĩ. Thái độ Hoàng thượng đối với Lâm Phong vô cùng ôn hòa, vị trí Tướng quân này của Lâm Phong, là do Hoàng thượng dùng tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm để trao nhận người.

Hôm nay coi như là lần đầu tiên nhìn thấy vị tướng quân trong truyền thuyết. Lâm Phong mặc áo giáp màu đen, làn da phơi nắng màu bánh mật, ánh mắt vông cùng kiên định. Tề Ngọc vừa liếc mắt nhìn qua, trong lòng đã dâng lên cảm giác vừa lòng.

Không hổ là Tướng quân được tôi luyện ra từ biên quan, không hề dựa vào gia thế và thế lực phía sau, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, từng bước đạt đến vị trí Tướng quân này, quả thật là một hán tử kiên cường.

Hoàng thượng không giữ hắn ở lại lâu, cho hắn nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi. Phủ đệ là do Hoàng thượng ban cho hắn, nô bộc thành đàn.

Tối đó là đại yến quần thần, dựa theo ý chỉ của Hoàng thượng, Thẩm Vũ cũng tổ chức một tiệc rượu cho nội quyến ở hậu cung. Nhưng phần lớn là các thiếu nữ ngồi nói chuyện với nhau, các mệnh phụ phu nhân thường lui tới lại ít hơn. Lúc Thẩm Vũ dẫn theo chúng phi tần lộ diện, mí mắt vừa nhấc đã thấy Phong Thiến dẫn theo Thẩm Linh.

Đôi mắt nàng dần nheo lại. Hôm nay Thẩm Linh trang điểm vô cùng xinh đẹp, bất tri bất giác, tiểu nha đầu này cũng đã trưởng thành, bắt đầu mưu tính chuyện hôn nhân. Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Phong Thiến ngẩng đầu nhún vai với nàng, ý bảo nàng ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Tiệc rượu vẫn vô cùng náo nhiệt, Thẩm Vũ chỉ uống với các nàng hai ly rượu trái cây, sau đó an vị ngồi phía trên bắt đầu ăn. Ánh mắt nàng lần lượt đảo quan những người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Phỉ An Như, chẳng qua chỉ mấy ngày mà thôi, sắc mặt Phỉ An Như đã trở nên tiều tụy hẳn.

Thân thể nàng từ sau khi tiến cung đã bắt đầu không tốt, nhiều ngày không nghỉ ngơi, cả ngày lại tính toán trong lòng, tiều tụy là chuyện khó tránh khỏi. Cho dù khuôn mặt được thoa phấn cũng không che được sắc mặt khó coi.

Một cung nữ từ ngoài cửa bước vào, dọc theo bức tường đi đến phía sau Phỉ An Như, khom lưng ghé người vào nàng, tựa như đang nói cái gì. Sau đó chỉ thấy sắc mặt Phỉ An Như bỗng chốc biến đổi, như là đã gặp phải chuyện lớn gì.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế chủ vị, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Vũ. Môi Phỉ An Như mấp máy, dường như muốn điều gì. Thẩm Vũ lại cong khoé miệng với nàng, sau đó cúi đầu, tiếp tục gắp thức ăn.

Đợi nàng một lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng Phỉ An Như vội vàng rời đi ngay bậc cửa.

Đêm đó, mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, Thẩm Vũ mới có cơ hội nói chuyện với Phong Thiến. Thẩm Linh đã sớm bị Phong Thiến dặn đi trước, chờ nàng ở cửa cung.

"Đại tẩu đây là thay Thẩm Linh nhìn trúng mối hôn sự với Lâm Tướng quân sao?" Thời gian cấp bách, Thẩm Vũ không loanh quanh dài dòng, trực tiếp nhỏ giọng hỏi một câu. Thẩm Vương phi nửa chết nửa sống, đã là người bước một chân vào quan tài. Thẩm Vương gia thấy Phong Thiến vừa thông tuệ vừa có khả năng, liền giao hết việc hậu trạch cho nàng, không hề chọn một trong những cơ thiếp của mình. Là con dâu xuất thân từ danh môn, đương nhiên nàng là người có thể xử lý việc hậu viện tốt nhất! Dù sao về sau Thẩm vương phủ sẽ được giao vào tay Thẩm An Lăng và Phong Thiến.

Gương mặt Phong Thiến hiện lên vài phần nôn nóng, nhìn xung quanh một lượt mới nhỏ giọng nói: "Sao có thể chứ. Tuy rằng Lâm Tướng quân vô cùng tốt nhưng nhiều người tranh giành như vậy, không đáng! Cho dù tranh đến đầu rơi máu chảy, Thẩm Linh may mắn trở thành phu nhân Tướng quân. Vậy sau khi thành thân thì thế nào? Nàng phải theo Lâm Tướng quân đến biên cương, hay là phải ở lại kinh đô sống một mình? Đều là việc chịu tội, được cái tên dễ nghe thì có ích lợi gì!"

Phong Thiến hiển nhiên vô cùng không tán đồng nịnh bợ Lâm Phong, chưa trả lời vấn đề của Thẩm Vũ đã bắt đầu giải thích, sau đó mới thấp giọng nói một câu: "Phụ thân nhìn trúng Lâm Tướng quân, nếu có thể liền mượn sức trở thành con rể của Thẩm Vương phủ, còn có thể giúp ngươi đứng vững tại hậu cung!"

Mày Thẩm Vũ nhướng lên, ở phương diện hôn sự này, ánh mắt Phong Thiến cũng thật sâu sắc. Hiển nhiên nàng cũng nghĩ đến việc sau này của Thẩm Linh, bằng không sẽ không nói một lời dài như vậy trước mặt nàng.

"Ngày mai ta sẽ triệu phụ thân vào cung khuyên nhủ ông, tẩu tử cứ yên tâm. Còn phía Thẩm Linh, còn mong tẩu dặn dò một chút!" Thẩm Vũ thấp giọng nói vài câu, người đến tham gia tiệc rượu cũng đã rời đi kha khá. Phong Thiến cũng không tiện ở lại lâu, bèn nhấc làn váy đi về hướng cửa cung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv