*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương Thục nghi
Beta: Tuệ Quý phi
Giai Tần ngồi trên ghế trong tẩm cung, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, khoé miệng nàng vẫn còn dính lại chút thức ăn thừa, trên mặt đất cũng có một bãi nôn nhưng không có cung nhân nào đi vào dọn dẹp. Trong điện toả ra mùi khó ngửi, rõ ràng là do nàng ta nôn ra, cảnh tượng lộn xộn khó nhìn như vậy đúng là khiến người ta né xa ba thước.
Hôm nay nàng ta mới dùng ngọ thiện chưa được bao lâu, dạ dày đã có cảm giác cuồn cuộn khó chịu, mãi đến khi nàng ta ói ra mới sai người đi mời thái y. Đáng tiếc cung nhân bên cạnh có thể sai bảo cũng chỉ có một người, đoán rằng phi tần trong hậu cung bây giờ chỉ mong nàng ta chết cho rồi.
“Chủ tử, thái y tới rồi ạ.” Một tiểu cung nữ vén màn đi vào, phía sau có một thái y tuổi khá trẻ đi theo.
Giai Tần phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nàng ta ngẩng đầu lên nhìn sang, thái y kia là lần đầu nhìn thấy, có lẽ là mới được đề bạt vào Thái Y viện. Nàng ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
“Thái y, trước tiên mời ngài ngồi, đợi nô tỳ quét dọn sạch sẽ đã ạ!” Tiểu cung nữ kia xoay người, nhẹ giọng nói với thái y một câu.
Đối với dáng vẻ âm u đầy tử khí của Lưu Di, rõ là tiểu cung nữ này đã tập mãi thành quen. Các chủ tử khác trong hậu cung thế mà đoàn kết lại một lần, chỉ vì để Giai Tần có thể thống khổ mà rơi đài. Tuy nàng tiến cung chưa lâu nhưng có thể mơ hồ nhận thấy được thái độ của mọi người đối xử với Giai Tần vô cùng lãnh đạm.
“Đây là tình trạng uống phải thuốc gây buồn nôn, hôm nay Giai Tần có ăn phải đồ vật kỳ lạ gì không?” Thái y trẻ tuổi kia cũng không để bụng, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Giai Tần, đặt tay lên cổ tay của nàng ta, cẩn thận chẩn trị sau đó nghiêm túc hỏi.
Tiểu cung nữ kia đã dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn xong, bây giờ nghe thấy thái y nói thế, gương mặt không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Mấy ngày nay tâm trạng của chủ tử chúng ta không được tốt, ăn không ngon miệng, chỉ có bữa trưa uống non nửa bát canh. Vẫn còn một nửa canh trong bát, để nô tỳ mang cho đến cho ngài xem qua một chút!” Nàng vội vàng nói rồi lập tức bước nhanh ra ngoài.
Một lúc lâu sau nàng bưng bát canh quay lại, đưa đến trước mặt thái y. Thái y tiếp nhận, dùng chiếc đũa khuấy hai cái rồi đưa lên mũi ngửi qua một chút.
“Tuy rằng dùng liều lượng tương đối nhỏ nhưng vi thần vẫn nhận ra, bên trong canh này có hỗn hợp lê lô [1] và trúc đào [2]. Lát nữa vi thần sẽ kê một đơn thuốc, chỉ cần người uống một ngày ba lần là sẽ khỏi!” Tuy vị thái y trẻ tuổi kia mới đến nhưng cũng không nhiều lời hỏi thăm, hắn chỉ đi đến án thư bên cạnh, vội vàng viết một đơn thuốc, giao cho tiểu cung nữ rồi lui xuống.
Giai Tần uống thuốc theo đơn thuốc kia suốt ba ngày, tình trạng nôn mửa không những không bớt mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Cuối cùng nàng ta không uống nữa, trực tiếp từ bỏ. Sau khi ngưng thuốc, nàng ta lại có thêm một bệnh mới đó là tiêu chảy, mỗi ngày đi nhà xí đến mức như sắp mất nước.
- --
Đến cuối tháng bảy, Giai Tần đã trở nên vô cùng tiều tụy, cả người gầy đến mức không ra hình người. Rốt cuộc Hứa Khâm cũng quyết định ra tay với nàng ta. Mấy người thường xuyên xúm lại thảo luận xem sẽ hành hạ Giai Tần thế nào vừa nghe được tin tức này mắt liền sáng lên. Rõ ràng các nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Đối với những chuyện trong hậu cung, Hoàng thượng vẫn luôn tỏ thái độ chẳng thèm quan tâm, cho nên đến bây giờ hắn vẫn không biết hậu cung đã sớm loạn lật trời. Trong lòng Thẩm Vũ hiểu rõ, đọc thư của Lan Huỷ cũng chỉ để tiêu khiển. Ngày ngày nàng ở bên cạnh Hoàng thượng, trước hoa dưới trăng, chỉ cần là nơi nào có phong cảnh tú lệ thì nơi đó sẽ có bóng dáng hai người bọn họ.
Nhóm triều thần nhìn thấy cũng không dám nói gì mà mỗi ngày đều cẩn thận nghe ngóng xem hai vị chủ tử kia lại bá chiếm cảnh đẹp chốn nào. Nơi đó tuyệt đối trở thành vùng cấm, họ sẽ tận lực không đến quấy rầy, nếu không hôm nào đó Hoàng thượng nổi hứng lại làm khó dễ bọn họ.
Hôm nay thời tiết hơi nóng, bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh, Hoàng thượng và Thẩm Vũ rõ ràng đều không muốn đi ra ngoài, vì thế đành ở lại hành cung.
Bà vú và hai nhóc con ở phòng bên cạnh, Hoàng thượng nằm vắt chân trên giường, đầu gối lên tay, ngẩn người nhìn lên đỉnh màn, tựa như đang ngẩn người. Thẩm Vũ ngồi trên ghế, trên tay cầm một cuốn “Nhân vật chí” đọc đến say sưa.
Đúng lúc đọc đến đoạn đặc sắc thì quyển sách trên tay bị cướp mất, Thẩm Vũ nhìn hai tay trống không, hơi giật mình ngây ra một lúc rồi lập tức ngẩng đầu tìm kiếm. Nhưng trước tiên lại đối diện với cặp mắt thâm trầm của nam nhân, trong ánh mắt của hắn lập loè ánh nhìn mờ ám. Khi đối mắt ấy không chớp mà nhìn chằm chằm Thẩm Vũ trông chẳng khác nào ánh mắt của một con sói đói đang nhìn con mồi của mình, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhả ra.
“Hoàng thượng, hiện tại bên ngoài thật sự rất nóng, người vẫn nên cùng thần thiếp đọc sách thì hơn.” Thẩm Vũ nuốt nước miếng, kiếp trước nàng ở bên cạnh Hoàng thượng mười năm, bất kỳ một hành động nào của nam nhân này nàng đều hiểu hàm nghĩa bên trong rõ ràng rành mạch.
Giống như bây giờ tầm mắt của hắn đang dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Vũ, một khắc cũng không hề rời đi. Hành động này có nghĩa là hắn đang muốn hoan hảo.
“A Vũ, nàng không cảm thấy thời tiết nóng lên thì con người sẽ dễ dàng bốc hỏa sao?” Tề Ngọc không thèm để ý đến lời nói của nàng, ngược lại còn nhỏ giọng mở miệng nói.
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn mang theo mùi vị dục vọng. Lúc nằm trên giường vừa rồi, Tề Ngọc vẫn nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế. Người ta thường nói lúc nam nhân nghiêm túc là lúc đẹp nhất, tương tự nữ nhân lúc đang chuyên chú cũng vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt Thẩm Vũ còn có một khuôn mặt hại nước hại dân, lúc nàng chăm chú đọc sách chỉ nhìn thấy mỗi cái trán sáng bóng, đôi mắt và mặt mày tinh xảo.
Chiếc mũi cao và đôi môi đỏ hồng mềm mại đã bị sách che mất nhưng chính kiểu tỳ bà che nửa mặt này lại vô cùng hiệu quả, khiến máu Hoàng thượng bắt đầu hỗn loạn. Dưới thời tiết khô nóng thế này, sau khi máu chảy lên tim xong, lập tức dồn xuống thân dưới, khiến thứ dưới đũng quần hắn bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu, hơn nữa càng lúc càng nóng,cần có người dập lửa ngay lập tức cho hắn. Mà người duy nhất hắn có thể nghĩ đến đương nhiên chính là kẻ đầu sỏ quyến rũ kia.
“Hoàng ——” Thẩm Vũ vừa mới mở miệng, chuẩn bị nhẹ giọng khuyên nhủ vài câu, dù sao bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt đấy nhé! Chỉ là nàng mới vừa thốt ra một chữ thì vạt áo đã bị bàn tay nam nhân kia kéo ra, nhẹ nhàng dùng lực, cổ của nàng theo bản năng mà nâng lên.
Tề Ngọc khom người xuống, dùng môi ngăn chặn lời nói kế tiếp của nàng. Thẩm Vũ hơi không cam lòng, rõ ràng nàng không muốn ban ngày tuyên dâm nên trợn to mắt với khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cắn chặt răng, vẫn cứ không cho.
Nam nhân có vẻ hơi nôn nóng, một tay vẫn giữ vạt áo nàng như cũ, tay kia vòng qua sau đỡ gáy nàng, tăng thêm sức mút vào, thấy Thẩm Vũ vẫn không thoả hiệp, hắn liền mở miệng, dùng hàm răng từ nhẹ đến nặng nghiền nát hai cánh môi mềm mại của nàng.
Thẩm Vũ không nhịn được đau lập tức thỏa hiệp, môi nàng vừa thả lòng một chút, đầu lưỡi của nam nhân kia đã tiến vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi nàng, tư thế tiến quân thần tốc. Đầu lưỡi hắn đặt trên lưỡi nàng liếm từng chút một, dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.
Thân thể Thẩm Vũ vốn đang căng chặt, theo động tác dẫn dắt của nam nhân mà từ từ thả lòng. Nhận ra sự thay đổi của nàng, Tề Ngọc buông vạt áo của nàng ra, trực tiếp đưa tay vào trong áo, cách một lớp yếm xoa nắn thịt non trên ngực nàng.
Lần này Tề Ngọc tới có chút đột ngột khiến Thẩm Vũ cong lưng như muốn né tránh bàn tay đang xâm nhập của hắn. Có điều tất cả đều chỉ uổng công.
Môi lưỡi đang dây dưa cuối cùng cũng tách ra, một sợi chỉ bạc bị kéo ra rồi nhanh chóng bị cắt đứt. Từ khoé miệng cho đến cằm đều vương lại nước miếng chưa kịp nuốt, mang theo hương vị xa hoa lãng phí.
Hai tay của Tề Ngọc đồng thời duỗi đến trước mặt của Thẩm Vũ, cởi đai lưng của nàng một cách thuần thục, áo khoác đã bị hắn cởi xuống. Thẩm Vũ cả kinh, vội vàng thấp giọng lên tiếng: “Hoàng thượng, bây giờ vẫn đang là ban ngày, hơn nữa hai đứa nhóc còn đang ở phòng bên cạnh, chúng sẽ nghe thấy đấy!”
Thẩm Vũ vừa nói xong, Hoàng thượng đã bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng lên, đẩy thẳng nàng đến ven tường, lưng tựa vào mặt tường, váy sam đã cởi một nửa. Đôi môi của Thẩm Vũ vẫn sưng đỏ, rõ ràng là dấu vết để lại do bị Hoàng thượng cắn ban nãy.
Nàng như thế lại càng dụ hoặc người khác. Chỉ tiếc lúc hai người đến sát tường, lập tức nghe thấy tiếng tiếng trẻ con truyền từ bên ngoài vào.
“Bà vú, ta cũng muốn có gậy chống, hoàng huynh có rồi kìa!!” Giọng đầy phẫn nộ của Nhị Hoàng tử truyền đến, rõ ràng là sau khi có thể chạy nhảy, đối với chuyện Đại Hoàng tử có nạng mà nó lại không có, thằng bé cảm thấy rất tức giận và buồn bực.
Cả người Thẩm Vũ cứng lại một lúc, nàng vô thức nâng tay lên nắm lấy cánh tay của Hoàng thượng, vẻ mặt cũng hơi nhăn lại.
“Hoàng Thượng, sẽ bị nghe thấy thật đấy!” Nàng ép giọng xuống thật thấp, sắc mặt càng thêm nôn nóng.
Chỉ là Tề Ngọc vẫn không thỏa hiệp, mà lại nâng đôi mắt u tối thâm trầm lên nhìn nàng một cái, khoé miệng hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Vậy A Vũ đừng kêu thành tiếng nha! Dù sao mỗi lần trẫm đều không phát ra âm thanh nào!” Mỗi chữ Tề Ngọc nói ra, tay hắn lại làm ra một hành động.
Yếm trên người Thẩm Vũ đã bị hắn kéo xuống, lộ ra hai bầu ngực mềm mại tròn trịa, vô cùng mê người. Tề Ngọc vô thức nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng khô, cứ như người mấy ngày rồi chưa được uống nước vậy.
Tấm lưng trần của Thẩm Vũ dán lên mặt tường, tuy bây giờ đang là mùa hạ khô nóng nhưng cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn đột ngột truyền đến khiến nàng không nhịn được rụt người lại, đầu nàng hơi cúi thấp như muốn trốn vào trong lòng Tề Ngọc.
Tề Ngọc lại không cho nàng cơ hội, hắn vươn một bàn tay vuốt ve một bên hồng anh, cái tay kia cũng không hề rảnh rỗi, bắt đầu cởi quần của nàng.
Ngón trỏ và ngón giữa của nam nhân kẹp lấy hồng anh, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm rồi véo một chút. Hai ngón tay thon dài kia như mang theo ma lực khiến Thẩm Vũ cảm thấy tê dại như có một luồng điện nhỏ chạy qua người.
Thỉnh thoảng bên tai còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con truyền sang từ phòng bên, Thẩm Vũ vội vàng cắn chặt khớp hàm, mím môi lại, ngăn không cho bản thân truyền ra bất kỳ âm thanh nào. Hai chân trắng nõn của Thẩm Vũ cũng lộ ra ngoài, vừa tiếp xúc với bên ngoài liền run lên hai cái, giống như thẹn thùng.
“Hoàng thượng, chúng ta lên giường được không?” Bây giờ Thẩm Vũ mới phát hiện Hoàng thượng đè nàng lên tường rồi lột sạch quần áo, điều này khiến nàng cảm thấy có chút quái dị, nên nàng lại lần nữa mở miệng, muốn bảo hắn lên giường giải quyết.
Tên đã lên dây không thể không bắn, nàng cũng không có khả năng lại ngăn cản Hoàng thượng, chỉ đành nghĩ cách khác có lợi hơn.